Hai người về phòng Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết vẫn nhớ như in Phương Mãn bảo chỉ cần hắn ngoan thì sẽ được tét mông cái nữa.
Thế là bé rất ngoan ngoãn bò lên giường, trùm mũ ngủ lên rồi nằm chổng mông.
Phương Mãn: “…”
“Đánh xong phải ngủ luôn đấy.”
Khổng Khuyết: “Hai cái!”
Phương Mãn giữ vững nguyên tắc của mình, nói một là một hai là hai, thế là chỉ tét một phát vào mông Khổng Khuyết: “Không mặc cả mặc kẹo, ngủ.”
Khổng Khuyết thúi khắm trở người, nằm thẳng cẳng trên giường, nhắm mắt.
Phương Mãn đổ vật ra sofa, đợi đến lúc mùi trên người Khổng Khuyết nhạt đi và đều đều, xác nhận hắn đã ngủ, gã mới xoa mặt, thầm buông tiếng thở dài.
Phương Mãn nhớ lại những việc mình đã làm ở tầng hầm ban nãy, đúng ra mà nói thì đáng lẽ gã phải đỏ cái mặt già này, song kỳ thực tâm gã rất vững.
Gã biết thừa rằng mình đang khống chế Khổng Khuyết, và điều đáng sợ nhất là gã rất hưởng thụ quá trình khống chế Khổng Khuyết, như hưởng thụ toàn quyền kiểm soát phim trường và xây từng bước chế tạo tác phẩm của mình.
Gã không biết là do làm đạo diễn nên gã mới muốn khống chế mạnh đến vậy, hay bởi gã muốn khống chế mạnh nên mới làm đạo diễn.
Gã chỉ biết là Khổng Khuyết không phải là tác phẩm của gã, mà là một người độc lập.
Phương Mãn nảy ra câu hỏi từ sâu thẳm tâm hồn: Chẳng lẽ tui cũng là một thằng biến thái?
Kiến thức kỳ quái đã được tăng thêm.
Mười phút sau, Phương Mãn từ bỏ, vì dù có đấu tranh nội tâm thế nào cũng chẳng quay lại được nữa.
Việc đã đến nước này thì làm biến thái cũng được, gã nghĩ mình sẽ giữ được giới hạn cuối, sẽ không làm hại Khổng Khuyết.
Phương Mãn vỗ bụng như lão phật gia, đổ người ra sofa, do nay “tuốt súng” nhiều quá nên chả mấy đã lăn ra ngủ bất tỉnh.
———
Ở Châu Phi xa xôi, Chu Hướng Vãn nhận được một cú điện thoại.
“Angel, biệt thự của Mr.Khổng đột nhiên xuất hiện rất nhiều vệ sĩ.”
Chu Hướng Vãn gửi cục cưng cục chó vàng của mình nhờ Khổng Khuyết chăm hộ nên tất nhiên sẽ cử người của mình ở lại làm nhân viên hót phân để bảo vệ cho Ha Ha vui vẻ trưởng thành, cũng như báo cáo tình hình cho mình mỗi ngày.
“Hớ?” Chu Hướng Vãn lấy ngón trỏ cuộn lọn tóc vàng của mình, “Khổng Khuyết còn sống chứ?”
“Mr Khổng còn sống.
Ba ngày đến bệnh viện một lần, hôm qua vừa xuất viện xong.”
“Ok.”
Chu Hướng Vãn nghĩ ngợi giây lát, gửi cho Khổng Khuyết một tin.
“Mai anh đến đón Ha Ha.
Sai người trải thảm đỏ sẵn chuẩn bị nghênh đón anh đê.”
“Năm phút, chưa trả lời anh.”
“Mười phút, chưa trả lời anh.”
“Ba mươi phút, chưa trả lời anh.”
Chu Hướng Vãn buồn chán spam mười mấy tin nhắn, sau rốt quyết định lên đường đến chỗ Khổng Khuyết do thám xem sao.
Trang viên của Khổng Khuyết tự dưng giới nghiêm là một sự rất bất thường, vì Khổng Khuyết chả khác gì thần chết, liếc ai người đó khắc tự sát, một địch trăm, thêm cả bản thân hắn cũng đếch sợ chết nên nào giờ có cần vệ sĩ đâu.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới cần đến vệ sĩ như thế?
Chu Hướng Vãn nghi Khổng Khuyết khả năng bị giam lỏng rồi, và mấy tay vệ sĩ này không phải thuê để bảo vệ hắn mà là trông coi hắn.
Chu Hướng Vãn tự mình suy diễn xong thì nghĩa khí ngút trời vỗ bàn cái rầm, nghĩ với tư cách là đồng minh thiên thần đẹp nhất của Khổng Khuyết, đã đến lúc mình lên sàn một cách ngầu lòi để cứu Khổng Khuyết khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, tiện thể trả luôn ơn cứu Ha Ha lần trước!
——-
Phương Mãn ngồi trong phòng làm việc của Khổng Khuyết, chia nửa sự chú ý cho chơi game và nửa cho Khổng Khuyết.
Sau khi Khổng Khuyết lấy lại được ít ký ức, cuối cùng cũng không còn ham mê quần đùi của Phương Mãn nữa mà quay lại với những bộ âu phục được đặt may riêng của mình.
Hắn ngồi vào bàn làm việc, tay mân mê hộp kẹo, nghe Lý Bí báo cáo về các đối tác và hợp đồng mình đang nắm giữ.
“Đây là Joseph, nghị viên đảng Cộng Hòa Hạ viện X.
Gã không muốn hợp tác với ngài lắm, nhưng ngài có chứng cứ tham ô của gã…”
“Người này là Vladimir Berev Andreevitsky Angel, con lai Nga – Trung, hiện mang quốc tịch Nga, ngài hay gọi cậu ta là Chu Hướng Vãn.
Mối quan hệ lợi ích của ngài với cậu ta khá phức tạp, cậu ta muốn nuốt chửng công việc làm ăn của ngài và ngài cũng thế, nhưng sau đó hai người đã đạt được một thỏa thuận vi diệu và quay sang thành đối tác… A đúng rồi, con husky kia chính là của cậu ta.”
…
Bản chiếu Powerpoint của Lý Bí có tận hơn trăm trang.
Sau khi nói được một nửa, Khổng Khuyết bèn gõ bàn, cười bảo: “Lý Bí, anh vất vả rồi.
Ra ngoài nghỉ ngơi nửa tiếng rồi vào nói tiếp.”
Lý Bí gật đầu, vội vàng đi ra.
Khổng Khuyết cắn kẹp côm cốp, ngồi trên ghế xoay di chuyển đến chỗ Phương Mãn.
“Phương Mãn, em chăm chỉ làm việc hai tiếng rồi đấy.”
Phương Mãn: “… Oa, Khuyết er giỏi quá.”
Khổng Khuyết: “Em muốn được thưởng.”
Phương Mãn suy nghĩ giây lát, hớn hở nói: “Cho em chọn, ôm hay hôn?”
Khổng Khuyết nghiêng đầu cười, “Em muốn tét mông.”
Phương Mãn: “… Okay.” Phương Mãn thực không ngờ sở thích cuối cùng của Khổng Khuyết lại là tét đít.
Khổng Khuyết đẩy kính, người bốc mùi thơm phức, leo lên sofa: Or2.
Quần tây khác với quần xà lỏn, nhổng mông lên sẽ khiến quần thít lại làm mông vừa tròn vừa căng, vỗ mạnh một cái sẽ có lực nảy về.
Phương Mãn tét một cái rồi thôi, nói: “Cái thằng gửi nuôi husky ở nhà em tên là Chu Hướng Vãn đấy à? Nó giống Nam thần Ánh Trăng không?”
Khổng Khuyết: “… Không.
Mắt hắn màu xanh.”
Phương Mãn nói giọng chua lòm: “Không giống mà còn nuôi chó hộ cơ đấy.
Anh nhớ Lươn Văn Chó, muốn đón nó về nuôi.”
Khổng Khuyết: “Được.”
Phương Mãn khựng lại: “Khổng Khuyết, tuyệt không được lấy Lươn Văn Chó và mẹ anh để uy hiếp anh.
Em làm được chứ?”
Khổng Khuyết đồng ý rất chắc chắn: “Được.”
Phương Mãn tặng Khổng Khuyết một phát tét đít nữa: “Ngoan lắm, thưởng cho cái nữa.”
Bấy giờ ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng gõ, cơ mà vấn đề là họ đang ở tầng ba.
Phương Mãn sợ hốt cả hền, ngoảnh sang trừng trừng nhìn cửa sổ.
Trông thấy một gã trai tóc vàng, mặc quần da đen bó sát sịt và áo gió trắng, sau lưng còn gắn đôi cánh thiên thần, đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ.
Hắn ta vác khẩu súng hạng nặng, vẫy tay với Khổng Khuyết.
Phương Mãn: “…” Đây là cái giống gì?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...