Người đang đứng trước mặt Dụ Thần mặc áo khoác dáng dài, giày da giẫm trong tuyết, tay đeo bao tay lông rất bình thường, trên đầu đội một chiếc mũ lông nhung.
Khuôn mặt anh vẫn sáng ngời như xưa, khóe mắt cong cong như mỉm cười. Trông anh không có vẻ nhẫn nhịn như khi hai người gặp lại, mà giống người thiếu niên rạng rỡ của thời thanh xuân hơn.
Dụ Thần ngẩn ra nhìn đối phương, hầu như đã quên là phải hít thở. Cả người hắn cứng đờ, môi hé ra, run rẩy nửa ngày mà không thốt lên được từ nào.
“Hửm?” Đối phương hào phóng ôm hẳn lấy hông hắn, cười rộ lên: “Đừng bảo là lạnh quá đông cứng người rồi nhé?”
Hầu kết Dụ Thần dịch chuyển lên xuống, nhìn cái bóng của mình trong đôi mắt đối phương. Giọng hắn rất nhỏ rất trầm, như thể sợ một khi mình lên tiếng, thì ảo giác trước mắt sẽ tiêu tan thành khói mây.
“…Hạ, Hạ Hứa?”
“Hả?” Người nọ ngạc nhiên, hơi hoang mang đáp: “Anh nhận nhầm người rồi!”
Lồng ngực hắn nghẹn lại: “Em…”
Trong hai năm qua, hắn đã vẽ ra vô số giả thiết nếu anh còn sống. So với việc bị hành hạ đến tàn tật, thì mất trí nhớ đã là viễn cảnh tốt đẹp nhất rồi.
Nên hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Nhưng khi anh thực sự đứng trước mặt hắn, nhìn hắn như một người xa lạ; thì toàn thân hắn vẫn đau đớn không chịu nổi. Hắn hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo tràn vào khoang phổi, cay đến choáng váng.
Đột nhiên, Hạ Hứa chợt cúi xuống, vỗ vỗ tuyết trên đùi hắn đi – tựa như trận đánh nhau đầu tiên hồi lớp 10 vậy. Rồi anh đứng lên, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của hắn: “Chắc chắn là anh nhận nhầm người rồi, tên tôi là Hứa Thần cơ. “Thần” trong “thì thần*” ấy.”
*thì thần (时辰): giờ (theo đơn vị tính thời gian cổ)/ thời cơ.
Dụ Thần mở to mắt, đôi mắt cay cay chỉ chực rơi lệ.
Chữ “Thần” kia không phổ biến chút nào, anh không lấy nó trong tên hắn thì còn lấy ở đâu nữa?
“Đi được chưa?” Hạ Hứa siết chặt tay hơn: “Anh đến đây làm gì thế? Trông anh không giống người trong quân đội nhỉ, công an cũng không. Anh đến thăm bạn hả?”
Dụ Thần không biết tình hình cụ thể của Hạ Hứa bây giờ, nên chỉ có thể nhịn cảm giác muốn ôm anh xuống, đứng thẳng người lên. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng giọng hắn vẫn hơi hơi run rẩy: “Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, còn cậu thì sao?”
“Tôi ấy à?” Anh thả tay ra, chợt lùi về sau một bước, giơ tay lên ước lượng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hình như anh còn cao hơn tôi nhỉ?”
Một người đàn ông đã hơn 30 tuổi, đầu còn đội mũ nhung nâu trông chẳng trẻ trung chút nào, thế mà vẫn có thể nói ra câu “anh cao hơn tôi” một cách tràn ngập sức sống như thiếu niên như thế, thậm chí còn có chút nghịch ngợm tếu táo.
Dụ Thần tháo găng tay da xuống, không nhịn được vươn tay ra muốn ôm lấy anh. Nhưng anh lại nhướn mày, ngờ vực nhìn hắn: “Trời lạnh thế này mà còn tháo bao tay ra, đúng là… anh phải gặp bác sĩ tâm lý thật.”
Hắn rụt tay về, cố hết sức bình tĩnh hỏi: “Cậu cũng đến khám tâm lý à?”
Vì em mất trí nhớ nên mới bị đưa đến đây, phải không?
Hạ Hứa nghiêng đầu, nhìn cổng vào của khu trị liệu, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ. Ngón tay anh gãi gãi lên mũ, như thể đang tự hỏi bản thân: “Xem nào… tôi đến đây để làm gì nhỉ?”
Ánh mắt Dụ Thần lạnh xuống, càng lúc càng khó kiềm chế cảm xúc của mình.
Người hắn ngày nhớ đêm mong nay đã đứng trước mặt hắn, còn sống, hình như cơ thể không bị thương tổn gì nặng. Chỉ là… người đó không nhớ hắn nữa, dường như tính cách cũng hơi thay đổi.
Thế nhưng… chỉ cần anh còn sống là hắn đã cảm ơn Trời phật lắm rồi.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi nữa, giang tay ra ôm chầm anh vào lòng. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, hết thảy xúc động kết tinh thành giọt nước, thấm ướt khóe mắt run rẩy của hắn.
Hạ Hứa hơi cứng người, nhưng không đẩy hắn ra. Hai giây sau, anh vươn tay lên, vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn, như thể đang an ủi một người bạn: “Không sao đâu… Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Dụ Thần không nỡ buông tay, đầu óc hắn rối loạn thành một nùi, không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác nữa.
Người thả tay ra trước là Hạ Hứa. Anh quơ quơ tay trước mặt hắn: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh tên gì đâu.”
Hắn thẫn thờ đáp: “Dụ Thần, “Dụ” trong “ví dụ”, “Thần”… giống của cậu đấy.”
“A!” Mắt anh sáng lên, vỗ vỗ vai hắn: “Hai ta đúng là có duyên mà! Chờ tí nữa…”
Lúc này, có hai bác sĩ bước nhanh từ trong viện ra, gọi tên anh. Anh quay lại nhìn họ, đoạn bảo hắn: “Có người tìm tôi mất rồi. Nhưng mà… sao tôi nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là mình đến đây làm gì nhỉ?”
Mấy bác sĩ nọ nói gì đó với Hạ Hứa, rồi anh ngoan ngoãn theo họ đi về. Dụ Thần nhìn theo bóng anh không chớp mắt, cổ họng khô đến chát chúa.
—
Sau khi được đưa về phòng tư vấn, Hạ Hứa được đối phương dỗ đi ngủ, ngủ một giấc thật say. Khi tỉnh lại, vẻ mặt anh đã hoàn toàn khác trước đó.
Giáo sư Kỳ – sở phó ở đây – đã tiến hành trị liệu cho anh được hơn ba tháng, đã biết hết mọi chuyện của anh – từ tên thật, quá khứ khi nằm vùng, và cả bóng ma lớn nhất trong lòng anh. Chờ anh bình tĩnh lại rồi, ông mới nói: “Người cháu vừa gặp là Dụ Thần đúng không?”
Hạ Hứa thở dồn dập, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, chặt đến nỗi khớp tay anh đã trắng bệch.
“Thả lỏng nào.” Giáo sư Kỳ bật nhạc lên, chỉnh đèn trong phòng tối xuống, rồi không nói gì nữa.
Gần mười phút sau, hơi thở của anh mới bình ổn lại: “Anh ấy… sao anh ấy lại ở đây?”
“Bác cũng vừa mới biết. Cậu ta là bệnh nhân của bác sĩ Chu.” Ông đáp: “Chi tiết hơn thì tạm thời bác không biết.”
Ông đưa cho anh một chén nước, anh chưa kịp uống hết đã thở hồng hộc nói: “‘Cậu ta’ lại xuất hiện.”
“Bác biết, nên vừa nãy bác mới thôi miên cháu. Cháu còn nhớ mọi chuyện trước khi cậu ta xuất hiện không?”
Hạ Hứa siết chặt tay, đôi mắt hơi mờ mịt: “Dụ Thần cũng có vấn đề tâm lý ư? Sao anh ấy lại bị đưa đến đây? Không được, không được…”
“Đừng kích động.” Giáo sư Kỳ dịu giọng trấn an: “Đây là bí mật riêng tư của Dụ Thần, chúng ta không có quyền can thiệp. Nào, từ từ nhớ lại xem, trước khi ‘cậu ta’ xuất hiện thì cháu đang làm gì?”
Rất lâu sau, anh mới chậm rãi đáp: “Lúc đó, cháu đang ở góc đại sảnh tầng một, vốn là không thấy Dụ Thần. Đột nhiên cháu nghe được giọng anh ấy, anh ấy gọi cháu, gọi là “Hạ Hứa”.”
Hơi thở anh lại trở nên dồn dập.
“Từ từ thôi.” Ông chạm vào đầu vai anh, như muốn an ủi.
Anh cố sức gật đầu, nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Rồi cháu thấy anh ấy. Anh ấy gọi tên cháu rồi chạy đi, cháu cũng vô thức đuổi theo. Cháu thấy anh ấy quỳ trong tuyết, rồi… ‘cậu ta’ xuất hiện.”
Anh ôm lấy đầu, đan ngón tay vào tóc: “Sau đó thì cháu không biết nữa, chỉ có ‘cậu ta’ biết thôi.”
Giáo sư Kỳ đi mấy vòng quanh phòng, rồi dừng lại trước mặt anh, thương lượng: “Bác có một ý tưởng, cháu thử nghĩ xem sao?”
—
Về khách sạn rồi, Dụ Thần mới tỉnh táo hơn một chút. Hắn buộc mình phải bình tĩnh hơn nữa, nhưng dù có cố thế nào thì cũng không thể nghĩ ra được cái gì.
Chuyện Hạ Hứa còn sống đã làm hắn phát rồ, lại phải cố khống chế mình không được ôm anh, và khả năng anh đã mất trí nhớ…
Nhưng bây giờ, tất thảy lo lắng và luống cuống đã rút đi, chỉ còn lại nỗi sung sướng ập đến như sóng đánh.
Hắn nóng lòng muốn biết anh đã trải qua những gì, giờ anh đang thế nào. Anh có quên chuyện trước kia cũng không sao cả, thậm chí quên hết những yêu hận với hắn rồi cũng được.
Quan trọng là… người đã trở về.
Sau khi nỗi kích động vơi đi, Dụ Thần liền gọi cho Dụ Tiêu, bảo rằng mình đã gặp Hạ Hứa ở nơi điều trị. Dụ Tiêu vô cùng khiếp sợ, mãi sau mới phản ứng lại được.
Hắn nắm chặt di động, nói: “Chị, em biết ghi chép về trị liệu tâm lý là tuyệt mật, cũng biết mức độ bảo mật của Đặc chủng, nhưng chị và anh rể giúp em thêm một lần nữa đi – tra hộ em nguyên nhân Hạ Hứa mất trí nhớ và tình hình khôi phục cho đến bây giờ. Em có thể giúp em ấy được!”
Dụ Tiêu thở dài, không muốn làm khó hắn, nhưng cô chỉ đau lòng: “Sao em dám chắc là em có thể giúp cậu ấy?”
“Vì em ấy đã nói cho em biết…” Giọng hắn càng lúc càng run rẩy: “Tên em ấy là “Hứa Thần.” Trong cái tên mới mà em ấy tự đặt cho mình, còn có em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...