Ánh Trăng Sáng Lòng Anh

14.

Ngày hôm sau Kiều Hề thức dậy, eo mỏi lưng đau toàn thân khó chịu, cô trừng mắt nhìn trần nhà phiền não, Cố Duy Viễn mở cửa đi vào, đưa di động cho cô, Kiều Hề mở to hai mắt đần độn nhận lấy điện thoại.

"Ha ha, babe, chiêu này bạo không, Cố Duy Viễn dù không thích cậu chắc chắn cũng thèm muốn cơ thể cậu, nên biện pháp chậm chạp của cậu không dùng được, phải dùng chiêu mạnh. Ha ha, không cần cảm ơn tôi, mâu thuẫn giữa vợ chồng không có gì không thể giải quyết trên giường, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, ngày mai đến tòa soạn báo..."

"Mao Ninh, con mọe cậu, tôi cảm ơn cả nhà cậu."

Kiều Hề ném điện thoại di động, tức giận run cả môi, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Cố Duy Viễn, mặt đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn che kín người.

"Đêm qua... đêm qua, em không... làm gì anh chứ?"

Kiều Hề nói xong muốn cho mình một bạt tai, đau đớn trên người rõ ràng cho thấy ăn không chùi mép, cô cũng không thể trách anh, vì cuộc điện thoại của Mao Ninh đã khiến cô nghĩ ra, đêm qua cô đang vẽ khỏa thân chính mình cơ mà, sau đó Cố Duy Viễn đi vào, sau đó...

Dù là ai bắt đầu trước, tóm lại, đều là cô dụ dỗ trước, tuy là cô không cố ý, nhưng mà ai bảo cô quần áo không chỉnh tề chứ.

Cô đỏ mặt xấu hổ, Cố Duy Viễn khẽ thở dài, vén chăn nằm vào, đưa tay kéo Kiều Hề ôm vào lòng, cả người Kiều Hề cứng ngắc không dám nhúc nhích, sau đó Cố Duy Viễn đưa ví của mình cho cô.

"Kiều Hề, mở ví tiền ra."

Kiều Hề ngẩn ra không dám nhận, thấy vậy Cố Duy Viễn tự mở ví tiền ra, sau đó Kiều Hề nhìn thấy tấm hình mà Trần Hân đã nói.


Một bức ảnh chụp chung hai người đứng sóng vai bên nhau, đã rất lâu.

Thật sự đúng như Trần Hân nói, trong ví tiền của Cố Duy Viễn có một tấm hình anh chụp chung với một cô gái, Kiều Hề và cô gái trong hình có vẻ ngoài thật sự giống nhau.

Không đúng, không phải rất giống, là cực kỳ giống, vì cô gái trong ảnh chính là cô.

"Anh... em... chúng ta chụp chung bao giờ? Trước đây em không biết anh mà."

Kiều Hề ấp úng không nói rõ, trong lòng vô cùng kích động, cho là mình nhận nhầm, còn nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

Cố Duy Viễn hôn một cái lên trán cô, anh nói lúc đó em quá chói mắt, rực rỡ lấp lánh, tất nhiên không nhớ anh.

Kiều Hề hỏi anh có ý gì, Cố Duy Viễn cười không nói gì, chỉ nâng cằm cô, nghiêm túc và tập trung dặn.

Anh nói: "Kiều Hề, giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là thấu hiểu, có bất cứ nghi ngờ gì cứ trực tiếp hỏi anh, nếu như không vui lại nhẫn nhịn không nói, chắc chắn sẽ làm mâu thuẫn nhiều hơn."

Kiều Hề hai mắt đẫm lệ đâm đầu vào lòng anh, cô hỏi anh, thật sự chuyện gì cũng hỏi được sao, Cố Duy Viễn cầm lấy tay cô cười gật đầu.

Kiều Hề hỏi anh, quan hệ với Trần Hân như thế nào, vì sao Trần Hân biết trong ví anh có tấm ảnh. Cố Duy Viễn nói chuyện tấm ảnh chỉ có hai người đồng nghiệp cùng phòng nhìn thấy, Trần Hân chưa bao giờ thấy, chắc là nghe nói.

Kiều Hề hỏi anh sao lúc xem mắt phải cách mấy ngày mới đồng ý, sao không đáp lại cô ngay tại đó. Cố Duy Viễn nói anh lo là cô đưa ra quyết định trong lúc vội vàng, đúng lúc mấy ngày đó tình hình của bà không ổn lắm, anh luống cuống nên để cô có ba ngày đưa ra quyết định.


Kiều Hề hỏi anh sao đêm tân hôn không làm gì, Cố Duy Viễn nói vì anh không muốn ép buộc cô, muốn đợi cô thích anh hoặc cô tự nguyện.

Kiều Hề hỏi anh thích cô từ lúc nào, anh nói từ lúc bỏ tấm ảnh vào ví tiền.

Kiều Hề xoay người đẩy ngã anh, đỡ mặt anh cười như hoa.

Cô hỏi anh còn có chuyện gì khác giấu cô không, Cố Duy Viễn nói có, Kiều Hề hỏi anh là chuyện gì, anh ôm eo của cô kéo xuống, dán vào tai cô, hơi thở nóng rực.

Anh nói, mẹ chồng em ngày nào cũng gọi điện làm phiền anh, hỏi lúc nào chúng ta sinh em bé cho họ đùa.

15.

Năm mới, ngày rằm tháng giêng, Kiều Hề kiểm tra phát hiện mang thai, cha mẹ hai bên đều vui, cũng không có bận gì nên đều chạy đến nhà, cái gì ăn được cái gì không ăn được, cái gì nên làm cái gì không nên làm, khiến tai Kiều Hề nghe đến nỗi sắp đóng kén.

Từ sau khi mang thai, cô đã bị cha mẹ hai bên hạ lệnh cấm túc, may mà cô vẽ tại nhà, may mà Cố Duy Viễn dành nhiều thời gian bên cô.

Lúc Mao Ninh tìm cô, Kiều Hề đang nằm trên đùi Cố Duy Viễn, Cố Duy Viễn ngoáy tai cho cô, hai người ủ trên ghế sofa, ánh nắng tươi đẹp, không gian tĩnh lặng.

Mao Ninh đưa tạp chí cho cô, nói là tạp chí của anh ta giúp cô nổi tiếng hơn, khóc lóc đòi ở lại ăn cơm.

"Kiều Hề, tác phẩm tháng trước cậu đạt giải, nhất định phải để chúng tôi phỏng vấn đó, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay tôi có cầm đồ theo, babe, tương lai của anh đây dựa vào cưng đó."


Kiều Hề cười ha ha nhìn anh ta, không nói gì, chống cái bụng lớn bảo Cố Duy Viễn đỡ cô dậy, sau đó nói được với Mao Ninh, bảo bên ngoài nắng đẹp, đi ra ngoài.

Cố Duy Viễn cưng chiều nhìn cô, cười không nói, Mao Ninh vui vẻ lấy máy ảnh và máy ghi âm trong túi ra, lắc lư đi ra ngoài.

Kiều Hề đi chậm, Mao Ninh đi trước, đi đến cười, Kiều Hề đá vào mông Mao Ninh.

"Cút đi."

Rầm!

Tiếng cửa nặng nề đóng lại.

Cô thù rất dai.

16.

Lúc Cố Duy Viễn biết Kiều Hề, cô hai mươi tuổi, anh cũng hai mươi tuổi.

Lúc đó Kiều Hề đã hào quang chói mắt, cô là sinh viên học viện mỹ thuật, dù là vẻ ngoài hay là tài năng đều chói mắt.

Lúc cô đến trường của họ là khi được mời tham gia triển lãm tranh, lần đầu tiên Cố Duy Viễn nhìn thấy cô, cảm thấy cô gái này vừa gặp đã yêu, không sai, tim đập thình thịch, vừa gặp đã yêu.

Anh là người của hội sinh viên phụ trách tiếp đón họ, khi đó anh rất tự ti, không đủ can đảm tìm cô nói chuyện, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn cô được vây quanh.


Sau đó lúc chụp ảnh, anh tìm cơ hội đứng bên cạnh cô, sau khi lấy được ảnh, anh cắt bỏ những người khác chỉ để lại cô và anh, sau đó bỏ vào ví tiền, nhiều năm như vậy, ví tiền đổi, nhưng ảnh chưa bao giờ đổi.

Để theo kịp bước chân của cô, anh thay đổi để mình tốt hơn, đợi đến khi anh có đủ năng lực và can đảm đến viện mỹ thuật tìm cô thì cô đã trở thành cô của phiên bản tốt hơn.

Cô trở thành họa sĩ, bí ẩn lạ kỳ, lại được săn đón, anh cho rằng hai người sẽ không bao giờ chạm vào nhau. Mãi đến khi mẹ anh đưa cho anh một tấm hình.

"Duy Viễn à, một lần cuối, xem như mẹ cầu xin con, đây là một người bạn của mẹ giới thiệu, cháu gái bên ngoại của bà ấy, là một họa sĩ, vẻ ngoài rất đẹp, nếu như con lại không đồng ý, mẹ cũng không bắt con xem mắt nữa."

Họa sĩ sao? Anh rất có thiện cảm với từ này, nên nhìn thoáng qua, kết quả là lòng như nở hoa, anh từng cho là cô đã kết hôn, cũng đã thất vọng.

Mặc dù biết chắc chắn cô không nhớ mình, nhưng mà vẫn sợ cô nhìn thấy ảnh nhớ lại anh lúc còn non yếu năm đó, nên anh không để ảnh chụp.

Ngày xem mắt, thật ra anh đã đến rất sớm, còn sớm hơn cô nửa tiếng, chỉ là vì quá căng thẳng nên ngồi ở vị trí bên cạnh.

Lúc cô đến, anh vẫn luôn quan sát, cố gắng giữu bình tĩnh, sau đó thấy cô ghé lên bàn ngủ, có vẻ cô rất mệt nên anh không làm phiền cô.

Anh thấy cô gọi một phần bánh nếp đường đỏ, nhìn thấy cô dần hết kiên nhẫn, anh mới ép bản thân bình tĩnh đi đến.

Lúc cô dị ứng, anh rất đau lòng, cô nói muốn anh chịu trách nhiệm, lòng anh như mở cờ, không đợi nổi đồng ý, nhưng mà anh lại lo là anh nhất thời xúc động, vì mẹ anh nói cô đã xem mắt hai mươi lần rồi.

Anh sợ cô nhất thời xúc động nên ba ngày mới đưa ra quyết định, đúng lúc sức khỏe của bà cũng chuyển biến tốt, anh lập tức để mẹ gọi điện thoại, may mà vẫn còn kịp.

Từ lúc còn bối rối ngây ngô và non trẻ, đến trầm ổn và sâu đậm lúc này, ánh trăng sáng trong lòng anh vẫn luôn là Kiều Hề.

~~~tung bông hoàn truyện nè~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận