Đinh linh…
Gió đêm thổi bay tán loạn cả ngàn con hạc giấy, làm những chiếc chuông gió phía dưới phát ra âm thanh trong trẻo.
Sau khi Thương Nguyệt hoàn hồn, ánh mắt nặng nề nhìn vào mắt cậu thiếu niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt trìu mến của Từ Thành Cẩm.
Cặp mắt hai mí có độ cong tuyệt đẹp, hàng mi vừa dài vừa dày, trong đôi mắt trong veo như băng lại ẩn chứa nét ấm áp, tạo cho người ta cảm giác tình cảm đong đầy.
Thương Nguyệt cũng suýt nữa bị đánh lừa, cũng may cô có ý chí kiên định, mau chóng phủi sạch tất cả những suy nghĩ rối rắm đó, ánh mắt trong sáng nhìn cậu thiếu niên cười.
“Cảm ơn đàn anh, cảm ơn anh đã dạy em chơi game, cũng cảm ơn anh đã dạy em học phụ đạo.”
“Có một người bạn như anh chính là vinh hạnh to lớn của em.”
Cho tới bây giờ, cuối cùng Từ Thành Cẩm cũng được đưa Thương Nguyệt vào danh sách bạn bè của cô.
Bởi vì cũng chỉ có bạn bè mới có thể hết lòng hết sức cho chuyện của cô như vậy, hơn nữa còn rất tận tâm giúp đỡ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thành Cẩm được gọi là bạn bè đang dở khóc dở cười, khi còn đang suy nghĩ không biết nên nói gì, Thương Nguyệt đã cất chuông gió cùng những con hạc giấy đi.
Cô lại nói: “Theo lý mà nói em nên chuẩn bị quà cho anh mới phải, chúc anh kỳ thi đại học thắng lợi nha!”
“Đàn anh, anh muốn được tặng quà gì thế?”
Đây là lần thứ hai Thương Nguyệt hỏi Từ Thành Cẩm muốn quà gì từ cô, cô luôn muốn tặng quà lại cho anh, sợ dây dưa dưa không rõ ràng với anh.
Mặc dù biết Thương Nguyệt làm như vậy cũng không có chỗ nào không đúng nhưng đối với Từ Thành Cẩm mà nói, ít nhiều vẫn có cảm giác xót xa.
“Không cần đâu, về món quà, chẳng phải vừa rồi em đã tặng anh trên sân khấu rồi.”
Tiết mục múa Tây Vực phong tình kia chính là món quà đáp lễ tốt nhất với anh.
“Em yên tâm, kỳ thi đại học chắc chắn anh sẽ thắng, không làm em thất vọng đâu.”
Từ Thành Cẩm nói hai ba câu đã khiến những băn khoăn trong lòng Thương Nguyệt biến mất.
Anh luôn tìm được lý do để thuyết phục cô, khiến cho cô cảm thấy thoải mái khi nhận quà anh tặng.
Thương Nguyệt nhận lấy món quà, vừa nghĩ đến sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cô sẽ bày tỏ tình cảm với Chu Hưởng, tim bất giác đập nhanh một chút.
Cô không quên nhờ Từ Thành Cẩm thi đại học xong, lại giúp cô ôn đề.
Hiệu quả của việc học thêm trong học kỳ này cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thành tích của Thương Nguyệt gần như đã nằm trong top mười lăm của lớp, khoảng cách của cô và Chu Hưởng thuộc top 3 thật sự đã được kéo gần lại không ít.
Cho nên Thương Nguyệt mới quyết định bày tỏ tình cảm lần cuối sau học kỳ này.
Từ Thành Cẩm thấy cô quyết tâm như vậy, nuốt sự chua xót trong lòng xuống, mỉm cười nói: “Lần này chắc chắn em sẽ thành công.”
Bởi vì trong lòng Chu Hưởng đích thực có Thương Nguyệt, bọn họ hai bên đều có tình cảm với nhau.
Tuy rằng Từ Thành Cẩm không hiểu tại sao Chu Hưởng lại từ chối tình cảm của Thương Nguyệt hết lần này đến lần khác.
Nhưng anh biết anh ta cũng thích Thương Nguyệt.
Chỉ là mỗi người sẽ có cách yêu không giống nhau, cách thể hiện tình cảm cũng sẽ khác nhau.
Anh có chút ghen tỵ với Chu Hưởng, có được tình yêu của Thương Nguyệt.
Có thể là do anh ta và Thương Nguyệt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trải qua rất nhiều thứ cùng cô, tình cảm cũng nhiều hơn.
Hai ngày thi đại học, ánh mặt trời của thành phố Nguyệt vô cùng rực rỡ.
Nó như mang một ý nghĩa tốt lành, cũng là một lời chúc tốt đẹp cho các thí sinh.
Đêm ngày tám tháng sáu, bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp đùng đùng, theo tiếng sấm là từng đợt mưa vô cùng lớn.
Rửa trôi hết tất cả ánh nắng của thành phố Nguyệt mấy ngày nay, ngày hôm sau lại nắng chói chang, cây lá xanh um, tươi tốt.
Từ Thành Cẩm vẫn sẽ đến trường, cũng không nhất thiết là đến học, mà là ở bên ký túc xá của giáo viên phụ trách cơm nước ba bữa của Tạ Minh Tĩnh.
Buổi sáng đến trường hoc, sau khi kết thúc buổi tự học ban đêm mới được về nhà, nhưng anh cũng không thấy phiền.
Mỗi ngày chạy tới chạy lui, chỉ vì dạy thêm cho Thương Nguyệt.
Cuối tuần lại đến thư viện ngoài trường học, ôn tập cho Thương Nguyệt các loại đề thi.
Ngón tay thon dài và mảnh khảnh của Từ Thành Cẩm cầm bút mực viết lên quyển sách bài tập, lật sách lật vở phân tích đề, giải đề.
Không vì điều gì khác, anh chỉ muốn cố gắng hết sức giúp đỡ Thương Nguyệt.
Cũng may tất cả nỗ lực của Từ Thành Cẩm và Thương Nguyệt đều không uổng phí.
Khi có kết quả bảng điểm thi cuối kỳ, Thương Nguyệt giành vị trí số một trong lớp.
Cô quay về chỗ ngồi trong sự há hốc của các bạn cùng lớp.
Cả người cô kích động đến mức tim đập điên cuồng, khó mà khống chế biểu cảm trên mặt của mình, khóe môi liên tục cong lên.
Nếu không có bảng điểm trong tay, Thương Nguyệt cũng không dám tin bản thân có thể đạt được vị trí số một.
Nhìn đi nhìn lại, cô cảm thấy bản thân cũng không làm cái gì cả.
Cô chỉ không ngừng luyện đề, không ngừng học thuộc các kiến thức trọng tâm, lặp đi lặp lại như vậy, học đến muốn bệnh.
So với sự tiến bộ của Thương Nguyệt, xếp hạng của Chu Hưởng trong lớp lại rớt thẳng xuống vị thứ năm.
Thi Duyệt xếp thứ hai, chênh lệch với Thương Nguyệt mấy điểm.
Nhận bảng điểm xong, Thương Nguyệt và Chu Hưởng cùng đi xe buýt về nhà.
Đối với thành tích tiến bộ lần này của Thương Nguyệt, Chu Hưởng thật sự vui mừng, cũng phấn khởi thay cô.
Nhưng Thương Nguyệt nhìn ra được sự mất mát và không cam tâm trong ánh mắt anh ta.
Có lẽ là do thành tích của Thương Nguyệt trong chuyện chơi game lẫn học tập đều vượt mặt anh ta.
Chuyện này đã phá vỡ sự cân bằng vốn có giữa giữa hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn.
Chu Hưởng xuống xe giữa đường, đi tới bệnh viện chăm sóc Chu Tế Dân.
Thương Nguyệt vừa về nhà đã gửi tin nhắn Wechat cho Từ Thành Cẩm, chụp bảng điểm qua cho anh xem.
[Đàn anh, em thi được nhất lớp đó!]
[Khi nào rảnh em sẽ mời anh đi ăn, gọi thêm đàn anh Chu cùng đi nữa!]
Có lẽ là sự nỗ lực của bản thân đạt được kết quả bất ngờ ngoài ý muốn.
Tâm trạng của Thương Nguyệt chưa bao giờ tốt như vậy.
Ở nhà thì cứ ngân nga hát một mình, còn đi chợ mua đồ, trước khi Lý Văn Tú và Thương Khải Minh về nhà nhanh chóng nấu một bàn thức ăn.
Sau giờ cơm tối Từ Thành Cẩm mới trả lời tin nhắn của cô: [Xin lỗi, anh không đem điện thoại bên người, vừa mới thấy tin nhắn.]
[Chúc mừng em.]
[Anh đang đi du lịch với người nhà, khi nào trở về sẽ nhắn với em.]
Thương Nguyệt trả lời một câu [Dạ được.], sau đó quay lại nhóm chat QQ với các chị em, để Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh cho cô ý kiến.
Bọn họ cùng nhau bàn bạc lần tỏ tình thứ ba này.
Ngày mai khi Chu Tế Dân xuất viện, Thương Nguyệt muốn nhân dịp tâm trạng Chu Hưởng tốt để thổ lộ với anh ta.
Bọn họ đang tính cần chuẩn bị những gì, chẳng hạn như tạo một bầu không khí lãng mạn.
Trương Mỹ Nghênh: [Đây đã là lần thứ ba rồi, cứ tỏ tình trực tiếp là được, cần chuẩn bị những thứ vô dụng kia làm gì chứ.]
Trương Mỹ Nghênh: [Tận ba lần rồi đó, Chu Hưởng đã sớm nhìn ra tâm ý của cậu đối với cậu ta rồi.]
Thẩm Tân Nguyệt: [Lần này tớ hoàn toàn đồng ý với Nhị Mỹ, cậu ấy nói đúng, cậu cứ như bình thường hẹn cậu ta đi ăn khuya, nhân cơ hội tỏ tình là được rồi.]
Thương Nguyệt chống cằm suy nghĩ, cảm thấy hai người bọn họ nói như vậy cũng đúng.
Vì vậy hôm sau khi Chu Thế Dân xuất viện, tầm hơn mười giờ Thương Nguyệt gửi tin nhắn Wechat cho Chu Hưởng, hẹn anh ta đi ăn khuya.
Ở bên kia, gần mười một giờ Chu Hưởng mới trả lời tin nhắn của cô, nói là anh ta vừa mới tắm xong.
Anh ta bảo sẽ nhanh chóng thay quần áo, kêu Thương Nguyệt ở dưới lầu chờ anh ta.
Sau khi Thương Nguyệt nhận được tin nhắn, cô hít một hơi thật sâu.
Cô cố tình mặc một chiếc váy hai dây vạt dài có họa tiết hoa nhí, chia mái tóc dài ra sau cổ, tóc tết đuôi cá.
Trước khi ra khỏi cửa cô còn đi qua đi lại vài vòng trước gương, chắc chắn rằng mình ăn mặc như vậy không quá lộ liễu lại rất đẹp, lúc này mới cầm theo điện thoại đi ra ngoài.
Thương Nguyệt lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa, Lý Văn Tú tan làm về nhà, sau khi cùng cô ăn cơm đã tắm gội rồi đi ngủ.
Có lẽ ở bệnh viện có quá nhiều việc, bà làm việc liên tục hai ngày đã mệt muốn chết rồi.
Còn về phần Trương Minh Khải, đoán chừng là đi trực đêm, đêm nay chắc sẽ không về nhà.
Gió đêm mùa hè vẫn còn lưu lại ánh nắng chói chang của ban ngày, thổi đến mức người cô có hơi nóng nực.
Trước khi ra ngoài, Thương Nguyệt xịt không ít nước hoa, bây giờ đứng dưới ánh đèn đường ấm áp ngay chỗ ngã tư, nhưng không có con muỗi nào đến gần chỗ cô.
Cô cầm điện thoại lên nhắn vào nhóm chat của chị em mình để báo cáo tình hình: [Tớ đã ra ngoài rồi!]
Thẩm Tân Nguyệt: [Cố lên Nguyệt Nguyệt! Mau chóng một lần bắt gọn Chu Hưởng!]
Trương Mỹ Nghênh: [Sau khi thành công nhớ mua kẹo cho hai bọn tớ đó.]
Thương Nguyệt mím môi cười cười, trước khi ra khỏi cửa, cô còn treo chuông gió và chuỗi hạc giấy của Từ Thành Cẩm lên, thành tâm cầu nguyện với nó.
Cô chắc chắn mình có thể thành công nhưng cho dù như vậy, cô cũng không thể không căng thẳng.
Cô có thể cảm nhận được trái tim mình vừa co rút vừa đập một cách kịch liệt.
Khi Thương Nguyệt trả lời tin nhắn trong nhóm với các chị em, Chu Hưởng đi ra từ toà nhà phía trước.
Anh ta mặc chiếc áo phông trắng đơn giản cùng với quần đùi màu đen, dưới chân mang đôi dép lào, mái tóc đen ướt sũng, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm và dầu gội.
Sau khi đi đến trước mặt Thương Nguyệt, Chu Hưởng rút tay ra từ túi quần, rất tự nhiên mà vén đi những sợi tóc vương trên khoé mắt cô.
Giọng nói anh ta khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ: “Cậu muốn ăn gì không, tớ mời.”
“Cậu mời sao?”
Thương Nguyệt kinh ngạc, đánh giá cậu trai này từ trên xuống dưới một phen.
Cô cảm thấy dường như anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt sắc nét hơn, xương quai hàm cũng góc cạnh hơn.
Nhìn Chu Hưởng như vậy, Thương Nguyệt có chút đau lòng.
Tuy rằng cô chưa bao giờ hỏi tình hình hiện tại của nhà Chu Hưởng, nhưng Thương Nguyệt biết việc ba của Chu Hưởng bị thương nặng là một cú sốc rất lớn đối với gia đình của anh ta.
Cô cũng đã nói với Chu Hưởng, nếu cần bất cứ sự giúp đỡ nào cứ việc mở miệng nói thẳng.
Nhưng trước giờ tính tình Chu Hưởng rất kiêu ngạo, anh ta có lòng tự trọng của riêng mình, cũng không thích nói nhiều nên Thương Nguyệt không hỏi thêm câu nào nữa.
“Mời cậu ăn mà còn không vui à? Vậy thôi bỏ đi.”
Chàng trai nhìn chằm chằm Thương Nguyệt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, nhưng khóe môi bất giác cong lên.
Anh ta vừa nói xong, cánh tay lập tức bị Thương Nguyệt bắt lấy, cô rút lại câu hỏi vừa rồi, sau đó không cho Chu Hưởng cơ hội đổi ý, nhanh chóng quyết định lát nữa ăn gì.
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng Thương Nguyệt vẫn chỉ gọi một bát mì.
Dù sao ba của Chu Hưởng cần rất nhiều tiền cho các loại phẫu thuật khác nhau, ngày trước Thương Nguyệt còn nghe được Lý Văn Tú và Thương Khải Minh nói rằng sau này mẹ nuôi của Thương Nguyệt sẽ đưa ba nuôi của cô ra nước ngoài chữa chân.
Mặc dù ngoài miệng Chu Hưởng không nói gì nhưng cô biết Chu Hưởng ở trường học luôn âm thầm tiết kiệm.
Anh ta của trước kia rất hào phóng ga lăng, thường mua đồ ăn vặt cho cô và Thẩm Tân Nguyệt, Trương Mỹ Nghênh, đối với Hạng Đông và Trần Tự Kiến cũng chưa từng keo kiệt bủn xỉn.
Từ lúc trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Hưởng ít mời ai ăn uống ở trường, cũng không mấy khi tới căn tin.
Vì Chu Hưởng như vậy, Thương Nguyệt không nỡ để anh ta tiêu tiền vì mình.
Một bát mì để bảo vệ lòng tự trọng của anh ta là được rồi.
Dĩ nhiên Chu Hưởng không hề biết cô đang nghĩ gì, vì vậy chỉ chỉ chỏ chỏ vào bát mì rồi nói với cô: “Mời cậu ăn khuya mà cậu chỉ gọi món này thôi sao?”
“Thương Tiểu Nguyệt, từ bao giờ cậu lại ăn ít như vậy, thịt nướng ở quán nướng bên ngoài không thơm à?”
Thương Nguyệt cố nuốt mì trong miệng, ánh mắt căm hận liếc Chu Hưởng một cái: “Không nghe, không nghe, tớ không nghe, mẹ tớ nói nếu ăn nhiều sẽ bị béo đó.”
Chu Hưởng bị cô chọc cười, tiếng cười rất nhỏ: “Cậu có mập tí nào đâu.”
Anh ta cười rộ lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ dịu dàng, ánh nhìn vô cùng ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...