Lúc này khi đã lấy lại lý trí, trong lòng Từ Thành Cẩm cũng ảo não không thôi.
Sợ hành động vừa rồi của mình sẽ khiến cho Thương Nguyệt nảy sinh ấn tượng xấu về anh.
Anh sợ cô cảm thấy con người anh quá lỗ mãng, phóng túng cũng không chừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May thay Thương Nguyệt là cái đồ tim sắt khờ khạo, cũng có thể nói cô khá dễ dàng tin tưởng người khác, dễ bị lừa gạt.
Tóm lại, sau khi Từ Thành Cẩm giải thích đơn giản xong, một giây trước Thương Nguyệt còn đang bật còi báo động mà giờ đây cô đã buông lỏng đề phòng.
Cô cười cười với Từ Thành Cẩm, lắc đầu như cái trống bỏi: “Không sao đâu, không sao đâu mà, sau khi anh thổi giúp thì em đã hoàn toàn hết đau rồi.”
Quả thật cô đã hết đau, chỉ là chỗ lúc nãy cô xoa bóp kia vẫn còn hơi đỏ.
Ánh mắt Từ Thành Cẩm không tự chủ được nhìn lên phần tràn ửng hồng kia.
Trong lòng lại dấy lên một cảm xúc kích động mãnh liệt, anh rất muốn đưa tay ra xoa đầu Thương Nguyệt.
“Khu vực này em cũng không thạo đường lắm, có điều đối diện nhà em có một quán trà sữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Siêu thị cũng có, nhưng không phải siêu thị to đâu, chỉ bán mấy loại đồ ăn vặt gì đó thôi.”
Thương Nguyệt rất chân thành suy nghĩ câu hỏi vừa rồi của Từ Thành Cẩm, trong đầu lướt qua một vài cửa hàng gần nhà một lượt.
Khi ánh mắt cô lại tập trung lên người Từ Thành Cẩm một lần nữa, bằng khả năng kiềm chế hơn người của mình, cuối cùng chàng trai cũng đèn nén nỗi xúc động mãnh liệt kia xuống.
Khóe môi mỏng của anh cong cong, giọng nam trầm ấm nói: “Vậy là được rồi.”
Từ Thành Cẩm không giải thích quá nhiều, Thương Nguyệt cũng không hỏi thêm.
Hai người đi bộ theo lối vỉa hè về phía ngã tư trước mặt kia, lại cùng nhau đứng ở đầu đường chờ đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
Cùng chờ đèn xanh với bọn họ còn có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đang ôm một đứa bé hai tuổi.
Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm đứng đằng sau cách đôi vợ chồng đó khoảng nửa mét.
Đứa trẻ kia dựa vào lưng ba, mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Thương Nguyệt là con một, từ nhỏ đã hâm mộ các bạn trong lớp có em trai, em gái.
Cô vẫn luôn nghĩ, nếu cô có một anh chị em nào đó, vậy thì lúc ba mẹ bận rộn công việc, trong nhà cũng không chỉ có một mình cô lẻ loi và trơ trọi một mình.
Cho nên Thương Nguyệt vẫn luôn rất thích trẻ con.
Cô nhìn cô bé kia mỉm cười, vẫy tay với cô bé.
Đám trẻ con thích nhất là được người khác trêu đùa, nhìn thấy Thương Nguyệt cười, cô bé cũng nhếch miệng cười theo, hai mắt cong thành vầng trăng khuyết, vô cùng đáng yêu.
Nhìn cô bé cười vui vẻ như vậy, Thương Nguyệt cũng vui lây.
Mấy trò trêu đùa cũng thăng cấp, hai cánh tay cô giơ lên đầu, nghiêng đầu giả vờ làm một con thỏ trắng nhỏ.
Cô bé bật cười ra tiếng, làm cho ba mẹ con bé quay đầu nhìn sang.
Thương Nguyệt đang làm thỏ trắng nhỏ chết trân tại chỗ, chỉ mong có thể tìm một hố đất nào đó mà chui xuống.
Đúng lúc này, Từ Thành Cẩm ở bên cạnh đang ngắm nhìn cô hồi lâu khẽ ho nhẹ một tiếng làm ấm giọng.
Anh lễ phép và khéo léo cười cười với đôi vợ chồng kia, giọng điệu ôn hòa nói: “Con gái của hai người thật đáng yêu.”
Ánh mắt của đôi vợ chồng kia lập tức chuyển sang trên người anh, cười nói cảm ơn.
Mẹ của cô bé còn nhìn Thương Nguyệt một cách sâu xa, mỉm cười dịu dàng với Từ Thành Cẩm: “Bạn gái của cậu cũng rất đáng yêu.”
Vứt lời, đèn giao thông đã chuyển qua màu xanh.
Đôi vợ chồng kia bế đứa bé đi trước một bước.
Bỏ lại Thương Nguyệt và Từ Thành Cẩm đang cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ hứng gió đêm một hồi lâu.
Trong lòng của anh tựa như có một viên kẹo, sự ngọt ngào từng chút, từng chút thấm vào trái tim, làm cho ánh mắt anh ngập tràn ý cười nồng đậm.
Bờ môi mỏng khẽ cong lên, mãi không đè xuống được.
Nhìn thấy số giây đèn xanh đang giảm dần, tay anh nắm cổ tay cô gái, kéo cô cùng chạy qua đường.
Hai người chạy đua với số giây đèn xanh đang đếm ngược kia, vội vã băng qua vạch kẻ dành cho người đi bộ, đi đến ngã tư ở phía đối diện.
Đến tận đây, linh hồn Thương Nguyệt mới trở về cơ thể.
Cô vô thức nhìn cánh tay của Từ Thành Cẩm đang nắm lấy cổ tay cô kia.
Ngón tay của anh mảnh khảnh, màu da trắng lạnh nhưng lại có nhiệt độ tựa như dung nham, thiêu đốt da thịt trên cổ tay Thương Nguyệt.
Đúng lúc này, Từ Thành Cẩm buông tay cô ra, nhưng trên làn da Thương Nguyệt vẫn còn vương cảm giác nóng bỏng ấy.
Ngay cả gió đêm mát lạnh cũng chẳng thổi bay được.
Cô đưa cánh tay đó ra sau lưng, khẽ nâng hàng mi dày hơi rung rung tựa cánh bướm.
Trong đôi mắt của cô phản chiếu ánh đèn đường, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng ấm áp: “Vừa… vừa nãy dì gái đó cũng hài hước ghê.”
Nói bóng gió ý chỉ… đó chỉ là lời nói đùa thôi, anh đừng hiểu lầm! Em hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì với anh đâu!
Từ Thành Cẩm đổi tay cầm túi xách trắng trắng hồng hồng của Thương Nguyệt, “ừ” nhẹ một tiếng, xem như trả lời lại cô.
Sau đó vào lúc Thương Nguyệt vắt hết óc muốn tìm đề tài để phá tan sự lúng túng này, Từ Thành Cẩm lần theo tuyến đường trên bản đồ trong trí nhớ, dẫn cô rẽ sang đường bên trái.
Suốt dọc đường, hai người cứ im lặng không nói gì.
Sau khi trải qua sự việc bị người ta hiểu lầm vừa rồi, Thương Nguyệt cũng không đi ngang hàng với Từ Thành Cẩm nữa.
Anh đi phía trước, cô đi sau anh một đoạn.
Cả đoạn đường cũng không nói chuyện, dưới sự buồn bực và chán ngán, Thương Nguyệt đành phải tự tìm trò giải trí với cái bóng của Từ Thành Cẩm trên mặt đất.
Mỗi lần đi qua một chiếc đèn đường, cái bóng của Từ Thành Cẩm chậm rãi lùi dần về sau, bị ánh đèn kéo ra vừa mảnh vừa dài.
Thương Nguyệt đi phía sau anh, không nhịn được đạp một cước lên.
Sau ba lần bảy lượt, cô bị chàng trai bất ngờ quay người lại bắt gặp.
Một chân cô nâng cao lên, dáng vẻ như đang định giẫm lên trên cái bóng của Từ Thành Cẩm.
Kết quả người trong cuộc xoay người lại, ánh mắt anh đầy hoài nghi nhìn cô.
Thương Nguyệt: “…”
Hiện tại cô vô cùng nghi ngờ trong số tử vi của bản thân và Từ Thành Cẩm xung khắc.
Cô trèo tường vượt rào ở trơ]ngf bị anh bắt gặp thì thôi đi, chụp lén cũng bị anh bắt quả tang.
Lúc này chỉ lén lút giẫm lên cái bóng cũng bị anh bắt tại trận.
Không phải sau đầu anh cũng mọc một đôi mắt đó chứ?
Vào lúc Thương Nguyệt cảm thấy bất ổn, suy nghĩ xem nên tìm lý do gì lấp liếm cho qua, tầm mắt Từ Thành Cẩm cụp xuống nhìn bàn chân Thương Nguyệt đang nâng lấy kia.
Thấy cô đang nhấc chiếc giày converse màu trắng lên, anh đưa túi xách cho Thương Nguyệt: “Ở yên đây đợi anh một lúc, anh đi mua ít đồ.”
Thương Nguyệt chậm chạp nhận lấy cặp sách, chiếc chân kia cũng được thu về.
Cô ngoan ngoãn đứng ngay ngắn: “Dạ hội trưởng!”
Khóe miệng Từ Thành Cẩm hơi cong lên một chút, bị dáng vẻ nghiêm túc đáp lời của cô chọc cười.
Trái tim mềm nhũn đến mức như muốn tan chảy.
Thương Nguyệt đưa mắt nhìn theo Từ Thành Cẩm tiến vào siêu thị mini, lúc này cô mới nhận ra rằng bọn họ đã đi tới chỗ đối diện trước khu nhà cô rồi.
Trong lúc đợi Từ Thành Cẩm, Thương Nguyệt lấy điện thoại di động ra xem.
Nhóm chat QQ của hội chị em có không ít tin nhắn chưa đọc.
Phần lớn là tin nhắn một mình Thẩm Tân Nguyệt gửi tới, đơn giản là thúc giục Thương Nguyệt gửi thêm ảnh chụp.
Thương Nguyệt đọc tin nhắn nhưng chưa trả lời ngay, chủ yếu là bên trong điện thoại di động của cô chỉ còn tấm ảnh chụp chung kia vẫn chưa gửi cho đám Thẩm Tân Nguyệt xem kia.
Về nhà cô phải chỉnh sửa một chút mới có thể gửi được.
Thương Nguyệt rời khỏi QQ, vào Tiêu Tiêu Nhạc chơi hai trận giết thời gian.
Mãi đến khi Từ Thành Cẩm cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, cộng thêm một ly trà sữa trở lại bên cạnh cô, Thương Nguyệt mới đưa tay tắt màn hình điện thoại, bỏ vào trong túi xách.
Đôi mắt hạnh đen láy, sáng ngời của cô cười nhẹ nhàng nhìn về phía cậu học sinh, còn chưa kịp nói điều gì.
Ánh mắt Thương Nguyệt đã bị ly trà sữa Từ Thành Cẩm đưa tới trước mắt cô chặn lại.
“Vừa rồi Lão Chu và Lão Ngô gửi tin nhắn cho anh, bảo anh thay bọn họ thực hiện giao kèo.”
Chàng trai dịu dàng nói, giọng điệu ấm áp hơn ngày bình thường nhiều.
Thương Nguyệt mãi mới nhận ra anh nói đang nói đến vụ cá cược đánh bida ba ván thắng hai kia.
Thật ra chuyện này Thương Nguyệt đã quên rồi, cũng không định để Ngô Đông Phương và Chu Thư Hàng thật sự thực hiện lời hứa.
Có điều Từ Thành Cẩm đã nói như thế, đồ ăn cũng mua luôn rồi, Thương Nguyệt cũng không ra vẻ nữa, thoải mái nhận lấy.
“Vậy lại làm phiền hội trưởng cảm ơn sư phụ và phó hội trưởng Chu giúp em rồi.”
Thương Nguyệt nhìn đồ ăn vặt trong túi ni lông.
Bên trong đủ loại đồ ăn vặt, cái gì cũng có, xem chừng cái túi lớn này cũng phải tốn đến một trăm tệ lận.
Cô hơi ngượng ngùng: “Hội trưởng, hai chúng ta chia đều đi.”
Từ Thành Cẩm từ chối, lý do là trong này không có món anh thích ăn.
Thương Nguyệt không làm gì được anh, đành phải nhận lấy hết, định xách về nhà chia cho Chu Hưởng một ít.
“Vậy thì hiện tại cũng không còn sớm nữa, em cũng tới nhà rồi.”
“Hội trưởng, anh cũng mau đi về đi.”
Thương Nguyệt nhìn sang khu chung cư Phú Quý ở bên kia đường, tỏ ý đoạn đường tiếp theo không cần Từ Thành Cẩm tiễn nữa.
Đúng lúc cô chuẩn bị nói tạm biệt, Từ Thành Cẩm lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.
Anh vừa mở khóa màn hình vào giao diện Wechat, vừa vô cùng trịnh trọng nói: “Chúng ta kết bạn trên Wechat đi.”
“Sau này hội học sinh có việc gì, anh liên lạc với em cũng dễ hơn.”
Câu “tạm biệt” kia của Thương Nguyệt tạm thời bị nuốt ngược vào trong.
Dưới ánh mắt sâu thăm thẳm đang nhìn mình một cách chăm chú của chàng trai, cô nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại ra: “Em quét mã của anh hay là anh quét mã của em?”
“Anh quét mã của em.” Từ Thành Cẩm thấp giọng nói.
Hai người đứng mặt đối mặt với nhau, tay trái và tay phải Thương Nguyệt đều cầm đồ, tốc độ thao tác điện thoại cũng khá chậm chạp.
Từ Thành Cẩm cũng không hề thúc giục cô.
Anh khiên nhẫn nhìn cô chấp nhận lời mời kết bạn của mình, rồi mới vô cùng nghiêm túc nhập vào cột ghi chú dòng chữ “C Hội trưởng”.
“C?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu.
Lưu tên ghi chú Wechat xong, Thương Nguyệt ngước mắt lên nhìn về phía anh, vô cùng thản nhiên giải thích: “Chỉ là chia nhóm mà thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Nói cách khác, còn có nhóm chữ A và nhóm chữ B.” Từ Thành Cẩm đã hiểu ý của cô.
Lông mày cau lại, anh suýt chút nữa không nhịn được mà hỏi Thương Nguyệt, chữ cái ABC cô chia cho mỗi nhóm này đại diện cho cái gì.
Với cả… liệu cô có thể xếp anh vào nhóm chữ A được không?
Nhưng Từ Thành Cẩm biết, nếu anh hỏi vậy thì chắc chắn Thương Nguyệt sẽ cảm thấy anh rất kỳ lạ.
Nói không chừng sẽ còn khiến cô cảnh giác.
Nghĩ như vậy, Từ Thành Cẩm đành đè nén phiền muộn trong lòng xuống.
Anh lại suy nghĩ thêm gì đó, trước khi Thương Nguyệt nhét điện thoại di động về trong túi, lại nói thêm một câu: “Kết bạn thêm cả QQ nữa đi, có thời gian anh sẽ dạy em chơi game.”
Thương Nguyệt nhìn về phía anh một lần nữa, sự nghi ngờ trong mắt tăng thêm.
Nhưng cô cũng không nghĩ gì sâu xa, nhớ lại lần trước Từ Thành Cẩm dạy cô chơi Yao vô cùng hay.
Nói không chừng dưới sự dạy bảo của anh, cô có thể nhanh chóng trở thành vua đi rừng hoành hành trên map!
Thế nhưng Thương Nguyệt lại cảm thấy nếu cô theo học Từ Thành Cẩm, vậy còn Ngô Đông Phương thì sao?
Cũng không thể thật sự giống như lời Thẩm Tân Nguyệt nói, bái rất nhiều sư phụ được.
Suy nghĩ một lát, Thương Nguyệt định nhịn đau từ chối ý tốt của Từ Thành Cẩm.
Cô vừa mở miệng nhắc đến Ngô Đông Phương thì đã bị anh cắt ngang.
Gió đêm thổi qua góc áo sơ mi trắng của Từ Thành Cẩm.
Cũng truyền giọng nói mát lạnh của anh đến bên tai Thương Nguyệt: “Em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn theo học anh hay không thôi?”
Suy nghĩ phức tạp của Thương Nguyệt cũng bị lời nói của Từ Thành Cẩm chặt đứt.
Ánh sáng trong mắt cô dao động, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm, nặng nề gật đầu: “Em muốn!”
Thật ra kể từ khi Thương Nguyệt và Ngô Đông Phương xác định quan hệ sư đồ, cô cũng không học được điều gì hữu ích từ chỗ anh ta.
Có lẽ là cô thật sự khá ngốc, rất nhiều thứ Ngô Đông Phương nói với cô, Thương Nguyệt đều không hiểu.
Quan trọng nhất chính là Ngô Đông Phương cũng không có tính nhẫn nại dạy bảo cô.
Điều này cũng khiến Thương Nguyệt rất buồn rầu.
Đương nhiên câu trả lời này của cô đã làm Từ Thành Cẩm hài lòng.
Có điều anh cũng nhìn ra điều mà Thương Nguyệt băn khoăn.
Lúc chấp nhận lời mời kết bạn, anh cũng không quên an ủi: “Phía Lão Ngô bên kia để anh nói chuyện cho, em không cần lo lắng đâu.”
Từ Thành Cẩm đã nói như thế rồi, đương nhiên Thương Nguyệt cũng không còn gì để lo lắng nữa.
Sau khi bỏ điện thoại di động vào lại túi xách, Thương Nguyệt mỉm cười chào tạm biệt với anh.
Xuất phát từ sự lễ phép, cô không quên dặn dò Từ Thành Cẩm trên đường trở về chú ý an toàn.
Từ Thành Cẩm cũng bảo cô sau khi về nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.
Hai người đứng ở ven đường chào tạm biệt lần cuối cùng.
Đúng lúc bầu không khí đang hòa hợp, một giọng nam quen thuộc mang theo chút nổi giận truyền đến phá tan bầu không khí này.
“Thương Tiểu Nguyệt!”
Chu Hưởng gọi cô một tiếng, suýt chút nữa không nhịn được ném túi đồ ăn vừa mua bên ngoài trong tay qua.
Anh ta vừa từ chợ đêm ở con đường bên cạnh về.
Hơn nửa đêm thấy đói bụng, vậy nên Chu Hưởng đã ra ngoài mua đồ ăn khuya về nhà ăn.
Không ngờ anh ta lại bắt gặp Thương Nguyệt.
Từ đằng xa, Chu Hưởng đã nhận ra Thương Nguyệt, thấy cô đứng bên ven đường nói chuyện với một chàng trai.
Trên cánh tay của cô xách theo bao lớn bao nhỏ gì đó, hơn nữa còn đưa tay ra cầm điện thoại quét mã kết bạn với đối phương… Không hiểu sao trong lòng của anh ta dấy lên ngọn lửa tức giận.
Sau đó Chu Hưởng nhanh chóng đi tới gần, và cũng nhận ra chàng trai đó.
Anh là hội trưởng hội học sinh, Từ Thành Cẩm.
Mà giờ phút này, Thương Nguyệt đang cười với anh.
Hai người đứng đối diện với nhau, trai tài gái sắc, trông vô cùng xứng đôi.
Ngọn lửa giận trong lòng Chu Hưởng lặng lẽ bùng cháy to hơn, anh ta không nhịn được gọi to một tiếng “Thương Tiêu Nguyệt” .
Đây là tên gọi anh ta đặt riêng cho Thương Nguyệt.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy giọng nói của anh ta, Thương Nguyệt ngay lập tức quay đầu sang nhìn về phía anh ta.
Từ Thành Cẩm đang đứng đối diện với Thương Nguyệt cũng vậy.
Nghe tiếng thì liếc mắt sang, lúc nhìn thấy Chu Hưởng mặc áo phông màu xám tro và quần đùi, ý cười trong mắt của anh dần dần chuyển hóa thành sự thù địch.
Ánh mắt của anh u ám và lạnh lùng, vẻ mặt lại chẳng mảy may dao động nào, thong dong, bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...