Trong lúc đó, XCJ vẫn liên tục gửi tin nhắn vào khung chat.
XCJ (Marco Polo): [Phép bổ trợ cấm trụ nằm ở bên trái các ô kỹ năng, biến về và hồi máu ở bên cạnh.]
XCJ (Marco Polo): [Sau khi em leo lên đầu anh, phần màu vàng trên thanh máu là giáp ảo, nếu như trước khi hết giáp em nhảy từ trên đầu anh xuống sẽ có thể giảm thời gian hồi chiêu.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
XCJ (Marco Polo): [Khi anh đang đuổi theo tướng địch, em nhảy lên phía trước, cố gắng dùng ít nhất một skill trúng đối phương.]
Thương Nguyệt nhìn những lời mà Marco Polo nói, dường như cô hiểu được những thứ mà Chu Hưởng nói với mình lúc trước.
Khi Chu Hưởng giảng giải cho cô lại dùng thuật ngữ trong game, có rất nhiều thuật ngữ Thương Nguyệt không hiểu, cho nên cô không thể hiểu hết ý của Chu Hưởng được.
Cũng không biết XCJ này làm thế nào mà nhận ra được chuyện cô không hiểu các thuật ngữ trong game, vô cùng kiên nhẫn phân tích từng chút một rồi mới giảng giải cho cô.
Khả năng tiếp nhận của Thương Nguyệt lập tức tăng cao, sau đó phối hợp với Marco Polo của XCJ càng lúc càng tốt.
Đám người Ngô Đông Phương vốn muốn nhìn thấy cảnh Từ Thành Cẩm chết liên tục dần trợn tròn mắt.
Trơ mắt nhìn Yao của Thương Nguyệt leo lên trên đầu Marco Polo của Từ Thành Cẩm, hai người xông vào đống người, xử lý được bốn người của team địch, đã thế vẫn còn sống mà rút về!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi ván game đang dần tiến về giai đoạn gay cấn, Thương Nguyệt mới cảm nhận được sự vui vẻ khi chơi game.
Đi theo XCJ, cô giết được ba mạng, còn dựa vào nội tại của mình mà giúp Marco Polo của XCJ hóa giải được cục choáng của Đát Kỷ team địch.
Leo lên đầu Marco Polo để săn mạng, cảm giác tự do tung tăng trên bản đồ khiến Thương Nguyệt dần dần tự tin hơn.
Lúc mới bắt đầu, cô bó tay bó chân, không có tự tin nào, nhưng đến khi trò chơi sắp thắng lợi thì cô mới mở mic: “Đánh nó, đánh nó! Chơi chết nó đi!”
“Em có cấm trụ, có thể băng trụ được!”
“Marco Polo đỉnh quá đi! Chúng ta thắng được rồi!”
Ba người Ngô Đông Phương vốn hoạt động năng nổ nhất trong cuộc trò chuyện lại đồng loạt im lặng.
Từ Thành Cẩm – người đang thao tác Marco Polo liên tục xả dam vào nhà chính của team địch, khẽ cong khóe môi.
Sau khi trở lại giao diện dữ liệu sau trận đấu, anh gửi cho “Thương Tiểu Nguyệt” một lượt like.
-
Bên ngoài cửa sổ, trời mưa rất to, những hạt mưa trĩu lên cửa kính.
Bầu trời tối đen, tối đến mức khiến con người ta cảm thấy bức bối.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.
Từ lúc cô chơi cái game Vương Giả Vinh Diệu này cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô có được cảm giác vui vẻ khi chơi game.
Bình thường khi chơi cùng Chu Hưởng, lúc nào cô cũng căng thẳng, làm gì cũng phải cẩn thận, sợ sơ hở một tý là mình lại hại anh ta.
Cũng chỉ có người tốt XCJ này, cho dù cô chơi gà đến mức nào, anh cũng kiên nhẫn đưa ra vấn đề và vạch hướng giải quyết cho cô một cách rõ ràng.
Cho nên Thương Nguyệt quyết định sẽ chơi với đám Ngô Đông Phương một lát nữa.
Sau khi gửi lượt like đến tất cả đồng đội xong, Thương Nguyệt quay về phòng game.
Tâm trạng cô rất vui sướng, ngay cả giọng điệu cũng lanh lảnh như chim sơn ca: “Cảm ơn các đàn anh đã gánh em! Các anh có thể gánh em tiếp được không?”
Ngô Đông Phương: “Đàn em khách sáo quá rồi, vậy anh bấm sẵn sàng nhé.”
Giọng nam vừa dứt lời, trò chơi đã tiến vào giao diện đợi ghép đấu.
Đúng lúc này, Thương Nguyệt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Da đầu cô căng lên, trái tim đập thình thịch.
Cô vội vàng tắt giao diện đợi ghép đấu, nhỏ giọng nói với bên Ngô Đông Phương: “Hình như mẹ em về ấy, em không chơi được nữa rồi!”
Vừa dứt lời, Thương Nguyệt trực tiếp out khỏi phòng game, rồi tắt trò chơi, nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong ngăn tủ.
Cô lấy một tờ đề thi môn toán từ trong đống lộn xộn trên bàn lên, cầm lấy một cây bút, ra vẻ như đang làm bài.
Cửa phòng của Thương Nguyệt đang được mở ra, bên ngoài là hành lang, phía đối diện là phòng ngủ chính của ba mẹ cô.
Bên cạnh là nhà vệ sinh chung.
Căn hộ của cô là loại hai phòng ngủ, phòng bếp nối với cửa lớn, cả căn hộ khoảng một trăm mét vuông.
Trước mắt trong nhà chỉ có một mình Thương Nguyệt nên rất yên tĩnh.
Vậy nên bên cửa lớn có động tĩnh gì, cô cũng có thể phát hiện rất nhanh.
Nếu là mẹ trở về, Thương Nguyệt thật sự không dám để bà biết mình chơi game.
Nếu không cô sẽ bị tịch thu điện thoại mất.
Ngay khi Thương Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào đề thi, lẩm nhẩm đọc bài đầu tiên, Lý Văn Tú nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng cô.
Dù trông thấy cô con gái cưng nhà mình lại nghiêm túc ngồi trước bàn học làm bài tập nhưng không ai hiểu con gái bằng mẹ, Lý Văn Tú ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng, đến gần liếc mắt nhìn tờ đề còn sạch sẽ hơn cả mặt Thương Nguyệt.
“Ủa, sao không có chữ nào vậy con?” Lý Văn Tú cười nửa miệng, vừa bực mình vừa buồn cười: “Sao lại làm đề thi mà mẹ mua cho con thế, bài tập hè mà giáo viên trên trường ra con đều làm xong rồi ư?”
Thương Nguyệt: “…”
Cô chọn đại một tờ đề thi để làm dáng, thế mà cũng bị mẹ phát hiện được!
“Con… con chưa làm xong, chỉ là con muốn thay đổi không khí một chút thôi mà, không được sao ạ?”
Thiếu nữ nhanh chóng chuyển động đôi con ngươi đen láy, nở nụ cười nhẹ nhàng ẩn chứa một chút sự lấy lòng, cô đặt bút xuống, bắt lấy cổ tay của Lý Văn Tú, khẽ đưa qua đưa lại làm nũng: “Mẹ… sao mẹ lại về vậy, bên bệnh viện hết việc rồi ạ?”
Lý Văn Tú là y tá trưởng khoa sản của bệnh viện nhân dân thành phố Nguyệt, rất có trách nhiệm, bình thường vô cùng bận rộn.
Hôm nay vốn lúc đầu bà tính nghỉ ở nhà để đốc thúc Thương Nguyệt làm bài tập.
Kết quả khi đang ăn cơm lúc giữa trưa, một cú điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Lý Văn Tú còn chưa ăn cơm xong đã nhanh chóng chạy ra khỏi nhà rồi.
Thương Nguyệt còn tưởng rằng hôm nay bà sẽ về rất muộn, có khi đến đêm khuya còn chưa về được.
Không ngờ còn chưa tới ba giờ mà mẹ cô đã trở về rồi.
Lý Văn Tú nhéo cô khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của cô, thở dài: “Mẹ về lấy ít đồ, tiện thể đem dưa hấu mà mẹ nuôi con mua về.”
“Được rồi, được rồi, con đừng làm nữa, mau đi cắt dưa hấu ra ăn đi, mẹ nuôi con mua cho con đấy.”
Thương Nguyệt cười toe toét, mắt hạnh to tròn, đen nhánh, linh động, trông vô cùng lanh lợi.
“Mẹ, mẹ là người tốt nhất trên thế giới, con yêu mẹ…”
“Con cũng yêu mẹ nuôi nữa!”
“Hay lát nữa tạnh mưa, con đưa một trái dưa hấu qua nhà mẹ nuôi con đi.”
“Dạ được ạ!”
Mẹ nuôi của Thương Nguyệt cũng chính là mẹ của Chu Hưởng, tên là Tôn Xuân.
Bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp hiền lành.
Nghe nói thời đại học, mẹ cô và mẹ anh ta là bạn thân kiêm bạn cùng phòng, sau khi tốt nghiệp lại trùng hợp cùng làm trong một bệnh viện, một người ở khoa sản một người ở khoa nhi.
Sau đó hai người đã bàn bạc với nhau, khi mua nhà đã mua trong cùng một khu dân cư.
Thời gian dần trôi qua, Lý Văn Tú và Tôn Xuân lần lượt mang thai, hai năm trước lại lần lượt được thăng lên làm y tá trưởng.
Quan hệ của hai nhà đã thân thiết từ rất lâu, đến mức từ khi Thương Nguyệt có nhận thức đã luôn chạy theo phía sau Chu Hưởng, cứ nhớ mãi chuyện mẹ nuôi muốn khi cô trưởng thành sẽ gả cho Chu Hưởng làm vợ.
-
Khi Lý Văn Tú đang lục tung các ngóc ngách để tìm đồ, Thương Nguyệt đã cắt trái dưa hấu ra làm đôi.
Một nửa dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, bỏ vào trong tủ lạnh, để dành lại cho người ba còn chưa tan làm của mình.
Một nửa khác cắt thành các miếng vừa ăn.
Đến khi Lý Văn Tú tìm ra đồ rồi, vội vàng chạy đi thì Thương Nguyệt đã đưa một miếng dưa hấu cho bà, để bà ăn trên đường đi.
“Mẹ ơi, còn dù nữa!” Thương Nguyệt lấy cái dù đã ướt sũng trong thùng để đồ cho bà.
Lý Văn Tú căn dặn cô đừng ăn nhiều dưa hấu quá, coi chừng bị tiêu chảy.
Sau đó bà cũng không quên nhắc nhở cô lo làm bài tập đi.
Tiễn Lý Văn Tú đi xong, Thương Nguyệt trở lại phòng của mình, lấy điện thoại di động từ trong ngăn bàn ra.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không đăng nhập vào game mà để lại vào trong ngăn bàn.
Thương Nguyệt vừa cầm miếng dưa hấu để ăn, vừa lật tờ đề thi môn toán kia ra.
Những ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt như trứng gà luột, mơ hồ có thể nhìn thấy được mạch máu dưới da, tựa như dãy núi chạy dài bị chôn dưới tuyết.
-
Sau khi lật một mặt tờ đề thi toán ra.
Từ Thành Cẩm liếc mắt nhìn điện thoại để bên cạnh, tay phải cầm lấy cây bút mực, ngón tay thon dài, đầu ngón tay như được thượng đế cố ý chăm chút, vừa trắng nõn lại xinh đẹp.
Kỹ năng xoay bút khá thành thạo, tỏa ra một sự lười biếng không tập trung khó nói nên lời.
Đám người Từ Thành Cẩm, Chu Thư Hàng và Trịnh Duyên cứ yên lặng ở trong phòng game chờ nửa tiếng đồng hồ.
Mặc dù Từ Thành Cẩm không mở mic nhưng vẫn luôn mở loa.
Trong thời gian chờ đợi nhàm chán, anh vừa nghe Chu Thư Hàng và Trịnh Duyên nói chuyện phiếm, vừa làm bài để giết thời gian.
Mãi cho đến khi hai người kia nói đến Thương Nguyệt.
Trịnh Duyên: “Ủa mà cô đàn em xinh đẹp siêu khỏe đó là ai, sao lại bị đặt cho cái biệt danh như vậy thế?”
“Hình như tên Thương Nguyệt thì phải, là người mới vừa vào ban của tớ và Ngô Đông Phương.”
Chu Thư Hàng cười nói: “Tớ có ấn tượng rất sâu sắc với em ấy, chỉ là một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, trông nhỏ nhắn và xinh xắn rất đáng yêu.”
Nhưng cũng không phải là bởi vì sắc đẹp xuất chúng của Thương Nguyệt mà Chu Thư Hàng nhớ rõ về cô, dù sao thành phố Nguyệt vốn nổi tiếng về gái đẹp mà.
Cô gái có dáng dấp xinh đẹp hơn Thương Nguyệt không phải là không có, nhưng nói về sức lực, đảm bảo không có cô gái nào sánh được với cô.
Bởi vì Trịnh Duyên không phải thành viên của hội học sinh, không biết chuyện trong bữa tiệc chào mừng người mới năm ngoái, vậy nên Chu Thư Hàng đã kể lại chuyện đó một cách sinh động.
Ví dụ như lúc trang trí bữa tiệc, cơ thể nhỏ bé và gầy yếu của Thương Nguyệt đã bưng được một cái bàn dài hai mét.
Lại ví dụ như các hoạt động trong bữa tiệc tối đó có cuộc thi vật tay, Thương Nguyệt là người trông yếu ớt nhất ban thể dục, bằng vào sức của một mình mình mà xử lý tất cả thành viên của ban văn học.
“Là tất cả đấy!” Chu Thư Hàng nhấn mạnh.
Sau đó anh ta còn tặc lưỡi hai tiếng, cười: “Cậu không biết đâu, ban văn học vốn cũng không nhiều con trai lắm, nhưng mấy tên con trai ở ban văn học mặt ai nấy cũng đều sặc sỡ sắc màu như một buổi triễn lãm hoa vậy.”
Trịnh Duyên cũng cười theo nhưng dường như không tin mấy: “Đến mức như vậy sao? Cậu chắc chắn là một cô gái xinh đẹp ư?”
“Nếu như cậu không tin có thể hỏi Lão Từ, cậu ấy cũng từng gặp cô đàn em đó rồi.”
Giọng nói của Chu Thư Hàng truyền ra từ trong điện thoại khiến cho thiếu niên đang ngồi trước bàn tỉnh táo lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...