“Nguyệt Nguyệt, nghiên cứu xong chưa?”
Tiếng gõ cửa của Trương Mỹ Nghênh truyền từ bên ngoài đến.
Trong phòng tắm, hai người đang đối diện nhau ở khoảng cách gần lần lượt hoàn hồn, sự mập mờ hồ tựa như bong bóng xà phòng tỏa ra ánh sáng lung linh đầy màu sắc, vừa chạm vào lập tức vỡ tan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm nhận được nỗi lo lắng và thận trọng của Thương Nguyệt, Từ Thành Cẩm nghiêng người tránh ra, lặng lẽ che giấu sự u tối nơi đáy mắt.
Thương Nguyệt hoảng hốt thu tầm mắt lại, vội vàng đi về phía cửa ra bên ngoài phòng tắm.
Cô đụng phải Trương Mỹ Nghênh vừa bước vào cửa, mới thoáng ổn định trạng thái hoảng loạn trong lòng mình.
“Cậu nghiên cứu xong chưa?” Trương Mỹ Nghênh thấy vẻ mặt Thương Nguyệt đỏ bừng, trên da thịt trắng nõn như tuyết như được tô một lớp phấn mỏng.
Cô ấy cảm thấy nghi ngờ: “Sao vậy, nóng lắm à?”
Thương Nguyệt: “…”
Quả thật cô rất nóng, ngọn lửa từ trong nội tâm thiêu đốt ra bên ngoài, lý trí cũng nhanh chóng bị cô đốt hết sạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không vì sao vừa rồi lại nảy sinh suy nghĩ xấu xa, muốn cắn lên bờ môi mỏng đang mím lại của Từ Thành Cẩm một cái chứ…
Không đợi Thương Nguyệt trả lời, Trương Mỹ Nghênh đã nói tiếp: “Vậy cậu đi tắm trước đi, đến lúc đó dạy tớ dùng vòi hoa sen công nghệ cao tắm gội.”
Thương Nguyệt ậm ừ đồng ý, ngoái đầu lại nhìn Từ Thành Cẩm vừa mới đi từ trong phòng tắm =ra, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
Khiến cho Thương Nguyệt cảm thấy là bản thân cô suy nghĩ bậy bạ, nhìn chàng trai thêm một chút cũng là đang làm vấy bẩn anh.
Trương Mỹ Nghênh chào hỏi với Từ Thành Cẩm, anh đáp một tiếng.
Tầm mắt anh lại chuyển sang Thương Nguyệt, nhìn ra được cô vẫn đang vì chuyện bất ngờ thân mật trong phòng tắm vừa rồi mà canh cánh trong lòng.
Thật ra trái tim của anh còn đập loạn hơn cô, đang bùng nổ một trận sóng thần.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc, anh thật sự rất muốn nhân cơ hội hôn cô.
Đẩy cô dựa vào bức tường lạnh lẽo, khóa chặt cô trong lồng ngực mình, cúi đầu khẽ cắn lên đôi môi đầy đặn đỏ tươi của cô.
Cũng may anh đã nhịn được sự thôi thúc đó, nếu không chắc chắn Thương Nguyệt sẽ bị anh dọa sợ.
Nói không chừng cô sẽ xem anh như mãnh thú, từ đó sẽ né tránh anh.
“Anh đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì cứ gọi anh… hoặc là Lão Chu.” Câu này Từ Thành Cẩm vừa nhìn Thương Nguyệt vừa nói.
Thương Nguyệt lại không dám nhìn anh, chỉ gật đầu một cái.
Trước khi đi Từ Thành Cẩm còn hỏi cô lại một câu, đã biết dùng vòi hoa sen chưa.
Tần suất gật đầu của Thương Nguyệt nhanh hơn, giống như gà con mổ thóc.
Sau khi Từ Thành Cẩm yên tâm rời đi, Thương Nguyệt mới đóng cửa phòng ngủ chính lại, sau đó tiến vào phòng tắm đứng trước vòi hoa sen lần mò nghiên cứu.
Vừa rồi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào giọng nói khàn khàn dễ nghe của Từ Thành Cẩm, sau đó anh nói rất nhiều nhưng cô cũng không chú ý nghe.
Mày mò trong phòng tắm hơn nửa giờ, cô mới nghiên cứu xong hết tất cả các lệnh ngoại ngữ trên bảng điều khiển.
Lúc Thương Nguyệt tắm xong đi ra, cô nói vài câu với Trương Mỹ Nghênh, rồi đổi sang Trương Mỹ Nghênh đi tắm.
Thương Nguyệt lấy máy sấy từ trong vali hành lý ra, tìm ổ điện cắm vào để sấy khô mái tóc.
Đúng lúc này, Từ Thành Cẩm tới gõ cửa, hỏi các cô xong chưa.
Thương Nguyệt căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy: “Vẫn, vẫn chưa xong… Nhị Mỹ còn đang tắm, hay các anh cứ đi ăn cơm trước đi cũng được.”
Ngoài cửa, Từ Thành Cẩm trầm giọng trả lời: “Tụi anh đợi các em, không cần vội đâu.”
Sau khi dứt lời anh lại trở về phòng khách.
Thương Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô vẫn đang vì trước đó tiếp xúc gần gũi với Từ Thành Cẩm mà sợ hãi hết hồn hết vía.
Mãi đến khi sấy xong tóc, cô mới vỗ vỗ vào mặt mình, ép bản thân bình tĩnh lại.
Trời nóng, Thương Nguyệt tắm xong cũng chỉ mặc một chiếc váy dài liền thân hai dây.
Mái tóc sấy khô xõa ra, cô tiện tay đeo luôn dây buộc tóc vào cổ tay.
Chiếc dây buộc tóc màu đen làm nổi bật cổ tay trắng nõn và mảnh khảnh của cô, khiến nó trông càng trắng thêm, tựa như tuyết lại giống như sương mù.
Thương Nguyệt sấy tóc xong cũng không vội ra ngoài, cô ngồi ở cuối giường chờ Trương Mỹ Nghênh.
Cô tiện tay cầm điện thoại di động vào nhóm chat hội chị em nói chuyện phiếm với Thẩm Tân Nguyệt.
Báo cáo chuyện cô và Trương Mỹ Nghênh gặp phải Từ Thành Cẩm, Chu Thư Hàng.
Nghe nói Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh đêm nay được tá túc ở nhà Từ Thành Cẩm, Thẩm Tân Nguyệt kích động đến mức gửi rất nhiều tin nhắn vào trong nhóm chat.
[A a a a, đây là cái kịch bản thần tượng tuyệt thế gì thế này!]
[Dựa theo tình tiết, chắc chắn bốn người các cậu sẽ nảy sinh chuyện gì đó đấy!]
[Nguyệt Nguyệt, cậu và Nhị Mỹ phải bắt lấy cơ hội đó, đây chính là một cơ hội hiếm hoi được ở bên đàn anh Từ một mình! Các cậu phải điên cuồng quyến rũ anh ấy đấy, có biết chưa hả?]
[Tớ không quan tâm, một người trong hai cậu phải tóm được Từ Thành Cẩm cho tớ xem, như vậy sau này tớ sẽ có thể ra ngoài khoe khoang với người khác, nói chị em của tớ đã hái được bông hoa kiêu ngạo và lạnh lùng đàn anh Từ!]
[Với cả có ảnh của đàn anh Từ không vậy, để tớ xem anh ấy có đẹp trai thêm chút nào không, chảy nước miếng…]
Thương Nguyệt nhìn nội dung tin nhắn Thẩm Tân Nguyệt gửi, khóe miệng giật một cái.
Nhưng cô lại dần dần quên được chuyện mập mờ xấu hổ trước đó trong phòng tắm, hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nói trắng ra cũng là cô đã nghĩ thông suốt, lúc đối diện với người con trai như Từ Thành Cẩm, trong tình huống kia, đổi lại thành bất kỳ một cô gái nào khác e rằng cũng sẽ rung động, đồng thời sinh ra ý nghĩ đen tối thôi.
Cho nên vào tình huống lúc đó, cô không nhịn được mà nghĩ như vậy với anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cùng lắm coi như là… phản ứng sinh lý bình thường!
Đúng! Chính là bình thường đó!
Thương Nguyệt thuyết phục bản thân, cuối cùng bấm bàn phím điện thoại trả lời lại tin nhắn của Thẩm Tân Nguyệt: [Không có ảnh, nhưng quả thật đàn anh đẹp trai hơn, càng chín chắn và gợi cảm hơn.]
[Dáng người và giọng nói đều rất hấp dẫn.]
Thẩm Tân Nguyệt: [Vãi! Cậu có tin tớ lập tức đặt chuyến bay để bay về luôn không!]
Thẩm Tân Nguyệt: [A a a, tớ muốn xem ảnh chụp của nam thần, Nguyệt Nguyệt…]
Thẩm Tân Nguyệt tội nghiệp cầu xin ảnh của Từ Thành Cẩm ở trong nhóm chat, lại xúi giục Thương Nguyệt chụp lén.
Thương Nguyệt liếc mắt nhìn điện thoại, trả lời cô ấy: [Việc này cậu tìm đàn anh Chu đi, anh ấy và cậu có quan hệ tốt như vậy, cậu hỏi xin anh ấy thì nhất định anh ấy sẽ cho cậu.]
[Thẩm Tân Nguyệt: Cậu tưởng tớ chưa từng xin à? Đúng là anh ấy sẽ sẵn sàng cho tớ, thế nhưng anh ấy lại không có ảnh! Khóc lớn.jpg]
Thương Nguyệt: [… Không phải anh ấy là người bạn thân nhất của đàn anh Từ sao?]
Thẩm Tân Nguyệt: [Đúng vậy! Là người bạn thân nhất nhưng ngay cả bức ảnh chụp chung cũng không có, vô cùng bất thường!]
Thẩm Tân Nguyệt: [Anh ấy nói đàn anh Từ không thích chụp ảnh, chỗ anh ấy chỉ có hình chụp nhóm hồi tốt nghiệp, tớ đã xem rồi, vẻ đẹp trai ấy cách xa cả ngàn mét!]
Thương Nguyệt gãi nhẹ vào mặt, nhớ tới bữa tiệc liên hoan trong hội học sinh sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc lần trước.
Đêm đó cô chụp lén Từ Thành Cẩm bị bắt tại trận, còn bị anh nhân lúc cô không chú ý mà chụp chung một bức ảnh nữa.
Hóa ra Từ Thành Cẩm không thích chụp ảnh à?
Thương Nguyệt không khỏi có chút hoài nghi tình bạn giữa Chu Thư Hàng và Từ Thành Cẩm, liệu có phải rất giả trân không nhỉ.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Trương Mỹ Nghênh tắm xong bước ra, mượn máy sấy của Thương Nguyệt để sấy tóc, còn nhờ Thương Nguyệt giúp cô ấy tết kiểu tóc xương cá hai bên nữa.
Lúc này Thương Nguyệt mới chú ý Trương Mỹ Nghênh cũng thay váy rồi.
Áo phông trắng và váy yếm jean hai dây, kết hợp với đôi giày màu trắng, ngập tràn cảm giác thiếu nữ.
Hơn nữa Trương Mỹ Nghênh đeo kính mắt, nhìn qua lại thấy càng giống kiểu thiếu nữ văn nghệ nhiều hơn.
Đã quen ăn mặc tùy tiện suốt thời gian qua, Trương Mỹ Nghênh không thể nào tập trung chỉnh trang cách ăn mặc của mình, lúc này đang đứng trước gương đi qua đi lại đánh giá bản thân.
Điều này khiến Thương Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ, tựa như phát hiện ra vùng đất mới, xoa cằm nhìn cô ấy chằm chằm.
“Làm sao thế…” Trương Mỹ Nghênh đã nhận ra ánh mắt của cô, trên khuôn mặt thoáng đỏ ửng lên.
Thương Nguyệt tiến lại gần: “Câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng.”
“Cậu làm sao vậy, Nhị Mỹ?”
Trương Mỹ Nghênh cụp mi mắt xuống, cắn cắn cánh môi, xoắn xuýt chỉ chốc lát rồi dường như đã hạ quyết tâm.
Tiến đến bên tai Thương Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy… có lẽ đàn anh Chu thích tớ.”
Thương Nguyệt: “!”
Cô còn tưởng rằng Trương Mỹ Nghênh ăn diện là vì Từ Thành Cẩm, không ngờ tới lại là vì Chu Thư Hàng!
Chu Thư Hàng thích Trương Mỹ Nghênh?
Chẳng biết tại sao, Thương Nguyệt ngay lập tức nghĩ đến “Ba hội chứng ảo tưởng lớn nhất của đời người”.
“Chính là trước đó ở trên tàu… Không phải cậu đổi chỗ ngồi với đàn anh Chu sao, tớ và anh ấy ngồi cạnh nhau trò chuyện trên trời dưới đất rất nhiều.”
“Anh ấy còn đối xử với tớ rất tinh tế và chu đáo, giống như hiểu rất rõ tớ…”
“Cậu nói xem nếu anh ấy không thích tớ, tại sao còn cố tình tìm hiểu tớ chứ?”
Trương Mỹ Nghênh nói như vậy.
Thương Nguyệt có chút tin tưởng, mạch suy nghĩ sinh động như cô ấy, sâu xa mỉm cười: “Thật đúng là con gái tuổi mười tám thay đổi lớn thật, hồi trung học cậu hoàn toàn không có hứng thú với chuyện yêu đương mà.”
“Đấy không phải là do hồi trung học không cho phép yêu sớm sao, tập trung học hành.”
“Rất có lý, nếu cậu đã nghĩ như vậy thì cứ thử một chút xem.”
Hai người thu dọn sơ qua bên trong căn phòng một chút, mới mở cửa phòng ngủ chính đi ra ngoài.
Lúc đó Chu Thư Hàng và Từ Thành Cẩm đã tắm xong từ lâu, đang chờ đợi hai người bọn họ.
Một người ngồi dựa vào ghế sa lông cầm điện thoại chơi game, một người đứng dựa vào lan can ban công bên kia ngắm cảnh.
Thương Nguyệt nhìn thoáng qua ban công, lúc này mới phát hiện màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Giờ đây thành phố Bắc lấp lánh ánh đèn neon, tựa như một biển sao trời.
“Hai em xong rồi à?”
Chu Thư Hàng cất điện thoại đi, Từ Thành Cẩm nghe thấy động tĩnh cũng đi từ ban công vào.
Anh và Thương Nguyệt nhìn nhau một chút, thấy cô gái né tránh ánh mắt đi.
Bờ môi khẽ cong lên một chút, anh đoán bởi vì tiếp xúc gần gũi trong phòng tắm trước đó, Thương Nguyệt vẫn còn hơi thẹn thùng.
Một nhóm bốn người bọn họ đi ra ngoài, Chu Thư Hàng dẫn Trương Mỹ Nghênh đi phía trước.
Một câu rồi lại một câu, anh ta trò chuyện không ngừng với cô ấy.
Chu Thư Hàng cố ý bỏ lại Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm ở đằng sau.
Hai người bọn họ hóng gió đêm hanh khô, thong thả đi theo Chu Thư Hàng và Trương Mỹ Nghênh, không ai lên tiếng nói chuyện.
Trong sự yên lặng, bầu không khí vẫn có chút xấu hổ.
Vì vậy Thương Nguyệt quyết định giúp Trương Mỹ Nghênh hỏi thăm chuyện của Chu Thư Hàng một chút.
“Học trưởng, đàn anh Chu hiện tại có bạn gái chưa?”
Từ Thành Cẩm đi bên cạnh Thương Nguyệt, cách cô khoảng hai mươi centimet, nghe tiếng liếc mắt nhìn sang.
Ánh mắt thăm thẳm nhìn vào khuôn mặt Thương Nguyệt ở bên cạnh, chỉ vài giây, lại khiến cho cô nghiêng đầu nhìn sang anh, ánh mắt chạm nhau.
Cảm giác tê dại như điện giật làm trái tim Thương Nguyệt đập loạn, suy nghĩ cũng loạn theo.
Cô căng thẳng đến mức tựa như cây dành dành run rẩy trong cơn mưa rền gió dữ, tỏa ra mùi thơm mê người.
Thương Nguyệt vốn chẳng biết dáng vẻ luống cuống lo lắng của bản thân làm cho người khác yêu thích đến mức nào.
Từ Thành Cẩm thản nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp như sóng thủy triều vỗ vào bờ.
Từng chữ anh phát ra đều đập vào nơi yếu mềm nhất trong đáy lòng Thương Nguyệt.
“Theo như anh được biết thì không có.”
“Em hỏi cái này làm gì vậy?” Đương nhiên Từ Thành Cẩm sẽ không cho rằng Thương Nguyệt thích Chu Thư Hàng.
“Không có gì, chỉ tò mò nên tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Hai chúng ta đi cùng nhau lại không nói câu gì thì thật lúng túng.” Thương Nguyệt nói sự thật, ngược lại không để lộ tâm tư của Trương Mỹ Nghênh.
Từ Thành Cẩm trầm ngâm một lát, giọng điệu ấm áp trầm khàn hơn chút: “Hồi trung học Lão Chu từng có một cô bạn gái, đã chia tay trước khi tốt nghiệp rồi.”
“Nếu bạn của em thích cậu ấy, có thể thử theo đuổi xem sao.”
Thương Nguyệt: “…”
Rõ ràng cô còn chưa nói gì, sao Từ Thành Cẩm lại có vẻ giống như đã biết tất cả mọi chuyện vậy?
Chẳng lẽ anh thật sự là thần thánh sao?
Vào lúc Thương Nguyệt đang kinh ngạc, bọn họ đã đi ra khỏi khu chung cư.
Mọi người đi bộ trên vỉa hè qua ngã tư đường, tiếp tục đi về phía trước.
Trương Mỹ Nghênh và Chu Thư Hàng đang đi đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại hỏi hai người bọn họ có muốn ăn kem hay không.
Cửa hàng gần nhất phía trước là tiệm tạp hóa, chắc chắn có bán kem.
Thương Nguyệt tỏ vẻ mình muốn ăn một cây kem, mấy ngày nay nắng to, kem và dưa hấu ướp lạnh là lựa chọn tốt nhất.
Từ Thành Cẩm từ chối, có vẻ anh cũng không sợ nóng, nhiệt độ của cái nắng gắt cuối thu như không có bất kỳ ảnh hưởng gì với anh.
Vừa ăn kem vừa đi thêm một đoạn đường, lại đi qua một cái ngã tư đường.
Cuối cùng cũng sắp đến gần đại học sư phạm và đại học chính trị và pháp luật của thành phố Bắc, bên này món ăn vặt đường phố hoành hành, xuyên qua đường phố đi tới ngõ hẻm, vừa tiến vào bên trong đã có thể ngửi được mùi thơm của các món ăn ngon.
Thương Nguyệt không khỏi tăng nhanh bước chân, lúc đi vào phố ăn vặt, không nhịn được muốn tiến lên đi xem mỗi gánh bán hàng rong một chút.
Động tác của cô nhanh thoăn thoắt, giống một con hamster kiếm ăn xuyên qua đám đông, cũng chỉ đôi chân dài của Từ Thành Cẩm sải bước mới có thể đuổi kịp cô.
Càng đi về phía giữa phố ăn vặt, đường đi càng đông đúc.
Nhìn thấy Thương Nguyệt bị người qua đường chen lấn đụng phải nhiều lần, Từ Thành Cẩm thực sự không vừa mắt, tiến lên kéo cổ tay của cô lại.
Anh che chở cho cô ở phía sau thân thể cao lớn của mình, giống như ban đầu ở thành phố Nguyệt, cũng chính là ngày Chu Thư Hàng sinh nhật mời ăn cơm đó.
Trên con đường dành riêng cho người đi bộ nơi trung tâm thành phố phồn hoa nhất, Từ Thành Cẩm cũng như vậy, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Thương Nguyệt.
Đưa cô ra sau lưng để bảo vệ, còn bản thân đi phía trước mở đường cho cô.
Hoàn cảnh cũng ồn ào như vậy, nhưng tâm trạng Thương Nguyệt lại khác hẳn trước kia.
Không biết có phải là bởi vì trái tim đã thay đổi hay không, cô chẳng còn nhớ nhung tới Chu Hưởng nữa, giờ phút này cô dường như càng nghiêm túc rõ ràng hơn bất cứ lúc nào nhìn Từ Thành Cẩm đi ở phía trước.
Trong ánh mắt của cô toàn là bóng hình rộng lớn của anh, mùi bạc hà mát lạnh trên người anh, mái tóc đen nhánh bị gió đêm thổi lay động của anh,… Và cả nhiệt độ cực nóng hổi nơi cổ tay của cô mà anh chạm vào.
Nhịp tim Thương Nguyệt đập cực nhanh, suy nghĩ trống rỗng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình làm cho người khác yên tâm kia.
Mãi đến khi Từ Thành Cẩm che chở cho cô tiến tới một nhà hàng lẩu.
Chu Thư Hàng và Trương Mỹ Nghênh đã tìm chỗ ngồi chờ, trông thấy Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm bước vào cửa, hắng giọng chào hỏi hai người bọn họ.
Đến tận lúc này, bàn tay Từ Thành Cẩm đang nắm chặt cổ tay của Thương Nguyệt mới buông ra, nhưng trên cổ tay Thương Nguyệt vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
Bốn người bọn họ gọi một nồi lẩu hai ngăn, nước lẩu vị xương sườn và tôm.
Ngoài ra còn gọi thêm mấy món ăn kèm.
Đáng lẽ Chu Thư Hàng muốn gọi chút rượu, làm tiệc chào mừng Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh.
Nhưng anh ta lại bị một ánh mắt của Từ Thành Cẩm ngăn lại.
Trong lúc chờ thêm đồ ăn, Chu Thư Hàng đề nghị chụp chung một bức ảnh, gửi cho Thẩm Tân Nguyệt, để cô ấy ngưỡng mộ khát khao.
Lúc ấy Thương Nguyệt lại nhớ tới chuyện Từ Thành Cẩm không thích chụp ảnh kia, thế là nhìn thoáng qua về phía anh.
Kết quả trông thấy chàng trai đứng lên đi theo Chu Thư Hàng, tới sau lưng cô và Trương Mỹ Nghênh.
Từ Thành Cẩm hoàn toàn chẳng có dáng vẻ gì giống như là không thích chụp ảnh, ngược lại còn rất phối hợp.
Dưới sự chỉ thị của Chu Thư Hàng, Từ Thành Cẩm đứng ở sau lưng Thương Nguyệt.
Vì để lọt vào ống kính, Chu Thư Hàng chê anh đứng quá thẳng, bảo anh gập cả lưng xuống, thuận thế giơ một cánh tay của Từ Thành Cẩm khoác lên trên vai Thương Nguyệt.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc da thịt ấy, hơi thở của hai người chợt khựng lại.
Nhưng Thương Nguyệt nhanh chóng ngồi thẳng người dậy như không có chuyện gì khác thường, chỉ coi như là yêu cầu khi chụp ảnh chung, không chú ý tới cái tay tùy ý khoác lên trên vai cô kia.
So với vẻ thản nhiên của cô, trong lòng Từ Thành Cẩm lại gợn sóng.
Bởi vì chạm vào da thịt mịn màng và ấm áp nơi đầu vai của Thương Nguyệt, nhịp tim dần dần tăng tốc, hơi thở phả vào đỉnh đầu cô cũng giống như bị lửa thiêu đốt, rất nóng bỏng.
Mấy tấm ảnh chụp sau đó, lòng bàn tay của Từ Thành Cẩm cũng sắp toát mồ hôi luôn rồi.
Thương Nguyệt cũng bởi vì không thể xóa sạch cảm giác nóng rực kia, dần dần mặt đỏ tới mang tai.
Cô suy nghĩ, liệu có phải mình bị bệnh hay không.
Trước kia cũng không phải cô chưa từng được Từ Thành Cẩm nắm tay, thậm chí hai người bọn họ còn từng ôm nhau, khi đó trong nội tâm cô cũng không để ý tới như vậy.
Một năm không gặp, thật sự xa lạ rồi sao?
Vào lúc Thương Nguyệt đang mê mẩn, Từ Thành Cẩm thấy đã chụp ảnh xong thì đứng thẳng người dậy, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô.
Bàn tay không chịu sự khống chế dịch chuyển từ trên vai cô lên đỉnh đầu của cô, thân mật lại cưng chiều xoa xoa.
Giọng nói chứa ý cười, vô tình lật tẩy cô: “Thương Tiểu Nguyệt, em lại thất thần rồi.”
Điều này đã dẫn tới Chu Thư Hàng và Trương Mỹ Nghênh đồng loạt nhìn về phía hai người bọn họ.
Cả hai đều tỏ vẻ đã bị không khí ngọt ngào nổi bong bóng màu hồng phấn giữa bọn họ ảnh hưởng đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...