Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô


Lúc Khổng Khuyết không nói không cười cho Phương Mãn một dự cảm xấu rằng hắn sẽ lại làm ra chuyện dở hơi cám hỡi nào đấy.

Ý chí cầu sinh nhất thời tăng vọt, gã bèn vặn nắp chai nước khoáng rồi dâng cho Khổng Khuyết, nhếch mép nói: “Đằng đấy coi này, ngủ cũng ngủ rồi, cũng phải có tí tò tí te bạn cùng giường chứ nhỉ?”
Khổng Khuyết lẳng lặng nhìn chai nước khoáng Phương Mãn đưa, thay vì nhận lấy, hắn lại quay mặt đi ngó chung quanh.
Phương Mãn: “Tìm gì đấy?”
Khổng Khuyết: “Kính của tôi.”
Phương Mãn cảm thấy Khổng Khuyết ngủ được giấc như ngu đi thì phải, gã thận trọng bảo: “Hôm qua lúc đến cậu không đeo kính.”
“À.” Khổng Khuyết nói xong, lại tiếp tục ngây người nhìn Phương Mãn.
Phương Mãn bị hắn nhìn đến mất tự nhiên.

Nếu nói chủ tịch bá đạo nhà người ta lúc nhìn ánh mắt sẽ là biểu đồ hình quạt thể hiện ba phần lạnh lùng bảy phần tình nồng, thì mắt của chủ tịch Khổng Khuyết lại như vòng tròn được vẽ trên giấy bằng bút nước, bị ngòi bút dí mạnh thành cái lỗ đen thui ở giữa.
Phương Mãn ngửi được mùi nguy cơ bị bắt đi hút mỡ, lập tức chạy ù ra máy chạy bộ rồi hùng hục chạy như chưa bao giờ được chạy.
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn: Ngoan chưa nè.
Khổng Khuyết nhìn chằm chặp Phương Mãn, khuôn mặt của gã đang dần trùng khớp với bức họa trong mộng.

Tuy rằng mặt Phương Mãn đã phị ra nhiều, nhưng đường nét thì vẫn rất giống.
Khổng Khuyết nhất thời ngưng thở, ép buộc tách hai khuôn mặt trong tâm trí ra khỏi nhau.
Không ai có thể sống sót dưới bàn tay của cha, anh đã chết, không thể nào béo lên được.
Khổng Khuyết véo sống mũi mình, không sờ thấy mắt kính khiến hắn không quen, khóe miệng hắn dần nhếch lên thành nụ cười.

Hắn chỉnh lại quần áo, lịch sự chào Phương Mãn: “Hẹn gặp lại.

Tôi rất mong được gặp lại dáng vẻ đã giảm cân của anh.”
Phương Mãn hào hùng dõng dạc hô thứ ngôn ngữ của dân cu li bán mình cho tư bản: “Sếp Khuyết cứ là yên tâm.

Tôi nhất định sẽ tăng ca để hoàn thành xuất sắc dự án giảm cân cho sếp!”
Khổng Khuyết cần quay về bên tượng của Ánh Trăng Sáng gấp, hắn qua quýt gật đầu rồi thanh nhã chui ra khỏi song sắt.
Đợi mùi của Khổng Khuyết tan hết, Phương Mãn mới nhảy xuống khỏi máy chạy bộ rồi trải người ra giường như trải bánh cuốn.
Đói rã họng, không muốn ăn rau đâu, muốn ăn thịt cơ.
Phương Mãn đạp chân, tự xốc bản thân: Không sao, Mãn, vững vàng.

Mày sẽ thắng.

Mấy ngày sau không thấy Khổng Khuyết vác mặt đến kiểm tra, nhưng Lý Bí thì sáng nào đúng bảy giờ cũng nhắn WeChat cho Phương Mãn.
– Tập thể dục chưa?
Phương Mãn nào dám ho he câu gì, dứt khoát nhảy lên máy chạy bộ, dồn khí xuống đan điền rồi huỳnh huỵch chạy đúng năm phút – tập thể dục năm phút cũng là tập thể dục!
Tập xong, Phương Mãn rất chi là tự con nhà bà tin trả lời:
– Tập rồi ông anh ei.
Lý Bí, cũng chính là Khổng Khuyết bật màn hình theo dõi và thấy Phương Mãn đang ngồi trên máy chạy bộ gặm dưa chuột.
Khổng Khuyết: “… Ồ.”
Nếu không đốt cháy mỡ thông qua tập thể dục, vậy thì giảm năng lượng nạp vào đi.

Khổng Khuyết lập tức dặn người làm phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của Phương Mãn.
———-
Lượng đồ ăn hàng này của Phương Mãn giảm đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Giờ có thịt hay chăng không còn là vấn đề, mà nếu cứ đà này gã sẽ đói rục xương mà ngoẻo mất.
“Mỗi ngày chỉ được gặm một bắp ngô?” Phương Mãn chỉ vào mâm đồ ăn, “Anh đùa tôi à?”
Người làm bưng bữa ăn cho Phương Mãn vô cảm nói: “Đây là chỉ thị của ngài Khổng.”
Phương Mãn ngửi mùi của gã, biết thừa gã không có ý gì tốt, lười cãi tay đôi, bèn chim lợn Lý Bí.
“Tôi sắp chết đói rồi anh Bí ơiii.”
Lần này Lý Bí không trả lời mau lẹ như trước, khéo Khổng Khuyết ra lệnh mỗi ngày chỉ cho gã ăn nhõn một bắp ngô thật cũng nên.
Mẹ kiếp, này là ngược đãi chứ giảm mẹ gì nữa!
Phương Mãn: Tức đến đau dạ dày.
Phương Mãn tuy lắm mồm, nhưng thực ra cũng kiêu ngạo lắm đấy.

Gã nghĩ đầu óc Khổng Khuyết không bình thường nên mới luôn nhường nhịn hắn hết nấc.

Thế nhưng Khổng Khuyết lại ỷ vào gã nhường mà cứ dí gã vào chỗ chết, thật là… đáng ghét vãi!
Con giun xéo lắm cũng quằn, Phương Mãn cáu tiết điên cuồng xé chăn ga rèm cửa rồi xoắn thành sợi dây dày luồn vào hai song sắt, xong lại cắm cái gậy vào giữa, dồn hết sức bình sinh xoay gậy theo chiều kim đồng hồ, một lúc sau vặn được ra một khoảng nhỏ.
Phương Mãn bị đói bức thành gầy, khe hở này tuy bé song đã không còn cản nổi thân hình gã.

Đương định lách người chui ra ngoài thì đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, như có hai bàn tay bóp lấy dạ dày gã rồi xoắn lại như vắt khăn mặt, vắt ra nước ợ chua.
Phương Mãn úp mặt vào bồn cầu nôn một bụng nước mà cơn đau vẫn không thuyên giảm, trái lại tăng thêm.

Gã đau đến mức không đứng dậy nổi.

“Đệt bà nó…” Phương Mãn hoang mang nhắm mắt, “Chả nhẽ ông đây phải chết vì đói…”
——–
Phương Mãn hệt cái đinh găm chặt trong tâm trí Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết đã tốn rất nhiều tâm sức để cậy gã ra khỏi đầu mình, nhưng càng lúc nó càng lún sâu hơn.
Phá hủy gã? Chỉ cần cho nổ tung căn phòng kia thì tâm trạng hắn sẽ không bị gã ảnh hưởng nữa.
Nếu không nỡ, vậy thì phá hủy mình đi.
Khổng Khuyết đứng trên sân thượng tòa nhà cao chót vót, hắn nhích lên một bước, nửa bàn chân đã chơi vơi bên ngoài, như thể chỉ cần một cơn gió vờn qua cũng đủ thổi bay hắn xuống.
“Ngài Khổng!” Lý Bí hớt hải chạy đến, trông thấy dáng vẻ như muốn nhảy lầu của Khổng Khuyết thì sợ bay màu, vội vã hô lên: “Phương Mãn bị viêm dạ dày cấp, ngài muốn đi thăm không ạ?”
Khổng Khuyết: “Sẽ chết ư?”
Lý Bí: “… Không.”
“Ồ.” Khổng Khuyết vốn tính mặc kệ, song Phương Mãn trong đầu hắn đột nhiên phồng lên thành một gã khổng lồ rồi không ngừng vo ve: “Đi gặp anh ta đi gặp anh ta đi gặp anh ta…”
Khổng Khuyết đẩy mắt kinh, chợt lùi lại một bước, “… Đi gặp anh ta.”
Phương Mãn đã phá cái ngục giảm cân đến tan hoang, đang nằm trơ trọi trên giường truyền dịch, trông thê thương vô cùng.
Khổng Khuyết vừa bước vào cửa, Phương Mãn chợt mở choàng mắt, không nói lời nào, nhặt bắp ngô ném vào mặt Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết không tránh không né, trán bị bắp ngô đập thẳng, lần này khá đau nhất thời khiến Khổng Khuyết vui vẻ.

Hắn nhếch khóe miệng, cười hỏi: “Giận à?”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết dang tay nói: “Còn nữa không? Ném thêm mấy cái cho nguôi giận đi.”
Phương Mãn cười khẩy: “Còn hay không chả lẽ không biết? Ném còn nhẹ đấy, mày nhốt ông thêm nữa ông cắm vào đít mày!”
Khổng Khuyết cúi xuống nhìn chằm chằm bắp ngô trên đất, suy tính đúng ba giây, sau đó cúi người nhặt lên rồi bắt đầu cởi quần.
Phương Mãn: “???”
Khổng Khuyết đưa bắp ngô cho Phương Mãn, nở một nụ cười biến thái nhưng chứa chan mong chờ, “Làm đi.”
Phương Mãn: “… Mày tự nhún không biết xấu hổ nhưng cũng nên nghĩ đến cảm nhận của bắp ngô được không?”
Khổng Khuyết nói: “Cân nặng của anh còn chưa đạt tiêu chuẩn, nên tôi phải nhốt anh.

Cắm đi.”
“Đệch,” Phương Mãn có cả mả lời muốn chửi nhưng bụng đau quá nên không thốt ra được, mãi sau mới rặn được câu: “Cút cút cút.”
Khổng Khuyết leo lên giường, cứng rắn nhét bắp ngô vào tay Phương Mãn.

Phương Mãn cáu tiết quẳng mạnh bắp ngô đi.


Khổng Khuyết thấy thế lại mò xuống giường nhặt về đưa cho gã.
Phương Mãn không cầm, nhắm mắt không buồn nhìn Khổng Khuyết.

Trong bóng tối, gã nghe thấy Khổng Khuyết bò lên giường rồi không biết sột soạt mần xúc cái gì.

Gã bèn mở mắt ra xem thì thấy ranh con xui xẻo này đang nằm cạnh gã.
Tạo dáng or2. (xem chú thích cuối chương)
Chuẩn bị cho “bắp ngô nhập động”.
Phương Mãn: “…”
Hắn ra tay với mình rất ác, gần như là ấn vào không chút do dự.
Đù má nó ngu hết thuốc chữa!
Phương Mãn vung tay cướp lấy bắp ngô, nổi cơm tam bành: “Đệch mẹ mày đéo biết đau à?”
Khổng Khuyết nghiêng đầu nói: “Anh hết giận chưa?”
Phương Mãn hất tay quẳng bắp ngô đi xa tít, thấy Khổng Khuyết chuẩn bị xuống giường nhặt lại thì hét lên: “Không được nhặt!”
Phương Mãn túm lấy gáy Khổng Khuyết rồi tì mặt hắn vào ngực mình: “Đừng làm gì nữa, tôi sắp bị cụ hành cho suy nhược tinh thần rồi đây này.”
Khổng Khuyết thoáng ngửa mặt lên, nhắc lại như máy phát: “Anh hết giận chưa?”
Phương Mãn: “… Xem biểu hiện của cậu, nằm xuống.”
Khổng Khuyết nằm bất động trên người Phương Mãn: “Ừm.”
Phương Mãn sụt cân nên thịt thà không còn mềm như trước, nhưng vẫn khiến Khổng Khuyết nhớ đến cái gối nhỏ của mình.

Hắn hít sâu một hơi, không ngửi được mùi gì.
Viêm dạ dày cấp có cảm giác gì?
Khổng Khuyết lè lưỡi liếm cổ Phương Mãn, nếm được ít mồ hôi.
Phương Mãn xuýt xoa tiếng, nghiêng đầu nói: “Lại làm cái vẹo gì đấy?”
Khổng Khuyết bật cười, nói: “Tôi muốn… đau cùng anh.”
Bấy giờ Phương Mãn mới nhớ đến khả năng cộng cảm của Khổng Khuyết, nghĩ bụng Khổng Khuyết đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Có lẽ là ảnh hưởng từ tâm lý, dường như cơn đau của gã được Khổng Khuyết gánh bớt một phần.

Ý thức Phương Mãn dần tan rã, thiu thiu thiếp đi.
Khổng Khuyết vẫn ngoan ngoãn nằm bên người Phương Mãn, gối đầu lên phần ngực mềm mại rồi chăm chú đếm lông mi của gã.
Đang đếm đến sợi thứ 100 thì thấy Lý Bí nhễ nhại mồ hôi chạy vào, cúi đầu báo cáo: “Ngài Khổng, đã tìm được nguyên nhân gây viêm dạ dày cấp của Phương Mãn rồi.”
Khổng Khuyết nhếch khóe miệng: “Ừ?”
“Chế độ ăn của Phương Mãn là ba bữa một ngày gồm thức ăn ít calo và dinh dưỡng cao như ngài căn dặn.

Nhưng người làm chăm sóc Phương Mãn là người mới, tưởng ngài đang giam kẻ thù nên đã trộm xén thức ăn đem về cho vợ con ở nhà.” Lý Bí lấy khăn tay nhỏ lau mồ hôi, “dẫn đến… Phương Mãn phải ăn ngô hai ngày.”
“Ra vậy…” Khổng Khuyết nghiêng đầu, nở nụ cười tươi rói: “Anh xử lý như nào?”

Lý Bí thoáng run rẩy: “Người làm đó tôi đã giải quyết rồi.

Về phần lơ là kiểm tra của mình, tôi sẵn sàng nhận bất cứ hình phạt nào.”
Khổng Khuyết đang định nói, Phương Mãn trong mơ ngửi thấy mùi máu tanh nồng liền vô thức vỗ đầu Khổng Khuyết: “… Thúi… chết đi được.”
Khổng Khuyết hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng, đẩy kính rồi nói: “Đi nấu món gì mà bệnh nhân viêm dạ dày cấp ăn được đi.”
Lý Bí đội ơn các cụ gánh còng lưng quả này.

Đừng thấy Phương Mãn bị hành thế kia mà lầm, Lý Bí biết thừa vị trí của Phương Mãn trong lòng Khổng Khuyết cao cỡ nào, không lỗi gì lớn hơn việc lơ là khiến Phương Mãn xảy ra chuyện như kia.

Sở dĩ vừa rồi Khổng Khuyết dễ dàng tha cho anh là do một câu nói mớ của Phương Mãn.
Lý Bí cầm khăn tay nhỏ, chăm chỉ xuống nấu cháo cho anh vợ nhỏ “một tạ” của chủ tịch bá đạo.
Lúc Lý Bí đẩy xe đựng đồ ăn lên thì Khổng Khuyết đã đếm xong lông mi của Phương Mãn và bắt đầu chuyển sang tóc.
Không đếm hết được, quá nhiều, cầm trong tay như một quả cầu lông bù xù.
Lý Bí nhấc nắp bát đựng cháo, có đầy đủ từ cháo trắng, cháo hải sản, cháo bò băm, cháo thịt nạc trứng muối, cháo nhân sâm, cháo yến sào đến cháo táo đỏ,… Các nguyên liệu đa dạng quyện với mùi thơm của gạo ninh nhừ xộc vào mũi Phương Mãn, chưa được mấy giây sau, Phương Mãn đã lầm bầm mà tỉnh.
Vừa mở mắt đã bị một xe cháo màu sắc lòe loẹt bày la liệt làm cho sốc ẻ.
Khổng Khuyết mỉm cười hỏi: “Muốn ăn gì?”
Phương Mãn lướt một lượt xe đồ ăn: “Trứng muối thịt nạc đi.”
Lý Bí bê bát cháo đưa cho Phương Mãn.

Phương Mãn húp vài hớp rồi bảo: “Còn lại cất vào tủ lạnh mai ăn.

Đời này tôi không muốn nhìn thấy ngô nữa đâu.”
Nào chỉ là nhìn, giờ Phương Mãn mới chỉ thoáng nhớ đến hình bắp ngô đã liên tưởng ngay đến hoa cúc của Khổng Khuyết.

Gã ô nhiễm rồi.
Ăn cháo xong Phương Mãn đã thấy đỡ hơn chút, bèn nghiêm túc nói: “Khổng Khuyết, thả tôi ra.

Đừng khiến mọi chuyện đi quá xa.”
Khổng Khuyết: “Được.”
Nhốt Phương Mãn tuy rằng bớt việc nhưng không an toàn.

Khổng Khuyết không muốn thấy Phương Mãn phải gặp thêm chuyện gì nữa.

Vẫn nên để gã bên người thì hơn, tiện giám sát việc giảm cân của gã.
Phương Mãn nghi hoặc nói: “… đồng ý nhanh thế? Trong đầu lại ủ cái ý xấu gì phải không?”
Khổng Khuyết chỉnh lại kính, bảo: “Kiền Thiên Ý ở Úc bị chuột túi tấn công, anh với tôi đến xem sao.”
Phương Mãn: “…” Vượn tiến hóa cấp cao nhất mà cũng bị chuột túi đánh á?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui