Edit: Tiểu Màn Thầu
Thẩm Luân nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, anh có chút khẩn trương lau khuôn mặt mình.
“Cảm ơn.” Khoé môi lạnh lùng cong lên, Kiều Tịnh có thể chủ động quan tâm anh một chút, đã làm anh cảm thấy ngọt ngào muốn chết.
Nhận lấy khăn giấy trên tay cô, Thẩm Luân nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Kiều tiểu thư đối với ai cũng tốt như vậy sao?”
“Ừ.” Cô dịu dàng nói.
“……”
Ánh mắt Thẩm Luân chợt ảm đạm, tức giận nhưng phải cố kìm nén. Anh mỉm cười, đáy mắt không gợn sóng: “ Thật tốt, Kiều tiểu thư đúng là một người tốt bụng.” Lời nói này của anh, dường như phát ra từ kẽ răng.
Kiều Tịnh nhàn nhạt nói: “Tôi phải đến bệnh viện xem Lư Na.”
“Để tôi đưa em đi.” Thẩm Luân đuổi theo cô.
“Không cần đâu.”
Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Tịnh đầy lãnh đạm, cô lắc đầu.
“Lên xe đi, nếu em đi xe của mình sẽ làm người khác chú ý, bên ngoài trường quay có rất nhiều phóng viên. Đối với bọn người đó tuy chỉ là một chuyện nhỏ cũng sẽ xé ra to, nếu em lại dính vào chuyện đó, em không thấy mệt sao? ” Anh vì lo lắng cho cô mà suy tính.
Đến cả việc ngồi xe của Thẩm Luân, nếu có người dám cả gan chụp ảnh, anh mang theo vệ sĩ không phải để trang trí, việc đập nát máy chụp hình đã xảy ra không ít lần.
Đạo diễn ngồi trên xe Jeep, phất tay với Kiều Tịnh: “Xe hết chỗ rồi, cô không cần đi đến đó.”
Trên xe của đoàn phim ngoại trừ chị họ Từ Trân của Lư Na, còn có một ít nhân viên công tác lầu năm và người đại diện. Đa số các diễn viên khác, đều ở lại đoàn phim chờ tin tức.
Thẩm Luân nhìn cô mỉm cười, híp mắt nói: “Lên xe đi.”
Vốn dĩ cảnh quay của Lư Na quay sau Kiều Tịnh, nhưng vì Kiều Tịnh bận chút việc phải trì hoãn, đạo diễn mới sắp xếp cho Lưu Na quay trước. Theo lý mà nói, người té gãy chân phải là cô. Nếu cô không đi đến thăm Lư Na, trong lòng cô sẽ cảm thấy bất an.
Lúc lên xe, Kiều Tịnh thấy cánh tay phải của Thẩm Luân cử động có chút khó khăn.
“Năm trước bị trúng đạn để lại di chứng, thỉnh thoảng sẽ đau một chút.” Thẩm Luân nhìn thẳng vào mắt cô, cười giải thích, “Bởi vì gây hiềm khích với đối phương, nên bị trả thù.”
Kiều Tịnh kinh ngạc, thực ra cô cũng biết trên bả vai Thẩm Luân có vết thương, do lần đó anh dẫn cô đi cứu Thời Trần.
Cô nhấp môi, nhìn chăm chú vào bả vai anh, áy náy nói: “Đau lắm không?”
Thẩm Luân ôn nhu nói: “Làm sao vậy, vết thương này không phải do em gây ra. Cũng không đau lắm, chỉ là thỉnh thoảng không thể cử động quá nhiều.”
Hốc mắt Kiều Tịnh đỏ hoe. Không phải cô không có lương tâm, ngược lại có một số việc cô vô cùng nhớ rõ ràng.
Kiều Tịnh cảm thấy, có một việc cô rất muốn xin lỗi Thẩm Luân, chính là việc lần đó đã làm hại anh bị thương. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, vì thế liền quay đầu nhìn về phía cửa xe.
Thẩm Luân phát hiện cảm xúc của cô có biến hoá, ngực trái đặc biệt đau nhói, chỉ muốn ôm cô vào trong lòng mình.
Nhưng anh không dám, anh sợ mình quá gấp gáp, sẽ đẩy cô ra xa hơn. Điều làm anh hận nhất chính là, anh yêu cái cô nhóc này đến chết đi sống lại nhưng chỉ có thể bám theo cô, ăn vạ cô, nếu không một ngày nào đó cô sẽ quên mất anh.
Lư Na đã được đưa vào phòng cấp cứu, Kiều Tịnh vội đuổi đến, đã nhìn thấy đạo diễn cùng đám người của Từ Trân đứng bên ngoài chờ đợi.
“Ai bảo cô đến đây?” Từ Trân không vui liếc mắt nhìn Kiều Tịnh một cái.
Nếu không phải do Kiều Tịnh chơi trò tráo bài,
thì người bị thương không phải là Lư Na.
Đạo diễn nói: “Kiều Tịnh, cô đừng chấp nhất với cô ta. Việc ngoài ý muốn lần này là do lỗi của đoàn phim.”
Từ Trân cười lạnh một tiếng.
“Một người chỉ biết dựa vào việc lên giường với đàn ông, chẳng khác nào một đôi giày rách.”
Thanh âm của Từ Trân không lớn cũng không nhỏ, mọi người đứng xung quanh đều có thể nghe thấy.
Bầu không khí chợt trở nên xấu hổ.
Từ Trân không phải là người trong giới giải trí, cô ta chỉ là chị họ cùng quê với Lư Na, hôm nay đến đoàn phim thăm hỏi, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Kiều Tịnh không trách Từ Trân, nếu cô đứng trên lập trường của Từ Trân, thì cũng sẽ có thái độ như vậy.
“Việc Lư Na bị thương, tôi cũng có phần trách nhiệm, lúc ấy thân thể tôi có chút không khoẻ, mới xin nghỉ. Về chuyện này, tôi thành thật xin lỗi.”
“Tất nhiên là cô phải có trách nhiệm rồi, muốn chịu trách nhiệm đúng không, vậy bồi thường tiền đi!”
Từ Trân mắng to: “Ai biết cô có không khoẻ thật hay không, hay là cố tình? Chuyện này không thể như vậy mà cho qua, đoàn làm phim các người, còn có cả cô nữa, phải đăng tin xin lỗi.”
“Chị gái à, cô nói như vậy là không đúng rồi, việc đứt dây cáp không ai biết trước cả, nếu muốn đoàn làm phim lên tiếng xin lỗi và giải thích không vấn đề gì, nhưng mà cô bắt từng người phải đăng tin xin lỗi, chẳng phải là rất quá đáng sao?”
Có mấy nhân viên đoàn phim nhìn thấy cũng ngứa mắt, giúp Kiều Tịnh giải thích vài câu.
Từ Trân la to: “Ai biết được cô ta có động tay động chân gì vào dây cáp không, giới giải trí hỗn loạn lắm, luôn tranh đấu với nhau. Lỡ đâu cô ta ghen ghét với em họ của tôi, lén động tay động chân. Ai nha, anh nói giúp cô ta như vậy, chắc là cô ta đã cho anh vài thứ tốt đúng không, hay là đã hứa hẹn lên giường với anh?”
“Cô thật là người không nói lý lẽ!” Anh chàng nhân viên kia tức giận lười tranh cãi với Từ Trân.
“Trời ạ, Lư Na có giá trị và điều kiện gì mà Kiều Tịnh phải ghen ghét với cô ta? Thực tức cười.”
Từ Trân chỉ vào người nọ nói: “Cô vừa nói cái gì?”
Những người khác nhìn Từ Trân bằng ánh mắt khinh bỉ.
Kiều Tịnh có thể chịu trách nhiệm, cũng có năng lực lo tiền viện phí.
Chỉ là Từ Trân nói chuyện quá khó nghe, trong lòng cô thầm cười lạnh, kiên nhẫn nói: “Về việc đăng tin xin lỗi và giải thích tôi sẽ không làm, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến tôi. Chẳng lẽ cô muốn tôi viết rằng, bởi vì tôi không có siêu năng lực, không thể biết trước được việc cáp bị đứt, mới dẫn đến sự cố này hả? Cô không cảm thấy việc này buồn cười lắm sao? Cô cũng có thể đi mời phóng viên đến đây, tôi có lý do rõ ràng, xem ai mới là người không nói lý lẽ.”
“Có chuyện gì vậy?”
Một giọng nói trầm thấp nguy hiểm vang lên.
Thẩm Luân bước đến vẻ mặt lo lắng nhìn Kiều Tịnh, vừa rồi anh đứng ở bên ngoài đã nghe thấy hết những lời người phụ nữ này mắng chửi Kiều Tịnh, anh đặt Kiều Tịnh ở đầu quả tim, luyến tiếc chạm vào sợ vỡ, không đến phiên một người phụ nữ nói ra nói vào với Kiều Tịnh như vậy.
Từ Trân bị khí thế của người đàn ông này làm cho hoảng sợ, nói lời châm chọc: “Chẳng trách sao ăn nói hùng hồn như vậy, hoá ra là do kim chủ đến rồi.”
Trong mắt Kiều Tịnh hiện lên lãnh quang: “Cô đừng nói bậy!”
Bên ngoài phòng phẩu thuật quá ồn ào, hộ lý lên tiếng nhắc nhở: “Gây cái gì mà gây, các người đang quấy rầy đến bệnh nhân đó.”
“Cô nói tôi là cái gì của cô ấy?”
Thẩm Luân nở nụ cười hỏi Từ Trân.
Từ Trân bị anh nhìn đến đỏ mặt, người đàn ông này thật đẹp trai, cô ta nghẹn nửa ngày, mới phun ra được một câu: “Anh không biết sao, cô ta có rất nhiều mối quan hệ phức tạp với đám đàn ông, tai tiếng khắp nơi.”
“Vậy sao, tôi cũng là người đang theo đuổi cô ấy đây.”
Thẩm Luân nhìn vào Kiều Tịnh, quay đầu lại, nụ cười chợt tắt, “Nhưng mà cô ấy vẫn không đồng ý lời tỏ tình của tôi, một cô gái tốt như thế, tôi luyến tiếc không dám mắng cô ấy một câu mà cô lại dám mắng chửi cô ấy hùng hồn như vậy.”
Người đàn ông này quá kiêu ngạo, khí thế cường đại, mọi người đứng ở đây không ai dám lên tiếng.
Từ Trân có chút sợ hãi, khí thế mắng chửi người lúc trước cũng mất sạch.
“Thẩm Luân, đừng nói nữa.”
Kiều Tịnh nắm tay áo anh, ý bảo anh dừng lại.
Thẩm Luân xoay người, đau lòng xoa đuôi mắt ửng đỏ của cô,
“Bây giờ mới chịu gọi tên của anh à?”
Cho dù Kiều Tịnh muốn tránh né cũng không tránh được. Trước mặt nhiều người, còn làm nhiều trò như vậy, cô đỏ mặt, ngậm chặt môi không lên tiếng.
Đạo diễn nhìn cảnh này đến mức kinh hồn khiếp vía.
Kiều Tịnh ở trong đoàn phim của ông ta lâu như vậy, thế mà ông ta lại không biết việc Thẩm thiếu coi trọng Kiều Tịnh. Chả trách, Thẩm thiếu lại thường xuyên đến thăm hỏi đoàn phim như vậy, quả thực trong đoàn phim có không ít nữ diễn viên, nhưng chỉ có Kiều Tịnh là xinh đẹp nhất.
Đạo diễn thầm lau mồ hôi, cân nhắc trong suốt quá trình đóng bộ phim này, hẳn là ông ta chưa làm gì đắc tội với Kiều Tịnh, đúng không?
“Thẩm thiếu, việc này tôi sẽ xử lý. Ngài cùng Kiều tiểu thư cứ trở về trước nghỉ ngơi được không?”
Kiều Tịnh lắc đầu, cô nhìn đến Thẩm Luân: “Anh về trước đi.”
“Anh ở lại cùng em.” Ánh mắt Thẩm Luân ôn nhu, giọng nói cũng dịu dàng.
Bộ dạng này của anh, làm Kiều Tịnh không tài nào thích ứng kịp, cô không nhìn ra được điểm nào không thích hợp trên người anh, cũng chưa từng nhìn thấy một Thẩm Luân như vậy.
Cô ngập ngừng: “Tuỳ anh.”
Sau đó không để ý đến anh nữa.
Trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng cô sẽ nhíu mày nhìn đến Thẩm Luân, có đôi lúc nhìn đến bả vai anh chợt cô có chút không được tự nhiên.
Kiều Tịnh suy nghĩ một lúc, nhìn anh nói: “Anh đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Thẩm Luân mỉm cười.
Kiều Tịnh dẫn anh đến khoa ngoại, bệnh viện này nằn trong một trấn nhỏ gần phim trường, mấy năm qua phim ảnh ngày càng phát triển, thu hút được rất nhiều nhà đầu tư đến đây, cho nên bệnh viện cũng được tân trang lại, còn có đầy đủ các trang thiết bị y tế.
“Em lo lắng cho anh?”
Kiều Tịnh cường điệu nói: “Tôi chỉ lo vết thương của anh thôi.”
“Nhưng mà vết thương của anh, liên quan gì đến em.” Thẩm Luân cong môi.
“Anh…..” Kiều Tịnh bị anh nói đến nghẹn lời, không biết nên trả lời với anh như thế nào mới đúng.
Trước kia ở thế giới thực, cô có một người họ hàng thời tuổi trẻ đã từng bị chấn thương, ảnh hưởng đến xương cốt, sau khi già cả, mỗi lần trời trở lạnh sẽ bị đau nhức, có đôi khi trong lúc dọn dẹp nhà cửa cũng làm vết thương cũ tái phát, sắc mặt trắng bệch làm con nít sợ hãi. Cô không muốn Thẩm Luân cũng như vậy.
Yết hầu Thẩm Luân khẽ động, trầm thấp nói, “Anh có thể ôm em không?”
Kiều Tịnh mở to mắt, lắc đầu.
“Tôi dẫn anh đến đây gặp bác sĩ, vì sao anh lại đòi ôm tôi?”
Ánh mắt anh trở nên mông lung, ngữ khí mềm mại đến không tưởng.
“Thẩm Luân, gặp bác sĩ là vì muốn tốt cho anh, anh còn dám đặt điều kiện với tôi, xem ra, anh cũng không đau lắm nhỉ.” Đôi mắt đen nhánh của Kiều Tịnh đầy nghiêm túc nói.
Thẩm Luân sủng nịch nói: “Được rồi, em nói cái gì cũng đúng, có đau chết anh cũng chịu.”
Cuối cùng, Thẩm Luân vẫn đi theo cô đến khoa ngoại, làm một loạt kiểm tra, thời điểm bác sĩ muốn nói kết quả, Từ Na được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Thẩm Luân ân xá cho Kiều Tịnh đi đến đó, bác sĩ nhìn anh một cái, bất thình lình nói: “Hồi phục khá tốt.”
Thẩm Luân cầm bệnh án, bước ra khỏi phòng liền xé nát ném vào thùng rác.
Trước đó, Từ Trân cùng đoàn làm phim ầm ĩ một trận trong bệnh viện đã bị paparazzi chụp lén, chưa kịp rời khỏi bệnh viện, đã có vài tên vệ sĩ mặt áo đen cướp lấy máy ảnh, tự tay xoá hết ảnh chụp, tên paparazzi kia tức giận nhưng không dám nói gì, phẫn nộ đi điều tra thân phận của Thẩm Luân.
Lúc này, tin tức Kiều Tịnh qua lại cùng tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thi xuất hiện trên hot search.
Đương nhiên việc này về sau hẳn bàn.
Đợi ở bệnh viện đến nửa ngày, bác sĩ trấn an mọi người nói bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Bởi vì Lư Na quá đau đớn nên phải chích thuốc mê, phần chân bị gẫy xương, không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng không được làm việc trong vòng mấy tháng.
Từ Trân đã gọi điện báo tin cho người nhà của Lư Na, người nhà của Lư Na đều ở thành phố khác, nhanh nhất phải chờ đến ngày hôm sau mới đến đây được.
Từ Trân đại diện người nhà của Lư Na trao đổi điều kiện với đoàn làm phim, cô ta cũng không chịu buông tha cho Kiều Tịnh, một hai bắt Kiều Tịnh phải bồi thường tiền.
Kiều Tịnh sớm đã nhìn ra, đây là chiêu trò.
Cuối cùng, sự việc trong bệnh viện vẫn bị rò rỉ trên W, nhưng mà không có ảnh chụp làm chứng, cũng không xảy ra nháo loạn lớn.
Ngày hôm sau người nhà của Lư Na đến bệnh viện, bàn bạc điều kiện với đoàn làm phim. Ngoại trừ Từ Trân, người nhà của Lư Na đều là người hiểu đạo lý.
Nhìn bà của Lư Na cũng đã lớn tuổi, Kiều Tịnh lại nhớ đến bà ngoại của mình, lại mềm lòng, chi một số tiền, xem như là phí điều trị vết thương chân cho Lư Na, còn mua một số thực phẩm chức năng. Đến nổi, một đồng cũng không đưa cho người nhà của Lư Na.
Đoàn làm phim cố gắng nhẫn nhịn, chờ phong ba bão táp qua đi, lại tiếp tục quay những phân cảnh của những diễn viên khác.
Diễn viên Lư Na nằm dưỡng thương đến hơn hai tháng, nhưng chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đạo diễn cũng phối hợp cắt bớt đi một số phân cảnh của Lư Na, cảnh quay nào phức tạp sẽ sử dụng thế thân. Mãi đến tháng bảy, bộ phim. [Huyền Thanh Ký] cũng đã thuận lợi đóng máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...