Sự mập mờ do tiếng nhạc trữ tình vẽ ra nhanh chóng bị Thương Nguyệt hoảng hốt đứng dậy phá vỡ.
Mặt cô đỏ tới mang tai, thậm chí đôi mắt hạnh xinh đẹp còn không dám nhìn thẳng vào người Từ Thành Cẩm.
Không để ý tới việc đi đến đỡ anh, Thương Nguyệt nói một câu muốn đi toilet rồi trượt trên đôi giày patin rời khỏi sân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thành Cẩm đổi tư thế dùng bàn tay chống xuống đất, thuận thế tự nhiên ngồi thẳng trên mặt đất, tư thế ngửa ra sau nhìn trần nhà.
Trên trần nhà sân patin lắp không ít bóng đèn led.
Anh thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Thương Nguyệt đang ngồi ở trên ghế bên kia thay giày, Từ Thành Cẩm mím nhẹ cánh môi, nuốt ngụm nước bọt làm dịu yết hầu khô khốc.
Khi Thương Nguyệt thay giày xong đi về phía nhà vệ sinh, Từ Thành Cẩm mới lò mò tự đứng lên.
Anh chuyển động như mài đá, cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến khu vực ven sân.
Cho đến khi ngón tay nắm chặt tay vịn, nỗi lo lắng trong lòng anh lúc này mới giảm xuống.
Âm thầm thở dài một hơi, Từ Thành Cẩm vì phân tán sự chú ý của mình, không nghĩ tới dáng vẻ hoảng loạn không giúp của Thương Nguyệt vừa rồi lúc cúi xuống nhìn anh nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bắt đầu mượn lực dựa vào tay vịn trượt về phía trước, hết sức chăm chú, nhiều lần thử buông tay vịn ra.
Sau khi Thương Nguyệt bình tĩnh lại, quay về từ nhà vệ sinh, vừa hay trông thấy Từ Thành Cẩm trượt ngã ngồi dưới đất.
Đây là những điều người mới học đều sẽ trải qua, ngã xuống, lại đứng lên, sau đó buông tay ra tiến về phía trước.
Thấy Từ Thành Cẩm cố gắng như vậy, Thương Nguyệt lại tự trách bản thân vì vừa rồi ở trong toilet suy nghĩ lung tung.
Có lẽ lúc cô ngã xuống xuất hiện ảo giác, cho nên cô mới cảm thấy ánh mắt của Từ Thành Cẩm cất giấu điều gì đó.
Khoảnh khắc cô nhìn vào trong ánh mắt đó của anh, cô như đặt mình vào biển lửa vậy, cả người nóng như bị đốt cháy.
Thương Nguyệt không suy nghĩ nữa, cô thay giày trượt patin trở lại sân.
Cô bỏ ra thời gian trọn một buổi sáng, cuối cùng cũng dạy được cho Từ Thành Cẩm biết trượt patin rồi.
Lúc chàng trai buông tay cô ra trượt về phía trước, mùi bạc hà thơm ngát trên người anh cũng tan biến trong hơi thở của Thương Nguyệt.
Cô theo sát từng bước, từ phía sau đỡ lấy anh, sợ anh lại ngã.
Nhưng cũng may lần này Từ Thành Cẩm thật sự tiếp thu được, tốc độ trượt từ chậm đến nhanh, hơn nữa mỗi một lần bẻ cua cũng rất nhẹ nhàng và tự nhiên.
Niềm vui sướng lần đầu thành công ngập tràn trong suy nghĩ của anh, trong lòng giống như một đóa hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.
Tóm lại lúc này tâm trạng của Từ Thành Cẩm rất tốt, lúc trượt mang theo gió nhẹ khiến anh không nhịn được nhắm mắt lại, dang hai tay ra.
Tựa như bay lượn trong bóng đêm, tự do và thoải mái, rất hưởng thụ.
Thương Nguyệt nhìn từ xa, bị nụ cười tỏa nắng tuyệt đẹp mà cô chưa từng thấy nó xuất hiện trên mặt của chàng trai làm cho kinh ngạc, trái tim đập liên hồi, không nhịn được cũng khẽ cong khóe môi lên theo anh.
Quả nhiên người đẹp trai thì làm gì cũng đẹp trai.
Sau khi Từ Thành Cẩm trượt một vòng quanh sân rồi trở lại bên cạnh Thương Nguyệt, anh chắp một tay sau lưng, một tay chìa ra trước mắt Thương Nguyệt.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ngập tràn dịu dàng lại lịch lãm, giọng nói khàn khàn mang cảm giác quyến rũ: “Cùng đi nào, sư phụ nhỏ của anh.”
Thương Nguyệt được gọi là sư phụ nhỏ thấy buồn cười, liếc mắt nhìn anh đang ngửa lòng bàn tay với các ngón tay thon dài xinh đẹp.
Thương Nguyệt đưa tay mình giao cho anh, được Từ Thành Cẩm dắt đi trượt tự do trong sân trượt.
Theo tiết tấu tiếng nhạc phát ra, lúc nhanh lúc chậm, trầm bổng rất mượt mà.
Khoảng mười hai giờ trưa, Từ Thành Cẩm và Thương Nguyệt mới thay giày rời khỏi sân patin.
Để bày tỏ lòng cảm ơn, Từ Thành Cẩm đưa ra lời mời Thương Nguyệt ăn cơm trưa, còn định buổi chiều mời cô xem một bộ phim.
Thương Nguyệt không muốn chiếm lời từ anh, cho nên quyết định cơm trưa anh bao nhưng vé xem phim cô sẽ tự mua.
Từ Thành Cẩm không có ý kiến khác, hai người bèn bắt xe đến quảng trường Vạn Đạt.
Bởi vì Thương Nguyệt muốn ăn cá hấp, tình cờ có một quán cá hấp trong trung tâm thương mại mà cô đã từng đến.
Từ Thành Cẩm đi theo cô, vừa hay sau khi cơm nước xong xuôi còn có thể đi thẳng lên rạp chiếu phim ở tầng trên.
“Em không nhớ rõ vị trí của quán kia, chỉ nhớ hình như là ở tầng ba, chúng ta dạo quanh một vòng tìm thử đi.” Thương Nguyệt nói với Từ Thành Cẩm.
Bởi vì lần trước cô đến đó với Chu Hưởng và đám Thẩm Tân Nguyệt, hơn nữa cũng đã qua lâu, ký ức của Thương Nguyệt có chút mơ hồ.
Chính xác mà nói, cô và đám Thẩm Tân Nguyệt, Chu Hưởng ra ngoài, gần như đều không mang theo não.
Dù sao tất cả tuyến đường và địa điểm muốn đến, việc cần phải làm, bọn họ đều sẽ quyết định sẵn.
Mà việc Thương Nguyệt cần làm chính là đi theo là được rồi.
Cũng không phải cô không nhớ được, chỉ là tin tưởng người đi cùng với mình, hoàn toàn không muốn động não.
Mà cô chỉ muốn ở yên đó để bọn họ đưa đi.
Từ Thành Cẩm đáp một tiếng, sau khi đi thang máy lên tầng ba, anh bắt đầu quan sát xung quanh, tìm kiếm quán cá hấp mà Thương Nguyệt nói kia.
Tên quán là gì Thương Nguyệt cũng không nhớ, thế là hai người ra khỏi thang máy, chậm rãi đi dạo vòng quanh hành lang tầng ba.
Có lẽ bởi vì đang vào giờ cơm, lại là khu vực trung tâm thành phố phồn hoa nhất nên dù là ngày mùng hai Tết thì ở đây cũng vẫn rất đông người.
Từ Thành Cẩm dựa vào ưu thế của chiều cao, tầm mắt lướt trên đầu người nhốn nháo lướt một vòng qua mặt tiền của những cửa tiệm ăn uống phía đối diện kia.
Cuối cùng anh cũng tìm được một quán cá hấp.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Từ Thành Cẩm lại không phải quán đó mà là một đôi nam nữ đang đứng trước quán ăn đó.
Mùng hai Tết, mọi người trong nhà Chu Hưởng đều đi thăm người thân.
Anh ta bị cuộc điện thoại của Thi Duyệt đánh thức, bèn tới quảng trường Vạn Đạt.
Chẳng còn cách nào khác, kì thi cuối kỳ tên của anh ta xếp ngay sau Thi Duyệt, dựa theo vụ cá cược của hai người bọn họ trước đó, Chu Hưởng có chơi có chịu, phải dẫn Thi Duyệt đến đây xem phim.
Phim điện ảnh chiếu dịp Tết đều là các phim được đầu tư, Thi Duyệt muốn xem bộ phim thuộc series hài kịch.
Sau khi xem xong thì vừa đúng giờ cơm trưa, hai người bèn đi dạo một vòng các quán ăn ở tầng ba, lúc này đang đứng trước một quán cá hấp.
Chuyện này Chu Hưởng cũng không nói với Thương Nguyệt, sợ sau khi Thương Nguyệt biết sẽ xảy ra hiểu lầm không cần thiết.
Cho nên trước đó Thương Nguyệt hỏi hôm nay anh có muốn cùng đi trượt patin hay không, Chu Hưởng đã từ chối.
Bởi vì hôm nay anh ta có hẹn với Thi Duyệt, buộc phải thực hiện cá cược, mời cô ta đến đây xem phim.
Thi Duyệt hỏi thăm nhân viên phục vụ của nhà hàng cá hấp một chút về món ăn ngon nhất của quán, bèn quyết định muốn ăn ở quán này.
Thi Duyệt liếc mắt nhìn Chu Hưởng đang đứng sững sờ, huých nhẹ cùi chỏ vào cánh tay Chu Hưởng một phát: “Đi nào, vào trong thôi.”
“Yên tâm đi, tớ mời cậu, sẽ không để cậu phải bỏ tiền ra đâu.”
Cô ta nói xong thì tóm lấy cánh tay Chu Hưởng, kéo anh ta đi vào trong nhà hàng.
Bóng dáng của hai người sắp biến mất khỏi tầm mắt của Từ Thành Cẩm, Thương Nguyệt bên cạnh anh quan sát hướng khác, không tìm được quán cá hấp kia, lúc này mới chú ý tới Từ Thành Cẩm đang nhìn cái gì đó.
“Hội trưởng, anh nhìn cái gì đấy?” Trong khi lên tiếng, tầm mắt của Thương Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Từ Thành Cẩm qua đó.
Nhưng cũng chẳng biết vì sao, chàng trai mới vừa rồi còn đứng ngang hàng bên cạnh cô bỗng nhiên xoay người chặn ở phía trước cô.
Thân hình cao lớn của Từ Thành Cẩm đột nhiên chắn trước tầm mắt của Thương Nguyệt, cô chỉ nhìn thấy bên trong cái áo khoác lông là áo len cổ chữ V và áo sơ mi trắng.
Thương Nguyệt khẽ ngước mắt lên, nhìn cổ áo sơ mi được cài cúc cẩn thận của chàng trai, và yết hầu gợi cảm hơi nhô ra của anh.
Vẻ mặt Thương Nguyệt sững sờ, mi mắt khẽ run nhẹ lên.
Lúc đối phương đến gần, cô vô thức lùi về sau nửa bước, tâm trạng bối rối.
“Em chỉ muốn ăn cá hấp thôi đúng không, anh biết một quán ăn này khá ngon, em có muốn đi ăn thử với anh không?” Giọng nói trầm thấp và mát lạnh của Từ Thành Cẩm vang lên.
Thương Nguyệt mới tiếp tục ngước mắt lên phía trên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Thương Nguyệt gật đầu lia lịa: “Được thôi.”
Mặc dù không biết vì sao Từ Thành Cẩm lại đột nhiên thay đổi ý nhưng nếu là anh bao, thật ra ăn cái gì hay ăn ở đâu, đương nhiên vẫn nên do anh quyết định.
Sau khi Thương Nguyệt đồng ý, chàng trai nắm lấy cánh tay cô một cách tự nhiên, kéo cô đi về phía cửa thang máy bên kia.
Lòng bàn tay của anh ấm áp khiến làn da nơi cánh tay Thương Nguyệt dần dần nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập, bất giác lại thấy căng thẳng.
Mãi đến khi vào trong thang máy, cửa thang máy khép lại, Từ Thành Cẩm mới thả tay cô ra.
Mà Thương Nguyệt cũng vô thức dùng tay khác của cô ôm lấy phần cánh tay đã được anh nắm, cố gắng làm giảm cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt kia.
Từ Thành Cẩm có hơi mất tập trung nên không chú ý tới sự khác thường này của Thương Nguyệt.
Anh còn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa nãy mình trông thấy kia, chắc chắn chàng trai đó là Chu Hưởng.
Thật ra ngay cả bản thân Từ Thành Cẩm cũng không biết tại sao vừa rồi lại muốn chắn trước tầm mắt của Thương Nguyệt nữa.
Nếu để cho cô trông thấy Chu Hưởng và một cô gái khác đứng cùng nhau, có lẽ giữa cô và Chu Hưởng sẽ có mâu thuẫn, thậm chí sinh ra ác cảm.
Đây vốn nên là cảnh tượng anh muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng thời khắc mấu chốt Từ Thành Cẩm vẫn xoay người chặn Thương Nguyệt lại.
Giờ đây khi nghĩ kỹ lại, anh là sợ cô trông thấy người mình thích ở bên cạnh một cô gái khác sẽ đau lòng.
Dáng vẻ Thương Nguyệt vì Chu Hưởng mà khóc đỏ hai mắt, Từ Thành Cẩm còn nhớ rõ mồn một trước mắt.
Anh dẫn Thương Nguyệt đi tới nhà hàng riêng tư.
Trước đây, vào đêm ba mươi, cậu anh từng dẫn anh tới đây, cả nhà quây quần ăn bữa cơm đoàn viên cũng là ăn ở nhà hàng riêng tư này.
Từ Thành Cẩm nhớ mang máng Từ Thành Liệt từng nhắc tới một câu, nói cá hấp dưa chua ở đây ăn rất ngon.
Nhưng mà tiếc là khẩu vị của Từ Thành Cẩm thanh đạm, không thích cay, nếu không thì anh đã thử trước rồi.
Hôm nay Từ Thành Cẩm lại có dịp được nếm thử.
Cảm thấy cá rất tươi, vị chua cay cũng vừa phải, quả thật rất được, chỉ là độ cay hơi vượt khỏi phạm vi chịu đựng của anh, ăn một chút đã cay đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Sau đó vì không để cho Thương Nguyệt nhìn ra sự khác thường của mình mà Từ Thành Cẩm đã rót một cốc nước lọc, nhúng thịt cá và đồ ăn kèm vào bên trong một chút rồi mới ăn.
Sau khi hai người ăn xong thì đi tới một rạp chiếu phim đi xem phim.
Bọn họ xem một bộ phim hài, Thương Nguyệt từng xem hai phần khác trong series phim hài này, cực lực với đề cử Từ Thành Cẩm.
Toàn bộ quá trình sau đó Thương Nguyệt đều che miệng để giảm âm lượng tiếng cười, ngồi bên cạnh Từ Thành Cẩm cười như ngỗng kêu.
Tiếng cười của cô rất cuốn hút, Từ Thành Cẩm vốn rất khó bị chọc cười, bộ phim hài kia anh thấy cũng chẳng có gì hay ho cả.
Thế nhưng tiếng cười của Thương Nguyệt khiến cho anh bật cười rất nhiều lần, khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong.
Sau khi bộ phim kết thúc, Thương Nguyệt chào tạm biệt Từ Thành Cẩm một tiếng rồi đón xe về nhà.
Trước khi đi Từ Thành Cẩm gọi cô lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười cười vẫy tay với cô: “Về tới nhà nhớ nhắn tin báo bình an cho anh.”
Thương Nguyệt đáp một tiếng, cũng vẫy vẫy tay với anh.
Sau đó quay người chui vào chỗ ngồi phía sau của xe taxi, cửa xe đóng sập lại.
Từ Thành Cẩm đứng ở ven đường, bỏ tay về trong túi áo khoác lông.
Những lời muốn nói kia lại bị nuốt vào, cuối cùng anh vẫn quyết định, giấu diếm Thương Nguyệt chuyện Chu Hưởng đi ăn cơm cùng một cô gái khác.
Bởi vì Từ Thành Cẩm là người ngoài cuộc, nhìn ra được Chu Hưởng khá thích Thương Nguyệt.
Anh cũng nhìn ra được giữa Chu Hưởng và cô gái kia hẳn là không có quan hệ gì đặc biệt, cho dù có thì cũng là cô gái kia đơn phương thích Chu Hưởng.
Chỉ thế mà thôi.
Mấy chuyện thế này, cho dù nói với Thương Nguyệt, cũng chẳng qua là vô duyên vô cớ khiến cô thêm khó chịu lo âu, tóm lại chỉ cần không phải Chu Hưởng thích người khác, cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ anh ta.
Cho nên Từ Thành Cẩm lựa chọn im lặng, bất lực cười một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...