Ánh trăng trong lòng

Thương Nguyệt vừa dứt lời, Chu Thư Hàng hơi lo lắng nhìn Từ Thành Cẩm một cái.
 
Đúng lúc anh ta trông thấy bàn tay đang nắm chặt chén trà của Từ Thành Cẩm đã buông lỏng ra, lặng lẽ đặt trên đùi.
 
Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh thì nhìn sang Thương Nguyệt, cả hai đều biết người cô thích là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng biết cô đã bị Chu Hưởng từ chối những hai lần.
 
Là chị em thân thiết, đương nhiên bọn họ đau lòng cho Thương Nguyệt, cũng biết trong nội tâm cô đã chuẩn bị cho lần cuối cùng lao đầu vào chỗ chết.
 
Trên bàn ăn bất chợt im lặng, cuối cùng vẫn là Chu Thư Hàng phá tan bầu không khí vô cớ yên tĩnh đó, tiếp tục nói: “Sao không khí tự nhiên nặng nề vậy?”
 
“Tiếp tục, tiếp tục đi, vòng tiếp theo, lần này là bò viên!”
 
Anh ta nói xong, Thương Nguyệt cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ rối loạn của mình, tiếp tục tham gia trò chơi.
 
Cũng may lần này người bóc trúng bò viên không phải cô, mà là Từ Thành Cẩm.
 
Chu Thư Hàng biểu lộ vẻ mặt xem kịch vui, xoa xoa tay kích động: “Lão Từ, nhanh lên nhanh lên, truth hay dare?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nói, anh ta cố ý nhấn mạnh chữ  “dare”, còn dùng ánh mắt ra hiệu với Từ Thành Cẩm.
 
Ý là muốn Từ Thành Cẩm chọn thử thách, như vậy anh ta cũng dễ trợ giúp cho anh với Thương Nguyệt.
 
Ví dụ như bảo Từ Thành Cẩm ôm Thương Nguyệt một cái chẳng hạn.
 
Dù sao cũng chẳng phải ý gì tốt.
 
Giọng điệu của Từ Thành Cẩm trầm khàn, lạnh lùng và dứt khoát nói: “Truth.”
 
Anh không cần sự trợ giúp có ý xấu của Chu Thư Hàng, càng không muốn để Thương Nguyệt lâm vào tình thế khó xử.
 
Đối với lựa chọn truth này của Từ Thành Cẩm, Chu Thư Hàng có hơi kinh ngạc.
 
Nhưng anh ta nhanh chóng hiểu được ý của Từ Thành Cẩm, thu lại sự cợt nhả của mình rồi hỏi Từ Thành Cẩm câu hỏi vừa mới hỏi Thương Nguyệt kia một lần nữa.
 
“Vậy còn cậu, nếu cậu thích một người, sẽ luôn luôn thích cô ấy chứ?”
 
Trong chốc lát, mọi người  trên bàn ăn cùng đồng loạt quay sang nhìn về phía Từ Thành Cẩm.
 
Nhất là nhóm ba người Thương Nguyệt, ánh mắt mê muội điển hình, ngập tràn mong chờ nhìn anh, rất muốn hóng cái drama này.
 
Tuy Từ Thành Cẩm nhìn Chu Thư Hàng nhưng trong ánh mắt lại toàn là hình bóng của Thương Nguyệt.

 
Cho nên lúc anh trả lời câu hỏi này, trong lòng kìm nén cay đắng, giọng nói trầm thấp che đi tất cả cảm xúc: “Ừ.”
 
“Nhưng nếu như tình yêu của tớ là một loại gánh nặng đối với cô ấy, tớ sẽ nói năng thận trọng.”
 
Người duy nhất hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh là Chu Thư Hàng, cho nên sau khi Từ Thành Cẩm dứt lời, Chu Thư Hàng nhìn sang Thương Nguyệt một cái.
 
Anh ta thấy Thương Nguyệt cũng không phát hiện ra điều gì mà liếc mắt nhìn nhau với Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh.
 
Thẩm Tân Nguyệt trêu chọc nói: “Đàn anh Từ cũng khiêm tốn quá rồi.”
 
“Sao tình yêu của anh lại có thể là gánh nặng được chứ, cho dù đó thật sự là gánh nặng thì cũng là một gánh nặng ngọt ngào thôi.”
 
Cô ấy dứt lời, lần lượt đụng một phát vào bả vai Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh ở hai bên, sau đó hai người bọn họ không ngớt lời phụ họa theo.
 
Đối diện với sự trêu chọc của Thẩm Tân Nguyệt, Từ Thành Cẩm chỉ cười mà không nói lời nào, bưng ly trà nhài lên uống một ngụm.
 
Sau khi hiểu ý, Chu Thư Hàng vội vàng tiếp tục trò chơi truth or dare, kéo chủ đề trò chuyện sang hướng khác.
 
Hơn chín giờ đêm, Thương Nguyệt phải về nhà rồi.
 
Đám người Chu Thư Hàng còn hẹn đi chơi tiếp, dự định đến quán karaoke hát hò một lúc.
 
Dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Thẩm Tân Nguyệt, Trương Mỹ Nghênh đồng ý theo cô ấy đi tăng hai.
 
Thế là người về trước chỉ có một mình Thương Nguyệt.
 
Bởi vì bà Lý gửi tin nhắn nói bà chuẩn bị tan làm rồi, còn mang theo bánh gato nhỏ về nhà để hai mẹ con bọn họ cùng nhau ăn bánh và xem phim.
 
Cô vốn định tự bắt xe về nhà nhưng Chu Thư Hàng lại nói đêm hôm khuya khoắt mà một cô gái như cô về nhà một mình không an toàn.
 
Có thế nào cũng phải để Từ Thành Cẩm đưa Thương Nguyệt về, thế là cuối cùng có thêm Từ Thành Cẩm lên xe taxi ngồi cùng Thương Nguyệt.
 
Hai người bọn họ ngồi chung với nhau ở dãy ghế sau của xe taxi, ở giữa ngăn cách bằng một cái gối ôm hình con mèo dài một mét năm.
 
Khi đến cửa khu chung cư Phú Quý, Từ Thành Cẩm xuống xe cùng Thương Nguyệt, nói là muốn ăn một tô mì ở tiệm mì trước cổng khu chung cư nhà cô.
 
Lúc này Thương Nguyệt mới biết hóa ra vừa rồi ở trên bàn ăn Từ Thành Cẩm vốn chưa ăn gì cả.
 
Vào lúc Thương Nguyệt đang do dự liệu có nên vào trong tiệm ăn mì cùng anh hay không, lại có thêm một chiếc xe taxi đỗ tại chỗ bọn họ vừa mới xuống xe.
 
Cửa xe mở ra, Lý Văn Tú xách theo một chiếc bánh gato chủ đề lễ Giáng Sinh đường kính sáu mươi centimet bước xuống xe.
 
Bà không quên nói lời cảm ơn với bác tài xế.

 
Sau khi bà xuống xe, bước trên giày cao gót đi về phía khu chung cư, lúc này mới nhìn thấy cách mình mấy bước có một đôi trai gái.
 
Lý Văn Tú chú ý tới chàng trai trẻ mặc áo khoác màu cà phê, dáng người cao lớn kia trước.
 
Trên vai anh đeo một cái túi màu đen, tay cầm một chiếc ô dài màu đen được gấp gọn gàng.
 
Thân hình của anh cao ráo và vững chãi như cây như núi.
 
Dù chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng Lý Văn Tú đã cảm thấy thằng bé này trông rất đẹp trai.
 
Bà không khỏi nhìn thêm hai cái, lại cảm thấy khá là quen mắt.
 
Sau đó bà mới chú ý tới cô gái đang đứng đối diện cậu trai trẻ kia, trên tay ôm một cái gối ôm hình mèo con trắng hồng lớn.
 
Từ sườn mặt trắng nõn hơi lộ ra của cô gái ấy, Lý Văn Tú nhận ra kia là con gái yêu Thương Nguyệt của bà.
 
Trùng hợp Thương Nguyệt cũng chú ý tới bà, giọng nói êm ái gọi một tiếng “Mẹ.”, hơi kinh ngạc.
 
Lý Văn Tú đáp một tiếng, ánh mắt lại chuyển sang người chàng trai.
 
Sau khi đến gần, thấy rõ mặt của anh, cuối cùng bà mới nhớ ra, là con trai của cô giáo Tạ - giáo viên chủ nhiệm của lớp Thương Nguyệt!
 
“Cháu chào dì.” Từ Thành Cẩm khẽ gật đầu, lễ phép chào hỏi.
 
Bờ môi mỏng nở nụ cười, không kiêu ngạo không tự ti, chững chạc và lễ phép.
 
Lý Văn Tú vội vàng chào lại đáp một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn thẳng anh và Thương Nguyệt khẽ dao động: “Hai đứa đây là…”
 
“Hôm nay là sinh nhật của một đàn anh trong trường nên có mời tụi con ăn một chữa, hội trưởng đưa con về nhà mà thôi.” Thương Nguyệt vội vàng giải thích, sợ bà Lý hiểu lầm.
 
Lý Văn Tú hiểu rõ gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, nhìn về phía Thương Nguyệt: “Không phải hôm nay con đến thư viện à?”
 
“Sao lại biến thành đi ăn sinh nhật của đàn anh rồi?”
 
Chuyện sinh nhật Chu Thư Hàng này Thương Nguyệt không nói, trên Wechat cô chỉ hỏi Lý Văn Tú và Thương Khải Minh tối nay có về nhà ăn cơm không thôi.
 
Lúc này Lý Văn Tú hỏi, cô đành phải giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc một lần.
 
Còn sợ Lý Văn Tú không tin, cô kéo Từ Thành Cẩm làm chứng.
 
“Chính là hội trưởng giúp con học thêm đó, không tin thì mẹ hỏi anh ấy đi!”

 
Thương Nguyệt nhìn về phía chàng trai. Lúc này Lý Văn Tú mới tin.
 
Sau đó bà cười cảm ơn Từ Thành Cẩm, trong lòng vui vẻ, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường cong luôn rồi.
 
Khi nói chuyện với Từ Thành Cẩm, bà cũng nhỏ nhẹ và ôn hòa hơn: “Nguyệt Nguyệt nhà dì đã phiền cháu phải hao tâm tốn sức rồi, sau này học thêm có thể đến thẳng đến nhà dì, tuyệt đối đừng khách khí nhé.”
 
Từ Thành Cẩm được chiều mà vừa mừng lại vừa lo, không ngừng vội vàng nhẹ giọng đối đáp.
 
Nhưng thật ra anh không muốn tới nhà Thương Nguyệt dạy thêm cho cô, sợ cô bị gò bó không được tự nhiên.
 
Thương Nguyệt ôm gối ôm con mèo đứng ở một bên, nhìn bà mẹ nhà mình và Từ Thành Cẩm trò chuyện một hồi lâu, rồi mới kéo người đi.
 
Cô sợ nếu mẹ cô lại lải nhải tiếp thì Từ Thành Cẩm sẽ đói chết mất.
 
Trước khi đi cô còn không quên đề cử cho anh mì thịt bò sốt vang của tiệm mì mở xuyên đêm kia.
 
Mười một giờ đêm, Thương Nguyệt tắm rửa xong trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
 
Trước đó, cô ngồi cùng Lý Văn Tú xem một bộ phim Thái Lan về gia đình, chiếc bánh gato đường kính sáu mươi centimet kia đã được mẹ con các cô giải quyết một nửa.
 
Sau đó bà Lý mới bất giác nhớ ra ăn đồ ngọt vào ban đêm dễ bị béo phì, lập tức thu dọn bánh gato cất vào trong tủ lạnh, dự định để lại cho Thương Khải Minh ăn khuya.
 
Thương Nguyệt trở về phòng trước, đúng lúc Thương Khải Minh tan làm quay về, bèn chào hỏi với ông một câu.
 
Sau khi về phòng, cô cũng không vội đi ngủ, ngồi xuống trước bàn sách, lật sách giáo khoa và vở ghi mà Từ Thành Cẩm đưa cho cô ra đọc một chút.
 
Lúc lấy sách từ trong cặp ra, Thương Nguyệt nhìn thấy một chiếc vé đến sân patin.
 
Trên đó viết ngày hết hạn hoạt động là ngày 31 tháng 12, quá thời hạn sẽ hết hiệu lực.
 
Thương Nguyệt lập tức tiếc nuối vô cùng, sau khi đấm ngực dậm chân cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Từ Thành Cẩm qua Wechat.
 
Cô thầm mắng đợt này bận rộn học tập, làm lãng phí vé miễn phí mất rồi, không ngừng tiếc nuối.
 
Từ trước tới nay cô chưa từng gửi tin nhắn liên tục cho Từ Thành Cẩm, trong từng câu chữ thể hiện sự chán nản và hối hận.
 
Vào lúc Thương Nguyệt nhận ra hình như bản thân cằn nhằn như vậy sẽ làm phiền Từ Thành Cẩm, cô vội vàng dừng lại, định thu hồi những tin nhắn vừa gửi đi trước đó.
 
Đúng lúc này, đối phương trả lời.
 
Từ Thành Cẩm: [Xoa đầu, đừng tức giận.]
 
Từ Thành Cẩm: [Đợi em thi cuối kỳ xong, sư phụ sẽ đi chơi với em.]
 
Đầu ngón tay trắng muốt Thương Nguyệt khựng lại trên màn hình điện thoại di động.
 
Không biết vì sao cô lại nhớ tới chuyện trước kia, sau khi xem hết một bộ phim anime, sẽ cằn nhằn trên Wechat với Chu Hưởng.
 
Khi đó Thương Nguyệt cũng giống như vừa rồi, liên tục gửi rất nhiều tin nhắn Wechat cho Chu Hưởng.
 

Cô mong chờ anh ta có thể an ủi cô, đứng trên lập trường của cô, gia nhập vào phe cánh của cô.
 
Kết quả Chu Hưởng lại tranh luận về nhân vật trong bộ anime kia với Thương Nguyệt.
 
Không được an ủi, ngược lại còn bởi vì Chu Hưởng bảo vệ nhân vật mà cô ghét kia, hai người cãi nhau rất không vui vẻ.
 
Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ như hạt mè mà thôi, khi đó Thương Nguyệt cũng không cảm thấy có gì ghê gớm cả.
 
Thế nhưng lúc này nhìn thấy tin nhắn trả lời của Từ Thành Cẩm, cô chợt thấy tủi thân vì cuộc tranh luận lần trước cách đây đã lâu.
 
Một lúc sau, Thương Nguyệt mới thoát ra khỏi tâm trạng sa sút ấy.
 
Thật ra trong lòng cô cũng không tức giận, cũng không nuối tiếc mấy, chỉ muốn mắng mấy câu mà thôi.
 
Vậy nên cô lập tức nhắn tin trả lời Từ Thành Cẩm: [Thôi vậy, thôi vậy, không đi nữa, em vẫn nên chăm chỉ học hành thì hơn.]
 
Từ Thành Cẩm: [Trong kỳ nghỉ đông đi nhé, cũng để cho em được làm sư phụ một lần.]
 
Lúc này Thương Nguyệt mới nhớ tới chuyện Từ Thành Cẩm không biết trượt patin, nghĩ đến trước đó bản thân đã đồng ý sẽ dạy anh trượt patin rồi bèn đồng ý.
 
Hai người cũng không trò chuyện thêm nữa, sau khi nói chúc ngủ ngon thì Thương Nguyệt bỏ điện thoại di động trên tủ đầu giường.
 
Cô nhìn chiếc gối ôm hình con mèo chiếm nửa cái giường của mình, nhớ tới dáng vẻ Từ Thành Cẩm nghiêng đầu gối lên trên cánh tay ngủ.
 
Dáng vẻ anh ngủ yên, im lặng và ngoan ngoãn, là cảnh tuyệt đẹp nhất trên thế gian.
 
Không để ý là có thể gợi lên tính xấu được giấu kín sâu trong bóng tối của lòng người, khiến cho người ta muốn chà đạp, giày vò, cắn xé vẻ đẹp của anh.
 
Thương Nguyệt vỗ vỗ hai cái vào mặt mình, cảm giác đau đớn giúp cô khôi phục lý trí.
 
Sau khi dọn sạch những ý nghĩ đen tối ngổn ngang trong đầu kia, cô ôm con mèo nằm xuống, vùi mình trong chiếc chăn ấm áp, mơ giấc mộng đẹp là đạt được hạng nhất của khối trong bài kiểm tra cuối kỳ.
 
Sự thật chứng minh, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
 
Sau khi thành tích của kỳ thi cuối kỳ xuất hiện, Thương Nguyệt cũng không trở thành người đứng đầu khối.
 
Hạng nhất của khối là Thi Duyệt, xếp hạng ngay phía sau chính là Chu Hưởng.
 
Về phần Thương Nguyệt, thứ hạng của cô trong khối đã tăng thêm một trăm bậc, tính trong lớp cũng không còn phải đếm ngược từ dưới lên nữa, trình độ đã trở lại dưới mức trung bình một chút.
 
Nói tóm lại, thành tích của Thương Nguyệt đã có tiến bộ, công lao này hoàn toàn thuộc về Từ Thành Cẩm đã hao tâm tổn trí, dành thời gian giúp cô học thêm.
 
Lần này thành tích thi cuối kỳ của Thương Nguyệt đã tăng trở lại, người vui sướng nhất không ai qua được bà Lý.
 
Vì thế bà thì thầm bên tai Thương Nguyệt nhiều lần, bảo cô nhất định phải cảm ơn Từ Thành Cẩm đàng hoàng.
 
Trong chuyện học tập cũng phải tiếp tục cố gắng.
 
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, như bóng câu qua cửa sổ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui