"Này, tao cho mày xem một thứ..." Đầu To đột nhiên sáp lại, thần bí nói. Lâm Khinh Chu từng bị đồ tốt của nó dọa sợ, vừa nghe lại có đồ tốt để xem, từ chân tơ sợi tóc đều viết chữ từ chối, "Không xem, cút."
Nhưng Đầu To dí thẳng điện thoại trước mặt nó, Lâm Khinh Chu không kịp nhắm mắt, lập tức nhìn thấy tấm ảnh của cô gái trên màn hình, nó nhìn Đầu To đầy quái dị.
"Thế nào, đẹp chứ, còn đẹp hơn anh mày phải không?"
Cô gái trong ảnh vui tươi đầy sức sống, quả thật rất xinh đẹp, nhưng ở trong mắt của Lâm Khinh Chu, anh nó chính là người đẹp nhất quả đất, không ai sánh bằng, vậy nên liếc đầu to một cái chẳng khách sáo: "Cút."
"Zl, dạo này sao mày nóng nảy dữ vậy."
Lâm Khinh Chu cho nó một cái trợn mắt.
"Được rồi thật ra tao cũng thừa nhận anh Tần Việt rất đẹp, nhưng có đẹp hơn thì ảnh cũng là con trai mà, không giống nữ thần của tao, sắp sửa trở thành bạn gái tao rồi."
"Không phải mày có bạn gái rồi à?" Lâm Khinh Chu nhìn nó.
Nghỉ hè năm ngoái Lý Hải Dương từng khoe khoang bạn gái của mình, Lâm Khinh Chu nhớ cô gái kia không trông thế này.
"Ôi, chia tay lâu rồi, tao theo đuổi em này cũng ngót nghét nửa năm."
Lâm Khinh Chu nhìn nó như đang nhìn một thằng cặn bã. Nhưng khoan nói cái khác, mặc dù chị Lý Lê chướng mặt diện mạo em trai ruột của mình, tướng tá của Lý Hải Dương cũng không thể nói là xuất chúng, nhưng không hiểu sao lại có duyên với con gái.
Kể từ khi lên Trung học, cô gái theo đuổi nó, nó theo đuổi đã hơn mấy người. Có thể coi là tình trường phong phú.
Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Chu nảy ra một ý, chủ động đưa miếng dưa cho nó, làm bộ tùy tiện hỏi: "Cho nên mày theo đuổi con gái như thế nào?"
Nhắc cái này là Lý Hải Dương liền hăng hái, nó đẩy đồ trước mặt sang một bên, dịch mông kề đến gần Lâm Khinh Chu hơn, vừa gặm dưa vừa thổi phồng tình sử của mình:
"Tao nói mày nhé, theo đuổi con gái không dễ vậy đâu, đầu tiên mày phải hiểu con người cô ấy, hiểu tính cách, sở thích của ẻm, bạn bè bên cạnh ẻm vân vân, sau đó căn cứ vào nó để chiều lòng người ta..."
"Thí dụ cô gái này thích lãng mạn, vậy mày tặng hoa, viết thơ tình cho ẻm, không nén ra được thì viết mấy câu lời yêu sến súa cũng được, ví dụ thêm cô gái kia..."
Không nhìn ra toàn bộ chỉ số IQ của Lý Hải Dương đều dồn hết lên việc làm thế nào để hoà hợp với con gái, dọa Lâm Khinh Chu ngu người, mới định khiêm tốn thỉnh giáo, rồi lại nghe tên này nói: "Có điều mấy cái này tao nói bậy thôi, tao theo đuổi người ta không dựa vào nó, dựa hết vào da mặt dày của tao!"
Lâm Khinh Chu: "..."
Té ra nói một đống toàn là bậy bạ, tao điên rồi mới tin mày.
Lâm Khinh Chu suýt bị một miếng dưa nghẹn chết, ho kinh thiên động địa, ngay cả Tần Việt cũng cau mày nhìn qua.
"Lý Đầu To...khụ khụ khụ...mày có bệnh hả!"
"Hề hề hề...ấy không đúng," Lý Hải Dương đột nhiên ngờ vực nhìn nó, "Mày hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ mày cũng có người thích rồi?"
Mặt Lý Hải Dương như nhìn thấy quỷ, nhưng cũng không trách nó được, bởi vì Lâm Khinh Chu thật sự không giống người sẽ yêu đương, hễ khi nó và đại Mao, tiểu Mao thảo luận mấy bạn gái xinh xắn trong trường, Lâm Khinh Chu chưa từng tham gia.
Thêm vụ cùng xem phim trước đó, tên này không chỉ chê tụi nó ghê, về còn cáo trạng trước mặt Tần Việt, báo hại nó bị Tần Việt cảnh cáo bí mật một phen...
Kết quả đỉnh chưa, vậy mà cũng động "lòng phàm" rồi.
Vậy lúc trước không phải nó bị mắng oan à. Thật sự là...
"Tao tưởng trong lòng mày chỉ có anh mày thôi chứ." Lý Đầu To nói một cách quái gở.
Nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Lâm Khinh Chu hồi hộp, lén lút liếc Tần Việt phía bên kia, đỏ mặt "ừ".
Là thừa nhận nó có người thầm thích, cũng thừa nhận trong lòng nó chỉ có anh mình.
"** moé!" Nhưng Lý Hải Dương không biết, nó cho rằng bạn tốt đang thừa nhận chuyện nó có người mình thích, tiếng chửi phổ biến toàn quốc đầy khí khái lập tức buột miệng thốt ra.
"Lý Hải Dương, mày còn nói tục chị xé mồm mày!"
Lý Hải Dương: "..."
Sự áp chế huyết thống đến từ chị gái ruột làm Lý Hải Dương cứng họng giây lát, nhưng vấn đề tình cảm của bạn tốt khiến nó quá tò mò, sau khi thấy chị nó lại bắt đầu tập trung chụp "người đẹp", nó truy hỏi bạn tốt:
"Đệt đệt đệt đệt đệt, mau nói tao biết cô gái mày thích, đẹp hay không, tóc dài hay ngắn, học chung à, hay là trên đảo, thành tích tốt không, tánh tình ra sao, tụi mày đến bước nào rồi..."
Lần này đến phiên Lâm Khinh Chu cạn lời.
Nhưng không nhịn được lòng muốn khoe khoang, nó nhìn anh nó, khoé môi cong lên: "Xinh đẹp, tóc dài, rất thông minh, tính tình hả...không nói được."
Tính tình anh nó khá là lạ, có lúc dịu dàng hết biết, đôi khi lại không kiên nhẫn.
"Không phải, nói cô gái mày thích mà mày nhìn anh mày làm gì, mày nghiêm túc chút được không..."
Kiểu lần này nhiều hơn lần trước, bọn họ chụp tù tì từ một giờ đến gần sáu giờ, giữa chừng nghỉ ngơi nửa tiếng, chị Lý Lê khá ngại, sau khi xong muốn mời Tần Việt và Lâm Khinh Chu ăn cơm, hai người không đồng ý.
"Không ăn thật hả, vậy được, để chị gửi bao lì xì cho hai em, hai anh em tụi em tự đi ăn, bằng không trong lòng chị áy náy."
Lâm Khinh Chu nhìn anh nó, người kia gật đầu. Lâm Khinh Chu hiểu ý của anh, nói rất ngọt: "Cảm ơn chị Lý Lê!"
"Chị, em có phần chứ, không lý nào hai người họ có chỉ sót mình em, em cũng góp sức mà, gói hàng đến mức sắp gãy tay rồi."
"Mày xéo sang một bên cho chị, đã làm xong chưa chỉ biết ăn ăn ăn..."
Hai chị em nhìn như sắp lao vào tẩn nhau, Tần Việt dắt tay Lâm Khinh Chu, xoa đầu nó theo thói quen: "Đi thôi, cậu nhỏ dẫn anh đi ăn bữa linh đình đi."
"Được thôi, kêu tiếng êm tai, em sẽ dắt anh đi ăn ngon uống đã." Lâm Khinh Chu nói.
"Thế nào mới coi là êm tai," Tần Việt nhướng mày nói, "Anh trai? Anh Lâm? Anh Khinh Chu? Hay là..."
"Đừng, đừng kêu nữa --" Tai Lâm Khinh Chu đỏ một cách lạ thường, "Ăn ăn ăn, dẫn anh đi ăn, anh muốn ăn gì cũng được..."
"Tai sao đỏ vậy, không phải em bảo anh nói gì êm tai sao, mắc cỡ rồi, hửm?" Tần Việt giơ tay nhéo tai nó, Lâm Khinh Chu cứng đờ người như tảng băng, nhưng lại còn rất cứng miệng, "Tại nóng!"
Bữa tiệc linh đình đã nói cuối cùng biến thành hàu ốp lết và oden gói về homestay, cộng thêm sinh tố dưa hấu sở trường của bà ngoại.
Lâm Khinh Chu ăn cũng không nghiêm túc, ăn được một nửa đã chạy lên lầu lấy ghi-ta xuống, còn cầm theo cuốn sổ ghi chép dạo này thường xuyên xuất hiện của nó.
"Không ăn cơm đàng hoàng mà làm cái gì đấy?" Tần Việt hỏi nó.
"Linh cảm tới." Lâm Khinh Chu gảy dây đàn, gập người ghi lại vài nét bút trên sổ, "Em phải viết lại, không hồi quên mất."
Thấy nó bắt đầu làm chính sự, Tần Việt không quấy rầy nữa, ở bên cạnh yên lặng ăn.
Nhưng Lâm Khinh Chu không thành thật được bao lâu, nhanh chóng nằm nhoài lên bàn, chốc thì chau mày bĩu môi, chốc lại vò đầu bứt tóc, y như bà ngoại thường mắng nó, giống hệt khỉ hoang. Ánh mặt trời len qua khe lá rơi trên người nó, chiếu ra dưới hàng mi dài một bóng râm xinh xắn.
- - Xinh hơn khỉ hoang nhiều.
"Anh."
"Sao vậy?" Tần Việt ngẩng đầu.
Đáp lại anh là khuôn mặt tươi cười cong cong mắt mày của Lâm Khinh Chu, cùng với một muỗng sinh tố mát lạnh.
"Em bí rồi, anh ơi, anh giúp em xem xem sửa thế nào hay hơn nhé?"
Tần Việt đập lên trán nó chẳng khách sáo: "Em cố tình phải không, em còn không biết sửa mà lại tới hỏi một người chưa từng học âm luật như anh, ủ mưu kiếm chuyện đấy nhỉ?"
Lâm Khinh Chu: "Hì hì hì."
Tần Việt không nói chuyện với nó nữa: "Em ngoan ngoãn viết, anh vào nhà dọn dẹp."
"Đừng mà, mới ăn xong, ngồi thêm chút đi, đợi lát nữa mình dọn chung." Lâm Khinh Chu ôm cánh tay anh, chậm chạp lắc lư, "Anh ở cùng em một hồi nói không chừng em lại có linh cảm."
Cậu nhỏ càng ngày ngày càng thích nhõng nhẽo, Tần Việt bó tay toàn tập với nó: "Vậy chỉ một lát thôi."
Lâm Khinh Chu gật đầu thật mạnh: "Ừm!"
Năm sáu phút sau, Tần Việt chống cằm ngồi đối diện Lâm Khinh Chu, anh không xem điện thoại, cũng không nhìn Lâm Khinh Chu, chỉ ngẩn người với cây đa to bên cạnh.
Nhưng Lâm Khinh Chu luôn không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn anh, nó ngậm cái muỗng Tần Việt từng ngậm trong miệng, đứng núi này trông núi nọ, hoàn toàn không kiên nhẫn viết lời nhạc gì.
Đây không phải lần đầu tiên nó với Tần Việt dùng chung muỗng, cũng không phải lần đầu tiên nó bảo Tần Việt bầu bạn cạnh bên, trên thực tế Tần Việt đã ở cùng nó làm bài tập không biết bao nhiêu lần.
Nhưng có lẽ bởi vì lòng dạ đã khác, khi làm lại việc tương tự, rơi vào mắt của Lâm Khinh Chu có một cảm giác khác hẳn.
"Lâm Khinh Chu." Ngón trỏ của Tần Việt gõ sổ, mày đã chau thành một cục nhỏ.
Lâm Khinh Chu vốn đã có mưu đồ đen tối, thấy anh thế này, chột dạ "a" một tiếng.
Tần Việt duỗi tay rút muỗng trong miệng nó ra, một tay khác lại gõ sổ ghi chép: "Đừng tưởng anh không nhìn ra em đang thất thần, năm phút rồi chưa viết ra được một chữ, tính viết bằng suy nghĩ hay gì?"
Lâm Khinh Chu: "..."
Đôi lúc thật sự rất muốn độc câm cái miệng này của anh nó. Người đẹp đừng nên mở miệng nói chuyện thì hơn.
"Anh ăn giúp em, viết mau, đừng lơ đãng hoài, nếu không mai không chơi với em đâu."
Cái gì Tần Việt cũng chiều nó, chỉ là khá nghiêm khắc trong việc học hành, mặc dù nó viết bài hát là vì để tặng cho đối phương, nhưng bởi vì trong điện thoại Lâm Lung đã đồng ý, chờ nó viết xong sẽ nhờ bạn ở học viện Đông Thành giúp nó sửa, Tần Việt liền coi là thật.
Mà anh luôn nói lời giữ lời, nói không cùng Lâm Khinh Chu, vậy chắc chắn là nghiêm túc. Dọa Lâm Khinh Chu bồn chồn: "Biết rồi, anh..."
Sau đó trơ mắt nhìn anh nó dùng cái muỗng bị nó ngậm nửa ngày, chậm chạp ăn nốt nửa chén sinh tố còn thừa.
Lâm Khinh Chu: "..." Cổ và gò má nó lan lên một lớp đỏ nhạt, lỗ tai nóng kinh khủng, vô thức giơ tay sờ.
Tầm mắt Tần Việt nhanh chóng lướt qua màu đỏ ửng ấy, vừa vặn đối mắt với Lâm Khinh Chu: "Sao đấy? Không nỡ cho anh ăn?"
"Không, không phải."
Anh nghĩ em thế mà mà tiếc một chén sinh tố sao, em là nhìn anh rù quến em!
Anh, anh trai ruột của em! Anh thật sự không chê em chút nào!
"Anh, em không muốn viết nữa, anh biết mà, đôi khi không có linh cảm, thứ cố viết ra giống như phân chó ấy."
Tần Việt: "...Anh thấy em khá giống một bãi phân chó đấy."
Nhưng bất kể thế nào, cho dù Lâm Khinh Chu là phân chó, thì cũng là một bãi phân chó xinh đẹp, mà nói sao Tần Việt cũng không lay chuyển được đối phương, hai phút sau, hai anh em tựa đầu chen chúc một chỗ, dùng MP4 xem phim.
"Anh, anh muốn xem bộ nào?" Trong máy nó có một đống phim, ít nhất là mười mấy bộ, phân loại qua loa bằng hai thư mục, một là đã xem, một khác là chưa xem.
Tần Việt rất thích xem phim, giống như đọc sách, không hay chọn, có gì xem nấy, vậy nên chỉ đại một bộ trước nhất, nói: "Cái này đi."
Tên phim này khá hay, là phim cũ mười năm trước, do một đạo diễn nổi tiếng quay, Lâm Khinh Chu đút anh nó một miếng hàu ốp lết, rồi đút mình một miếng, coi như trao đổi, đòi Tần Việt đút mình ăn sinh tố.
Đậu Hiểu Hoa ngồi ở một bên làm rượu mận, vừa ngước lên đã nhìn thấy hai cảnh chan hoà của hai anh em, vô cùng vui vẻ: "Lâm Khinh Chu con bao lớn rồi, trời nóng chang chang còn dính một cục, con cũng không hỏi xem anh con có chịu để ý con không."
Lâm Khinh Chu đắc chí ăn sinh tố anh nó đút, dứt khoát mở rộng vòng tay ôm lấy người ta, biết còn cố hỏi: "Anh, anh có để ý em không?"
"Để ý để ý để ý, ai dám không để ý em chứ, trùm đảo San Hô." Tần Việt cười nói, "Phải không ngoại..."
"Chứ còn gì, không lại lật cả mái nhà..."
"Mấy người..." Lâm Khinh Chu tức xì khói, ủi đầu vào ngực Tần Việt, bị Tần Việt phản ứng kịp túm mông, còn vỗ vỗ, "Đừng quậy nữa, phim bắt đầu rồi..."
Lâm Khinh Chu tí thì nhảy dựng lên, sau đó bị nắm gáy như mèo, cúi đầu ngoan ngoãn nhìn màn hình.
Thế nhưng không ai ngờ được, cảnh đầu tiên của bộ phim này vậy mà lại là cảnh hai người đàn ông lăn qua lộn lại trên giường, hôn hít thắm thiết..."
Lâm Khinh Chu: "..."
Tần Việt: "..."
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Bé Lâm: "Em nói em không biết, anh tin không?"
Tần Việt: "Em thấy anh có tin không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...