Ánh trăng trong lòng

Ánh mắt hai bên nhìn nhau, Thương Nguyệt bị Thương Khải Minh kéo qua trước mặt mình.
 
“Nguyệt Nguyệt, con mau chào cô giáo của con đi.”
 
“Em chào cô Tạ.” Thương Nguyệt cứng đầu nở một nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt của cô lại không tự giác mà nhìn qua Tạ Thành Cẩm bên cạnh Tạ Minh Tĩnh, lòng đầy thấp thỏm, chỉ sợ anh lén nói chuyện đó cho mẹ anh biết.
 
Tạ Minh Tĩnh cười trả lời một câu “Ừm.”, sau đó hàn huyên vài ba câu với ba của Thương Nguyệt.
 
Trong lúc đó, hai người đã nhắc đến Từ Thành Cẩm, lúc này Thương Khải Minh mới biết cô giáo Tạ lại có một cậu con trai đẹp trai đến thế.
 
Không chỉ có dáng người đẹp mà thành tích cũng rất tốt, lớn hơn Thương Nguyệt một tuổi.
 
Khiêm tốn, lễ phép, bình tĩnh lại khéo léo, vừa nhìn đã thấy giống như con nhà người ta có tương lai tươi sáng rồi.
 
Sau khi trả tiền xong thì hai mẹ con Tạ Minh Tĩnh rời đi trước.
 
Lúc này, Thương Khải Minh mới vòng tay qua vai của Thương Nguyệt, nhỏ giọng hỏi cô: “Con gái à, con có quen con trai của cô Tạ sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc nãy nó cứ nhìn con mãi, con đắc tội gì với người ta ư?”
 
Trong nguyên cả quá trình vừa rồi Thương Nguyệt hoàn toàn không dám liếc qua nhìn Từ Thành Cẩm.
 
Trong lòng cô liên tục cầu nguyện, mong ba và cô Tạ nhanh chóng nói chuyện xong.
 
Bây giờ cuối cùng hai mẹ con Từ Thành Cẩm cũng đã đi rồi, Thương Nguyệt thầm thở dài.
 
Khi bị Thương Khải Minh hỏi vậy, nhịp tim của cô như hẫng một nhịp, vô thức phủ nhận: “Không có! Sao có thể được chứ? Ở trường con rất ngoan đấy!”
 
Thương Khải Minh còn chưa mở miệng đáp lời thì Thương Nguyệt đã nhanh chóng xách đồ bên cạnh lên, thúc giục ông mau đi thôi.
 
Trước tiên bọn họ cần phải để hết đồ đạc lên xe, sau đó lại đến tầng bốn và tầng năm của trung tâm thương mại để mua sắm.
 
Lúc hai ba con Thương Nguyệt về đến nhà đã hơn bảy giờ tối rồi.
 
Người lớn thì vội vàng chuẩn bị bữa tối, còn người nhỏ lại vọt vào nhà vệ sinh đi tắm, sau đó quay về phòng làm bài tập.
 
Hơn chín giờ đêm, Lý Văn Tú tan làm trở về.
 
Lúc này Thương Nguyệt mới bắt đầu ăn tối, sau đó trở về phòng tiếp tục làm bài tập, để lại không gian riêng cho ba mẹ mình.
 
Hai ngày nghỉ cuối tuần trôi qua rất nhanh.
 
Trong hai ngày đó, một nửa thời gian Thương Nguyệt làm bài tập, một nửa thời gian còn lại thì qua nhà Chu Hưởng chơi với mèo, hoặc là chơi game cùng anh ta.
 
-
 
Thứ hai tuần tiếp theo, lớp 11/1 có một học sinh mới chuyển tới.
 
Tiết đầu tiên vào buổi sáng, Tạ Minh Tĩnh dẫn theo học sinh chuyển trường đi vào phòng học.
 
Lớp học vốn đang ồn ào, nhốn nháo lập tức yên tĩnh lại, Thương Nguyệt đang gục xuống bàn định nhắm mắt một lát cũng ngẩng đầu lên.
 
Cô mơ mơ màng màng nghe thấy Thẩm Tân Nguyệt nhỏ giọng nói hai chữ “Mẹ nó.”, nên cô đã nhìn về cô ấy.
 
Giọng cô hơi khàn, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
 
“Tiên nữ!” Thẩm Tân Nguyệt cũng không nhìn qua Thương Nguyệt, hai mắt cứ dán lên bục giảng.

 
Điều này đã khiến cho ánh mắt của Thương Nguyệt cũng nhìn theo cô ấy, nhìn thấy một cô học sinh duyên dáng và yêu kiều đứng trên bục giảng.
 
Đúng là một tiên nữ, đẹp quá đi mất!
 
Mái tóc đen nhánh, mượt mà, dài ngang eo khẽ tung bay, nổi bật lên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kia.
 
Cô gái mặc một cái váy màu trắng, tay áo dài, cổ tay được viền hoa với hai sợi lụa dài mềm mại.
 
Cổ áo đã làm nổi bật lên khí chất trong trẻo và lạnh lùng tựa một đóa phong lan trong chốn rừng sâu, xinh đẹp thoát tục, khiến cho lòng người rung động.
 
Cho dù Thương Nguyệt là một cô gái nhưng cũng bị thu hút bởi nhan sắc của cô ấy.
 
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô tập trung chăm chú nhìn lên, nhìn đến mức chẳng nháy mắt lấy một cái, suýt chút quên luôn cả thở.
 
“Đẹp quá…” Thẩm Tân Nguyệt lại lẩm bẩm một tiếng, từ trong câu chữ đã lộ ra sự hâm mộ: “Nguyệt Nguyệt, tiên nữ như các cậu ăn gì để lớn lên thế?”
 
Thương Nguyệt: “…”
 
Hình như Thẩm Tân Nguyệt đã xếp cô vào phân khúc “tiên nữ” cùng với cô gái trên bục kia, đúng là đề cao cô quá rồi đấy.
 
Nhưng mà cô cũng chỉ bất ngờ khoảng một giây, sau đó cơn buồn ngủ lại ập đến.
 
Cô nghiêng đầu gục lên bàn học, định nhân lúc học sinh chuyển trường đang tự giới thiệu ở trên bục để nhắm mắt ngủ một lát.
 
Tối hôm qua cô phải chạy deadline nên ngủ khá muộn, sáng nay còn phải dậy sớm chạy bộ, vậy nên Thương Nguyệt có hơi thiếu ngủ.
 
Nhắm mắt được khoảng mười mấy phút thì Thương Nguyệt đã bị Thẩm Tân Nguyệt lay tỉnh.
 
Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm lớp chống tay lên mép bàn giáo viên, nói về chuyện sắp xếp chỗ ngồi.
 
“Đúng lúc hôm nay có bạn học mới nhập học, vậy nên tiện thể lớp chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi luôn nhé.”
 
“Các em mau dọn đồ rồi đi ra hành lang xếp thành hai hàng, nam một hàng và nữ một hàng.”
 
Đã khai giảng được một tuần rồi nhưng trong lớp còn chưa chính thức xếp chỗ ngồi lần nào, toàn là ai thích ngồi cùng ai thì ngồi với người đó.
 
Hôm nay có bạn học mới tới, Tạ Minh Tĩnh dứt khoát sắp xếp lại chỗ ngồi luôn.
 
Cùng lắm thì dùng tiết học của mình để xử lý cho xong chuyện này.
 
Thế là khi lớp bên cạnh truyền ra tiếng đọc bài thì toàn thể học sinh lớp 11/1 đã cầm xách vở lên xếp thành hai hàng một cách trật tự ở hành lang.
 
Lúc thu dọn sách vở, Chu Hưởng vô thức nhìn qua Thương Nguyệt một chút, thấy cô xếp một đống sách lên thành một chồng cao, lúc bưng lên mặt cũng không đổi sắc thì từ bỏ suy nghĩ đi qua giúp đỡ.
 
Trong lúc mọi người thu dọn đồ đạc, Tạ Minh Tĩnh đã nhờ người rảnh rỗi duy nhất – bạn học mới, viết giấy rồi vò lại, bỏ vào trong thùng.
 
Trên tờ giấy có viết chỗ ngồi, học sinh sẽ đi theo hàng vào bóc, vị trí của mỗi người đều là ngẫu nhiên cả.
 
Việc sắp xếp chỗ ngồi này đã tốn hơn nửa tiết học rồi.
 
Thương Nguyệt rút được hàng thứ tư của dãy thứ nhất, là vị trí cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ chính là hành lang.
 
Bạn cùng bàn của cô là bạn cùng phòng Kiều Yên Nhiên.
 
Thẩm Tân Nguyệt lại cực kỳ xui xẻo, rút được hàng đầu tiên của dãy thứ nhất, ngồi ngay cạnh cửa ra vào.
 
Còn Trương Mỹ Nghênh thì cũng không tệ lắm, rút được vị trí ngồi bên trái phía dưới Thương Nguyệt, khoảng cách của hai người cũng không xa lắm.
 
Đương nhiên, đối với Thương Nguyệt mà nói, điều tốt nhất trong lần đổi chỗ ngồi này chính là cô được ngồi gần Chu Hưởng hơn.

 
Chu Hưởng ngồi ở phía trước cô, bạn cùng bàn chính là Thi Duyệt – cô bạn học sinh xinh đẹp mới chuyển tới.
 
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Tạ Minh Tĩnh nhìn đồng hồ, thấy còn khoảng mười mấy phút nữa đã hết tiết rồi.
 
Vậy nên bà ấy cũng không dạy bài mới mà để học sinh tự học, chuẩn bị bài.
 
Sau khi tiếng chuông hết tiết vang lên, Thương Nguyệt, Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt cùng đi vệ sinh.
 
Và tất nhiên bạn học mới đã trở thành chủ đề chính, cả cuộc trò chuyện ai cũng khen ngợi cô ấy.
 
“Tớ nghe nói nhà Thi Duyệt còn rất giàu, hình như có công ty riêng ấy.”
 
“Hơn nữa cậu ấy không chỉ có thành tích tốt mà còn biết nhảy ballet, đúng là đa tài đa nghệ.”
 
Đường dây tin tức của Thẩm Tân Nguyệt luôn rất phong phú và chính xác, trong lớp ai có chuyện gì cũng không thoát khỏi lỗ tai của cô ấy.
 
Trương Mỹ Nghênh kéo cánh tay Thương Nguyệt, nhìn Thẩm Tân Nguyệt đang kéo cánh tay còn lại của cô, hỏi: “Những điều này cậu nghe ai nói vậy, có đáng tin không đấy?”
 
“Chính là bạn từ nhỏ học ở trường trung học Số Bảy của tớ nói đấy, cậu ấy nói Thi Duyệt là bạn cùng lớp của cậu ấy ở trường Số Bảy.”
 
“Bạn tớ còn nói là ở trường trung học Số Bảy có một cậu học sinh điên cuồng theo đuổi Thi Duyệt, vậy nên gia đình của Thi Duyệt mới chuyển trường cho cậu ấy.”
 
“Bảo là sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập.”
 
Sau khi dứt lời, Thẩm Tân Nguyệt nghĩ đến Chu Hưởng ngồi cùng bàn với Thi Duyệt.
 
Cô ấy không khỏi lo lắng thay cho Thương Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, bây giờ cậu đang ngồi đằng sau anh Hưởng, phải giám sát cậu ấy đấy nhé, dù sao bạn cùng bàn của cậu ấy cũng là một tiên nữ, đừng để người ta cướp người ngay dưới mí mắt của cậu.”
 
Trương Mỹ Nghênh: “…”
 
Thương Nguyệt: “… Không đâu.”
 
Chu Hưởng sẽ không bị người khác cướp mất đâu.
 
Nhưng dù nói thế nào thì trong tiềm thức của Thương Nguyệt, cô vẫn bị ảnh hưởng bởi lời nói của Thẩm Tân Nguyệt.
 
Vậy nên sau khi từ nhà vệ sinh trở lại lớp học, cô luôn bất giác nhìn Chu Hưởng và Thi Duyệt ngồi trước mình.
 
Nếu như không xen tình cảm cá nhân vào thì Thương Nguyệt cảm thấy hai người bọn họ khá là xứng đôi, ngay cả bóng lưng cũng rất xứng.
 
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị Thương Nguyệt bỏ ra khỏi đầu, Kiều Yên Nhiên ở bên cạnh thấy cô nhíu mày như gặp dịch bệnh, khẽ cười một tiếng.
 
Thương Nguyệt quay đầu nhìn về phía cô ta, ra vẻ không hiểu.
 
Kiều Yên Nhiên xích lại gần cô, giọng điệu như đang khiêu khích: “Tớ cược Chu Hưởng sẽ thích Thi Duyệt.”
 
“Thật sao? Vậy chẳng phải Ngụy Khiết sẽ khóc chết mất ư?” Thương Nguyệt thu hồi ánh mắt, lặng lẽ lấy sách giáo khoa của môn học tiếp theo từ trong học bàn ra.
 
Trong phòng ký túc xá sáu người, Thương Nguyệt, Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh quan hệ rất tốt.
 
Kiều Yên Nhiên, Ngụy khiết và Tưởng Tư Vũ tạo thành một phe khác.
 
Nghe nói Tưởng Tư Vũ và bạn từ nhỏ của Thẩm Tân Nguyệt đã từng hẹn hò được vài hôm, sau đó cô ta đổ thừa chuyện chia tay là bởi vì Thẩm Tân Nguyệt.
 
Cô ta cho rằng Thẩm Tân Nguyệt thích bạn từ nhỏ, liên tục ghen tuông vớ vấn, dẫn đến kết quả chia tay, từ đó cô ta luôn ghi hận Thẩm Tân Nguyệt.
 

Lúc nhập học lớp mười, sáu người bọn cô được phân ở cùng phòng ký túc xá.
 
Lúc mới bắt đầu, Tưởng Tư Vũ và Thẩm Tân Nguyệt đã không hợp nhau, sau một thời gian thì trong phòng bắt đầu chia thành hai phe.
 
Mâu thuẫn giữa hai người biến thành mâu thuẫn của hai phe.
 
Bây giờ đã lên lớp mười một, đã phân ra hai ban tự nhiên và xã hội.
 
Bên phe của Kiều Yên Nhiên, Tưởng Tư Vũ và Ngụy Khiết đều theo ban xã hội, nhưng ký túc xá cũng không phân phòng lại.
 
Vậy nên sáu người các cô vẫn ở cùng một phòng, mâu thuẫn cũng vẫn còn tồn tại.
 
Nhưng mà cũng buồn cười thật, sau khi chuyện Thương Nguyệt thích Chu Hưởng bị đám Kiều Yên Nhiên biết, không biết thế nào mà Ngụy Khiết bên phe cô ta cũng nảy sinh hứng thú với Chu Hưởng.
 
Thế là Ngụy Khiết luôn coi Thương Nguyệt là tình địch, cái gì cũng không vừa mắt.
 
Thương Nguyệt cũng không ngờ Kiều Yên Nhiên sẽ lấy chuyện Chu Hưởng và học sinh chuyển trường để kích thích mình.
 
Cô thật sự không biết lúc cô ta nói ra những lời vừa rồi, có từng suy nghĩ đến cảm giác của bạn thân Ngụy Khiết của mình không.
 
Nếu như Chu Hưởng thật sự thích Thi Duyệt, chắc chắn Ngụy Khiết sẽ còn khóc lóc đau lòng hơn cả cô.
 
“Nhưng mà từ lúc bắt đầu cậu ấy rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn ai, không giống như cậu, cứ giữ mối quan hệ mập mờ với Chu Hưởng mãi.”
 
“Nếu như bị người khác nhanh chân cướp mất, vậy chắc chắn cậu sẽ chịu đả kích rất lớn nhỉ?” Trong mắt Kiều Yên Nhiên không thèm che giấu ý định cười trên nỗi đau của người khác của mình.
 
Trái tim của Thương Nguyệt như bị người ta lấy dao khoét đi một miếng thịt, thật sự rất đau xót.
 
Cô thừa nhận những lời mà Kiều Yên Nhiên nói với cô có sức sát thương rất lớn, nhưng cô lại không muốn để lộ cảm xúc của mình để cho cô ta hả hê.
 
Vậy nên Thương Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi, tránh đi ánh mắt của Kiều Yên Nhiên, cúi đầu rũ mắt, buồn phiền mà mở sách ra.
 
Nhưng vào ngay lúc này, từ phía trước truyền đến giọng nói như tiếng chuông vang động lòng người của Thi Duyệt: “Đề này cậu làm sai công thức mất rồi.”
 
Thương Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc trông thấy Thi Duyệt nghiêng người về phía Chu Hưởng, khuôn mặt gần như dán sát lên anh ta.
 
Còn về phần Chu Hưởng, anh ta còn đang giải đề toán.
 
Là lớp phó môn toán, anh ta rất hứng thú với môn này, bình thường rảnh rỗi không có việc gì cũng hay lên mạng tìm các bài toán khó để giải.
 
Những lúc thế này, Thương Nguyệt hoàn toàn không dám quấy rầy anh ta.
 
Nếu không Chu Hưởng sẽ trách cô cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta, có nhiều lúc anh ta còn nóng nảy phát cáu với cô nữa.
 
Ngay khi Thương Nguyệt cho là Chu Hưởng sẽ phát cáu với Thi Duyệt vì quấy rầy anh ta, cậu thiếu niên ấy lại dừng bút, kiểm tra lại lời giải trên giấy nháp của mình một lượt.
 
Thi Duyệt còn chưa chỉ ra vấn đề thì chính Chu Hưởng đã tìm ra lỗi sai trước rồi.
 
Cây bút vẽ ra một dấu “X” lớn trên giấy, xoá toàn bộ lời giải lúc nãy.
 
Cuối cùng Chu Hưởng cũng liếc mắt nhìn qua cô gái đang nhìn anh với ánh mắt chân thành.
 
Mà những chuyện như thế này, lúc sau còn xảy ra rất nhiều lần.
 
Hơn nữa Thương Nguyệt còn ngồi ngay phía sau hai người bọn họ, mỗi một cử động nhỏ của bọn họ đều không thoát khỏi mắt của cô.
 
Cũng vì như thế, mỗi lần nhìn thấy Chu Hưởng thảo luận về đề toán với Thi Duyệt với thái độ chăm chú, giọng điệu ôn hòa, Thương Nguyệt không khỏi nhớ lại dáng vẻ dữ dằn của Chu Hưởng khi giảng bài cho cô.
 
Ngày qua ngày, trong nội tâm cô dần đọng lại cảm xúc buồn bực và chua xót.
 
Cũng bởi vậy, gần hai ngày rồi Thương Nguyệt không hề chủ động nói chuyện với Chu Hưởng.
 
Lúc ăn cơm thì tựa như đang dỗi, cố gắng né anh ta, chỉ đi đến nhà ăn lấy đồ ăn về phòng cùng với Trương Mỹ Nghênh, Thẩm Tân Nguyệt.
 
Đến buổi chiều ngày thứ tư – tiết thể dục đầu tiên của học kỳ này.
 
Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên thể dục điểm danh xong thì để mọi người tự do hoạt động.
 
Mà thái độ của Chu Hưởng lại trở nên khác thường, từ chối lời mời chơi bóng của đám Hạng Đông, chủ động đề nghị đưa Thương Nguyệt trở về phòng học nghỉ ngơi.
 

Anh ta biết trưa nay Thương Nguyệt ngủ không ngon, định sẽ dùng tiết đầu tiên của buổi chiều – tiết thể dục này, để ngủ bù.
 
Vì thế mà Thương Nguyệt vui vẻ rất lâu, tựa như một đứa trẻ được cho một viên kẹo, đi theo sau lưng Chu Hưởng nở một nụ cười nhẹ.
 
Kết quả khi vừa đến phòng học thì Thương Nguyệt đã gục xuống bàn ngủ rồi.
 
Chu Hưởng và Thi Duyệt lại cứ liên tục thảo luận về đề toán, hình như có liên quan đến vòng đấu loại của cuộc thi toán học mà Chu Hưởng tham gia vào cuối tuần này.
 
Trong phòng học yên tĩnh chỉ có tiếng thảo luận không ngừng của hai người, khi thì nghiêm túc suy nghĩ, khi thì nhẹ nhàng thoải mái.
 
Điều này khiến Thương Nguyệt – người vốn đang định gục xuống bàn để ngủ, mắt không thấy tâm không phiền, hoàn toàn không thể tịnh tâm nổi.
 
Sau đó, cơn buồn ngủ của cô triệt để biến mất, cô có nén cơn tức trong lòng xuống.
 
Thương Nguyệt đứng dậy đi ra khỏi phòng học từ cửa sau.
 
Lúc cô rời đi cũng có gây ra tiếng động, không lớn nhưng cũng không nhỏ, đáng tiếc là khi đó Chu Hưởng đang thảo luận với Thi Duyệt vô cùng sôi nổi.
 
Hai người như đang tạo ra một không gian kín xung quanh mình, hoàn toàn không nghe được những tiếng động ở bên ngoài.
 
Cũng chính bởi vì Chu Hưởng quá mức tập trung, cảm giác chua xót trong lòng Thương Nguyệt như đã dâng cao đến cực độ, cần được phát tiết.
 
Sau khi cô rời khỏi phòng học, đón lấy ngọn gió buổi chiều, nhìn về phía chân trời.
 
Sau đó đi hết hành lang rồi xuống dưới, nhưng cũng không đi đến sân bóng rổ tìm Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt mà một mình chạy đến sân banh.
 
Đón lấy nắng ấm buổi chiều, Thương Nguyệt cởi áo khoác đồng phục ra rồi cột ngang lưng mình.
 
Cô đứng ở bên rìa sân bóng, vận động làm nóng người, sau đó bắt đầu chạy bộ quanh sân đá banh thưa thớt người này.
 
Cứ như chỉ có thế này cô mới có thể buộc mình không suy nghĩ linh tinh, mới có thể xóa bỏ cảm xúc ghen tỵ đang sinh sôi kia.
 
Nhưng sau khi chạy hai vòng, Thương Nguyệt bị ngọn gió chiều nhẹ thổi qua, hai mắt đỏ lên.
 
Nước mắt từ từ chảy ra làm nhòe hai mắt, cô mím chặt môi, tốc độ dần dần chậm lại.
 
Cuối cùng, khi tầm mắt của cô hoàn toàn mờ mịt thì cô mới dừng lại, hơi khuỵu gối khom người, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đường kẻ màu trắng trên đường chạy.
 
Thương Nguyệt cúi mặt xuống lặng lẽ rơi nước mắt, vậy nên người khác chỉ nghĩ là cô mệt rồi nên dừng lại nghỉ ngơi một lát.
 
Mãi cho đến có một cái bóng trên đầu cô, che đi ánh nắng, che chắn cả cơ thể mảnh mai của cô dưới cái bóng của anh.
 
Bởi vì tầm nhìn mờ mịt, Thương Nguyệt chỉ cảm thấy ánh sáng chợt tắt, cô khịt mũi một cái, còn chưa kịp lau đi nước mắt đã vô thức nghiêng đầu nhìn qua bóng dáng cao lớn đang dừng lại bên cạnh.
 
Đó là một thiếu niên mặc đồng phục gồm hai sắc xanh và trắng như cô.
 
Dáng người cao ráo, đứng thẳng như cây trúc vậy.
 
Anh đang đứng ngược sáng.
 
Thương Nguyệt đứng thẳng lên, lấy tay lau nước mắt, mới nhìn thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của cậu thiếu niên.
 
Sau khi hít một hơi, cô cứ dụi dụi hai mắt với hàng lông mi ướt đẫm vì nước mắt kia.
 
Một giọt nước mắt rơi xuống, dọc theo cánh mũi chảy xuống khóe môi, Thương Nguyệt khẽ mím môi: “Hội trưởng…”
 
Vị mặn của nước mắt khiến cô bất giác nhíu mày lại.
 
Ngay cả tiếng nói “Hội trưởng…” vừa nãy cũng chứa đầy sự uất ức và vị mặn của nước mắt.
 
Trái tim của Từ Thành Cẩm – người không biết vì sao mà mình lại chạy đến đây, liên tục loạn nhịp, ánh mắt nhìn xuống mi mắt ướt đẫm của cô gái, có làm thế nào cũng không thể rời mắt.
 
Một cảm giác đau nhói như bị kim đâm từ từ lan ra từ ngực anh.
 
Cảm giác xót xa không hiểu từ đâu xuất hiện khiến chàng trai nhăn mày lại.
 
Trái cổ khẽ chuyển động lên xuống, anh trầm giọng mở miệng: “Cát bay vào mắt à?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui