Ánh trăng trong lòng

Đã sinh muộn vài phút, đã vậy mối tình đầu mới chớm nở lại chậm chân hơn người khác, thật đáng thương.
 
Thương nguyệt tiến vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì Thành Ái và Khương Bình đã lần lượt bò lên giường chuẩn bị đi ngủ trưa rồi. Cô ngồi trước bàn một lát, nhắn tin với Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt trong nhóm chat chị em.
 
Thương Nguyệt: [Các chị em, có sáng kiến gì cho quà sinh nhật của đàn anh Từ không? @Thẩm Tân Nguyệt, @Trương Mỹ Nghênh.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Tân Nguyệt: [Con mẹ nó! Sinh nhật của đàn anh Từ là vào ngày mấy?]
 
Trương Mỹ Nghênh: [@Thẩm Tân Nguyệt, cậu đúng là cái đồ thiếu chuyên nghiệp, sinh nhật anh ấy nhằm vào ngày hai mươi mốt tháng chín.]
 
Trương Mỹ Nghênh: [Tớ thấy nên tặng đàn anh Từ một quyển sách, hình như anh ấy rất thích mấy tác phẩm của Tagore.]
 
Thương Nguyệt: [Các cậu nghĩ tớ có nên nhân cơ hội này để tặng bù những món quà trước đó không?]
 
Thẩm Tân Nguyệt: [… Thương Tiểu Nguyệt, đến cùng là cậu đã nhận bao nhiêu thứ từ đàn anh Từ sau lưng tớ và Nhị Mỹ hả? Hung hăng trừng mắt.jpg]"
 
Thương Nguyệt ở trước điện thoại hơi rụt cổ, cô đã cảm nhận được "sự ghen tị" của Thẩm Tân Nguyệt rồi.
 
Nhưng cũng vì lời nói của Thẩm Tân Nguyệt mà Thương Nguyệt bắt đầu đếm những món quà mà Từ Thành Cẩm đã tặng cho cô. Vòng tay, chuông gió làm từ hạc giấy, gối ôm mèo con, còn có quà sinh nhật là một cái hộp nhạc, cộng thêm trâm cài tóc mà Từ Thành Cẩm vừa mới bỏ tiền mua không lâu. Sau đó cô lại tính những món mà cô tặng anh, dường như chỉ có cái khăn quàng cổ luyện tay kia là món quà chính thức.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Nguyệt: [Các cậu nghĩ nếu tớ cũng làm một cái chuông gió bằng hạc giấy để tặng cho anh ấy thì thế nào? Cho anh ấy một nguyện vọng?]
 
Thương Nguyệt: [Đương nhiên cũng phải mua thêm mấy món quà có giá trị mới được…]
 
Chỉ có như vậy mới có thể huề nhau về giá trị và tấm lòng, có qua có lại đúng không?
 
Trương Mỹ Nghênh: [Cái chuông gió bằng hạc giấy gì cơ?]
 
Thẩm Tân Nguyệt: [Bé yêu à, cậu biết chuông gió làm bằng hạc giấy có ý nghĩa gì không, cậu muốn bay lên trời sáng vai cùng với nam thần sao?]
 
Thương Nguyệt có hơi khó hiểu.
 
Lúc trước chuyện Từ Thành Cẩm tặng chuông gió hạc giấy, Thương Nguyệt không nói với ai cả.
 
Cộng thêm trong ký túc xá có Kiều Yên Nhiên thích Từ Thành Cẩm nên Thương Nguyệt cũng không trắng trợn nói ra chuyện cô bái sư. Người biết cô có mối quan hệ đó với Từ Thành Cẩm chỉ có Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh mà thôi.
 

Chỉ là Từ Thành Cẩm tặng quà cho cô không chỉ một lần, Thương Nguyệt cũng không thể báo cáo với bọn họ hết lần này đến lần khác. Thế nên hai người cũng không biết chuyện hạc giấy này.
 
Cái chuông gió kia vẫn còn treo trên bệ cửa sổ trong phòng Thương Nguyệt kia.
 
Có đôi lúc cô còn nghĩ, có phải lúc tỏ tình với Chu Hưởng cô đã quên cầu nguyệt thành kính với nó hay không, nên mới chết yểu như vậy.
 
Sau khi hoàn hồn, Thương Nguyệt mới yếu ớt hỏi một câu trong nhóm: [Có ý nghĩa gì? Chẳng phải là có thể khiến một ước nguyện thành hiện thực sao?]
 
Lúc Từ Thành Cẩm đưa chuông gió hạc giấy cho cô đã nói rằng tặng cô một nguyện vọng, chúc ước nguyện của cô thành sự thật.
 
Thẩm Tân Nguyệt: [Có nhiều thứ không thể nói thành lời được đâu!]
 
Trương Mỹ Nghênh: [@Thẩm Tân Nguyệt, đừng có vòng vo nữa, tớ và Nguyệt Nguyệt đang đợi cậu phổ cập thêm kiến thức này! Phát điên.jpg]
 
Thẩm Tân Nguyệt: [… Thật ra có rất nhiều hàm nghĩa, cách nói cũng khác nhau.]
 
Thẩm Tân Nguyệt: [Dù sao thì theo tớ được biết, mười ba con hạc giấy có hai lớp nghĩa, một là yêu thầm, hai là… cưới nhau đi.]
 
Thẩm Tân Nguyệt: [Nói tóm lại, cho dù là hàm nghĩa nào thì nữa thì đều không thích hợp để làm quà sinh nhật tặng cho đàn anh Từ đâu, Nguyệt Nguyệt?]
 
Thương Nguyệt trợn tròn mắt, ánh mắt cứ dán chặt vào màn hình điện thoại.
 
Hai cái hàm nghĩa "yêu thầm" và "cưới nhau đi" giống như được bôi đen, phóng to chiếm trọn toàn bộ sự chú ý của cô.
 
Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh lại gửi thật nhiều tin nhắn vào nhóm.
 
Thương Nguyệt cầm điện thoại bằng hai tay, ngồi trên ghế không nhúc nhích. Một lúc lâu sau cô mới chớp mắt, hoàn hồn trong tiếng tim đập rối loạn.
 
Cô thấy tin nhắn được gửi đến liên tục, đầu ngón tay cứng ngắc, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói chuyện Từ Thành cẩm tặng cô mười ba con hạc nói cho Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt.
 
Còn chuyện tại sao Từ Thành Cẩm lại tặng cô chuông gió hạc giấy, tại sao lại là con số trùng hợp đó.
 
Thương Nguyệt không dám nghĩ nhiều, cô thà rằng bản thân tin đây chỉ là trùng hợp, có lẽ phải cần có mười ba con hạc giấy mới có thể tạo ra được một cái chuông gió xinh đẹp.
 
Tóm lại chắc chắn Từ Thành Cẩm không phải loại người sẽ nghiền ngẫm ý nghĩa của hạc giấy, thế nên có lẽ việc anh tặng cô mười ba con hạc giấy cũng không có ẩn ý gì khác.
 
Cô lại lần nữa tự thuyết phục bản thân mình không nghĩ đến ý nghĩa kỳ lạ của một cái chuông gió nữa.

 
Nếu hiểu sai ý thì sau này sao cô còn dám đối diện với Từ Thành Cẩm nữa?
 
Nhưng cho dù là vậy, Thương Nguyệt vẫn không thể không để ý đến, cũng bởi vì vậy mà sau này mỗi lần gặp Từ Thành Cẩm cô đều rất nhạy cảm.
 
Ngày hai mươi mốt tháng chín là thứ sáu.
 
Buổi chiều Thương Nguyệt không có tiết bèn đi cùng Chu Thư Hàng đến cửa Nam của trường để đợi Từ Thành Cẩm và Trương Mỹ Nghênh.
 
Kế hoạch đi núi Phù lần này là chuyến đi hai ngày một đêm, coi như là chuyến du lịch xả hơi. Thương Nguyệt kéo va li, đem theo chút quần áo để thay.
 
Theo như lời của Chu Thư Hàng, lần này Từ Thành Cẩm mời bọn họ đến núi Phù nghỉ dưỡng, bao ăn bao ở, coi như cũng đã bỏ máu rồi. Ngay từ đầu Thương Nguyệt cũng không hiểu vì sao Từ Thành Cẩm lại phải tốn nhiều tiền để tổ chức sinh nhật như vậy.
 
Sau này mới nhớ, năm đó là sinh nhật hai mươi tuổi của anh, sinh nhật số chục đúng là có ý nghĩa phi phàm.
 
Hai giờ chiều, Từ Thành Cẩm dẫn theo một đoàn người lên xe.
 
Ngoại trừ Thương Nguyệt, Trương Mỹ Nghênh, Chu Thư Hàng thì chuyến đi núi Phù lần này còn có thêm hai người bạn cùng phòng của Từ Thành Cẩm.
 
Ký túc xá bọn họ có bốn người, có một người là người bản địa ở đó, phải về nhà.
 
Trước khi lên xe, Từ Thành Cẩm giới thiệu sơ sơ mọi người với nhau.
 
Hai người bạn cùng phòng của anh, một người tên là Trần Cố, một người tên là Chử Lập An.
 
Lúc nghe được cái tên "Chử Lập An" này, Thương Nguyệt có hơi kinh ngạc, nhớ tới người bạn trai đểu cán mà Thành Ái từng nhắc đến, vì vậy không kiềm chế được mà nhìn cậu trai kia vài lần.
 
Người này mày rậm mắt to, trên khuôn mặt luôn có vẻ vui vẻ, đẹp trai lại có thêm ba phần hoang dã. Chỉ nhìn tướng mạo thôi thì anh ta có phần phóng đãng, phong lưu không bị trói buộc.
 
Thế nên lúc trước khi lên xe, Thương Nguyệt đi phía sau lưng Từ Thành Cẩm, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh, cái anh bạn cùng phòng anh tên là Chử Lập An ấy, anh ta tốt nghiệp trường trung học phụ thuộc của thành phố Nam sao?"
 
Lúc đó hai bọn họ đi ở phía cuối cùng, cộng thêm Thương Nguyệt đang nói chuyện với Từ Thành Cẩm nên hai người cũng liên tiếp ngồi gần nhau. Từ Thành Cẩm vô cùng săn sóc cô, nhường vị trí cạnh cửa sổ cho Thương Nguyệt.
 
Đến khi cả hai người cùng ngồi xuống, chàng trai mới nghiêng về trước nhìn thoáng qua Chử Lập An. Anh cúi đầu trả lời Thương Nguyệt: "Đúng vậy, em quen cậu ấy sao?"
 

Thương Nguyệt lắc đầu, cô lấy tay che miệng nói nhỏ vào tai chàng trai: "Anh ta là bạn trai cũ của bạn cùng phòng với em. Nghe nói… anh ta là thứ đểu cán."
 
Từ Thành Cẩm nở nụ cười trầm thấp, đã hiểu được gì đó.
 
Anh cũng học theo bộ dạng của Thương Nguyệt, dùng tay che khóe môi, cúi đầu kề sát tai cô, giọng nói có hơi khàn khàn: "Theo như anh biết thì cậu ấy vẫn còn chưa quên được mối tình đầu kia, chẳng lẽ là bạn cùng phòng của em sao?"
 
Thương Nguyệt hơi cứng người, không phải vì lời nói của Từ Thành Cẩm.
 
Mà là lúc hơi thở ấm áp của anh phả vào vành tai cô, vừa râm ran lại ngứa ngáy, giống như có dòng điện chạy ùa vào cơ thể.
 
Loại cảm giác khác thường này tác động đến tinh thần của Thương Nguyệt, cô ngồi thẳng lưng, kéo dài khoảng cách với Từ Thành Cẩm. Chàng trai không nói gì, dáng ngồi vô cùng chỉn chu, sau đó lấy tai nghe bluetooth ra khỏi túi, đưa một cái cho Thương Nguyệt.
 
Từ khu đại học thành phố Bắc đến núi Phù, đi đường gần hai tiếng.
 
Thương Nguyệt nghe nhạc, nhìn phong cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ dần dần thay đổi theo tiết tấu của bản nhạc.
 
Cô có hơi buồn ngủ, che miệng ngáp một cái rồi nghiêng đầu dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.
 
Vì người bên cạnh là Từ Thành Cẩm, Thương Nguyệt sợ tướng ngủ của mình không tốt, làm trò hề trước mặt nam thần bèn nghiêng mặt về hướng cửa sổ.
 
Ngủ một giấc, thẳng đến khi đến nơi.
 
Xe thuê đi thẳng một đường lên núi Phù, dừng lại ở cửa phòng trọ suối nước nóng giữa sườn núi núi Phù.
 
Lúc tài xế phanh lại, Thương Nguyệt cũng tỉnh giấc.
 
Phản ứng đầu tiên của cô là duỗi tay sờ khóe miệng của mình, sau đó cô thẳng lưng, lúc này mới nhận ra hình như cô vẫn luôn tựa lên vai của Từ Thành Cẩm.
 
Lúc này anh đang nắm lấy bả vai, hoạt động cánh tay bên trái. Khuôn mặt anh không hiện ra chút thay đổi gì nên cô không thể biết được cảm xúc của anh.
 
Trái tim Thương Nguyệt vẫn đập rớt một nhịp, không hiểu sao lại nghĩ đến hàm ý của mười ba ngàn con hạc giấy kia.
 
"Em ngủ ngon không?" Anh ghé mắt nhìn về phía cô, đôi mắt ẩn chứa niềm vui không thể nhận ra.
 
Thương Nguyệt có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Thật ngại quá."
 
Kết quả Từ Thành Cẩm đã hoạt động xong tay trái, lúc đứng lên thì thuận tay xoa đầu cô. Giọng nói chứa ý cười, quyến rũ lại êm tai: "Cũng đâu phải lần đầu tiên, cần gì phải khách khí."
 
Thương Nguyệt: "…"
 
Hồi trước cô từng ngủ trên vai anh sao? Khi nào vậy?
 
Lúc Thương Nguyệt đang nghi ngờ, Chu Thư Hàng đã bước xuống xe rồi lại trở về, vịn cửa xe gọi bọn họ: "Nhanh cái chân lên, hai người làm gì mà lề mề vậy?"

 
Vì vậy Từ Thành Cẩm vừa xoa bóp cánh tay trái, vừa đi xuống xe. Thương Nguyệt đi ở phía sau, bất giác cầm tai nghe bluetooth đi theo.
 
Vừa xuống xe cô đã bị Trương Mỹ Nghênh kéo lại, đứng ngoài quan sát các anh trai đang giúp đỡ chuyển hành lý.
 
"Nguyệt Nguyệt, cậu đọc tin nhắn trong nhóm chưa?" Lúc Trương Mỹ Nghênh nói với cô, ánh mắt cô ấy lại nhìn Từ Thành Cẩm đang giúp Thương Nguyệt lấy hành lý.
 
Thương Nguyệt không hiểu chuyện gì, cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
 
Trong lúc cô ngủ, Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt đã nói chuyện trong nhóm rất nhiều. Cô lướt lên phía trên mới thấy rõ tấm hình mà Trương Mỹ Nghênh gửi trong nhóm.
 
Lúc này đầu ngón tay cô khựng lại trên màn hình, Thương Nguyệt hơi mân mê đôi môi.
 
Trương Mỹ Nghênh ở bên cạnh kéo tay của cô, tiến đến trước mặt cô, thâm sâu mà nói: "Kỹ thuật chụp ảnh của tớ không tệ đúng không, hình ảnh cậu dựa vào đàn anh Từ mà ngủ còn thu hút mắt nhìn của người khác hơn cả nam nữ chính trong phim thần tượng."
 
"Nguyệt Nguyệt, hiện giờ tớ cũng có hơi nghi ngờ, cậu nghĩ có phải đàn anh Từ đã để ý đến cậu rồi không?"
 
Thương Nguyệt nghe cô ấy nói mà lòng không yên, sự chú ý lại tập trung vào tấm ảnh chụp cô và Từ Thành Cẩm.
 
Trong tấm ảnh, cô tựa đầu lên vai Từ Thành Cẩm, còn Từ Thành Cẩm cũng nghiêng đầu đỡ lấy cái đầu cô.
 
Ánh mặt trời phản chiếu trên tai nghe bluetooth bên tai trái của Thương Nguyệt, cũng vì vậy mà bọn họ cũng được ánh lên một sắc vàng mông lung. Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Trương Mỹ Nghênh quả thật không tệ.
 
Xem ảnh chụp, Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm giống như một đôi đang yêu đương với nhau. Vầng sáng màu vàng hiện ra khiến giữa bọn họ càng thêm ấm áp, cũng làm nổi bật lên hình ảnh hai người dựa vào nhau ngủ, vừa ngọt ngào lại mập mờ.
 
Bên dưới còn có một tấm nữa, có lẽ là Từ Thành Cẩm tỉnh lại, phát hiện ra Trương Mỹ Nghênh đang chụp ảnh.
 
Vì vậy đôi mắt ngái ngủ nhìn thẳng vào camera, đôi mắt đổi từ không rành chuyện đời đến sắc bén âm u chỉ qua một tấm ảnh.
 
Những chuyện trùng hợp này đều được Trương Mỹ Nghênh chụp lại, Thương Nguyệt nhìn hết bức này đến bức khác, tim đập càng lúc càng nhanh.
 
Còn về chuyện mười ba con hạc giấy kia, rốt cuộc Từ Thành Cẩm có biết hay không… Đáp án rất sinh động.
 
Trái tim đã nhảy lên đến tận họng.
 
Ánh mắt của Thương Nguyệt rời khỏi màn hình điện thoại di động, vô thức nhìn Từ Thành Cẩm. Trùng hợp sao cũng đúng lúc chàng trai nhìn cô.
 
Trong làn gió lành lạnh của núi trời, ánh mặt trời len lỏi qua những tầng lá xen kẽ chiếu lên người chàng trai.
 
Anh cong môi cười nhẹ, đôi mắt bí ẩn kia như chỉ chứa đựng bóng hình của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui