Thương Nguyệt bị anh ta nhìn chằm chằm, làm cô nóng rực từ cơ thể đến trái tim, cô không nhịn được nữa, câu nói “Chu Hưởng, tớ thích cậu!” theo miệng cô nói ra ngoài.
Giống như khen ngợi món mì thịt bò rất ngon, lời nói vô cùng tự nhiên đến nỗi Thương Nguyệt cũng tự khiếp sợ bản thân mình.
Khiếp sợ chung với cô còn có Chu Hưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt anh ta sững sờ, ngay cả hơi thở cũng vô thức ngừng lại, bàn tay thon dài chống cằm, khóe miệng như hóa đá.
Không khí trầm mặc vô cùng kỳ lạ tràn ngập xung quanh hai người bọn họ, vài giây sau, Thương Nguyệt cắn môi nói tiếp: “Lúc trước cậu chê tớ chơi game dở, còn chê tớ học kém, bây giờ chắc không còn lý do gì chê tớ nữa rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, cô cẩn thận nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Chu Hưởng, dừng một chút sau đó vươn tay khoác lên cánh tay anh ta.
Thương Nguyệt vô cùng căng thẳng, mím chặt môi, giọng nói rất nhỏ mà hỏi: “Vậy Chu Hưởng… cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”
Giọng nói của cô dịu dàng như nước mùa xuân, vô cùng khẽ khàng và mềm mại.
Lại giống như sợi lông chim, nhẹ nhàng lướt qua chỗ mềm mại nhất trong lòng Chu Hưởng.
Cảm giác tê dại làm anh ta cũng căng thẳng theo, suy nghĩ dần bị thu hẹp, ánh mắt nhìn gương mặt thanh tú và xinh đẹp của Thương Nguyệt rất lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng anh ta cũng giật giật khóe môi, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Thương Tiểu Nguyệt, cậu chờ tớ một chút được không?”
Thương Nguyệt sững người, nét cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt mơ hồ và mờ mịt.
“Chờ sau khi kết thúc kỳ thi đại học… tớ sẽ cho cậu một câu trả lời, có được không?”
“Ngày chín tháng sáu, tớ xin hứa.”
Bàn tay to lớn của Chu Hưởng đặt lên mu bàn tay của Thương Nguyệt, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta không ngừng truyền đến Thương Nguyệt.
Đêm ngày hè, quán mì mở cửa hai mươi tư giờ không có máy lạnh mà chỉ có chiếc quạt máy cũ, liên tục lắc đầu qua lại, gió thổi vù vù.
Rất nhanh mu bàn tay của Thương Nguyệt đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay Chu Hưởng làm cho ẩm ướt, nhớp nháp, dinh dính, rất là khó chịu.
Nó cũng giống như tâm trạng hiện giờ của cô vậy, phiền muộn không nói nên lời.
Thương Nguyệt cũng hiểu tại sao Chu Hưởng lại muốn để đến sau khi kỳ thi đại học kết thúc mới trả lời cô.
Có lẽ là vì sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập của cô.
Tấm lòng này của anh ta cô hiểu rõ, nhưng một năm thật sự rất dài.
Thương Nguyệt cũng không rõ mình gật đầu đồng ý như thế nào.
Khi cô đồng ý với Chu Hưởng, còn trầm giọng nói với anh ta một câu: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Thương Nguyệt thoáng sửng sốt, trái tim phút chốc trống rỗng, tâm trạng khó nói thành lời.
Cô muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đau đớn không thôi, muốn nói cũng chẳng thể nói nên lời.
Khi Thương Nguyệt về đến nhà đã gần không giờ đêm rồi.
Thẩm Tân Nguyệt ở trong nhóm trò chuyện đã không chịu được, liên tục hỏi cô kết quả như thế nào, có thành công chưa?
Dưới sự kích động và kỳ vọng trong các dòng chữ của cô ấy, Thương Nguyệt không biết phải trả lời thế nào.
Lần này có tính là bày tỏ thành công không?
Không thể tính là thành công được, dù sao Chu Hưởng cũng đâu có đồng ý hẹn hò với cô.
Cũng không giống là thất bại, bởi vì Chu Hưởng cũng đâu có từ chối cô. Anh ta chỉ đơn giản là dời ngày trả lời sang một năm sau mà thôi.
Thương Nguyệt suy nghĩ kĩ càng, kể hết toàn bộ sự việc vào trong nhóm.
Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh lần lượt gửi đầy dấu ba chấm.
Thẩm Tân Nguyệt: [Như thế này cũng được á?]
Trương Mỹ Nghênh: [Rốt cuộc Chu Hưởng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy, trêu đùa con gái người ta à?]
Thương Nguyệt không trả lời tin nhắn, tâm trạng có phần buồn bã.
Nhưng không lâu sau Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh đã bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu an ủi Thương Nguyệt.
Thẩm Tân Nguyệt: [Thôi bỏ đi, cũng chỉ một năm thôi mà, cậu đã chờ cậu ta nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm một năm nữa cũng không tính là gì.]
Thẩm Tân Nguyệt: [Ít nhất thì chờ sau khi kỳ thi đại học kết thúc, hẳn là cậu ta muốn trực tiếp hẹn hò với cậu.]
Thẩm Tân Nguyệt: [Nguyệt Nguyệt à, cậu cũng đừng quá buồn, ít nhất cậu ta cũng không có từ chối cậu, không phải sao?]
Trương Mỹ Nghênh: [Mặc dù tớ cũng rất tức giận nhưng mà Nguyệt Nguyệt này, có lẽ Chu Hưởng sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập của cậu thôi, cậu xem lần cuối kỳ này cậu làm bài tốt như thế nào, là vị trí số một đó!]
Trương Mỹ Nghênh: [Sau khi thi đại học xong, cậu ta trả lời cậu cũng được, đến lúc đó cả hai cùng đậu vào một trường đại học, dù sao đại học mới chính là mảnh đất màu mỡ của tình yêu đó nha.]
Trương Mỹ Nghênh: [Dù có thế nào tớ cũng chúc phúc cho hai cậu trước.]
Tâm trạng chán nản của Thương Nguyệt đã được an ủi không ít.
Thực ra đợi thêm một năm cũng không đến nỗi.
Vừa nãy khi tạm biệt nhau dưới nhà, Chu Hưởng không ngừng dặn dò cô cố gắng học tập cho thật tốt, để có thể thi vào một trường đại học tốt trong tương lai.
Có lẽ Chu Hưởng đã có suy tính riêng cho mình, suy nghĩ sự việc thấu đáo hơn cô.
Thương Nguyệt như đang cố trấn an bản thân.
Một lúc lâu sau cô mới nhắn vào trong nhóm: [Vị trí thứ nhất trong đợt thi cuối kỳ này là do đàn anh Từ ôn đề rất chuẩn.]
Thẩm Tân Nguyệt: [Đúng, đúng, đúng, cậu không chỉ có Chu Hưởng, mà còn có người thầy tốt như đàn anh Từ nữa… Tớ ghen tỵ thật đấy!]
Trương Mỹ Nghênh: [Không biết có thể tìm đàn anh Từ ôn đề cho kỳ thi đại học được không nữa? Nằm mơ.jpg]
Thương Nguyệt: [A a a, một năm thật là dài!]
Vào kỳ nghỉ hè, Thương Nguyệt về quê ngoại chơi một thời gian.
Bởi vì Chu Hưởng cùng đi với ba mẹ ra nước ngoài chữa chân.
Thẩm Tân Nguyệt thì chuẩn bị các thủ tục để đi du học, rất là bận rộn.
Còn về phần Trương Mỹ Nghênh, gia đình cô ấy sẽ về quê phụ giúp ông bà việc đồng án, cũng không còn ở thành phố Nguyệt nữa.
Một mình hương Nguyệt ở lại thành phố Nguyệt cũng không có việc gì làm, ngày nào cũng đều ở nhà một mình, rất buồn chán.
Cho nên cô dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị bắt xe về nhà ông bà ngoại, thứ nhất là để đi chăm sóc hai người thay ba mẹ, thứ hai là thị trấn này mát mẻ hơn thành phố Nguyệt rất nhiều, không khí cũng rất trong lành.
Cô đi một chuyến này cũng xem như đi du lịch.
Vào cuối tháng tám, trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Thương Nguyệt đã về lại thành phố Nguyệt, bởi vì Thẩm Tân Nguyệt sắp ra nước ngoài nên cô và Trương Mỹ Nghênh cùng bàn bạc tổ chức bữa tiệc tiễn cô ấy đi.
Vào ngày hẹn ăn tối đó, Thương Nguyệt còn gọi thêm Từ Thành Cẩm.
Vốn dĩ cô cũng phải mời anh một bữa để cảm ơn anh đã dạy cô học bài suốt thời gian qua.
Nếu mọi người cùng nhau đi ăn sẽ tránh được sự ngại cùng khi cả hai đi ăn riêng với nhau.
Sau chín giờ tối, Thương Nguyệt, Trương Mỹ Nghênh, còn có Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng.
Năm người bọn họ lần lượt bước ra khỏi quán ăn gần trường trung học Số Một thành phố Nguyệt, đi dọc theo vỉa hè, rất ăn ý cùng đi về phía trường học.
Trong suốt bữa tiệc, Chu Thư Hàng và Từ Thành Cẩm uống hai ly, Thẩm Tân Nguyệt cũng uống một chút, mặt ba người đều đỏ ửng, trên người còn thoang thoảng mùi rượu.
Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh trước sau kết hợp giữ chặt bọn họ, sợ là vừa sơ hở một chút, một trong số bọn sẽ đi lạc mất.
Vừa đi loanh quanh đến gần cổng trường trung học Số Một thành phố Nguyệt, Từ Thành Cẩm đứng ngược chiều gió đêm, dừng bước đứng trước cổng trường học.
Đôi chân dài miên mang đứng dưới chân tường, anh ngẩng đầu nhìn bức tường cao, đôi mắt sâu thăm thẳm có phần mờ mịt.
Chu Thư Hàng cũng đi sát cạnh, còn có Thẩm Tân Nguyệt luôn thích xem trò vui.
Thế là ba người bọn họ đứng cạnh nhau thành một hàng ngay ngắn trước tường trường học.
“Nhìn đi đâu vậy đàn anh? Ngắm trăng trên tường sao?”
Thẩm Tân Nguyệt thuận miệng hỏi một câu, nhíu đôi mày thanh tú, nét mặt có vài phần nghi hoặc, cũng có chút mê man.
Đêm nay bầu trời thật sự rất đẹp, màn đêm đen tuyền không thấy sao, nhưng mặt trăng lại vô cùng sáng chói bắt mắt.
Nhìn theo góc độ của Thẩm Tân Nguyệt và ba người bọn họ, mặt trăng trên trời dường như thật sự được treo lên tường.
Từ Thành Cẩm lẩm bẩm trả lời: “Đúng vậy, anh đang ngắm trăng.”
Mặc dù đầu anh đang rất mơ màng nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.
Vừa dứt lời, Từ Thành Cẩm quay đầu mắt nhìn Thương Nguyệt đứng bên đường, mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó, sáng tinh mơ còn có chút sương, cô lẻn leo tường bị anh bắt được.
Bỗng nhiên anh cũng muốn thử cảm giác leo tường.
Học ở trường ba năm, anh vẫn luôn là một hội trưởng hội học sinh tuân thủ quy tắc, thật sự có chút nhàm chán.
“Chúng ta vào đi.” Anh hạ giọng, khóe miệng mang ý cười, nói chuyện từ tốn dễ nghe.
Thẩm Tân Nguyệt và Chu Thư Hàng lần lược đồng ý nhưng Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh đang giữ bọn họ quay lại nhìn nhau, khóe miệng khẽ giật.
Hai người còn chưa kịp ngăn cản, Từ Thành Cẩm dẫn đầu leo lên tường.
Vóc dáng của anh vừa cao vừa gầy, đối với anh mà nói, bức tường hai mét cũng không có gì quá khó khăn, động tác vừa gọn gàng vừa lưu loát, trong chớp mắt nhảy vọt qua tường biến mất.
Chu Thư Hàng cũng nhảy theo sau, động tác có hơi vụng về, nhưng quá trình cũng khá thuận lợi.
Đến lượt Thẩm Tân Nguyệt, tư thế của cô ấy giống như heo trèo cây vậy, tay chân luống cuống không biết đặt vào chỗ nào.
Cô ấy chống chân vươn tay một lúc lâu mà vẫn bị kẹt dưới chân tường, một chút tiến triển cũng không có.
Những lời muốn nói bị Thương Nguyệt nuốt xuống, cô bảo Trương Mỹ Nghênh hãy giữ Thẩm Tân Nguyệt lại.
Sau đó cô vận động chân tay, vô cùng lưu loát mà nhảy vọt qua tường.
Dù sao có hai con người say rượu chạy vào đây, bên trong trường học lại có hồ nước sâu.
Thương Nguyệt chỉ sợ Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng không cẩn thận, bị té xuống hồ nước thì không hay.
Dù sao cũng cùng nhau ăn tiệc, cô cũng phải chịu trách nhiệm cho an toàn của mỗi người.
Khi Thương Nguyệt trèo lên đầu tường, đôi mắt bị thu hút bởi bóng người đứng trong góc tối.
Sau khi mây mù tan đi hết, ánh trăng thanh khiết lẳng lặng chiếu rọi đến anh, làm lộ ra từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Là Từ Thành Cẩm.
Cậu thiếu niên ngửa đầu nhìn cô gái trên đầu tường, ánh trăng chiếu vào đôi mắt anh, làm hiện rõ ý cười dịu dàng và thắm thiết, trong mắt có cảm xúc rất phức tạp.
Thương Nguyệt đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Từ Thành Cẩm.
Tình huống bây giờ y như ngày hôm đó vậy.
Ngay cả sự hốt hoảng trong lòng cô cũng giống hệt như lúc đó.
Chính vì như thế, Thương Nguyệt sững người ngồi trên đầu tường, không rõ tại sao cứ nhìn chằm chằm thiếu niên phía dưới, cánh môi khẽ giật.
Đúng lúc cô định nói gì đó, Từ Thành Cẩm đã đưa tay hướng về phía cô.
Y như đúc ngày đó cô bị anh bắt gặp, còn được anh giúp đỡ nhảy xuống bức tường.
Chỉ là lát sau, Từ Thành Cẩm lui về sau nửa bước, như tìm chỗ đứng cho mình.
Sau đó chìa bàn tay còn lại ra cho cô.
Tư thế đó… giống như đang hối thúc Thương Nguyệt nhảy xuống, cũng giống như đang nói với Thương Nguyệt rằng anh chắc chắn sẽ bắt được cô.
Ánh trăng thuần khiết chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú và chính trực của chàng trai, chỉ cần lơ đãng cũng có thể khiến người ta mê mẫn.
Huống hồ anh còn nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, khóe môi cong lên, giọng nói thì mềm mại đến tận xương cốt, từ tốn và chậm rãi.
Gọi tên cô một cách nhẹ nhàng, cứ như đang mê hoặc cô vậy.
Thương Nguyệt mắc mưu lúc nào không hay, nhẹ nhàng và uyển chuyển mà nhảy xuống.
Từ Thành Cẩm đứng dưới tường dang rộng đôi tay đỡ được cô, ôm trọn cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, để cho đầu ngón chân của Thương Nguyệt chạm đất.
Sau khi Thương Nguyệt đứng vững, ý thức của cô quay về.
Tim cô đập rất nhanh, không ngờ vừa rồi cô lại thật sự nhảy xuống, giống như đang bị thôi miên vậy.
Từ Thành Cẩm cố ý không để cô đi ngay lập tức.
Cách tay anh vẫn còn choàng qua vai cô, hơi thở thanh mát như bạc hà của anh vẫn đang quanh quẩn trong mũi cô.
Giọng anh bỗng khàn khàn vô cùng nặng nề như bị bóp nghẹn: “Anh thật sự không muốn buông em ra…”
Từ Thành Cẩm siết chặt tay, ôm chặt lấy cô gái trong lòng mình.
Sau đó Thương Nguyệt muốn đẩy anh để thoát ra thì anh đã từ từ thả lỏng, lùi hai bước về phía sau.
Thương Nguyệt mở miệng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt hạnh trợn tròn, nghi ngờ nhìn anh, những áng mây trên trời lại bắt đầu kéo đến che mất ánh trăng, xung quanh bỗng tối om.
Cô không thể nhìn rõ cái gì cả, chỉ biết vừa rồi hình như Từ Thành Cẩm khẽ nói cái gì đó.
Nhưng đầu cô lại vùi trong lòng ngực anh, như bị bịt kín, cái gì cũng không thể nghe rõ.
Thương Nguyệt vốn muốn đuổi theo hỏi anh, nhưng Từ Thành Cẩm đã sớm xoay người rời đi trước.
Cái ôm vừa rồi cứ giống như chỉ là ảo giác của Thương Nguyệt, còn những lời lẩm bẩm cô không nghe rõ kia, cũng chỉ là những lời sau khi say rượu anh nói ra mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...