Không biết Từ Thành Cẩm đang nghĩ gì mà bờ môi mỏng xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Một lúc sau Chu Thư Hàng trả lời: “Theo tớ được biết, thứ tự tiết mục của bọn họ quyết định bằng cách rút thăm.”
Tuy không biết rốt cuộc Thương Nguyệt chuẩn bị tiết mục gì, nhưng lúc dạy phụ đạo cho cô, anh thường xuyên thấy cô lo lắng về chuyện này, cũng phàn nàn về việc bốc thăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa Từ Thành Cẩm thật sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ khi múa của Thương Nguyệt.
Anh chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh cô vượt leo rào ra ngoài, cảnh cô hét lớn khi nhảy bungee, còn có lúc cô đè bẹp hết tất cả đối thủ khác ở đại hội thể dục thể thao.
Anh cảm thấy rằng có lẽ cô bé đó không hợp đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Sự thật chứng minh rằng Từ Thành Cẩm đã sai.
Thương Nguyệt rất hợp với sân khấu, cô thích ứng quá tốt, chỉ cần trang điểm khác một chút và đứng dưới ánh đèn sân khấu là đã tạo ra một khung cảnh rực rỡ.
Khúc nhạc dạo đầu có âm hưởng Tây Vực vang lên, sân khấu tối lại, sau đó một chùm sáng nổi bật chiếu xuống giữa sân khấu. Trên sân khấu không biết khi nào đã để một cái trống to, một bóng hình xinh đẹp đang quỳ trên trống quay lưng về phía khán giả. Một chiếc váy trắng tinh vũ mang phong cách Tây Vực đầy quyến rũ, để lộ vòng eo nhỏ như thể chỉ cần một tay đã có thể ôm hết rồi.
Tiết tấu của tiếng nhạc nhanh dần, cô quỳ trên chiếc trống duyên dáng di chuyển, trên người cô đeo những chiếc chuông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ tay và cổ chân cô trắng như ngọc, chân trần uyển chuyển đạp nhẹ trên mặt trống, chiếc chuông bạc trên cổ chân vang lên vài tiếng, khi thì rõ ràng khi thì chìm trong tiếng nhạc, như gần như xa trêu chọc lòng khán giả.
Chu Thư Hàng lập tức xem không rời mắt, không chỉ mình anh ta, mà cả nam lẫn nữ trong hội trường đều ngồi thẳng lưng rướn người về phía trước, cố gắng nhìn kĩ hơn cô gái đang nhảy múa trên chiếc trống chỉ to bằng một mét vuông trên sân khấu.
Vũ điệu cô đang nhảy chính điệu nhảy của Tây Vực, mái tóc đen và chiếc váy trắng, dáng múa quyến rũ và phóng khoáng hoang dại, tựa như một đóa hoa dành dành trắng muốt nở rộ ở nơi gió xuân se lạnh.
Chiếc váy trắng tinh khiết và thoát tục không che được những cử chỉ mềm mại mê hoặc, sự kết hợp đỉnh cao giữa thuần khiết và quyến rũ mang đến sự choáng ngợp chưa từng có cho khán giả.
Bọn họ như hiểu được sự hòa hợp giữa tinh khiết và quyến rũ là gì rồi, quả thực Thương Nguyệt đã thể hiện điều này vô cùng xuất sắc.
“Đm, tớ ngu luôn rồi, người trên sân khấu thật sự là đàn em Thương sao?” Chu Thư Hàng không thể tin nổi.
Ngô Đông Phương ở bên cạnh suýt chút nữa cũng đã làm rơi cây kẹo mút đang ngậm trong miệng, khó khăn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó…”
Phong cách thường ngày của Thương Nguyệt thiên hướng ngọt ngào, hơn nữa sức lực của cô cũng rất lớn, với lại người quen của cô đều biết rằng cô có một người bạn thanh mai trúc mã là Chu Hưởng.
Vì thế, phần lớn sự chú ý của con trai trong trường đều đổ dồn về những cô gái của khoa văn nghệ có khuôn mặt và hình thể hấp dẫn kia.
Ai có thể ngờ được rằng cơ thể của Thương Nguyệt lại có thể nhỏ nhắn và quyến rũ đến vậy. Chiếc váy hở rốn bồng bềnh lay động động lòng người như muốn câu đi hồn phách của người ta vậy.
Không chỉ là con trai, ngay cả Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh cũng không nhịn được mà kinh ngạc, nuốt nước bọt. Là chị em tốt với cô lâu như vậy, hôm nay lại giống như mới làm quen với Thương Nguyệt một lần nữa.
Khi điệu múa trống Tây Vực của Thương Nguyệt kết thúc, khán giả cũng hoàn hồn sau sự bất ngờ, bắt đầu khẽ thì thầm bàn tán với nhau. Ngay cả Chu Thư Hàng cũng không nhịn được mà bàn luận về điệu nhảy của Thương Nguyệt với đám Ngô Đông Phương và Trịnh Duyên.
Chỉ có một mình Từ Thành Cẩm ngồi sững sờ tại chỗ, biểu cảm cứng lại như tượng đá.
Anh thậm chí thiếu chút nữa là quên mất mình phải thở.
Ánh mắt anh dõi theo bóng hình kia đang ngồi trên cái trống lớn, âm thanh bên ngoài giống như bị ngăn cách, cả cơ thể anh như thể đang đắm chìm trong một thế giới khác.
Không gian đều im bặt, trừ tiếng chuông từ chiếc vòng trên cổ chân Thương Nguyệt ra, còn lại là tiếng tim đập cuồn cuộn của anh.
Lúc bóng dáng xinh đẹp kia giơ tay nhấc chân, tựa như có một bàn tay vô hình nắm lấy linh hồn của anh, giam cầm anh lại, khiến anh chỉ có thể nhìn thấy cô, nghe thấy cô, trong đầu chỉ có cô.
Thương Nguyệt lo lắng nhảy xong điệu múa của mình, không tháo khăn che mặt xuống trong cả màn biểu diễn.
Cho đến khi ánh đèn sân khấu tắt đi, hội trường chìm vào trong bóng tối, cô mới bắt đầu mò mẫm, nhẹ nhàng nhảy xuống chiếc trống lớn, sau đó giúp đỡ thành viên của hội học sinh đem cái trống xuống.
Sau khi làm xong những thứ này đó, tới khi ánh đèn lại sáng lên một lần nữa, sân khấu được giao lại cho người dẫn chương trình.
Thương Nguyệt vội vàng đến phòng cách vách thay quần áo, vừa rồi khi cô và hai em trai khóa dưới đem trống xuống, bọn họ lén nhìn cô cô cũng không chú ý.
Không ai ngờ được tiết mục của ban thể dục lại chiếm lấy sự nổi bật của khoa văn nghệ.
Đối với đám học sinh cuối cấp như Từ Thành Cẩm mà nói, bữa tiệc chia tay lớp mười hai tối nay có thể nói là vĩnh viễn khó quên. Dù sao trước có ba người múa ba lê, sau còn có điệu múa Tây Vực.
Mọi người dần hoàn hồn trong giọng nói của người dẫn chương trình.
Chu Thư Hàng là người đầu tiên nhìn về phía Từ Thành Cẩm ở bên cạnh, không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Lão Từ, đàn em Thương múa điệu này, sợ là đào hoa sẽ nở khắp nơi đấy.”
“Sau khi chúng ta thi đại học xong, cậu không thể thường xuyên gặp em ấy nữa, thật sự không tính bày tỏ lòng mình cho em ấy à?”
Từ Thành Cẩm từ từ hoàn hồn, trên mặt không có biểu cảm gì mấy nhưng nội tâm đang âm thầm tiêu hóa điệu múa kia.
Có một giây, anh thật sự bị Chu Thư Hàng thuyết phục, rất muốn lập tức đi ra phía sau cánh gà tìm Thương Nguyệt, nói hết tâm tư mà anh luôn che giấu cho cô biết.
Nhưng chung quy lại, lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc nhất thời, ngay sau đó Từ Thành Cẩm đã bình tĩnh lại. Ngọn lửa nôn nóng trong lòng kia đã được dập tắt.
Anh không trả lời câu hỏi của Chu Thư Hàng, chỉ là cầm túi quà tặng bên cạnh lên rồi đứng dậy rời đi. Dưới giọng điệu truy hỏi của Chu Thư Hàng, anh đi về phía lối nhỏ bên kia, rời khỏi hội trường ồn ào.
Lúc này Thương Nguyệt đang ở phòng nghỉ thay quần áo.
Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt vội vàng chạy tới phòng nghỉ của cô sau khi màn biểu diễn kết thúc. Lúc này hai người đang đứng canh ở cửa phòng, cách một tấm rèm che nói chuyện với Thương Nguyệt đang thay quần áo.
Thẩm Tân Nguyệt: “Theo tớ thấy, đêm nay Chu Hưởng không tới xem cậu múa thật sự là một mất mát lớn đó!”
Trương Mỹ Nghênh khẽ cười: “Thật may là cậu ta không tới, bằng không bình dấm chua của Chu Hưởng chỉ có đổ thôi.”
Hai người đánh giá màn trình diễn vừa rồi của Thương Nguyệt trên sân khấu một phen, tất nhiên đều là khen ngợi, chẳng qua cách khen không giống nhau mà thôi.
Thẩm Tân Nguyệt khen ngợi dáng người của Thương Nguyệt và khả năng trang điểm tuyệt đỉnh của cô ấy.
Trương Mỹ Nghênh khen khả năng múa của Thương Nguyệt, nhiều lần cảm thán rằng về những phạm trù liên quan đến thể chất, dù là thể thao hay nhảy múa, Thương Nguyệt đều học rất giỏi.
Khi bọn họ đang nói chuyện phiếm, bỗng có một bóng người cao lớn bước vào cửa phòng.
Tiếng trò chuyện trong phòng nghỉ chợt im bặt, yên tĩnh đến mức có chút lạ thường, giống như bị chủ nhiệm lớp kiểm tra bất ngờ trong giờ tự học.
Vì vậy Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt lần lượt nhìn về phía cửa phòng nghỉ bên kia.
Khi hai người nhìn thấy Từ Thành Cẩm bước vào, họ bất giác điều chỉnh lại tư thế đứng của mình, cố gắng làm cho mình trông phấn chấn hơn một chút.
Mà Kiều Yên Nhiên ở bên kia đã hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp, đi qua chào hỏi Từ Thành Cẩm.
Đáng tiếc Từ Thành Cẩm chỉ khẽ liếc mắt cảnh cáo cô ta một cái, đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng trên người Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh.
Cậu trai mặc bộ đồng phục với hai sắc xanh và trắng cầm một túi quà từ từ đi đến gần họ.
Dưới ánh mắt của bao người, Từ Thành Cẩm nhìn thoáng qua phòng thay quần áo bên kia, thấp giọng hỏi Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh: “Thương Nguyệt ở bên trong à?”
Giọng anh trầm thấp và gợi cảm, vẫn chưa cố tình nâng cao hay hạ thấp. Vì vậy những người khác ở trong phòng nghỉ cũng nghe thấy lời anh nói.
Ngoại trừ ba người múa ba lê Kiều Yên Nhiên còn có hai chàng trai đang đùa giỡn với họ. Ngoài Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt ra, lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn ánh về phía Từ Thành Cẩm.
Vẻ mặt của anh rất thản nhiên, trên mặt không hiện rõ cảm xúc. Cũng làm cho mọi người tự hỏi anh tới tìm Thương Nguyệt làm gì, là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Đúng lúc này, Thương Nguyệt đã thay quần áo xong.
Cô đã thay chiếc váy trắng hở rốn theo phong cách Tây Vực kia, che đậy cơ thể mảnh mai của mình bằng bộ đồng phục rộng thùng thình. Dáng người xinh đẹp đã bị che lại, tựa như bị cất vào bao tải vậy.
“Anh tìm em có chuyện gì sao?” Thương Nguyệt nghe thấy giọng của Từ Thành Cẩm, lúc vén lên màn che lên còn không lấy dây cột tóc cột sơ lại. Cô vốn muốn nhờ Thẩm Tân Nguyệt giúp gỡ phụ kiện trên đầu, nhưng lúc này Từ Thành Cẩm đến tìm cô, cô cũng không vội.
Kể từ lúc Từ Thành Cẩm từ chức hội trưởng hội học sinh, Thương Nguyệt đổi xưng hô với anh, từ hội trưởng thành đàn anh. Để không gây sự chú ý, Từ Thành Cẩm che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt của anh của mình rất tốt. Anh siết chặt dây túi quà tặng, môi mỏng mấp máy: “Có chút việc, em ra đây với anh một chút.”
Có lẽ là do biểu cảm của Từ Thành Cẩm vẫn lạnh lùng, trước sau như một, nhìn như là đi làm công việc. Hơn nữa Thương Nguyệt và Chu Hưởng là một cặp đôi nổi tiếng trong trường, Kiều Yên Nhiên và những người khác cũng không nghĩ nhiều về chuyện này.
Nhưng Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh thì không, hai người họ vuốt cằm cân nhắc một lúc, tập trung tất cả sự chú ý vào túi quà mà Từ Thành Cẩm xách trên tay.
Thương Nguyệt đi theo Từ Thành Cẩm ra khỏi phòng nghỉ, đi vào một góc vắng vẻ và yên tĩnh, được bao phủ bởi nhiều cây vạn niên thanh mọc um tùm. Bóng dáng mảnh khảnh của hai người bọn họ hoàn toàn bị che đi trong bóng râm, sự im lặng tràn ngập giữa hai người.
Thương Nguyệt đợi Từ Thành Cẩm dừng bước xoay người lại nhìn về phía cô, nâng khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bằng lòng bàn tay mình của mình lên, đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào anh, đôi con ngươi còn trong trẻo hơn cả pha lê.
Từ Thành Cẩm bị cô nhìn chằm chằm, yết hầu khẽ lên xuống một chút, ánh mắt u ám, sắc mặt trầm tĩnh như mặt hồ nhưng bên dưới lại là sóng gió quay cuồng, dấy lên một ngọn lửa đang bùng cháy, không thể dập tắt.
“Anh tìm em có chuyện gì sao?” Thương Nguyệt hỏi anh, cô vô thức hạ giọng xuống.
Từ Thành Cẩm cúi mặt xuống, cũng nhìn cô, một lúc lâu sau mới mấp máy đôi môi mỏng, giọng khàn khàn nói: “Điệu múa rất đẹp.”
Thương Nguyệt sửng sốt vì lời khen của anh, hai má trắng như tuyết ửng hồng lên, cũng có chút thẹn thùng. Dù gì cũng đã lâu rồi không múa, Thương Nguyệt nhớ đến lúc ở trên sân khấu, cô thậm chí còn nhảy sai một bước, cũng may là không ai nhìn ra, ngay cả Thẩm Tân Nguyệt cũng không chú ý tới.
“Cảm ơn đàn anh, cũng không uổng công em âm thầm khổ luyện lâu như vậy.” Thương Nguyệt gãi gãi gương mặt, ngượng ngùng cười nói, ánh mắt nhìn Từ Thành Cẩm vừa tự nhiên vừa hào phóng, là một cô gái đơn thuần được khen ngợi mà thẹn thùng. Ánh mắt trong veo ấy, không có chút cảm xúc phức tạp nào.
Từ Thành Cẩm nhìn cô hồi lâu, mới rũ mi xuống che giấu cảm xúc của mình, đưa cho cô túi quà trong tay.
Tiếng nói mát lạnh như nước, nhưng lại dịu dàng hơn cả cơn gió đêm hè: “Đây chính là hạc giấy do chính tay anh tự gấp, Lão Chu nói nếu ước với hạc giấy một điều ước thì điều đó sẽ trở thành sự thật.”
“Không phải em quyết định thi cuối kỳ xong sẽ bày tỏ với người đó một lần nữa sao?”
“Thương Nguyệt… anh chúc em mọi chuyện đều thành công.”
Khi Từ Thành Cẩm nói chuyện, Thương Nguyệt mở túi quà ra, từ bên trong kéo ra một cái chuông gió được làm từ hạc giấy.
Mười ba con hạc giấy màu đỏ treo ở bốn góc của chuông gió, với những chiếc chuông treo ở phía dưới. Khi cầm trên tay, gió thổi qua vang lên tiếng “đinh linh”, âm thanh trong trẻo vui tai, sạch sẽ thơm mát như cây trong làn gió sáng sớm của ngày mùa hè.
Đôi mắt hạnh của Thương Nguyệt mở to, khi nhận được một món quà như vậy, cô thực cảm thấy rất sợ. Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...