Thương nguyệt thử nhẩm thầm bảng nguyên tố hóa học trong miệng.
Cô đột nhiên phát hiện ra bản thân chỉ thuộc được hai mươi nguyên tố nhưng lại ngại nên không hỏi Từ Thành Cẩm, bèn từ bỏ cho qua.
Vết thương trên mu bàn tay của cô đã được khử khuẩn sơ qua rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mu bàn tay chỉ bị trầy nhẹ, Từ Thành Cẩm nói rằng chỉ cần để trần miệng vết thương, khi nào khô nó sẽ tự kết vảy, không cần băng bó làm gì.
Vì vậy hai người một trước một sau đi ra sảnh lớn, khi nãy bọn Thẩm Tân Nguyệt đã lấy phần thưởng từ chủ tiệm rồi nhưng Thương Nguyệt lại không quá hứng thú với phần thưởng qua ải đó, cô đi lấy túi trước rồi lấy điện thoại ra xem giờ.
Đã năm giờ hơn rồi, còn có hai cái thông báo gọi nhỡ của bà Lý.
Thương Nguyệt vội gọi lại cho bà, bà Lý bắt máy ngay tắm lự: “Con không giữ điện thoại bên mình sao, mẹ gọi cho con mãi mà con cũng không bắt máy, con muốn mẹ lo lắng đến chết à?”
“Con vừa ra khỏi nhà ma, điện thoại con để lại ở trên quầy ấy.”
“Con sai rồi, mẹ đừng giận nữa mà.” Thương Nguyệt hơi đảo mắt nhìn Từ Thành Cẩm đang đứng cách chỗ cô không xa, bất giác hạ thấp giọng.
Sau khi cô nói thêm đôi ba câu với Lý Văn Tú thì cúp điện thoại, ở nhà sắp ăn cơm rồi, bà Lý gọi Thương Nguyệt mau mau về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy sau khi cúp điện thoại, Thương Nguyệt nói giản lược lý do với Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh xong rồi đi trước.
Trước khi đi, cô bị Thẩm Tân Nguyệt kéo lại, kín đáo đưa cho cô một tờ vé: “Phần thưởng qua ải lần này là một tấm vé giới hạn của một sân trượt patin giá ba mươi lăm nhân dân tệ.”
Thương Nguyệt tiện tay nhét vào túi, trước khi đi cũng không quên báo với Từ Thành Cẩm một tiếng.
Từ Thành Cẩm thấy cô có vẻ vội vàng thì cũng không nói gì thêm, chỉ bảo cô đi đường cẩn thận.
Đến khi Thương Nguyệt rời đi, bọn Thẩm Tân Nguyệt cũng chuẩn bị tan đàn, dù sao bây giờ cũng đã trễ rồi, cũng nên ai về nhà nấy đi thôi.
Nhưng sau khi nhận được tấm vé trượt patin miễn phí, cũng có người muốn đi tiếp tăng hai.
Ba người Kiều Yên Nhiên và bọn Trịnh Duyên cũng có ý đó, không quên rủ Từ Thành Cẩm.
“Đàn anh, đi trượt patin với em đi, lúc về mọi người sẽ cùng nhau ăn bữa cơm nữa.” Kiều Yên Nhiên hào hứng nhìn về phía Từ Thành Cẩm với ánh mắt chờ mong.
Từ Thành Cẩm từ chối, sau khi nhận tấm vé của mình xong bèn nói với bọn Chu Thư Hàng rằng mình cũng đi trước, sau đó Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng những người quyết định đi trượt patin cũng chỉ còn lại ba người bọn Kiều Yên Nhiên, Ngô Đông Phương và bọn Trịnh Duyên. Riêng Chu Thư Hàng thì lấy cớ bị mệt, phải về nhà nghỉ ngơi nên không đi.
Trên đường bắt xe về khách sạn, Thương Nguyệt lấy tấm vé trượt patin ba mươi lăm nhân dân tệ đó ra nhìn, cái sân trượt patin kia cũng khá gần nhà của cô.
Thời gian kết thúc event được ghi trên phiếu miễn phí.
Hạn chót là đến cuối năm, vào lúc mười giờ tối ngày ba mươi mốt tháng mười hai, tức là chỉ cần trong năm nay là có thể sử dụng. Thế nên Thương Nguyệt cũng không vội vàng gì, dù sao chỉ cần dùng trước cuối năm là không phải lãng phí nó rồi.
Sau khi về khách sạn thì bữa tiệc đã diễn ra được một lúc rồi.
Lý Văn Tú giữ chỗ cho Thương Nguyệt, nhưng cô cũng không ăn được bao nhiêu, không có cảm giác quá đói.
Trong bữa tiệc, Thương Nguyệt chỉ nhìn thấy ông bà của Chu Hưởng nhưng lại không thấy Chu Hưởng đâu cả, cô bèn đến gần Lý Văn Tú, nhỏ giọng hỏi bà: “Mẹ, Chu Hưởng đâu rồi?”
Lý Văn Tú liếc cô một cái, trông ngư không có cách nào cấm cản cô, ánh mắt hơi bất lực: “Nó về rồi. Có phải hai đứa cãi nhau không?”
Thương Nguyệt nghẹn họng, không dám nói cho bà biết chuyện mình tỏ tình với Chu Hưởng, cô lắc đầu liên tục: “Không có ạ, sao lại vậy được chứ.”
“Được rồi, con nói không có thì thôi vậy.”
“Nhưng mà mẹ vẫn nói với con một câu thế này, đừng có chạy mãi phía sau người ta như vậy, đã lớn phổng phao rồi mà cứ nghĩ mình vẫn giống khi còn bé à?”
Thương Nguyệt không lắng nghe kỹ những lời của Lý Văn Tú, cảm thấy cái tật xấu hay lải nhải của bà lại bắt đầu rồi.
Thương Nguyệt gật đầu liên tục, ứng phó qua loa.
Lý Văn Tú thấy cô chui tai này qua tai khác thì không muốn nói chuyện nữa. Sau khi hai mẹ con ăn uống xong thì kiên nhẫn đợi hai ông bà Chu.
Lúc màn đêm buông xuống, Lý Văn Tú thuận đường lái xe đưa hai ông bà về khu chung cư. Khi xe dừng ở dưới khu chung cư, bà cũng không quên nói Thương Nguyệt tiễn hai ông bà lên lầu.
Thương Nguyệt làm theo, sau khi tiễn ông Chu và bà Chu về cô mới xuống lầu về nhà mình.
Toàn bộ quá trình cô không hề gặp mặt Chu Hưởng, vì khi Thương Nguyệt tiễn hai ông bà đến tận cửa đã từ chối lời mời vào nhà chơi của họ.
Lúc Thương Nguyệt và Lý Văn Tú về nhà, Thương Khải Minh vẫn chưa tan làm.
Hai mẹ con thay phiên nhau đi tắm, Lý Văn Tú dặn Thương Nguyệt về phòng ngủ sớm.
Nhưng sau khi cửa phòng Thương Nguyệt bị khóa trái, cô lại không thấy buồn ngủ.
Cô theo thói quen cầm điện thoại ngồi trước bàn, kiểm tra xem có tin nhắn nào của hội chị em trên QQ hay không rồi lại vào wechat rủ Từ Thành Cẩm chơi game.
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn này, Thương Nguyệt đã quen với việc khi rảnh sẽ gửi một hai cái tin nhắn cho Từ Thành Cẩm.
Nếu như anh cũng rảnh thì hai sư đồ bọn họ sẽ online luyện tướng, nếu anh không rảnh thì Thương Nguyệt sẽ chơi game một mình.
Sau khi gửi tin nhắn wechat, Từ Thành Cẩm không trả lời ngay.
Khoảng năm sáu phút sau, Thương Nguyệt mới nhận được tin nhắn trả lời của anh: [Anh vừa tắm xong, đêm nay chắc anh không chơi đâu, anh phải ôn tập một chút để chuẩn bị cho bài thi tháng vào cuối tuần.]
Sau khi được anh nhắc nhở, Thương Nguyệt mới nhớ rằng sau khi đi học lại, sắp tới sẽ có bài thi tháng đầu tiên, da đầu cô lập tức tê rần, hốt hoảng hai giây, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như một đứa dốt nát chân chính.
Thương Nguyệt: [Được, sư phụ ôn tập thật tốt nha, cố gắng lên!]
Từ Thành Cẩm: [Em cũng vậy, học tập là quan trọng nhất.]
Thương Nguyệt chưa trả lời tin nhắn này thế nào, vì cô biết trình độ của mình đến đâu, cho dù cô có ôn tập thì cũng không có kết quả vượt bậc nào.
Nhưng nếu là sư phụ nói thì Thương Nguyệt cũng bằng lòng nghe lời một chút.
Cô thật sự rút cuốn sách giáo khoa ngữ văn ra khỏi đống sách trên bàn, thử ôn tập.
Kết quả vừa mới lật được hai trang, cô lại nhớ đến con tướng Triệu Vân mới chơi không bao lâu thì tay chân ngứa hết cả lên, Thương Nguyệt chỉ đành khép sách vở lại.
Cô đăng nhập vào game, muốn dùng Triệu Vân đi rừng một ván, vừa mới vào giao diện trò chơi, một lời mời tổ đội đã hiện lên.
Lần này Thương Nguyệt lại không nhanh tay bấm vào ô “Đồng ý”, khựng lại một chút, nhìn kỹ mới thấy vậy mà người mời cô vào tổ đội lại là Chu Hưởng!
Trái tim đập cô hẫng một nhịp, Thương Nguyệt lập tức có cảm giác nặng nề trước đây chưa từng có.
Ngón tay của cô lơ lửng trên màn hình điện thoại, rất lâu vẫn chưa bấm “Đồng ý” nhưng cũng không từ chối.
Lúc cô lấy hết can đảm để bơ đẹp Chu Hưởng thì đối phương lại gửi lời mời tiếp.
Thương Nguyệt thật sự không có dũng khí từ chối anh ta nữa, sau ba lần bảy lượt cô cũng bấm “Đồng ý”, cũng vào phòng game mà Chu Hưởng tạo.
Trong phòng chỉ có hai người, Chu Hưởng bật mic nhưng không nói gì đã bắt đầu trò chơi.
Giao diện game lập tức chuyển qua giao diện chọn tướng, lúc này Thương Nguyệt mới nhận ra Chu Hưởng tạo phòng hai người để chơi.
Thấy Chu Hưởng chọn con tướng Marco Polo, Thương Nguyệt vô thức chọn Yao.
Thật ra đã lâu rồi cô không chơi con tướng Yao này, nhưng trước đó được Từ Thành Cẩm chỉ bảo thì Thương Nguyệt chơi Yao rất ổn.
Nhiều lúc cứu Marco Polo của Chu Hưởng trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Thế nên sau khi ván game kết thúc êm đẹp, cuối cùng Chu Hưởng cũng nói chuyện.
Giọng điệu có hơi bất ngờ, cũng vui vẻ khích lệ: “Được nha Thương Tiểu Nguyệt, kỹ năng chơi Yao của cậu còn tốt hơn trước rất nhiều đấy, không chỉ biết dùng khiên mà còn có thể lợi dụng nội tạo cảm dam, tiến bộ rất nhiều.”
Thương Nguyệt thấy tâm trạng của Chu Hưởng khá tốt.
Có lẽ là do ván game này bọn họ thắng, hoặc cũng có thể là do kỹ thuật chơi của cô có tiến bộ khiến anh ta ngạc nhiên.
Được Chu Hưởng khích lệ, trong lòng Thương Nguyệt cũng thầm vui vẻ.
Ít nhất điều này chứng minh rằng những cố gắng trong mấy ngày nghỉ của cô không uổng phí, cũng chứng minh Từ Thành Cẩm làm sư phụ tốt hơn Ngô Đông Phương.
Cô chơi với Chu Hưởng hai ván game, toàn bộ cả hai ván đều chơi sp để phụ trợ cho anh ta, hai người phối hợp không tệ, thắng liên tiếp.
Thời gian từng chút trôi, màn trời bên ngoài cửa sổ ngày càng tối.
Điện thoại của Thương Nguyệt cũng hết pin, Chu Hưởng nhăn nhó nói: “Tớ đói rồi.”
Thương Nguyệt vừa mới cắm sạc bèn sửng người, đoán rằng tối nay Chu Hưởng vẫn chưa ăn cơm. Dù sao ba mẹ của anh ta cũng bận rộn công việc, giờ này chắc cũng chưa về nhà.
Ông Chu và bà Chu đã ăn tối ở khách sạn rồi, nhà bọn họ chỉ còn lại Chu Hưởng.
Với mức độ hiểu biết của Thương Nguyệt với Chu Hưởng, tám phần là anh ta chỉ ăn đồ ăn vặt để lót bụng.
Lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên tiếng của Chu Hưởng, giọng có hơi mất tự nhiên: “Bây giờ cậu rảnh không? Đi ăn gì với tớ đi, tớ bao.”
Thương Nguyệt sửng sờ ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng, cô không dám tin mở to mắt, như sợ mình nghe lầm, cô lại hỏi Chu Hưởng: “Cậu vừa mới nói gì cơ?”
Chàng trai ở đầu dây bên kia im lặng.
Sau đó, anh ta lại cao giọng như một con gà chọi: “Coi như tớ chưa nói gì đi!”
Thương Nguyệt mím môi, vội nói với anh ta: “Được, được, được, đi ăn với cậu cũng được, đúng lúc tối nay tớ cũng ăn không no, vậy thì gặp ở dưới lầu.”
Vừa dứt lời, cô thoát khỏi phòng trong game trước, sau đó lại out khỏi trò chơi, thấy điện thoại hết pin, Thương Nguyệt bèn bỏ điện thoại ở nhà để sạc.
Cô lấy một quyển “Hồng Lâu Mộng” dày cộp trên giá sách xuống, tiện tay lật vài trang cho đến khi thấy tờ một trăm tệ.
Bên trong quyển sách này chính là tiền tiết kiệm của cô, từ nhỏ đến lớn, từ tiền lì xì đến tiền sinh hoạt, tiêu vặt gì đó Thương Nguyệt đều thích kẹp trong sách.
Cụ thể bao nhiêu thì cô không biết, dù sao từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thiếu tiền tiêu.
Thay quần áo xong, Thương Nguyệt bỏ tờ tiền vào trong túi quần.
Cô cẩn thận mở cửa phòng ra, nghe thấy tiếng ti vi trong phòng khách, Thương Nguyệt hít sâu một hơi.
Cô làm ra vẻ bình tĩnh đi ngang qua phòng khách, thuận tiện nói với Lý Văn Tú đang ngồi trên sô pha: “Mẹ, con ra ngoài mua chút đồ ăn khuya, mẹ có muốn ăn gì không?”
Lý Văn Tú nhìn cô, vô thức cằn nhằn: “Bớt ăn mấy thứ hàng rong đi, nhất là mấy cái xiên bẩn kia, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.” Dứt lời, dường như là đang suy nghĩ, bà lại nói tiếp: “Nếu con muốn đi mua đồ ăn thì mua mỳ căn cho mẹ đi.”
Cô biết thể nào cũng như thế này mà.
Sau khi đáp lời, Thương Nguyệt ra khỏi nhà.
Lúc cô đến dưới lầu, Chu Hưởng đã đứng đợi ở con đường dẫn vào cửa khu chung cư của cô rồi.
Trăng đêm nay rất đẹp, chàng trai đứng bên cạnh bồn hoa được ánh trăng rọi xuống cũng rất tuấn tú. Thương Nguyệt đối diện với ánh mắt của anh ta, trong lòng Chu Hưởng rơi mất một nhịp, không biết mình nên làm gì.
Trong nháy mắt, dường như anh ta bị mái tóc dài tung bay của cô làm cho rung động. Trái tim bình bịch nhảy loạn, giống như một con thú muốn phá tung lồng ngực để lao ra.
Thế nên lúc Thương Nguyệt mỉm cười dịu dàng đi về phía anh ta, Chu Hưởng bất giác dời mắt, khuôn mặt tuấn tú hướng về cây vạn niên thanh trong bồn hoa, cho đến khi giọng nói thanh thót của thiếu nữ vang lên: “Đi thôi, cậu muốn ăn gì?”
Chu Hưởng vừa cất bước đi về phía trước, tốc độ như bay, không biết còn tưởng là bị ma rượt. Anh ta cũng không trả lời câu hỏi của Thương Nguyệt chỉ chúi đầu đi về trước.
Thương Nguyệt tắt nụ cười, không hiểu sao mà chạy đuổi theo.
Cô thấp giọng nói: “Cậu sao vậy, không đi từ từ được à?”
Thương Nguyệt vừa dứt lời, chàng trai đang xông về phía trước, giờ mới khựng lại. Cô cứ mãi chạy theo sau mới bắt kịp.
Chỉ là lúc này bước chân của anh ta chậm hơn nhiều, như là đang chiều ý Thương Nguyệt.
Hai người đến cửa phía sau khu chung cư, Chu Hưởng dẫn Thương Nguyệt đến quán ăn hai tư giờ ở bên cạnh khu chung cư.
Thương Nguyệt hơi kinh ngạc, dường như cô không ngờ Chu Hưởng sẽ bỏ qua quán đồ nướng bên cạnh và phố ăn vặt ở đối diện.
Trong toàn bộ quá trình ăn mỳ, Chu Hưởng không nói lời nào, Thương Nguyệt ăn hết một bát mỳ với anh ta, sau đó cô lại chống cằm nhìn anh, lẩm bẩm chuyện thi cử cuối tuần này.
Kết quả Chu Hưởng đột nhiên hỏi cô: “Cậu đã làm xong bài tập toán trong kỳ nghỉ chưa?”
Thương Nguyệt nghẹn họng, tâm trạng đang tốt của cô lập tức ỉu xìu, thẹn thùng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Làm rồi nhưng lại giống như là chưa làm.”
“…”
Nghe cái lý do không rõ ràng của Thương Nguyệt, Chu Hưởng cũng đoán được một hai rồi. Anh ta không khỏi liếc nhìn cô: “Đang lên mạng tìm đáp án à?'
Thương Nguyệt chớp mắt mấy cái, cũng không phủ nhận.
Ăn mỳ xong Chu Hương đi tính tiền.
Sau khi ra khỏi tiệm mỳ hai tư giờ, anh dẫn cô đến quán đồ nướng bên cạnh, để cô tùy ý chọn.
Thật ra đối với Chu Hưởng mà nói, phần lớn thời gian ở chung với Thương Nguyệt, anh ta cảm thấy khá là vui vẻ. Tuy rằng từ nhỏ cô đã đần, thường xuyên khiến anh ta tức giận nhưng chỉ cần Thương Nguyệt cười với anh ta, nhỏ giọng dỗ dành thì anh ta sẽ lập tức nguôi giận ngay.
Chỉ là sau khi nguôi giận rồi lại không nhịn được giả vờ giận dỗi để trêu chọc cô.
Anh ta thích Thương Nguyệt phải sốt ruột vì mình, dường như chỉ có như vậy anh ta mới cảm nhận được rằng cô đang quan tâm đến anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...