Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ tràn vào trong nhà ăn. Gió thổi qua cánh rừng bên ngoài vang lên tiếng rào rạc.
Giống như đã qua được một thế kỷ rồi, Thương Nguyệt mới nghe Từ Thành Cẩm ừ nhẹ một tiếng.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Cậu ấy hẹn anh đến nhà ăn trường em ăn cơm, nhưng lúc nãy lại gửi tin nhắn bảo là tạm thời có việc bận nên không đến được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Nguyệt nhìn vào đôi mắt đen kịt sâu thẳm của anh, thầm suy nghĩ: "Đồ ăn trong nhà ăn số một này cũng thường thôi, đàn anh bị đàn anh Chu lừa rồi."
"Vậy anh chưa ăn cơm sao?" Thương Nguyệt bất chợt cảm thấy Từ Thành Cẩm có hơi đáng thương.
Anh bị tên lừa đảo Chu Thư Hàng lừa đến nhà ăn một ăn cơm, một mình lạ nước lạ cái, chẳng thân quen với ai lại còn… Thương Nguyệt nhìn Từ Thành Cẩm với ánh mắt thương hại.
Cuối cùng Thương Nguyệt vẫn chia cơm của mình cho Từ Thành Cẩm: "Vậy thì chẳng bằng anh ngồi đây, ăn chút lót dạ cho buổi trưa hôm nay đi, em mời anh."
Lúc Thành Ái cho rằng Từ Thành Cẩm sẽ từ chối thì đối phương đã cầm thẻ ăn, bắt lấy tay của Thương Nguyệt, kéo cô đứng lên khỏi ghế.
Anh cũng không thèm e dè ánh mắt của người xung quanh mà còn nói: "Đi chung đi, giúp anh chọn món nhé."
Đôi đũa Thương Nguyệt cầm trong tay phải vẫn chưa đặt xuống, vừa nói một tiếng với bọn Thành Ái xong thì đã bị Từ Thành Cẩm túm đi mất, hai người vừa đi, mọi người trong nhà ăn đã nháo nhào nghị luận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Bình không nhịn được mà vỗ lên mu bàn tay của Thành Ái, thấp giọng nói: "Chuyện này là sao vậy? Chẳng phải cậu ấy nói chỉ là bạn bè thôi sao?"
Thành Ái cũng ngây người, chủ yếu là vì Từ Thành Cẩm quá mức đẹp trai. Một lúc sau cô ấy mới khôi phục lại tinh thần, lắc đầu: "Không biết nữa."
Sau đó ánh mắt của cô ấy lướt qua người Thành Liệt, chỉ thấy chàng thanh niên nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm, cho đến khi họ đi xa.
Thật ra Thương Nguyệt cũng vừa mới mua đồ ăn xong, vẫn chưa ăn được miếng nào. Lúc này bảo cô giới thiệu món cho Từ Thành Cẩm đúng là không biết phải giới thiệu cái gì nữa.
Hai người bọn họ một đứng trước một đứng đấy, Từ Thành Cẩm cầm phiếu cơm của Thương Nguyệt trong tay, xem xét thật kỹ. Biểu cảm trên khuôn mặt anh có vẻ sâu xa, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Thương Nguyệt thò đầu nhìn về phía trước, đếm sương sương thì phía trước còn có ba người nữa.
Đến khi cô định quay đầu mở miệng thông báo với Từ Thành Cẩm, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người xung quanh đều hoặc là âm thầm hoặc là công khai dò xét hai người bọn họ. Không hiểu sao cảm giác mất tự nhiên và bối rối chạy xộc lên não.
Cô cố giả vờ như bình tĩnh mà quay đầu liếc nhìn Từ Thành Cẩm, thấy ánh mắt anh nhìn vào phiếu ăn bèn hạ giọng nói: "Thật ra đồ ăn ở nhà ăn này không ngon bằng nhà ăn ba đâu."
Chàng trai nghe thấy vậy bèn nghiêng người áp sát cô, giọng nói của hạ thấp nhất có thể: "Vậy thì lần sau chúng ta đi ăn ở nhà ăn ba à?" Thương Nguyệt sửng sốt, không ngờ Từ Thành Cẩm còn muốn có lần sau.
Không chờ Thương Nguyệt từ chối, Từ Thành Cẩm vỗ vào vai cô, nhẹ nhàng đi về phía trước: "Đến lượt chúng ta rồi."
Lúc này Thương Nguyệt mới hoàn hồn, cô nhanh chóng nhích người lên trước, nhìn thoáng qua phía cửa sổ, giới thiệu mấy món ăn thanh đạm như khổ qua xào cùng với măng tây mộc nhĩ và thịt, có cả sườn xào chua ngọt.
Lúc hai người cầm đồ ăn trở về vị trí, Thành Liệt đẩy đồ ăn của mình về phía Thương Nguyệt, nở nụ cười vừa dịu dàng lại chân thành với cô: "Món vịt nấu khoai nưa ngày hôm nay không tệ, cậu nếm thử đi."
Mấy ngày này bốn người bọn họ đều ăn cơm cùng nhau.
Thi thoảng cũng sẽ nếm thử món của nhau, Thành Liệt ra vẻ rất tự nhiên, giống như thói quen vậy.
Tuy vậy Thương Nguyệt vẫn hơi kinh ngạc, trước giờ cô chỉ ăn đồ của Thành Ái và Khương Bình mà thôi, bình thường lúc ăn cơm Thành Liệt vẫn luôn ngại ngùng im lặng, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động mời Thương Nguyệt ăn đồ ăn.
Những món mà Thương Nguyệt lấy không có món vịt nấu khoai nưa này, Thành Liệt nhiệt tình mời như vậy, cộng thêm việc thức ăn khá nhiều, còn trông rất cay nữa.
Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, giống như thăm dò mà duỗi đôi đũa ra: "Vậy tớ không khách khí nữa, cảm ơn nha em trai."
Có lẽ mọi người đã quen với sự tồn tại của Từ Thành Cẩm, ánh mắt của người ngoài không còn trắng trợn đổ dồn về phía họ nữa. Người vẫn luôn nhìn chằm chằm Từ Thành Cẩm không thể không kể đến Thành Ái và Khương Bình luôn quan sát anh trong khoảng cách gần, người trước còn tập trung hơn người sau, thậm chí còn quên cả ăn cơm.
Cho đến khi cái đũa gắp vịt nấu khoai nưa của Thương Nguyệt bị Từ Thành Cẩm chặn lại.
Xương đốt tay thon dài lại đều đặn của anh nắm chặt lấy cổ tay phải của Thương Nguyệt, có hơi dùng sức đã cho miếng thịt trên đũa của cô vào miệng, Động tác của anh không nhanh không chậm, nhã nhặn tự nhiên nhưng lại khiến Thương Nguyệt trở tay không kịp.
Hai mắt của cô mở lớn, ngây ngẩn cả người.
Vì ngay khi Từ Thành Cẩm ép sát đến, khuôn mặt tuấn tú của anh cách cô vô cùng gần, giống như là sắp đụng trúng cô luôn vậy. Nhờ vào kế hoạch giương đông kích tây mà đáy lòng Thương Nguyệt rối loạn, anh ăn luôn miếng đồ ăn mà cô vừa gắp ra khỏi khay đồ ăn của Thành Liệt.
Đầu óc của Thương Nguyệt vang lên tiếng ong ong, toàn bộ suy nghĩ đều rối tung lên.
Thế nên cô hoàn toàn không nhớ rõ cô đã dùng đôi đũa này chưa, nếu đã dùng rồi thì chẳng phải cô và Từ Thành Cẩm đã… hôn gián tiếp sao?
Hình như cô chưa sử dụng, nếu không thì sao Từ Thành Cẩm có thể ăn được, dù nhiều dù ít thì anh vẫn ưa sạch sẽ đấy.
"Mùi vị cũng không tệ lắm." Giọng nói gợi cảm của chàng trai giống như một bàn tay vô hình, đột ngột bắt lấy trái tim của Thương Nguyệt. Suy nghĩ của cô tạm dừng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Trong lồng ngực như có con ngựa hoang đang lao vút qua, ánh mắt nhìn người bên cạnh cũng bất giác tránh né.
Nhưng đôi mắt của Từ Thành Cẩm khi nhìn cô lại thản nhiên và bình tĩnh, chỉ là đôi mắt u ám như bóng đêm khiến cho người ta không biết anh đang nghĩ gì.
Lúc trái tim Thương Nguyệt không yên, Từ Thành Cẩm rút đôi đũa từ trong tay cô ra, kéo cô đứng dậy: "Đi với anh mua thêm một phần nữa." Cứ như vậy Thương Nguyệt lại lần nữa bị chàng trai kéo đi, để lại bọn Thành Liệt nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc sau mới hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Lúc này người xếp hàng mua cơm đã không còn nhiều, rất nhanh đã đến lượt Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm. Quả nhiên anh chọn mua một phần vịt nấu khoai nưa, nhưng không phải cho anh mà là cho Thương Nguyệt.
Đối với Từ Thành Cẩm mà nói, trong món đó có quá nhiều ớt tiêu, vị khá cay. Nếu ăn nhiều thì chỉ sợ anh sẽ phát hỏa mất.
Lần này trở về chỗ ngồi, không khí trên bàn cơm rõ ràng có hơi kỳ lạ.
Thành Ái và Khương Bình lần lượt nhìn chằm chằm vào Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm, cảm xúc của Thành Liệt có vẻ không tốt lắm, có hơi sa sút.
Thế nhưng tâm trạng của Từ Thành Cẩm lại rất tốt, anh chậm rãi ăn hết cơm rồi đặt đũa xuống, lẳng lặng chờ ở một bên.
Ánh mắt anh liếc nhìn chàng trai đang mặt mày ủ dột, nói với Thương Nguyệt với giọng nói nhàn nhạt: "Đúng rồi Thương Tiểu Nguyệt, hai mươi mốt tháng chín là sinh nhật của anh, lúc đó mình cùng nhau đi núi Phù chơi nha?"
Sau khi đổi một đôi đũa mới, cuối cùng Thương Nguyệt mới có thể yên tâm ăn bữa cơm, lúc này cô hơi sững sờ sau đó lại gật đầu đồng ý.
Vì cô nhớ đến lúc học cấp ba Từ Thành Cẩm đã tặng cô không ít quà, cô vẫn luôn không tìm được cơ hội để đáp lễ.
Lúc trước đã đồng ý sẽ tặng quà sinh nhật cho anh, nhưng vì bận rộn mà Thương Nguyệt cũng quên mất.
Nói đúng ra, lúc trước cô chỉ biết tháng sinh của Từ Thành Cẩm là tháng chín, nhưng cụ thể là vào ngày nào thì không rõ lắm.
Hôm nay Từ Thành Cẩm nói trước mặt cô như vậy, đương nhiên Thương Nguyệt không có lý do để từ chối, sảng khoái đồng ý.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Thành Cẩm rời khỏi đại học sư phạm thành phố Bắc.
Thương Mình về lại ký túc xá để nghỉ ngơi cùng với Thành Ái và Khương Bình, trên đường đi hai người vốn hoạt ngôn đều im lặng lạ thường.
Không nói lời nào thì thôi đi, hết lần này đến lần khác bọn họ còn bất chợt dò xét nhìn Thương Nguyệt, bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi.
Sau khi trở về ký túc xá, cuối cùng Thương Nguyệt nhịn hết nổi, cô có cảm giác giống như bị hàng vạn con kiến bò lên người, không đau không ngứa nhưng lại khiến người ta có cảm giác bất an không cách nào ngó lơ được.
"Các cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, đừng nhìn chằm chằm tớ mãi như vậy. Trên mặt tớ không viết đáp án đâu."
Thương Nguyệt vừa dứt lời, Thành Ái đã ngứa ngáy trong lòng suốt cả quãng đường mở miệng: "Ờm… Giữa cậu và Từ Thành Cẩm không có quan hệ nam nữ gì đúng không?"
Lại là vấn đề này sao?
Thương Nguyệt không hiểu lắm: "Tớ thề, đúng là không phải."
"Nhưng hai người lại rất thân mật." Khương Bình nhớ lại hình ảnh Từ Thành Cẩm nắm chặt cổ tay của Thương Nguyệt rồi ăn đồ ăn trên đôi đũa trong tay cô.
Thương Nguyệt hơi im lặng trong chốc lát, chăm chú nhớ lại.
Dưới góc nhìn của bạn bè thì quan hệ giữa cô và Từ Thành Cẩm thân hơn một chút, cuối cùng cô quy hết sự thân thiết này vào dư âm của tháng ngày Từ Thành Cẩm dạy cô học bù.
Anh thân thiết với cô, đối xử với cô tốt hơn những cô gái khác nhưng bọn họ cùng lắm chỉ có tình cảm thầy trò và bạn bè hiếm hoi ở thành phố xa lạ…
Thương Nguyệt vơ vét rất nhiều lý do ở trong đầu để giải thích cho tất cả những gì xảy ra giữa cô và Từ Thành Cẩm, chỉ duy nhất mặt tình cảm lứa đôi là cô không dám nghĩ đến.
Bởi vì người đó là Từ Thành Cẩm đó, anh biết rất nhiều chuyện riêng tư của cô, thấy được sự không tốt lúc trẻ của cô, hiểu rõ dáng vẻ chân thật nhất của cô.
Thậm chí anh còn dốc hết sức dạy cô chơi game, giúp cô học thêm, làm một cái chuông gió bằng ngàn con hạc giấy cho cô, chúc cô tỏ tình Chu Hưởng thành công, một Từ Thành Cẩm như vậy, Thương Nguyệt thật sự không thể nghĩ rằng anh có tình cảm với cô. Nhiều nhất chỉ là sự quan tâm che chở của sư phụ dành cho đồ đệ, sao có thể là tình cảm đôi lứa được chứ?
À đúng rồi, ngày hai mươi mốt tháng chín này là sinh nhật của Từ Thành Cẩm, cô phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng tặng cái gì mới được đây?
Lúc Thương Nguyệt đang nghĩ đến nỗi xuất thần, Thành Ái giơ tay quơ quơ trước mặt cô. Cô ấy vừa tính nói cái gì đó thì cổ tay lại bị Thương Nguyệt bắt lấy, hoảng sợ.
"Mẹ ơi, tớ còn tưởng cậu bị xuất hồn rồi chứ."
"Làm tớ hết hồn đấy." Khuôn mặt trắng bệch của Thành Ái hơi hòa hoãn lại.
Thương Nguyệt liếc nhìn cô ấy và Khương Bình, cuối cùng vẫn nuốt lời sắp tuôn ra về, quay đầu cầm điện thoại đi vào toilet.
Để lại Khương Bình và Thành Ái hai mặt nhìn nhau, muốn nhắc nhở Thương Nguyệt rằng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của bọn họ, cuối cùng người tốt cũng tức giận rồi!
"Vậy là giữa hai người đó thật sự có gì đó à?" Khương Bình sờ cằm nhìn thoáng qua cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt, như đang suy tư điều gì. Thành Ái thì thở dài một hơi: "Nếu mà có cái gì đó thật thì không biết có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ bị tan nát cõi lòng đây." Cô ấy không khỏi nghĩ đến đứa em trai ra đời muộn vài phút của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...