Ánh Trăng Rớt Lại

Lâm Khinh Chu không có hứng ăn cơm, ngược lại uống hết sinh tố, rửa chén xong là gấp gáp chạy tới nhà Đầu To.

Dưới lầu không có ai, Lâm Khinh Chu tự chạy lên trên, nó với Đại Đầu thân thiết, lúc cả hai tới nhà tìm nhau cũng thường thế này, không chú ý nhiều.

Ở lầu hai Lý Lê dành một phòng rất lớn để làm địa điểm chụp hình, bình thường chỉ có chị và người mẫu, nhiều nhất là thêm một Lý Đầu To, hôm nay trong căn phòng kia lại nhét mười mấy người, có nam có nữ, trông rất trẻ tuổi, nhưng không giống người mẫu.

Lý Lê đối diện cửa, vậy nên phát hiện nó đầu tiên: "Em trai tới rồi?"

"Chị Lý Lê."

"Ngồi đi, ở trên có nước trái cây gì đó, muốn uống cứ lấy, anh em phải bận một lát nữa." Lý Lê nói.

"Dạ, cảm ơn chị Lý Lê, hôm nay chị trang điểm rất đẹp."

"Thằng bé này ngọt miệng!" Lý Lê cười híp mắt, "Mau ngồi đi, mắt của thằng ngốc em chị sắp chuột rút rồi kìa."

Lâm Khinh Chu nhìn theo tầm mắt chị, Lý Đầu To đang nháy mắt với nó, vừa vẫy tay vừa hú nó: "Lại đây..."

Lâm Khinh Chu bèn qua ngồi.

"Tối qua mày làm gì mà giờ mới dậy." Đầu To hỏi nó.

Hôn trộm anh tao bị phát hiện, sau đó nằm suy ngẫm đại sự cuộc đời cả đêm. Lâm Khinh Chu thầm nói.

"Không có gì, chơi game thôi."

Trong lúc nói chuyện ánh mắt của nó đã sớm rơi lên người Tần Việt ở gần đó, thanh niên đang mặc áo thun đen rộng, phối với quần đùi ngang gối, trên đầu đội lệch mũ lưỡi trai màu đen tương tự, đang pose đủ tư thế trước ống kính.

Rõ ràng là phong cách thể thao đơn giản, nhưng do Tần Việt mặc lại khiến người ta rung động một cách khó hiểu. Lâm Khinh Chu che ngực mình, không nhịn được nghĩ, rõ ràng nó đã động lòng với người này lâu đến thế, sao lại ngu ngơ đến tận bây giờ mới phát hiện.

"Hôm nay sao nhiều người vậy?"

Khác với mọi ngày, lần này không chỉ có một ống kính, mấy người trẻ trong phòng đều cầm máy ảnh ống đơn chụp lách tách anh không ngừng.

"Một mình chị tao bận không xuể, muốn tuyển trợ lý, yêu cầu là biết chụp ảnh, vậy nên đã mời anh Tần Việt qua làm người mẫu cho bọn họ." Lý Hải Dương giải thích.


Hoá ra là vậy.

Lâm Khinh Chu cầm ly nước chanh, thỉnh thoảng cắn ống hút, không lâu sau, việc chụp ảnh tạm dừng, Tần Việt thay quần áo, ngồi ở một bên khác uống nước.

Tầm mắt hai người giao nhau trong giây lát, Lâm Khinh Chu vẫy tay với anh, muốn chào đối phương, nhưng tiếng "anh" chưa kịp thốt ra khỏi miệng, người kia đã dời mắt, nói chuyện với một cô gái bên cạnh.

Cuộc trò chuyện này rất lâu cũng chưa thấy dừng, mấy cô gái không biết đã nói gì, che miệng cười nghiêng ngả, vẻ mặt Tần Việt lại khá bình tĩnh, một hồi sau nhẹ lắc đầu.

Ánh mắt của Lâm Khinh Chu dính chặt trên người anh, thế nhưng anh cứ như Lâm Khinh Chu không hề tồn tại, không nhìn thêm một ánh mắt. Làm Lâm Khinh Chu tủi thân gần chết, một cái ống hút in đầy dấu răng.

Nó liếc một cái, rồi thêm một cái, càng nhìn càng bực mình, càng nhìn càng ngứa mắt, trong lòng có một con khủng long bạo chúa phun lửa đang mất kiểm soát.

"...Ê, Lâm Khinh Chu, mày thất thần gì đó?" Đầu To lấy khuỷu tay huých nó, bấy giờ Lâm Khinh Chu mới không tình nguyện thu tầm mắt về, "Sao, mày nói cái gì?"

"Tao nói chứ hai bây cãi nhau à?"

Tim Lâm Khinh Chu nảy lên, hút một ngụm nước chanh che giấu, phủ nhận: "Không có."

"Vậy hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả? Mày vậy mà lại gạt anh mày một mình, không sáp sáp cạnh ảnh nữa?" Đầu To nói.

Lý Đầu To thật sự đang chạm đáy nỗi đau, Lâm Khinh Chu nghiến răng: "...Câm mồm."

Giây tiếp theo, ánh mắt Tần Việt liếc khẽ phía trước, đối diện với Lâm Khinh Chu.

Lâm Khinh Chu: "..."

Nó ngượng ngùng cúi đầu trước. Nhưng không lâu sau, đã cảm thấy đỉnh đầu có một cái bóng đổ xuống, nghe thấy tiếng bước chân xa xa, thật ra Lâm Khinh Chu đoán được là ai, trong lòng cực kỳ căng thẳng, nhưng cố tình không muốn ngẩng đầu nhìn lấy.

"Sinh tố dưa hấu uống chưa?"

"Uống rồi."

Một bàn tay lấy nước chanh trong tay Lâm Khinh Chu đi, đặt sang bên cạnh: "Vậy ít uống nước lại, kẻo lạnh bụng."


"..." Lâm Khinh Chu không lên tiếng.

Thấy vậy, Tần Việt cũng không nói gì nữa, quay người đi mất.

Lâm Khinh Chu cũng đi.

Nếu là bình thường, chắc chắn nó sẽ ở lại nhà chị Lý Lê chờ anh nó làm xong cả quá trình, nhưng thái độ lạnh nhạt khác hẳn mọi ngày của Tần Việt khiến Lâm Khinh Chu rất khó chịu, nên nó không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Có điều nó cũng không muốn về nhà, không biết phải đi đâu, đi tới đi lui liền đi tới gần bờ biển, trước mắt là tiệm sinh tố nó với Tần Việt hay tới.

Bởi vì không có nơi nào đi, Lâm Khinh Chu vào trong. Bụng nó đã chứa đầy đá, nhớ lời căn dặn của Tần Việt, không dám ăn đồ lạnh tiếp nữa, gọi một miếng bánh ngọt nhỏ.

Mười phút sau, hai người ngoài dự kiến đi vào -- Là Lâm Mặc và bạn trai của anh.

Hai người không nhìn thấy Lâm Khinh Chu, họ chọn một góc khá khuất, nói cười trò chuyện, Lâm Khinh Chu ỷ chỗ mình tốt, còn nhìn lén một hồi, phát hiện hai bàn tay buông thõng dưới bàn của hai người nắm lấy nhau từ đầu đến cuối.

Nhưng đến khi nó nghịch điện thoại một hồi, hai người kia không biết tại sao lại chợt cãi nhau, tiếng tranh cãi thậm chí còn quấy rầy các khách khác trong tiệm, người đàn ông kia ném những câu nặng lời, rồi giận dữ rời đi. Bỏ lại một mình Lâm Mặc ngồi trên ghế thẫn thờ, một lát sau anh lấy hai tay che mặt, giống như đang khóc.

Lòng Lâm Khinh Chu biết lúc này mình nên vờ như không có mặt, không nhìn thấy, thế tốt cho cả đôi bên, anh Lâm Mặc chưa chắc đã mong nhìn thấy nó trong kiểu tình huống này.

Nhưng chần chừ giây lát, nó vẫn đi tới, khẽ gọi: "Anh Lâm Mặc."

Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn nó, Lâm Khinh Chu mới phát hiện không phải anh đang khóc, nhưng vành mắt rất đỏ. Không biết do tức giận, hay là do kìm nước mắt.

"Là em à." Lâm Mặc mỉm cười.

"Dạ."

"Ngồi đi." Lâm Mặc nói, sau đó lại cười, lộ ra chút chua xót, "Vừa nãy em...thấy hết rồi?"

"Dạ." Lâm Khinh Chu giơ tay chỉ chỗ ngồi của mình, "Em lại trước các anh, ngồi ở đó."

Lâm Mặc "ừ" một tiếng, không nói lời thừa thãi, hai người im lặng ngồi đấy.


Lúc lâu sau, Lâm Khinh Chu bỗng cất tiếng hỏi: "Anh Lâm Mặc, anh sẽ hối hận chứ?"

Trước khi Lâm Mặc mở miệng, nó lại hỏi: "Con đường này, khó đi không?"

Hẳn là Lâm Mặc không ngờ nó lại đột nhiên hỏi mình cái này, sửng sốt rất rõ, sau đó mới cười nói: "Không có gì phải hối hận, đường do chính anh chọn, người là anh muốn yêu, khó hay không cũng là lựa chọn của bản thân anh."

Lúc này ngoài tiệm sinh tố bỗng xẹt qua một bóng người, là Tần Việt đi ngang qua cửa tiệm, Lâm Khinh Chu để ý thấy đối phương trước, Lâm Mặc nhìn theo, nói nhỏ: "Em thích cậu ấy, đúng không?"

Lần này đến lượt Lâm Khinh Chu há hốc mồm, đỏ mặt không lên tiếng.

Tâm trạng của Lâm Mặc có vẻ đã tốt lên nhiều, cười xảo quyệt: "Đừng sợ, anh sẽ không nói cho ai biết."

Lâm Khinh Chu nhìn bóng lưng anh nó dần dần đi xa, hỏi Lâm Mặc: "Sao anh biết vậy."

"Nhìn ra. Ánh mắt khi thích một người không giấu được, ánh mắt em nhìn cậu ta khác nhìn người khác."

Lâm Khinh Chu cười bẽn lẽn, đầu ngón tay móc một góc điện thoại, hiển nhiên có hơi dè dặt.

"Tiểu Chu, đừng sợ, chúng ta đều tự do, yêu khác giới không sai, yêu đồng giới cũng không phải lỗi, giới tính không đáng trở thành vách ngăn của tình yêu, nhưng em phải học cách bảo vệ mình, hiểu không?" Lâm Mặc nói.

Lâm Khinh Chu gật đầu, nói khẽ: "Hiểu ạ."

Lúc đó Lâm Khinh Chu thật sự cho rằng mình hiểu, cho rằng bảo vệ mà Lâm Mặc gọi chính là một câu dặn dò giản đơn, anh đã có kinh nghiệm, giữa đồng giới khi nào dễ bị thương, nó cho rằng Lâm Mặc đang nói điều này, vì vậy còn đỏ mặt một chập.

Nhưng về sau nó dùng cái giá đau thương, khó thể nào tiếp nhận, mới hiểu được ý nghĩa thật sự trong câu nói của Lâm Mặc.

Sau đấy hai người hàn huyên thêm mười mấy phút, rồi Lâm Mặc đi, vội vàng đuổi theo bạn trai nóng tính: "Được rồi, cũng kha khá rồi, còn không đuổi theo nữa thì giận anh thật mất."

Rõ ràng vừa nãy còn cãi nhau túi bụi, nhưng lúc nhắc tới bạn trai Lâm Mặc vẫn chan chứa nụ cười, điều này làm Lâm Khinh Chu rất ngưỡng mộ.

Chí ít anh Lâm Mặc còn có bạn trai chịu cãi nhau với anh ấy, còn anh nó rõ ràng là đang tránh nó, đến một ánh mắt cũng tiếc cho nó.

Ở bên khác, Tần Việt cũng đã chụp xong bộ cuối cùng.

"...Xong rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi, ai cũng xuất sắc, vậy nên chị rất khó xử, phải cân nhắc mấy ngày, có điều chị bảo đảm trong vòng một tuần sẽ cho mọi người tin tức..."

Người xin việc lục tục rời đi, Tần Việt giúp Lý Lê dọn dẹp địa điểm chụp hình lộn xộn.

"À thì..." Có một cô gái mặc váy liền thân màu đỏ không đi ngay, đỏ mặt tới bên cạnh Tần Việt, Tần Việt ngước mắt.


Cô gái kia đỏ mặt hơn, sau hồi do dự: "À thì, anh có bạn gái chưa, có thể...có thể thêm số QQ không?"

"Xin lỗi." Tần Việt nói, "Tôi có người mình thích rồi."

"Xin lỗi!" Cô gái kia vụt chạy đi xa.

"Khụ khụ khụ." Tần Việt ngước lên, thấy Lý Lê hóng hớt nhìn anh, "Tiểu Việt, em có người mình thích rồi? Cô gái nhà nào thế? Bắt đầu hồi nào?"

Tần Việt bất đắc dĩ gọi: "Chị Lý Lê, chị tha cho em đi."

Nhưng Lý Lê không chịu bỏ qua như vậy, lấy cùi chỏ đụng anh: "Đừng nào, nói chút đi, chị tò mò lắm, em đẹp thế này người mà em thích sẽ như thế nào đây..."

Tầm mắt Tần Việt chuyển đến bên tường, nơi đó có một ly nước chanh bị uống cạn đáy, ống hút bên trong bị cắn ra vô số dấu răng.

Ánh mắt anh ảm đạm. Lúc vắt áo thun lên cánh tay, nói với Lý Lê: "Là một người...vô cùng tốt."

Lý Lê càng tò mò hơn, nhưng Tần Việt sống chết không chịu nói nữa.

Hai ngày sau bên Lý Lê không có việc gì, Tần Việt luôn ở trong homestay, Lâm Khinh Chu cũng ru rú trong nhà một cách hiếm thấy, ôm một trái tim nảy mầm quan sát anh nó.

Tần Việt vẫn rất tốt với nó như trước, nhưng một khi Lâm Khinh Chu muốn nói với anh cái gì đó, anh sẽ viện cớ đi chỗ khác, đến mức mà hai người không có cơ hội ở riêng với nhau, cũng không nói chuyện gì.

Vì để dỗ anh vui, Lâm Khinh Chu còn dùng một buổi chiều nhặt mấy vỏ sò xinh đẹp muốn tặng anh nó, nhưng đối phương lại không chịu nhận.

Cũng không cần Lâm Khinh Chu giúp anh dọn phòng khách, phơi vỏ chăn ra giường... Tóm lại là tránh nó bằng trăm phương ngàn kế, sự xa cách với nó thật sự quá rõ ràng.

Từ truớc đến nay hai anh em chưa từng thế này, vì vậy mà Lâm Khinh Chu như cà tím gặp sương, héo queo. Nó cảm giác kế hoạch theo đuổi của mình chưa kịp bắt đầu đã thất bại.

Đậu Hiểu Hoa ra ngoài chơi mạt chược, các bạn bài nói đùa bà: "Sắp học đại học nên khác ấy mà, tiểu Chu cũng hiểu chuyện hơn trước nhiều rồi, không ồn ào nữa."

Đến giờ cơm tối Đậu Hiểu Hoa thuật lại chuyện này trên bàn cơm, Lâm Khinh Chu cũng không có phản ứng quá mạnh, mỉm cười lấy lệ. Đậu Hiểu Hoa nhìn nó bằng ánh mắt quái dị.

"Vật dụng vệ sinh trong nhà gần hết rồi, ngày mai hai anh em tụi con tới siêu thị một chuyến, tiện thể mua dưa hấu về." Đậu Hiểu Hoa nói.

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Yên tâm, hai bé cưng sẽ không xích mích lâu đâu ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui