Ánh Trăng Sáng Như Nàng


Thời gian trước khi bước sang năm mới luôn rất bận rộn, công cuộc trồng hoa của cô còn đang triển khai, đồ dùng cho tết cũng phải chuẩn bị, bản thiết kế nhà kính cũng đang chuẩn bị nốt.

Cô bận, Niệm Niệm cũng rất bận, Niệm Niệm đang say mê trên con đường học tập, mỗi ngày không học đủ 3 tiết sẽ không thể chịu được, học xong khóa của cô giáo Từ còn muốn tự luyện chữ, —— dù sao cô bé rất so đo chuyện mình thất học.
Trong giai đonạ bận rộn như vậy mà,Kiều Minh Nguyệt còn muốn bỏ thời gian ra theo đuổi đàn ông.
Sau ngày ăn ở MacDonald đó, Kiều Minh Nguyệt liền không liên lạc cùng Sầm Nghiên Thanh.
So với độ dính người của hắn trước đây, theo lẽ thường sẽ phải gửi tin nhắn cho cô, kết quả một tin cũng không có, câu chúc ngủ ngon, em ăn cơm chưa cũng không có.
Đàn ông thật khó hiểu.
Bốn năm trôi qua, người đàn ông này đã đổi thay?
Không có khả năng.
Tựa như người không thay đổi khẩu vị, đàn ông đổi tình, trừ khi trời sập xuống.
Mỗi ngày thấy Niệm Niệm luyện chữ chăm chỉ, Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên giống như bị tiêm máu gà, phấn chấn lên.
Cô cầm lấy di động, châm chước nhắn tin trước cho người ta.
Thật ra cô muốn nói trực tiếp cùng người ta: Ra đây gặp mặt đôi bên trao trầu cau.
Nhưng như vậy tựa hồ không ổn lắm.
Quá thô bạo.

Không được không được.
Vì thế cô chỉ đơn giản gửi tin nhắn hỏi hắn có thời gian ăn cơm cùng cô không.
Đối phương chưa phản hồi.
Chắc là đang mở họp, bá đạo tổng tài của bọn họ suốt ngày mở họp, vội chết.
Nói bá tổng một cái đã thấy bá tổng đến, Kiều Minh Nguyệt chưa thấy tin tức của Sầm Nghiên Thanh, mà là bá tổng cây nhà lá vườn, Kiều Thư trong tay xách theo một đống đồ vật vào nhà, phía sau tài xế cũng xách một tay, vào nhà thay đổi giày, đem đồ vật để ở trên bàn cơm, nhờ dì Ngô hỗ trợ sắp xếp một chút.

“Anh mới đi ăn cướp về à?” Kiều Minh Nguyệt hỏi hắn.
“Quà Tết của công ty, mấy năm trước em không ở đây, không tiện lấy, năm nay đúng dịp nên lấy cho em.” Kiều Thư chỉnh lại quần áo, đi rót chén nước.
“Sao lại nhiều như vậy?” Kiều Minh Nguyệt ngồi ở trên sofa nhìn đồ đạc đầy một bàn.
“Còn có của anh, dù sao anh một mình cô đơn, năm nay ăn Tết ở nhà em.” Kiều thư nói.
“Được, anh tự chọn phòng đi, à đúng rồi, bên tay phải cầu thang tầng 2 là phòng Lưu Diệc đang ở, anh lên tầng 3 có nhiều phòng hơn.”
“Hai người bọn họ không phải còn chưa có kết hôn sao?” Kiều Thư nhìn Niệm Niệm đang ngồi cạnh bàn trà viết chữ, lại nhìn xem, “Chữ của Niệm Niệm cũng thật đẹp…… Từ từ, sao lại là chữ Hán, Niệm Niệm đã học ghép vần đâu?”
“Cậu nhỏ, cháu đã sớm học xong ghép vần.”
“???”Hắn mới bận rộn không qua đây được một tuần phải không?
Kiều Minh Nguyệt rất bình tĩnh, “Ghép vần rất đơn giản, đối với Niệm Niệm một chút cũng không khó.”
“Dạ dạ!” Niệm Niệm gật gật đầu, sau đó lập tức nghiêm túc viết chữ tiếp.
Kiều Thư không dễ dàng tiếp nhận hiện thực này, ngồi chậm rãi lên sô pha, cả người thả lỏng như không có xương, ngồi không ra ngồi, nói thầm: “Bộ gen này khẳng định không phải tới từ nhà chúng ta, nhà của chúng ta không có gen hiếu học như vậy.”
Kiều Minh Nguyệt: “Trước đây em đứng nhất trường là đã bị anh ăn bớt rồi?”
Kiều thư lắc đầu, “Đó là bởi vì năm em học chất lượng học sinh không tốt, em phải học cùng với bọn anh mới biết được cái gì gọi là thần tiên đánh nhau.”
Kiều Thư so với Kiều Minh Nguyệt lớn hơn hai tuổi, cùng lớp học với Sầm Nghiên Thanh.
“Ha, chính là bởi vì Sầm Nghiên Thanh thành tích cao hơn anh, cho nên anh ghen ghét người ta?”
“Ghen ghét?” Kiều Thư cười, “Một con người thi toán, lý, hóa đạt điểm tối đa, anh lấy gì để mà ghen ghét.”
“hahaha.”
Kiều Thư nhẹ nhàng trộm nhìn Niệm Niệm, cũng may Niệm Niệm chú tâm viết chữ không chú ý bọn họ bên này.
Kiều Thư nói về Sầm Nghiên Thanh ngữ khí rất bình thường, Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Vấn đề đất kia đã được giải quyết?”
“Ừa, hắn buông tay, anh cũng không biết vì cái gì, vừa lúc cho em nhìn xem.” Kiều Thư mệt như cún nhưng vẫn là lết thân thể lấy di động cho em gái xem, “Khối đất này cách nhà em rất gần, lái xe khoảng mười lăm phút, xung quanh yên tĩnh trống trải, đây là quà tặng năm mới cho em và Niệm Niệm.”
Kiều Minh Nguyệt nhìn ảnh chụp trên điện thoại anh, đôi mắt chậm rãi trợn to, nửa ngày nói không ra lời.
Cô thích nghề làm vườn, từ nhỏ đã nhen nhóm, ngay từ đầu cũng tự mình trồng một ít hoa hướng dương trong nhà, về sau hiểu biết hơn đã hoàn toàn mê mẩn, sân ở Đại Lý trồng đầy hoa tươi, cây ăn quả, hoàn hảo đến mức đã từng một lần lên tin tức về vườn cây.

Lúc đầu dọn về Giang Thành cô tính năm sau xuống tay làm cái gì đó, một cái sân có vẻ đã không đủ, không có tính khiêu chiến, đêm qua cô còn ngồi đếm xem mình có bao nhiều tiền, tính toán xem có thể bao một miếng đất làm hoa viên không.
Hôm nay đã được miếng bánh rơi trúng đầu: Anh trai đã trải sẵn đường hoa cho cô.
Kiều Minh Nguyệt cảm động đến nước mắt lưng tròng, hít cái mũi, “Anh hai tốt quá! Anh cả nên nhìn nhận và học hỏi anh.”
Kiều Thư cười cười, xoa đầu cô, “Trời ơi, em đã làm mẹ của đứa nhỏ mà còn khóc chảy nước mũi, đất một tram mẫu, thủ tục đều đã làm xong, anh đã thuê một nhóm người, đến lúc đó yêu cầu cái gì nói với anh.”
“Dạ dạ!” Kiều Minh Nguyệt cảm động đến rối tinh rối mù, đầu óc cũng sắp hôn mê, “Anh hai, hôm nay em xuống bếp nấu cơm cho anh!”
Kiều Thư im lặng một lúc lâu: “Vẫn là không cần vất vả như vậy, dì Ngô nấu cơm ăn khá ngon.”
Tài nghệ nấu nướng của Kiều Minh Nguyệt, thật sự là khó có thể nuốt xuống.
Kiều Minh Nguyệt tự biết khả năng của mình mà ngồi trở về.
“Cho nên anh cùng Sầm Nghiên Thanh bởi vì chuyện này mà ghét nhau?”
“Đúng vậy, hoàn toàn chính là do hắn có bệnh.” Nửa câu sau hắn nói tương đối nhỏ giọng, sợ Niệm Niệm nghe thấy.
“Hiện tại hắn không tranh với anh nữa?”
“Đúng.”
Kiều Thư mua miếng đất này khẳng định là vì cô, Sầm Nghiên Thanh đều có thể đoán được điều này, phía trước hắn tranh giành với Kiều Thư khẳng định là bởi vì cô.

Gần nhất không liên hệ, cô phát tin tức hắn cũng không phản hồi, mà cũng không đoạt.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ là không thích cô?!
Thật là đáng sợ.
Cha của con cô cứ như vậy bay mất?
Kiều Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu cảnh này.
Một bên khác Kiều Thư đang xem Niệm Niệm lên lớp, buổi hôm nay học toán, nhìn Niệm Niệm đối đáp trôi chảy cùng cô giáo, vượt qua mức độ nhận thức của hắn về trẻ con.

Các cô hôm nay học về tọa độ mặt góc vuông, phác họa,… Niệm Niệm đều tiếp thu nhanh thật sự, Niệm Niệm đột nhiên đứng lên, “Cô giáo! Con cảm giác chưa rõ ràng!”
Tạ Trì đã quen tư duy sinh động của cô bé, cho bé đi tới bảng và đưa một cục phấn viết.
Niệm Niệm đứng ở trên ghế, cầm phấn viết, ở tọa độ điểm 0 chỗ minh họa ra một cái đường thẳng, “Như vậy! Càng lập thể!”
Kiều thư nhìn bảng đang vẽ tọa độ không gian ba chiều rất là kính nể: DNA quá tuyệt.
Cô giáo Tạ Trì cũng gật đầu, “Chúng ta trước tiên học 2D, chờ học xong rồi, lại học 3d.”
Cô giáo Tạ có chút buồn rầu mà nghĩ: Xem ra cô phải học thêm nâng cao.
Bằng không đứa trẻ ba tuổi đều không dạy được QAQ
Kiều Thư nói trộm cùng Kiều Minh Nguyệt: “Này tuyệt đối là di truyền từ Sầm Nghiên Thanh tên kia!”
Kiều Minh Nguyệt: “……”
Di truyền là không sai, nhưng hiện tại cô không tự tin nắm chắc được Sầm Nghiên Thanh.
Vì thế 6 giờ chiều ngày hôm sau, cô lái xe tới cửa công ty của người kia.
Em gái ở lễ tân bị bất ngờ, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp lóe mắt làm cho choáng váng.
“Chào ngài, xin hỏi ngài tìm vị nào?”
Kiều Minh Nguyệt hôm nay đặt 100% sức lực để lên đồ, trang điểm tỉ mỉ, một bộ đồ đẹp nhưng lạnh, đẹp chói mắt, hoàn mỹ phát huy ra ưu thế của bẩn thân, cô nhìn em gái lễ tân, môi đỏ mỉm cười nói: “Tôi tìm Sầm Nghiên Thanh.”
Cô gái đang định gọi điện thoại, bỗng nhiên phát hiện cái tên này sao mà quen thuộc đến vậy, đầu óc đã thanh tỉnh trở lại.
Àaaa, hóa ra đây lại là một người bị sắc đẹp của tổng giám đốc mê hoặc.
Lễ tân lấy ra thái độ chuyên nghiệp, mỉm cười máy móc lên tiếng, “Ngại quá, Sầm tổng không gặp người ngoài, ngài có hẹn trước không? Nếu không thì chỉ sợ không được, tuy nhiên ngài có thể ở lầu một tham quan tập đoàn của chúng tôi.”
“Ồ, cô gọi điện thoại cho hắn đi, yên tâm, hắn sẽ nghe.” Kiều Minh Nguyệt bình tĩnh mà nói.
Em gái là lần đầu tiên nhìn thấy người theo đuổi bình tĩnh như vậy, lau mắt mà nhìn Kiều Minh Nguyệt, ảnh hưởng bởi sự tự tin của cô, điện thoại đến bí thư của tổng giám đốc.
Người thấy toàn bộ câu chuyện qua khe cửa ( Sầm Tổng muôn đời ế đã nở hoa một lần trong văn phòng)- bí thư nhận được điện thoại, liền xem camera, sau đó nhận ra người này đúng là gái xinh đã tới văn phòng của tổng giám đốc không lâu trước đây.

Bí thư vội vàng chạy đến văn phòng, gõ cửa báo cáo tình huống.
Lúc này, Sầm Nghiên Thanh không có chuyện gì quan trọng, đang ở văn phòng xem văn kiện, nghe vậy cũng rất bình tĩnh, chỉ bảo bí thư đem điện thoại tiến vào.
Sau đó lấy bút ký tên, nói với lễ tân: “Nói cho cô ấy là hôm nay tôi không rảnh.”
Đáp lại hắn không phải lễ tân, mà là Kiều Minh Nguyệt, giọng nói so với hắn càng bình tính hơn, “Không rảnh? Sầm tổng muốn vào núi tu để thành tiên? Hay là chuẩn bị tăng ca? đã 6 giờ, công ty của các anh đang chuẩn bị làm trái với luật lao động anh biết không?”

“…………”
Khí thế của cô giống như tới cửa bắt gian hoàn toàn chấn yểm được Sầm Nghiên Thanh.
“Tôi có chuyện muốn nói cùng anh, 6 giờ anh xuống hay vẫn làm việc tiếp?”
“Tôi xuống.”
“Được rồi, tôi chờ anh ở lầu một.”
Kiều Minh Nguyệt trực tiếp ngắt điện thoại, em gái lễ tân đã kinh ngạc đóng băng não rồi, nhì cô đi đến sô pha mở ra tạp chí, lúc này mới nhớ tới việc pha trà cho người ta.
Vì thế, lúc Kiều Minh Nguyệt đang hưởng thụ buổi chiều trà giữa chừng, Sầm tổng cuối cùng cũng tan tầm.
Thấy người từ xa, Kiều Minh Nguyệt thong thả ung dung buông chén trà, chỉnh lại quần áo, cười với hắn, nửa oán trách nửa làm nũng nói: “Sầm tổng cũng thật khó mời.”
Sầm Nghiên Thanh khẽ thở dài, duỗi tay kéo cô đứng dậy, bất đắc dĩ hỏi nhỏ: “Không phải tôi đã giúp em? Còn muốn tôi làm cái gì?”
Kiều Minh Nguyệt mở to hai mắt, “Anh nói giống như tôi đang lợi dụng anh, tôi là loại người lợi dụng xong thì đá người sao?”
Sầm Nghiên Thanh nhướng mày, “Không thì sao?”
Kiều Minh Nguyệt há mồm nói, “Tôi không lái xe tới, đến để phiền toái anh.”
Sầm Nghiên Thanh thấy xe quen thuộc đậu ở cửa công ty thì sửng sốt, một bên nhìn ánh mắt Kiều Minh Nguyệt đang rất thản nhiên, hắn cười,” Được, tôi lái xe.”
Vì thế, hai người xoay người đi xuống ngầm gara, gara đen như mực, giày cao gót của Kiều Minh Nguyệt dẫm lên trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc, ở trong không gian chỉ có tiếng vọng, bỗng nhiên sơ suất một cái, giày cao gót 8 cm trượt, cả người ngả sang một bên chuẩn bị ngã.

Sầm Nghiên Thanh theo bản năng duỗi tay kéo cô lại, lòng bàn tay sượt qua áo khoác mềm mại vô tình đo được vòng eo của cô, cô bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Tay của cô lạnh lẽo, kéo lấy cổ hắn, đầu ngón tay chui vào cổ áo sưởi ấm, ánh mắt xinh đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Môi đỏ gần nhau trong giây phút.
Giọng hắn khàn khàn, “Làm cái gì?”
Cô chớp chớp mắt, lông mi dài cong vút như chạm vào đầu quả tim hắn.
Không gian lập tức yên tĩnh lại, đầu ngón tay dần ấm lại cọ vào bên gáy hắn, có ý xấu muốn chạm thử vào yết hầu, thời điểm sắp tiếp xúc lại bị người đàn ông nghiêng đầu né tránh.
Giọng hắn có chút không được tự nhiên, tay vẫn còn để sẵn ở eo cô, đem người cuốn vào trong lòng ngực của mình, hít thở chậm dãi.
“Kiều tiểu thư mong cô lịch sự.”
Người con gái đang bị ôm chặt eo - Kiều Minh Nguyệt: “?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận