Ngay khi đầu cô chạm vào cánh tay anh, nhịp tim của Từ Thành Cẩm như ngừng đập, rồi nhịp đập lại trở nên nhanh vô cùng. Lòng anh như mặt nước, đang yên bình phẳng lặng bỗng nhiên gợn lên một con sóng, sau đó dần dần lan ra.
Sau một hồi, anh mới nín thở và bình tĩnh lại.
Cả người anh ngồi thằng, quyển sách đặt trên đùi kia cũng không được đọc chữ nào nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian như làn gió, từng đợt, từng đợt thổi qua, Từ Thành Cẩm cũng không biết bản thân đã ngồi như vậy suốt bao lâu nữa. Anh cứ như một pho tượng, từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ nguyên một tư thế không chút nhúc nhích. Mãi cho đến khi có tiếng trò chuyện nho nhỏ truyền đến từ phía bên kia cửa sổ.
Chắc là có vài học sinh nam đến phòng dụng cụ thể dục để trả thiết bị, Từ Thành Cẩm nghe thấy tiếng nhồi bóng rổ xuống đất vang lên đùng đùng. Ban đầu anh cũng không định nghe họ nói chuyện đâu, nhưng lại thoáng nghe thấy một trong số họ nhắc đến “Thương Nguyệt”.
Từ Thành Cẩm - người vốn dĩ không để ý đến họ, lập tức tập trung tinh thần, nhưng vì cách một bức tường nên tiếng trò chuyện bên trong khá nhỏ và không rõ ràng, vì vậy anh cần phải cẩn thận lắng nghe.
“Anh Hưởng, gần đây cậu cãi nhau với Thương Nguyệt à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao hôm nay chúng ta chơi bóng mà Thương Nguyệt lại không đến xem cậu chứ?”
“Liên quan gì tới cậu, cậu bớt nói nhảm mà mua nước đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta vừa dứt lời thì vang lên hai tiếng đùng đùng, sau đó có người đặt bóng rổ về lại vị trị cũ. Tiếng bước chân của mấy người kia dần đi xa, sau khi bọn họ ra khỏi phòng dụng cụ thì không còn tiếng động gì nữa.
Từ Thành Cẩm tỉnh táo lại, anh rũ mắt, ánh mắt tối tăm nhìn thiếu nữ đang dựa vào cánh tay của anh mà ngủ. Đôi mắt sâu thẳm nhuốm tone màu ấm áp của mùa đông, dịu dàng mà thắm thiết nở một nụ cười nhẹ.
Có lẽ là vì tiết thể dục học xong sớm nên mới có người lục đục ra vào phòng dụng cụ.
Vì cách một bức tường nên tiếng động không quá lớn, vậy nên Thương Nguyệt cũng không bị đánh thức.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cơ thể nhỏ bé và yêu kiều của Thương Nguyệt mới run lên một cái, khiến anh giật mình ngồi thẳng người. Nhưng ý thức của cô vẫn chưa trở lại, chỉ theo bản năng lấy tay lau khóe miếng một chút, vẻ mặt mờ mịt: “Hết tiết rồi à?”
Không đợi Từ Thành Cẩm trả lời, Thương Nguyệt quay đầu nhìn về phía anh. Dường như cuối cùng cô cũng nhận ra sai lầm của mình, chỉ đành cười trừ: “Em xin lỗi… Giờ nghỉ trưa em không ngủ nên buồn ngủ. Cũng tại mặt trời hôm nay ấm quá, làm người ta dễ buồn ngủ.”
Từ Thành Cẩm cười cười, cánh tay bên phải đã hoàn toàn tê dại.
Nhưng trước mặt Thương Nguyệt, vẻ mặt anh cũng không mảy may tỏ ra khó chịu, anh chỉ trả lời câu hỏi ban đầu của cô: “Hết tiết rồi, em về phòng học trước đi.”
“Lần sau lúc nghỉ trưa, em dành một nửa thời gian để học là được rồi. Chợp mắt hai mươi phút, đủ tinh thần thì mới học cho giỏi được.”
Cô cũng không định ở cùng Từ Thành Cẩm nữa, đã hết tiết rồi, nếu hai người cùng nhau trở về khu dạy học thì không biết sẽ làm người khác chú ý đến mức nào nữa.
Đến khi bóng lưng Thương Nguyệt dần đi xa, Từ Thành Cẩm mới đứng lên rồi cử động cánh tay cứng ngắc của mình một chút. Anh ngồi yên như tượng suốt hơn nửa tiết, giờ cảm giác cứ như là vừa được thoát ra khỏi vũng bùn vậy.
Mấy ngày tiếp đó, Thương Nguyệt hoàn toàn làm theo kế hoạch mà Từ Thành Cẩm lập ra cho cô.
Để nhớ các từ vựng tiếng Anh lâu hơn, cô luôn mang theo giấy ghi chú bên mình, trên mỗi tờ giấy note đều là từ vựng và ghi chú mà cô tự viết. Lúc chạy bộ vào sáng sớm, hay khi ăn cơm cô cũng đều lấy ra xem một chút.
Mỗi ngày, ngoại trừ cơm hai bữa, giờ tự học buổi tối và thời gian đến văn phòng của hội trưởng học thêm thì Thương Nguyệt còn tự giác gia nhập hội treo đèn đến khuya với Trương Mỹ Nghênh.
Thẩm Tân Nguyệt nói cô như phát điên vậy, chẳng giống cố gắng để tỏ tình với Chu Hưởng mà lại như là muốn hơn thua.
Thương Nguyệt không quá để ý đến cô ấy, cô chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp thăng thiên đến nơi rồi.
Cô thầm nói đùa: “Có câu gần đèn thì sáng, các vị thần luôn vươn lên phía trước, người phàm như chúng ta sao có thể nằm lười ra được. Cậu thấy có đúng không Đại Nguyệt?”
“Đừng lôi tớ vào, thiếu nữ như tớ có thể là tiên nữ nhỏ đó!”
Thẩm Tân Nguyệt lập tức hiểu ý của Thương Nguyệt, chỉ đơn giản là muốn mượn mánh khóe “thần linh” nào đó để lôi kéo cô ấy cùng học đây mà. Mơ đẹp lắm, nếu như cô ấy treo đèn đến khuya cắm đầu vào học trong biển kiến thức như Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh, chắc chắn cô ấy sẽ chết đuối mất!
Không phải ai cũng có số may như Thương Nguyệt, có Từ Thành Cẩm dạy kèm cho cô.
Thương Nguyệt cũng không ép cô ấy, với khả năng hiện tại của cô thì tạm thời cũng không thể giúp Thẩm Tân Nguyệt nhiều trên phương diện học tập. Nhưng mặt khác, sau khi cô tuân theo thời khóa biểu Từ Thành Cẩm lập ra cho cô, bắt đầu học hành thì thời gian mỗi ngày của cô đều được sắp xếp rõ ràng, giờ nào việc đó.
Nên cô cũng không rảnh đi ép Thẩm Tân Nguyệt.
Ngày nào cũng kết thúc trong viên mãn khiến Thương Nguyệt cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh. Từ thứ hai đến thứ sáu cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Thời khóa biểu học thêm vào thứ bảy không giống ở trường. Từ Thành Cẩm xem như cũng còn có tình người, để trống chủ nhật cho Thương Nguyệt tự sắp xếp. Cô có thể tiếp tục học tập, cũng có thể nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Nhưng cả ngày thứ bảy lại là lúc nặng nề nhất trong tuần. Vì Từ Thành Cẩm sẽ in đề kiểm tra cho cô.
Mỗi tuần một bài kiểm tra nhỏ để anh có thể theo dõi tiến độ học tập của Thương Nguyệt một cách dễ dàng hơn theo thời gian thực, xem rốt cuộc cô nắm được bao nhiêu kiến thức.
Thứ bảy này là ngày đầu tiên của năm mới. Thành phố Nguyệt có tuyết rơi.
Từng hạt tuyết có kích thước tầm hạt muối rơi rì rào. Thời gian dần trôi, tất cả cây cối xanh tươi bên đường của khu chung cư đều bị nhuộm màu trắng bạc…
Chỉ mới sáu giờ mà Thương Nguyệt đã tỉnh dậy. Trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng hẳn nhưng đã có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ ngoài cửa. Không cần đoán, cô cũng biết ba mẹ mình đã rời giường rồi, có vẻ như lúc này họ đang đánh răng rửa mặt.
Quả nhiên khi Thương Nguyệt mở cửa phòng rồi ra ngoài thì vừa lúc trông thấy bà Lý đang đứng chờ ở ngoài nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh đang khóa, chắc là Thương Khải Minh đang ở trong đó.
“Chào buổi sáng, mẹ.” Thương Nguyệt ngáp một cái.
Thật ra cô vẫn rất buồn ngủ nhưng Từ Thành Cẩm đã nói hiệu quả của kế hoạch sáng hôm nay. Anh nói sáng sớm là thời gian tốt nhất để học bài, học thuộc từ vựng hoặc ghi nhớ công thức.
Lý Văn Tú đang mắc đi vệ sinh bị giọng nói vang lên từ phía sau làm cho giật mình.
Bà kinh ngạc quay đầu, nhìn Thương Nguyệt đang nghiêng đầu cười với bà. Xém chút nữa là bà tưởng mặt trời mọc đằng Tây rồi.
“Nguyệt Nguyệt? Sau con lại dậy sớm vậy?” Không ai hiểu con gái hơn mẹ, bình thường cuối tuần ở nhà Thương Nguyệt đều ngủ một giấc đến khi tự tỉnh. Tuy mỗi ngày trước khi đi làm, bà đều sẽ gõ cửa bảo cô rời giường nhưng lúc nào Thương Nguyệt cũng đáp qua loa một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ đến trưa.
Sửng sốt một lúc, Lý Văn Tú cho là cô đi vệ sinh: “Lát nữa mẹ vào nhà về sinh trước được không? Mẹ còn mắc hơn cả con!” Thương Nguyệt giật nhẹ khóe môi, vẻ mặt không vấn đề gì: “Mẹ đi trước đi, con không vội lắm.”
Vừa dứt lời, cô lê đôi dép thỏ lông xù đi vào bếp.
Thương Nguyệt còn không quên hỏi bữa sáng Lý Văn Tú muốn ăn gì: “Trong nhà có bánh trôi với sủi cảo, còn có bánh kếp và cơm nguội tối qua. Mẹ với ba muốn ăn gì?”
Lý Văn Tú sợ ngây người, hồi lâu sau vẫn không trả lời cô. Bà không dám tin rằng đây thật sự là con gái của bà.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh được mở ra, Thương Khải Minh bước ra với vẻ mặt uất ức.
Thật ra ông vào toilet còn chưa được hai phút thì đã nghe Lý Văn Tú giục ông nên mau chóng đi ra. Rõ ràng trong phòng ngủ chính cũng có một nhà vệ sinh, không hiểu sao bà lại giục ông nữa.
Thương Khải Minh không dám phàn nàn, ông cũng không dám dị nghị gì mà định đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính.
Kết quả thì ông lại bị Lý Văn Tú nắm lấy cánh tay, thấp giọng hỏi: “Con gái của anh trúng tà à?”
Ông nhỏ giọng nói lại: “Con gái em mới trúng tà!”
Thương Nguyệt cách đó không xa đang nghe cuộc đối thoại của hai người họ: “…”
“Hay là hai người đổi con gái đi, con trốn khỏi nhà này?”
Trốn nhà đi còn tốt hơn ở lại đây bị hai vợ chồng họ lần lượt nói rủa.
Thương Nguyệt vừa dứt lời, Thương Khải Minh mới nhận ra mình nói bậy, vậy nên ông vội vàng đi qua an ủi cô: “Con nói gì ngốc vậy.”
Thương Nguyệt cũng lười so đo với ông, cô hỏi lại một lần nữa hai người họ muốn ăn món gì. Sau khi khi quyết định là sủi cảo và bánh trôi thì cô đi thẳng đến bên bếp, hoàn toàn mặc kệ biểu cảm kỳ lạ của Thương Khải Minh và Lý Văn Tú ở đằng sau.
Thương Nguyệt trong bếp vừa làm đồ ăn sáng vừa cầm tờ giấy ghi chú để học từ vựng. Đến khi sủi cảo chín thì cô cất giọng gọi Thương Khải Minh xuống bưng qua bàn.
Sủi cảo là bữa sáng hôm nay của Thương Khải Minh và Lý Văn Tú, còn Thương Nguyệt lại muốn ăn bánh trôi nên cô đun thêm nước để nấu. Đến khi cô bưng bánh trôi lên bàn thì Lý Văn Tú nháy mắt với Thương Khải Minh.
Thế là giọng nói rõ ràng của người đàn ông vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng khách: “Nguyệt Nguyệt à, sao hôm nay con dậy sớm thế? Con có việc muốn ra ngoài sao?”
Vừa rồi Thương Khải Minh mới bàn luận với Lý Văn Tú, họ chỉ có thể nghĩ đến lý do này mà thôi. Kết quả là Thương Nguyệt lắc đầu nhưng sau đó lại gật đầu khiến ông mờ mịt không hiểu: “Vậy cuối cùng là con không có việc à?”
“Con có việc nhưng không phải như ba nghĩ.” Thương Nguyệt thổi thổi nhân đậu phộng trong bánh trôi trên chiếc thìa sứ trắng, rồi đút vào miệng. Nóng quá, cô há to miệng hà hơi, không quên đưa tay lên miệng quạt thành gió.
Lý Văn Tú vội rót cho cô một ly sữa bò, sau đó để Thương Khải Minh đưa cho cô.
Sau khi Thương Nguyệt nuốt trọn cái bánh trôi, cô uống một ngụm sữa bò lành lạnh. Lúc này, đầu lưỡi bị bỏng mới dịu hơn đôi chút.
Cô nói tiếp: “Lát nữa con phải ra ngoài, nhưng không phải ra ngoài chơi với bọn Đại Nguyệt mà là đi thư viện.”
Câu nói kết thúc, Lý Văn Tú và Thương Khải Minh đều ngây người.
Sau đó hai vợ chồng liếc nhìn nhau, không ai dám tin Thương Nguyệt dậy sớm như vậy để đi thư viện. Để làm gì chứ? Đi đọc sách học bài ư?
Thương Khải Minh vừa định hỏi tiếp thì bị Lý Văn Tú đá nhẹ vào mũi giày nên ông chỉ đành ngậm miệng lại. Bảy rưỡi sáng, một nhà ba người bọn họ đúng giờ ra ngoài, tiết trời âm u, tuyết rơi xào xạc.
Lý Văn Tú và Thương Khải Minh vốn định đưa Thương Nguyệt đi thư viện.
Nhưng đường đến thư viện lại đúng lúc ngược đường đi làm với hai vợ chồng, thế là Thương Nguyệt đã từ chối.
“Con đi xe buýt là được rồi, tạm biệt ba mẹ.”
“Ba mẹ cũng đừng cố quá, đừng để bản thân mệt mỏi đó.” Thương Nguyệt chào tạm biệt, rồi cầm ô đi vào trong tuyết.
Thương Khải Minh và Lý Văn Tú sững sờ hồi lâu, cho đến khi hình bóng của Thương Nguyệt nhanh chóng khuất đi thì hai vợ chồng mới quay trở lại thang máy. Sau khi vào thang máy, Thương Khải Minh cười nhẹ một tiếng rồi khen Chu Hưởng với Lý Văn Tú.
“Hôm đầu tuần anh có gọi cho nhóc Chu Hưởng, để nó giúp Nguyệt Nguyệt trong đôi chút trong việc học, không ngờ nó có cách thật. Em nhìn con gái anh kìa, cứ như biến thành người khác vậy. Chăm chỉ ham học như thế thì nhất định sau này con bé sẽ thi được vào đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh đấy.” Thương Nguyệt vươn lên trong học tập, người làm ba như Thương Khải Minh thật sự rất vui.
Ông vẫn không quên nhắc Lý Văn Tú: “Sau này em đối xử với Chu Hưởng tốt một chút, dù sao cũng là chàng trai mà con gái chúng ta thích mà.”
Vừa dứt lời Thương Khải Minh đã bị Lý Văn Tú liếc một cái khiến ông lập tức im miệng không dám lên tiếng.
Thật ra người làm ba mẹ như họ sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ đó của Thương Nguyệt chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...