Trước nay Lăng Lan làm việc đều vô cùng ổn thỏa, rất nhanh nàng liền dẫn theo một lão lang trung tới.
Ôn Ninh là cô nương chưa xuất giá, nên chỉ có thể chẩn bệnh qua một lớp bình phong, lang trung dường như cực kỳ có kinh nghiệm đối với loại tình huống này, ông bắt mạch xong rồi chậm rãi nói: "Sợ là gần đây tiểu thư quá mức lo lắng. Nghe nói gần đây quý phủ sắp có việc vui, chắc hẳn tiểu thư cũng vì vậy mà mệt nhọc. Lão phu sẽ kê cho tiểu thư ba thang thuốc, nhưng tiểu thư cũng cần phải buông lỏng tinh thần, nghỉ ngơi nhiều hơn, sau ba thang thuốc nếu còn không có chuyển biến tốt, lão phu sẽ lại đến."
Được nhắc tới như vậy ngược lại khiến Lăng Lan kịp phản ứng.
Cô nương nhà nàng không phải chính là từ ngày Thẩm gia tới nghị thân bắt đầu phát sốt, sau đó không ngừng gặp ác mộng rồi nói năng mê sảng hay sao?
Nhưng mà trước đây nàng cũng không đem hai chuyện này liên hệ với nhau.
Thứ nhất cô nương với Nhị công tử Thẩm gia chính là hôn ước đã định ra từ nhỏ, chỉ là những vấn đề cụ thể thì gần đây mới chính thức bàn bạc; thứ hai mặc dù cô nương và Thẩm công tử không thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng một năm luôn có thể gặp nhau được hai ba lần, nàng nhìn ra hai người là có chút tình ý, mỗi lần đề cập đến Thẩm công tử cô nương đều đỏ mặt, đôi mắt của nàng ấy như hàm chứa xuân thủy.
Nhưng quả thật trước đây nàng có nghe qua người ta nói, nữ tử trước khi xuất giá thường dễ dàng hoảng sợ khó có thể bình an, sầu lo nghĩ nhiều, dù sao thì làm vợ người ta, cùng với ở tại nhà mình làm cô nương, rất là khác biệt.
Lăng Lan bỗng cảm thấy áy náy.
Trong phủ phu nhân mất sớm, chỉ còn lại lão gia và hai vị công tử, từ trước đến nay những chuyện khuê phòng này cô nương không có nơi nào để nói, lão gia cũng là cân nhắc điều này, mới đặc biệt chọn đại nha đầu lớn hơn cô nương hai tuổi là nàng. Từ trước đến nay nàng tự thấy mình là người tâm tư cẩn thận, làm việc chu toàn, nhưng chuyện này nàng lại hoàn toàn không ngờ tới.
Thế là đợi sau khi lang trung rời đi, Lăng Lan lập tức đỡ Ôn Ninh ngồi xuống nhuyễn tháp, còn mình thì vừa thay nàng chải tóc, vừa nói khẽ: "Cô nương, đều do A Lan không tốt, lại không mảy may phát giác được tâm tư cô nương. Người và Thẩm công tử đã không gặp nhau ba tháng, đúng là sẽ cảm thấy có chút xa lạ?"
Trong giấc mơ ngày hôm qua vẫn là trời đông giá rét, tỉnh dậy thì trời đã dạt dào sắc xuân, Ôn Ninh đẩy cánh cửa sổ bên giường ra một chút, hít sâu một hơi: "Có lẽ là vậy."
Nàng gặp ác mộng mấy ngày không phải bởi vì Thẩm Tấn, nhưng cái tên Thẩm Tấn này, hôn sự của nàng và Thẩm Tấn, đã qua nhiều năm như vậy, hoàn toàn chính xác là vô cùng xa lạ.
"Cô nương, tất cả nữ tử trước khi gả đi đều phải trải qua chuyện này, Còn có một vài tiểu thư khuê các chưa từng được thấy vị hôn phu trước khi thành thân. Cô nương cùng với Thẩm công tử tốt xấu gì cũng có giao tình từ bé, hiểu rõ lẫn nhau, mặc dù gả đi không thoải mái như lúc còn ở nhà, nhưng cô nương yên tâm, A Lan sẽ hết lòng giúp đỡ người, chủ mẫu của Thẩm gia nhìn có vẻ hơi khó đối phó, nhưng Thẩm công tử đối xử với người vô cùng tốt, nhất định sẽ đứng về phía người." Lăng Lan vừa cuộn lại tóc cho Ôn Ninh, vừa nói liên miên.
Ôn Ninh không có cẩn thận nghe nàng ấy nói, chống cằm nhìn khung cảnh mùa xuân bên ngoài cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Trong lần nghị thân ở kiếp trước, nàng rất căng thẳng, vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, về cơ bản là nhất trí với ý nghĩ của Lăng Lan.
Nàng và Thẩm Tấn đính hôn từ nhỏ, khi còn bé không rõ việc này có ý tứ gì, nhưng Đại ca và Nhị ca luôn lấy chuyện này ra trêu đùa nàng, khiến nàng mặt đỏ tới mang tai không biết phải phản bác như thế nào, tới mức nàng phải hét lớn "Ta không muốn xuất giá, ta không muốn gả cho Thẩm gia Nhị công tử gì đó đâu"!
Tới khi lớn hơn một chút, có tâm tư thiếu nữ, xét về dáng vẻ và tài hoa của Thẩm Tấn thì quả thực đều là thượng phẩm, thân là võ tướng mà từ trước đến nay nói chuyện với nàng luôn ôn nhu nhẹ nhàng, đối xử với nàng cũng là quan tâm cẩn thận, thực sự khiến cho nàng rung động
Cho nên mặc dù nàng có lo lắng, nhưng vẫn là bằng lòng gả. Chủ mẫu của Thẩm gia quả thực có chỗ làm khó dễ, nhưng cuối cùng việc nghị thân vẫn diễn ra suôn sẻ.
Nàng cũng là tam môi lục sính mà gả vào Thẩm gia.
Chỉ là thời gian gả vào Thẩm gia, cũng không tốt đẹp giống như tưởng tượng của nàng.
Ngày thành thân đó, còn chưa vào động phòng, Thẩm Tấn đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, trong đêm xuất chinh đến Nam Cương, để lại tân nương như nàng một mình đối mặt với một nhà già trẻ của Thẩm gia.
Thẩm gia chủ mẫu Lương thị từ lúc nghị thân đã nghĩ tới việc hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng vì bà ta không chịu được thái độ cương quyết của Thẩm Tấn nên mới không thể làm gì được, bây giờ Thẩm Tấn không có ở đây, bà ta vốn đã nhìn nàng không vừa mắt, thế nên làm khó dễ nàng khắp nơi.
Lúc đó Ôn Ninh chỉ mới mười lăm tuổi, không chỉ là hòn ngọc quý trên tay Ôn gia, còn lớn lên dưới sự che chở và ưu ái của Ôn Đình Xuân cùng hai vị huynh trưởng. Sau khi Ôn phu nhân qua đời, Ôn Đình Xuân chưa từng tục huyền nạp thiếp, có thể nói Ôn Ninh là vị nữ tử duy nhất ở hậu viện, chính vì thế làm sao mà nàng có thể hiểu hết được đủ loại cong cong vẹo vẹo của nơi hậu viện? Thẩm Tấn không có ở đây, không ai làm chỗ dựa cho nàng, cả trong tối lẫn ngoài sáng nàng phải chịu không ít thiệt thòi.
Thực ra trước khi gả đi nàng cũng đã biết Lương thị khó ở chung, Thẩm Tấn lại không ở nhà, vậy những uất ức kia nàng cũng đành chịu đựng, nàng vốn cho rằng nhịn một chút, đợi Thẩm Tấn trở về thì mọi chuyện đều tốt.
Nhưng nửa năm sau, tiền tuyến truyền đến tin tức, đại quân Nam phạt thất bại nặng nề, Nhị công tử Thẩm gia Thẩm Tấn, tiểu tướng quân trẻ tuổi nhất trong triều, chiến tử sa trường.
Trong vòng một đêm, ngay cả chút thể diện còn sót lại Lương thị cũng không muốn duy trì nữa, khóc to mắng nàng là "Tai tinh", "Khắc chồng", muốn đuổi nàng ra khỏi Thẩm gia.
Ngắn ngủi thời gian nửa năm, Ôn gia cũng không còn như ngày xưa. Ôn Đình Xuân vốn là quan tứ phẩm hồng lư tự khanh, chức quan không tính là thấp, nhưng quyền hạn cũng chẳng có bao nhiêu, công việc chính là sắp xếp cho quan khách của triều đình và là người chủ trì công việc trong các buổi lễ, việc này tốt ở chỗ ổn định và an toàn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cái công việc ổn định và an toàn này lại xảy ra sự cố.
Vào buổi cung yến đêm giao thừa năm đó, trong rượu của Lưu Cầu vương tử bị người hạ độc, khiến hắn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Ôn Đình Xuân bị bắt để thẩm tra, Đại công tử Ôn gia tự xin làm sứ thần đi đến Lưu Cầu để hòa giải, mà vào lúc này Nhị công tử Ôn gia từ trước đến nay bất cần đời lại cũng xin lệnh đi đến Bắc Cương, ra sức vì nước.
Ôn phủ sớm đã rỗng tuếch, Ôn Ninh cũng không có nơi nào để đi.
Lúc đó Ôn Ninh còn nghĩ rằng, Lương thị đuổi nàng ra khỏi phủ, là vì bà ta vốn đã không thích nàng, lại thêm nỗi đau mất con, không có chỗ nào để trút bỏ đau khổ nên mới quy hết mọi bất hạnh đều là do nàng mà có.
Sau này nàng mới hiểu, tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch giữa Lương thị và Bùi Hữu.
"Cô nương?" Lăng Lan khua khua tay trước mặt Ôn Ninh.
Ôn Ninh tỉnh táo lại, ngước mắt lên: "Làm sao vậy?"
Lăng Lan nhất thời sửng sốt một chút.
Nàng luôn có một loại ảo giác, từ sau khi phát sốt, ngoài việc cô nương gặp phải ác mộng và nói năng mê sảng ra thì dường như đột nhiên cô nương đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trước giờ cô nương cũng không phải là người có tính cách hoạt bát, nhưng dù sao nàng ấy còn nhỏ tuổi, trong nhà lại không có chủ mẫu, nên nàng ấy thường xuyên lộ ra sự bối rối và vẻ mặt rụt rè, cũng rất là ỷ lại vào nàng.
Sau lần tỉnh lại này, từ cử chỉ đến ánh mắt của cô nương đều thể hiện sự bình tĩnh mà trước nay chưa từng có.
"Em vừa mới nói là nếu người vẫn lo lắng thì qua hai ngày nữa chúng ta chọn một ngày có thời tiết tốt, đến Từ Ân Tự thắp nén hương, người thấy thế nào?" suy tư của Lăng Lan đến nhanh mà đi cũng nhanh, nàng vừa cười vừa lặp lại lời mới nói một lần.
Ôn Ninh vẫn không có trả lời đề nghị này của nàng, mà là hỏi nàng: "Vị lang trung kia làm thế nào mà biết được trong phủ gần đây sẽ có việc vui? Nhưng đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lăng Lan sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: "Hôm nay Thẩm Thượng thư cùng Lương thị đến đây, bàn bạc chuyện hôn sự với lão gia tại chính sảnh, chắc là bị vị lang trung kia nhìn thấy." Nàng vừa cười vừa nói: "Người cũng biết, hôn ước của người và Thẩm nhị công tử trong kinh thành này ai mà không biết? Nếu không phải Thẩm gia ra tay quá sớm thì đến thời điểm cập kê năm nay của ngài, ngưỡng cửa Ôn gia chúng ta cũng sẽ bị đạp đổ!"
"Vị lang trung kia nhìn thấy lão gia cùng với Thẩm Thượng thư và Thẩm phu nhân ở cùng một chỗ, tất nhiên có thể đoán được bọn họ là đang nói về chuyện gì."
Vào lúc Lăng Lan đang nói chuyện, Ôn Ninh đã từ nhuyễn tháp đứng dậy, đi đến trước gương nhìn trái phải một chút, xác nhận đầu tóc đã chải kỹ, cầm lấy gương, tiện tay lau đi vết son trên miệng.
"Cô nương đây là..." Lăng Lan nghi ngờ nói.
"Ta tới tiền sảnh một lát." Ôn Ninh xoay người rời đi.
"Cô nương, canh ngọt buổi chiều người còn chưa có uống..."
Lăng Lan vội vàng theo sau: "Cô nương, việc lão gia và Thẩm Thượng thư bàn bạc lần này chính là việc hôn sự của người và Thẩm nhị công tử, giờ người mà tới đó sợ rằng không được thích hợp..."
Ôn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ.
Chính vì bọn họ đang thảo luận về hôn sự của nàng và Thẩm Tấn nên nàng mới càng phải tới đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...