Ánh Trăng Sáng Như Nàng


Đánh xe đến dưới công ty của Sầm nghiên Thanh, trong khoảng thời gian này Kiều Minh Nguyệt đã tính đi tính lại, lần nữa ý thức được, Sầm Nghiên Thanh người này bình thường nhất trong số người cô quen, hiếm có biết bao nhiêu.

Không có hứng thú yêu thích kỳ quái, gia thế cực tốt bộ dáng đẹp trai, có năng lực, trong công việc cũng rất nghiêm túc, chỉ với hai năm thời gian ngắn liền đem sản nghiệp của Sầm gia xử lý gọn gàng ngăn nắp, so Kiều Thư phải mạnh hơn không biết bao nhiều lần.

Quan trọng nhất chính là, hắn đối xử với trẻ con cũng có kiên nhẫn, khi cô nói với hắn Niệm Niệm không phải con của hắn lại còn có lời nói hung hăng đắc tội, lúc sau hắn nhận được Niệm Niệm điện thoại vẫn rất tử tế, không hề vì mụ mụ không có tố chất liền giận chó đánh mèo con gái.

Hôm nay vì buổi hẹn này cô đã tỉ mỉ hóa trang toàn thân, vực lại sức mạnh của những năm đó, không sợ mùa đông lạnh lẽo chỉ mặc áo khoác, đồ phía trong một bộ áo áo lông cao cổ mỏng, màu trắng sữa, lại thêm một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo sơ mi cởi bỏ ba chiếc cúc bên trên, rõ ràng không có tác dụng giữ ấm.

Nửa người dưới nhìn sơ qua rất ấm áp trên thực tế ngoài việc xinh đẹp thì không có tác dụng nào khác- váy ngắn màu trắng sữa, chiều dài trên đầu gối, lộ ra chân dài, một đôi ủng ngắn màu trắng, tất dài màu cà phê phối hợp lộ ra bên cạnh.

Cô rất ghét tất chân, nhưng đối với chiếc tất lộ ra 2/3 chân thì hoàn toàn phù hợp thời tiết, dù bọc áo khoác cũng che không được gió lạnh thổi, đứng giữa một bên bị đông chết cùng đông lạnh cảm mạo, cô vẫn là lựa chọn đông lạnh gây cảm mạo.

Thời tiết bên ngoài mù mịt, gió lạnh gào thét, Kiều Minh Nguyệt thật sự là lười xuống xe, đậu ở ven đường, gọi điện thoại cho Sầm Nghiên Thanh, tính toán trực tiếp gọi người xuống lầu rồi hai người đi ăn cơm, như vậy cô hoàn toàn không phải tiếp xúc với gió lạnh.

Điện thoại vang lên trong chốc lát mới được nghe, truyền đến thanh âm xin lỗi của hắn: “Ngại quá, hội nghị còn chưa có kết thúc, em đến văn phòng của tôi chờ một chút?”
Người đàn ông này thật sự lễ phép, chính mình bị bắt ở lại trễ, ngữ khí thành khẩn, cho cô lựa chọn tối ưu.

Không thể dừng xe thời gian dài tại ven đường, Kiều Minh Nguyệt không quen thuộc nơi này, hỏi hắn nơi nào có thể dừng xe, hắn nói đã gọi người xuống dưới hỗ trợ.

Sắp xếp tốt như vậy, không biết còn tưởng rằng là hắn là người làm chuyện có lỗi.

“Được.

” Kiều Minh Nguyệt đáp ứng.

Đợi một lát, thấy một người đàn ông có vẻ tuổi trẻ lại đây, mới xuống xe cô quấn chặt áo khoác màu trắng, mỉm cười gật gật đầu hướng về người kia: “Đã gây phiền rồi.


“Không có việc gì không có việc gì, ngài vào thang máy bấm lên tầng 27.

” Người nọ có chút ngại ngùng.

Kiều Minh Nguyệt cũng không muốn bị gió thổi đông cứng, xoay người vào công ti.

Sầm gia giàu nứt đố đổ vách, tất cả các tầng đều là của nhà bọn họ, ở khu trung tâm, bao nguyên khu.

Một người phụ nữ đưa cô vào văn phòng của Sầm Nghiên Thanh, Kiều Minh Nguyệt nhìn khắp nơi, nhận thấy được không ít ánh mắt tò mò, cũng không quá để ý, vào văn phòng xem một vòng, cuối cùng vẫn cảm thấy ghế dựa sau bàn làm việc so với sô pha bọc da càng thoải mái, kéo ra ngồi xuống.

Bên cạnh chính là cửa sổ sát đất, cửa sổ sạch sẽ nhìn không thấy một chút dơ, độ cao này đủ để quan sát toàn bộ khu vực, cùng với cảnh vật Giang Thành cách đó không xa.

Vào đông ngày ngắn đêm dài, lúc này mới 6 giờ, đèn đường liền sáng lên, cảnh đêm đã mở màn.

Kiều Minh Nguyệt chán đến chết, nghịch vật trang trí trên bàn làm việc, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa, cô lên tiếng, cô gái vừa mới đưa cô vào thấy Kiều Minh Nguyệt ngồi ở vị trí của sếp còn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, đưa cà phê đưa đến trước mặt cô, “Hôm nay độ ấm thấp, tôi làm cho ngài cốc cà phê nóng, nếu cần đường thì báo tôi đi lấy.


“Cảm ơn, như vậy là được rồi, phiền cô rồi.



Cà phê nóng hầm hập, kỳ thật cô không quá thích uống cà phê, đại khái không phải người của công việc thì rất khó có thói quen uống cà phê đi, lớn như vậy cô chưa bao giờ đứng đắn làm người thành đạt, so với cà phê cô càng thích trà hơn, trà sữa cũng được cô không kén ăn, nhưng nếu có cà phê cũng có thể uống.

Cô gái kia đi ra ngoài, Kiều Minh Nguyệt dùng cà phê để làm ấm tay, nhàn rỗi không có việc gì, ngồi đánh giá văn phòng.

Có thể nhận ra được chủ nhân của văn phòng yêu sự sạch sẽ, trên bàn có một hai cái vật trang trí kim loại, ngăn kéo kín mít, cái bàn ghế và sô pha đều là màu đen tuyền, trên giá để một loạt vật trang trí kim loại đây là được thiết kế riêng cho phù hợp, có vẻ nếu không phải quá trống trải, hắn có thể sẽ đem hủy toàn bộ ngăn tủ đi, chỉ chừa lại vách tường.

Phía sau còn có một cái cửa, phỏng chừng là phòng ngủ.

Đó là khu vực riêng tư của người ta, Kiều Minh Nguyệt không nên ở lúc không có chủ nhân cho phép mà tiến vào, bởi vậy chỉ nhìn hai mắt, tò mò một chút, liền thu hồi ánh mắt, một bên uống cà phê một bên chơi di động.

Sầm Nghiên Thanh họp xong, vừa mở cửa văn phòng ra liền phát hiện vị trí của mình bị chiếm.

Chờ quá lâu nhàn rỗi nhàm chán, cô giống như một con mèo lười, cả người không xương cốt bả vai sập xuống ghé vào trên bàn, một tay miễn cưỡng chống cằm, móng tay màu rượu đỏ bên cạnh gương mặt trắng nõn, nhàn nhã mà nhẹ nhàng chạm vào, cánh môi bất mãn mà nhấp nhẹ, một tay kia đang vần mò vật trang trí của hắn.

Sầm Nghiên Thanh nhẹ tay mở cửa, ánh mắt từ cánh môi đỏ mọng tươi tắn chuyển qua trên đùi thon dài.

Trong phòng không khí đủ ấm, người đàn ông cảm thấy nóng kéo cà vạt, thả lỏng bản thân một hơi.

“Xin lỗi.

” Hắn đi đến trước mặt cô, cúi người lấy áo khoác màu đen đắp trên ghế.

Trước khi rời đi văn phòng hắn đáp áo khoác liền ở lưng ghế, hiện tại ghế dựa bị cô chiếm cứ, áo khoác lông dê màu trắng mềm mại bởi vì động tác của cô khiến phần eo sụp đổ đi xuống, lộ ra đường cong mềm mại, hắn cúi người, vô tình khiến khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, hắn ngửi được nhàn nhạt mùi nước hoa, Kiều Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, có người khác ở đây cô liền theo bản năng ngồi thẳng, chống người lên, thiếu chút nữa là đụng vào cằm của hắn.

“Ơ, xin lỗi.

” Kiều Minh Nguyệt rụt đầu lại.

“Không có việc gì,” hắn lấy được quần áo, “Bây giờ đi ăn cơm?”
Thái độ của hắn rất bình thường,càng làm Kiều Minh Nguyệt hổ thẹn thêm.

Nhìn người ta xem, rồi nhìn lại chính mình.

Chẹp.

Người ta đều bình thường như vậy, cô cần thiết muốn tỏ ra thái độ xin lỗi, vội vàng đứng dậy đuổi kịp hắn, ra tới cửa mới phát hiện chân mình đã tê rần, dừng lại ở nửa đường.

Sầm Nghiên Thanh phát hiện ra cô dừng lại, tay còn đang kéo cửa, dừng lại bước chân, quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
“Chân…… Đã tê rần.


Hàng năm cô ít vận động, ngày thường giữ nguyên một động tác lâu chân liền sẽ tê cứng, mới vừa rồi đi hai bước chưa có phản ứng gì, hiện tại là thời kì khủng bố nhất trong giai đoạn tê chân, chỉ cần một động tác nhỏ sẽ giống như bỏ bom vào mặt hồ, giai đoạn này có thể khiến cô khó chịu tới mức nước mắt rơm rớm.

Sầm Nghiên Thanh xoay người đi tới, xem nhìn cả người cô cứng đờ như là đang chơi trò một hai ba người gỗ, vô thức cảm thấy buồn cười, hắn tới gần cô để phòng trường hợp thân thể ngã xuống còn có chỗ dựa vào, hào phóng mà cho cánh tay của cô để ở trên vai mình, hắn có thể cảm nhận được cô đang thở nhẹ, chậm rãi hít một hơi đầy, lại chậm rãi thở ra, sợ thở quá mạnh sẽ khiến cho chân càng khó chịu, châm chích.

Hắn cúi người nhìn xem dáng đứng không dám nhúc nhích chân của cô, dò hỏi nhỏ nhẹ: “Chân nào đang tê?”
Kiều Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt, “Hai cái đùi đều đã tê.



Sầm Nghiên Thanh: “……”
“Xoa xoa?” Hắn hỏi.

“Đừng, lại càng tê.


“Xoa thì sẽ mau đỡ hơn.


“…… Vì sao muốn nhanh một chút?”
“Không phải đang vội vàng đi ăn cơm?”
Ờ ha, hình như sắp đến muộn.

“Được rồi.


Được cô cho phép, hắn mới chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay to từ từ vươn tới cẳng chân tinh tế mềm mại của cô, dùng chút sức lực, bắp thịt mềm mụp liền bị nhấn xuống, giống như cây kẹo bông gòn.

Bàn tay chạm vào một lớp đồ vật trơn trượt, làm hắn nhớ tới cái gì.

Vào buổi tối trời mưa khó quên nào đó.

Hắn bỗng nhiên nói, “Đây là cái gì?”
Kiều Minh Nguyệt cúi đầu, thấy vẻ mặt dò hỏi của hắn.

“Tất chân.


Lời nói mới ra khỏi miệng, cô liền nhớ tới cái gì, vội vàng im miệng.

Quả nhiên, nam nhân trên mặt nháy mắt hiện lên nụ cười ác liệt cùng sung sướng sau khi ý đồ được thực hiện.

Bốn năm trước ở Đại Lý một đêm, cô cũng đeo một cái tất chân kia có màu sắc giống cái này, cũng ở lúc đấy hắn dò hỏi một cách chân thành rồi sau đó chiếc tất chân hóa thành mảnh vụn.

Kiều Minh Nguyệt thật muốn đá một chân hắn.

Trên đùi tất cả đều tê cứng, nguyên nhân không chỉ do tê chân, còn có lòng bàn tay độ ấm nóng cháy của hắn, làm cô muốn đánh người.

Bình tính lại, cô tức giận liếc mắt trừng hắn một cái.

Chợt lia qua cái gì đó, cô chớp chớp mắt, các nhân viên của hắn đang dùng ánh mắt hóng hớt nhìn bọn họ qua khe cửa.

!!!
Mặt mũi của cô mất hết rồi.


Sầm Nghiên Thanh có vẻ không chịu ảnh hưởng, chút nào, tri kỷ mà đỡ cánh tay của cô, hai người sóng vai ra cửa.

Tại tiệc đính hôn cô hung hăng đắc tội hắn, hôm nay ở chỗ làm của Sầm Nghiên Thanh nhận quả đắng, Kiều Minh Nguyệt nghĩ thầm bọn họ xem như huề nhau.

Vì thể hiện thành ý, Kiều Minh Nguyệt đặc biệt đặt một nhà hàng Pháp nổi tiếng, cũng may Kiều Thư làm quan hệ không tồi, lần này trở về cô còn có thể yêu cầu chủ nhà hàng dành riêng cho cô chỗ ngồi cạnh cửa sổ phong cảnh duyên dáng.

Nhà hàng kiểu Pháp đặc biệt ăn uống tinh xảo, chậm rãi rườm rà trình tự cho đến khi hết thời gian.

Cô cũng không biết hắn ăn kiêng cái gì, cho nên gọi đều là đồ ăn phổ biến, còn rượu, cô biết tửu lượng Sầm Nghiên Thanh rất tốt, về điểm này cô căn bản chỉ là ếch ngồi đáy giếng không thể người ta gia so, bởi vậy cũng chỉ khui một lọ rượu vang đỏ.

“Không phải không thích uống rượu vang đỏ?” Nam nhân cầm dao nĩa, cổ tay áo sơ mi cuốn lên lộ ra cánh tay với đường cong cơ bắp, động tác nhã nhặn, đem thịt bò trước mặt cắt thành miếng nhỏ cho cô.

Lúc trước ở lên xe hắn đem áo khoác cho cô, thành công giúp cô ăn bữa cơm không bị đông lạnh cảm mạo, giống như lạnh giá không chạm vào bản thân hắn mặc một bộ áo sơ mi thôi cũng đủ.

“Thịt bò hợp với rượu vang đỏ.

” Kiều Minh Nguyệt cầm nĩa từ từ ăn.

Cô không thích uống rượu vang đỏ, nhưng bít tết kiểu Pháp rất hợp ăn với rượu vang đỏ, không có biện pháp, cô có thể miễn cưỡng thích ứng một chút.

Hắn cười khẽ, “Cho nên hiện tại, em đang miễn cưỡng chính mình?”
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười, “Tôi tới xin lỗi rất chân thành.


Hai người ăn được một nửa, rốt cuộc tiến vào chủ đề chính.

“Ồ.

” Người đàn ông buông dao nĩa, thân thể hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, cầm lấy rượu vang đỏ bên tay phải nhấp một ngụm, một đôi con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em, rồi sao nữa?”
“Sau đó?” Tiến trình bình thường đến đây không phải kết thúc sao? Còn có cái gì sau đó.

“Chúng ta nói trực tiếp đi,” hắn nói, “Em sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm tôi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có mục đích gì nói ra đi? Em biết tính cách của tôi, sẽ không cự tuyệt em.


Kiều Minh Nguyệt sửng sốt.

Tiếng nói của hắn quá dễ nghe, lúc hai người nói chuyện hắn có thói quen nói giọng trầm, như là nỗ lực lôi kéo đề tài của cô hướng tới chuyện thân mật phương hướng, dưới tác dụng của cồn, nháy mắt kéo cô về cái đêm mưa kia, trong lúc nhất thời cô thậm chí đều đoán không rõ hắn muốn nói chuyện đứng đắn cùng cô, hay là chuyện ở trên giường dở dốc.

Lý trí trở về não, đuổi đi trong đầu những ý tưởng 18+, cô nỗ lực đem cuộc nói chuyện phiếm kéo về quỹ đạo.

“Tôi nói tôi chính là muốn làm người mẹ tốt làm tấm gương sáng cho Niệm Niệm mới đến xin lỗi anh, anh tin sao?”
Sầm Nghiên Thanh cười, thấy đĩa thịt bò trước mặt cô, xúc một miếng bò nhỏ trên đĩa của mình, đút cho cô, “Không tin.


Kiều Minh Nguyệt cắn thịt bò bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Được rồi, kỳ thật là tôi có chút việc muốn tìm anh hỗ trợ.


“Ừm?”
“Nhà tôi tính toán xây một cái nhà kính trồng hoa lan, tầm khoảng một trăm mét vuông, hiện tại Giang Thành cũng chỉ có viện bảo tàng Lily mới có một cái nhà kính trồng hoa lan to như vậy, tôi muốn tham khảo một chút.


“Ừ, cô của tôi là chủ quản.

” Sầm Nghiên Thanh hiểu rõ.


Kiều Minh Nguyệt: “đúng vậy.


“Anh biết tính cách của tôi mà, một sự kiện làm không xong thì rất khó chịu, sắp phải ăn Tết rồi, việc này nếu là kéo dài tới ăn Tết, ăn Tết xong lại đến tết Nguyên Tiêu là kỳ nghỉ mười lăm ngày, mười lăm trời ơi, tôi sẽ khó chịu chết.


Lông mày xinh đẹp của cô gái đều nhăn lại, cũng không có tâm tư ăn cái gì, đáng thương vô cùng nhìn hắn.

“Từ giờ tới lúc ăn Tết còn có tám ngày, thời gian là rất cấp bách.

” Hắn cầm lấy di động, “Tôi giúp em hẹn thời gian đi viện bảo tàng nhìn xem?”
“Ừ Ừ!” Cô nhanh chóng gật đầu.

Việc thương lượng diễn ra rất thuận lợi, nhà hoa lan đã có người giải quyết, Kiều Minh Nguyệt tâm trạng sung sướng, ăn uống cũng vui vẻ hơn hẳn, một chén rượu xuống bụng, cô hơi say, trong đầu một bên là nước, một bên là mì, hỗn hợp trộn vào tạp ra một khối cháo bột nhão nhão dính dính, tất cả các suy nghĩ đều hỗn độn lèo bèo trôi.

Hai người câu được câu không nói chuyện, hắn rất tri kỷ, không nói đề tài mẫn cảm gì,ví dụ như việc của hai người vào bốn năm trước, ví dụ như việc của Niệm Niệm, lại ví dụ như vụ việc tiệc đính hôn cách đây không lâu.

Chỉ là có một việc vẫn luôn đóng đinh trong lòng Sầm Nghiên Thanh.

“Từ Lập là bạn trai cũ của em?”
Hắn hỏi bất thình lình.

Kiều Minh Nguyệt đầu chưa chạy kịp, một tay ôm đầu, nghe thấy tên này thở dài thật sâu, “Kỳ thật cũng coi như không phải.


Hình ảnh của cô ở bên ngoài thật sự bất ổn, thời kỳ đại học cùng Ngụy Lam hợp tác, thậm chí còn thả ra tin đồn đính hôn, kết quả trước đó mới vừa nói đính hôn, sau lưng liền chia tay hoà bình, ngay sau đó Từ Lập dính như keo chó, nguyên bản thanh danh đã bất ổn lại còn được hắn thêm mắm thêm muối, sau khi cô quăng hắn như ném dép rách, nơi nơi phát ra lời đồn hủy hoại thanh danh của cô, nói cô là người đàn bà hai lòng, tóm tắt là: hắn không cho cô được những thứ cô muốn nên lựa chọn chia tay, chính hắn còn thấy tổn thương.

Kiều Minh Nguyệt thật sự là bị oan, nhưng là loại sự tình này không dễ giải thích, không thể lên mạng viết văn dài 1000 chữ đính chính thanh minh chuyện cô và hắn.

Cô không muốn trở thành người như bọn họ-yêu ma quỷ quái người yêu cũ, bị chó cắn mình phải cắn lại chó sao, cô không muốn giải thích chuyện này với những người như vậy.

Hôm nay uống rượu, Kiều Minh Nguyệt nói nhiều, từ việc năm đó bị Từ Lập theo đuổi bóc phốt đến tâm tư bất chính dám dụ dỗ con gái cưng của cô, ý đồ biến Niệm Niệm trở thành con người yêu những con vật quái dị, phẫn nộ đến mức uống thêm một ly rượu vang đỏ.

Sầm Nghiên Thanh kiên nhẫn nghe, đem rượu vang đỏ đổi thành nước chanh, “Cho nên, em có bao nhiêu bạn trai cũ?”
Lại là một cái vấn đề nguy hiểm.

Nếu là khi đầu óc thanh tỉnh Kiều Minh Nguyệt khẳng định sẽ cảnh giác, nhưng hiện tại đầu cô còn biết gì đâu, vừa nghe hắn hỏi như vậy, liền vươn tay phải đếm từ ngón tay nhỏ lên, chưa bẻ một ngón tay đã phun ra tên một người.

Sầm Nghiên Thanh đã không thể nhịn được nữa rót nửa ly rượu vang đỏ.

“Lúc trước em nói tôi là mối tình đầu.


Kiều Minh Nguyệt dỗi, “Những cái đó đều là đào hoa dạng vụn nha! Anh là mối tình đầu thật sự, là người con trai bình thường duy nhất.


Cái này là mối tình đầu?
Sầm Nghiên Thanh cười lạnh: “Định nghĩa mối tình đầu của em rộng nhỉ, em phổ độ chúng sinh à.


Kiều Minh Nguyệt nghiêm túc lắc đầu,đôi mắt sáng lấp lánh, kiên định mà nhìn hắn, “Không, là anh định nghĩa về mối tình đầu quá hẹp hòi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận