Chú chủ quầy bánh kếp mới bán xong một đợt, vừa ngửa cổ vặn eo, ngồi xuống nghịch điện thoại, đang chờ video load bỗng thấy hai chàng trai đi tới từ đằng xa.
Một đứa chú đã gặp qua, vì vừa tạt hàng chú mua bánh kếp.
Thằng nhỏ đeo khẩu trang màu đen, chỉ hở mỗi đôi mắt nâu nhạt và hàng mi dày dài, hốc mắt khá sâu, trông cứ như siêu mẫu nước ngoài.
Còn thằng cu bên cạnh chú thấy trông trẻ lắm, mà nó trắng dã man, tay chống ba-toong.
Tuy chống gậy nhưng mà chân lành lặn, rảo bước vững vàng, mỉm cười đi đến quầy bánh của chú.
Chú bánh kếp có cảm giác căng thẳng như bị lãnh đạo đột xuất đến kiểm tra, vội vàng đứng dậy nhìn chằm chặp Khổng Khuyết.
Đúng lúc này video trong điện thoại load xong, phát nhạc nền kinh điển của MV Loạn Thế Cự Tinh.
Ông chú định thần lại, luống cuống tay chân đi ra, hai thằng nhóc cũng vừa vặn đến nơi.
“Chú ơi, lại là cháu này.” Thằng nhóc đeo khẩu trang đen nhìn chú, cười nói: “Lại đến ăn bánh kếp của chú đây.”
“Được chứ, được chứ.”
Vâng, hai thằng cu không ai khác ngoài Phương Mãn và Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết lần đầu tiên ăn quán ven đường nên rất chi là tò mò, treo nụ cười mê hoặc trên miệng rồi cẩn thận xem xét mọi thứ, từ cái ô che nắng cho đến cái bánh xe.
Phương Mãn nhớ đồ ăn thường ngày của Khổng Khuyết là tính bằng vàng, sợ hắn chê nên an ủi: “Không sao đâu, nhìn đơn sơ thế thôi cơ mà ngon lắm, không đau bụng đâu.”
Ông chú gật đầu lia lịa đế theo: “Phải đấy, chú bán bánh kếp hơn chục năm rồi, chưa có ai chê hết.
Cu đẹp trai, ăn gì để chú làm?”
Hồi Phương Mãn còn nhỏ thì bánh kếp Jiang bing chỉ có vài nhân là thịt lợn, ức gà, xúc xích, dăm ba thứ đó thôi… Nhưng vài năm trở lại đây thì bánh kếp đã bắt kịp xu hướng và phát triển lên mức gi gỉ gì gi cái gì cũng cuộn được.
Khổng Khuyết chọn nhân là mì tôm trẻ em, thịt hổ, que cay, cánh gà cay và rắc thêm một lớp ớt bột dày nữa.
(thịt hổ, cánh gà cay là mấy cái đồ Tàu cay cay hay ăn cổng trường đó các ông:)))
Đơn giản là đám học sinh tiểu học quanh đấy chọn ăn gì thì Khổng Khuyết chọn y như vậy.
Vốn chú bánh kếp định đưa bánh cho Khổng Khuyết, cơ mà lại không dám nhìn Khổng Khuyết nên đành quay sang đưa cho Phương Mãn, vì trông có vẻ dễ gần.
Phương Mãn bị mùi cay xộc lên ngứa mũi, vội giơ sang đưa Khổng Khuyết ngay tức thì: “Nè cầm đi, khiếp, cay thế.”
Khổng Khuyết chìa ngón trỏ móc quai túi ni lông, tuy bánh kếp đang bốc khói nóng hổi, nhưng thời gian cộng cảm với Phương Mãn của hắn đã hết nên hắn không thể ngửi được mùi gì.
Hắn nhìn chằm chặp cái bánh kếp khổng lồ, chưa biết ăn như nào.
Phương Mãn lấy di động ra quét mã để thanh toán, cảm ơn chú bán bánh rồi dắt Khổng Khuyết đi.
“Không phải đang đói à Khuyết er?” Phương Mãn gác cùi chỏ lên vai Khổng Khuyết, lười nhác nói: “Ăn luôn lúc nóng đi.”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Không có dao nĩa.”
Phương Mãn: “…?”
Phương Mãn tưởng tượng cảnh Khổng Khuyết ăn bánh kếp như vầy: Theo như thói quen ăn uống của Khổng Khuyết thì hắn sẽ ngồi ưu nhã trên chiếc bàn ăn dài, một tay cầm nĩa, tay kia cầm dao, chia chính xác cái bánh kếp thành những miếng nhỏ đều tăm tắp rồi bắt đầu ăn.
Cứ ăn một miếng bánh lại nhấp một ngụm rượu vang, rồi liếc đôi mắt kiêu kỳ xuống nhìn chúng sinh dưới hàng chục tầng lầu, thành công ăn cái bánh kếp giá 6 tệ thành cái bánh kếp giá 60 nghìn nhân dân tệ.
Phương Mãn vừa nghĩ thế, da gà da vịt đã thi nhau nổi cả tảng.
Bánh kếp phải có cách ăn của bánh kếp!
“Ăn bánh kếp cần gì dao nĩa? Em cầm nó lên rồi cắn từng miếng như ăn hamburger ý!” Phương Mãn lắc bả vai Khổng Khuyết: “Chưa từng ăn như thế chứ gì.
Giờ thử đi, phê tận óc luôn!”
Khổng Khuyết: “… Em chưa ăn hamburger bao giờ.”
“Mai đi ăn.”
Phương Mãn kéo Khổng Khuyết ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi trong công viên rồi ngồi cạnh hắn, tháo túi bóng ra, gói cẩn thận bánh kếp rồi đưa cho Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết cầm bánh, tự nhiên đặt ba-toong sang một bên.
Phương Mãn: “Đưa anh, để đấy lỡ bị cướp mất thì sao? Trông xịn thế này kia mà.”
“Không cướp được đâu.” Tuy Khổng Khuyết nói thế, song vẫn đưa ba-toong cho Phương Mãn.
Phương Mãn nhận lấy, cổ tay chùng xuống.
Ba-toong đầu chim công này nặng dã man.
Gã nhớ lại cảnh Khổng Khuyết từng bị nó đập vào đầu mà sợ, lập tức ước cho Triệu Nặc Hoằng phải ăn cơm tù đến mọt gông.
Ơn giời vẫn còn sống khỏe mạnh.
Phương Mãn sờ nhẹ ót Khổng Khuyết, vết thương đã lành và thậm chí không để lại sẹo, nhưng di chứng vẫn còn đó.
“Ngon không?”
“Giống như đang chạy trên sa mạc Sahara.” Khổng Khuyết quay sang hỏi: “Anh ăn không?”
Mặc dù Phương Mãn không ăn được cay, nhưng xưa giờ vẫn luôn hám thử thách những điều mới lạ, vì vậy cúi xuống ngoạm một miếng.
“Shsss——” Vị giác nhạy cảm khác thường của Phương Mãn lập tức réo chuông cảnh báo, vừa xuýt xoa vừa mở lon cô-ca nốc thẳng vào miệng.
Màn đêm buông xuống, những dây leo trên đầu nhẹ nhàng đung đưa trong gió, người đi thể dục, đi dạo tốp năm tốp ba lướt qua hai người.
Khổng Khuyết ngồi thẳng lưng, cầm bánh kếp cắn từng miếng một.
Hắn không sợ cay nên vẻ mặt vẫn như thường, trái ngược hoàn toàn với Phương Mãn đang thè lưỡi hít hà bên cạnh.
Khổng Khuyết nuốt một miếng cay tê nồng và nói, “Anh lè lưỡi trông khá giống chó.
Rất thú vị.”
Phương Mãn bật cười, duỗi thẳng đôi chân dài, lắc lắc chân: “… Cảm ơn sếp ạ.”
Khổng Khuyết: “Đây là lần đầu tiên em ăn ở ven đường.”
“Đã thấy.
Vì tư thế của em đâu phải tư thế ngồi ăn vặt ven đường.” Tốc độ rung chân của Phương Mãn tăng lên: “Em cũng duỗi chân giống anh đi, làm gì ngồi như họp Liên Hợp Quốc thế, thả lỏng ra.”
Khổng Khuyết duỗi thẳng chân, Phương Mãn dang chân trái để sát vào chân Khổng Khuyết, đụng chiếc dép lào vào giày da của Khổng Khuyết.
Phương Mãn bắt đầu lồng tiếng: “Chào bạn giày da, mình là tông lào, rất vui được gặp bạn.”
Khổng Khuyết ngây người, sau đó lắc chân chạm giày da vào dép Phương Mãn, nói nhỏ: “Chào bạn.”
Phương Mãn: “How are you?”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn tự hỏi tự trả lời: “I’m fine, thank you.
And you?”
Phương Mãn nói xong thì phá lên cười ngặt nghẽo.
Khổng Khuyết không hiểu Phương Mãn cười gì, nhưng hắn thấy thả lỏng một cách diệu kỳ.
Sau khi ăn miếng bánh kếp cuối cùng, Khổng Khuyết vo viên giấy gói với ni lông rồi cùng lắc chân với Phương Mãn.
Phương Mãn mở một lon cô-ca cho Khổng Khuyết, cụng với hắn, bảo: “Giờ anh đang rất vui! Giá như hôm nào em cũng như này thì tốt biết mấy! Nào, uống xong rồi mình về.”
Trừ lần uống cô-ca hồi còn nhỏ trong giếng, Khổng Khuyết chưa từng uống thêm lần nào nữa, chỉ ăn kẹo cô-ca.
Hắn tu một hơi hết nửa lon rồi cẩn thận nếm thử —— không quá ngọt, không ngon như kẹo cô-ca.
“Ức.” Khổng Khuyết đột nhiên nấc cụt.
Khổng Khuyết ngạc nhiên ôm bụng, ngơ ngác nhìn Phương Mãn: “Đây là gì? Ức…”
Mỗi lần phát hiện Khổng Khuyết có chỗ giống người bình thường, Phương Mãn đều vui như mở hội.
Gã ôm bụng cười ngặt nghẽo, và ngay khoảnh khắc ấy, gã chợt nhớ đến thằng bé hồi nhỏ mình đã cứu trong cái giếng bỏ hoang.
Uống xong cô-ca bị nấc cụt, nó cũng ngơ ngác như kiểu khó mà tin được tiếng nấc của mình, rất giống với Khổng Khuyết hiện tại.
“Em…”
Phương Mãn thoáng chựng, gã hiểu thấu cái nỗi đau đớn của Nam Thần Ánh Trăng nên suy bụng ta ra bụng người, nghĩ nói Khổng Khuyết giống ai đó cũng không hay lắm, cho nên cua một cách rất lụa: “Em bị nấc đó, anh dọa em phát là hết ngay.”
Nói xong, Phương Mãn liền vỗ một phát vào người Khổng Khuyết.
“Sao rồi?” Phương Mãn háo hức nhìn Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết cũng háo hức nhìn Phương Mãn, một lúc sau: “… Ức.”
Phương Mãn rốt cục lộ bộ mặt thật: “Hahahahahahhahahahah!!”
Khổng Khuyết: “…..”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...