Hôm ấy là một ngày âm u, còn chưa đến mười ngày nữa là Lâm Khinh Chu khai giảng, dưới sự nhắc nhở hữu nghị của Tần Việt, cậu ấm nhỏ rong chơi cả kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng nhớ bài tập hè bị lãng quên ở chín tầng mây, rướm lệ bắt đầu liều mạng bổ sung.
Nhưng trong homestay quá ồn ào, trong sân nhỏ thường hay có tiếng cười đùa truyền lên lầu hai, Lâm Khinh Chu ngồi không yên, làm được nửa tiếng liền chạy xuống ăn miếng dưa hấu, ăn xoài, hoặc là tìm coi Tần Việt đang làm gì đó.
Dù sao chắc chắn không tập trung chú ý làm bài tập, Đậu Hiểu Hoa quýnh đến độ sắp tái bệnh tim.
Đến Tần Việt cũng không nhìn nổi, vào lần không biết là bao nhiêu nó xuống lầu uống nước soda hỏi: "Cậu như vậy bổ sung xong được thật sao?"
Lâm Khinh Chu cũng lấy cho nhóc một chai, mếu mặt nói: "Không xong được..."
"Vậy mà cậu còn chạy lên chạy xuống như khỉ." Nước soda vị chanh dây hơi chua, Tần Việt uống được hai hớp, mặt đã nhăn thành đống.
Lần đầu tiên Lâm Khinh Chu thấy người này lộ ra vẻ mặt thế, ôm bụng cười sang sảng, "Hoá ra anh không thích ăn chua."
"Phải." Tần Việt trưng vẻ khổ não, còn mang chút khó hiểu, "Rõ ràng có thể ăn ngọt, tại sao mọi người còn muốn thưởng thức các loại vị kỳ cục."
Khi đó Lâm Khinh Chu vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu nói này của nhóc, thuận miệng nói: "Ăn ngọt không có gì hay, nên thưởng thức những cảm giác khác nhau mới thú vị, ăn ngọt hoài không thấy ngán hả?"
"Không." Tần Việt nói rất dứt khoát.
Vừa rồi nhóc vẫn luôn ở trong sân xử lý hải sản cần dùng cho buổi tối, trên cổ toát một lớp một hôi, Lâm Khinh Chu xuất phát từ niềm vui, đột nhiên ịn nước soda trong tay qua.
Lâm Khinh Chu đoán có thể nhóc sẽ bị giật mình, nhưng không ngờ nhóc phản ứng lớn như vậy, cả người liên tục lủi về sau.
"Bạn học nhỏ, cháu không sao chứ?" Hỏng hơn là lúc này đúng lúc có một du khách nam trung niên đi tới, Tần Việt vừa lùi may mắn va vào người đối phương, người kia có ý tốt, đỡ lấy Tần Việt theo bản năng, còn niềm nở hỏi han tình huống của nhóc.
Nhưng Tần Việt chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn đẩy mạnh người kia một cái, làm ông suýt ngã, doạ la "oái" một tiếng.
Thời gian này trong tiền sảnh có khá nhiều du khách, nghe tiếng động liền nhìn qua tới tấp: "Xảy ra chuyện gì vậy..." "Đứa trẻ này không biết điều quá đấy, người ta có lòng tốt đỡ nó, sao nó còn đẩy người ta..." "Đúng đó, đây không phải đứa nhỏ trong quán sao, sao lại đẩy khách thế này..."
Tần Việt tái mặt đứng ở tại chỗ, con ngươi co rút dữ dội, như đã bị khiếp sợ rất lớn, tiếng nghị luận của du khách xung quanh ngày một lớn, nhưng nhóc lại như không nghe thấy.
Chuyện này suy cho cùng là lỗi của Lâm Khinh Chu, nếu như nó không doạ Tần Việt, Tần Việt cũng sẽ không thế này, vậy nên nó vội vàng xin lỗi khách:
"Chú ơi, xin lỗi xin lỗi, chú không sao chứ, hồi nãy do con dọa bạn con nên anh ấy mới phản ứng mạnh vậy, xin lỗi chú, thành thật xin lỗi..."
Vị khách kia không phải người không nói lý, xua tay không so đo với tụi nó: "Chú không sao, nhưng lần sau đừng vậy nữa, nhỡ đâu đụng người già thì phiền phức rồi."
"Chắc chắn, chắc chắn ạ!" Lâm Khinh Chu bảo đảm.
Tiễn người đàn ông lên lầu, lúc trở xuống có vẻ Tần Việt đã bình tĩnh lại từ trong nỗi sợ, ngồi trên cái ghế ở quầy lễ tân, dán mắt vào mặt bàn, không biết đang nghĩ cái gì.
Lâm Khinh Chu đi tới, sợ dọa tới nhóc nữa nên cố tình bước đi rất mạnh. "Anh...anh có sao không?"
Tần Việt ngẩng đầu, nói: "Không sao." Rồi nhanh chóng cúi xuống.
"Xin lỗi --"
"Xin lỗi --"
Hai người gần như cùng lúc xin lỗi đối phương, Lâm Khinh Chu không nhịn được cười: "Anh xin lỗi gì chứ, người dọa anh là em mà."
Tần Việt dường như cũng thấy hơi ngại, môi khẽ mím lại, nở một nụ cười nhạt nhoà: "Khi nãy tôi đẩy khách, có lẽ sẽ gây không ít rắc rối cho homestay."
"Không đâu, không phải cái chú kia không giận sao, đến lúc đó anh đi xin lỗi lại chú í, sau đó chúng ta giảm giá cho ổng." Lâm Khinh Chu nói, "Hơn nữa nếu như em không doạ anh, anh cũng sẽ không đẩy ổng, lỡ bà ngoại hỏi anh, anh cứ đẩy việc này lên đầu em!"
Nó vỗ ngực mình cam đoan, ánh mắt sáng rực, là cậu ấm nhỏ không sợ trời không sợ đất.
Tần Việt vốn dĩ còn căng thẳng vã mồ hôi tay, miễn cưỡng mới có thể nhìn như bình thường ngồi ở đây, nhưng khoảnh khắc này, cái mai lạnh cứng trong lòng nhóc chợt bị gõ bể một miếng, một chú nhím con thò chóp mũi đo đỏ của nó vào.
"Tại sao?"
Lâm Khinh Chu hơi nghệch mặt: "Tại sao cái gì?"
"Tại sao phải gánh lỗi giúp tôi, không phải cậu luôn muốn đuổi tôi đi sao, lần này không phải cơ hội rất tốt à?"
Lâm Khinh Chu thoắt đỏ mặt, mắt đảo lia lịa, giống như đang tìm cớ gì đó, kết quả không tìm được, phồng má bỏ lại một câu "Em lên lầu làm bài tập!" liền bỏ chạy bình bịch.
Tần Việt nhìn bóng lưng có thể gọi là tháo chạy của nó, chậm chạp uống hết chai soda chanh dây.
Nhóc vẫn không thích nổi vị chanh dây, nhưng sau khi uống vài hớp, đúng thật có thể nếm được chút vị ngọt.
Cuối cùng chuyện này vẫn lọt vào tai Đậu Hiểu Hoa, lúc ăn trưa bà vừa mới nhắc đến, Lâm Khinh Chu đã gấp gáp nhảy ra giải thích: "Chuyện này tại con, không phải lỗi của Tần Việt!"
Đậu Hiểu Hoa vốn cũng không định truy cứu trách nhiệm, bây giờ thấy hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, đương nhiên càng vui hơn, dặn dò đại loại vài câu cẩn thận rồi gác vụ này đi.
"Nào, nhóc Việt, đừng chỉ ăn rau thôi, ăn sườn đi, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều thịt mới cao lớn được."
"Ngoại, ảnh cao đủ rồi, còn lớn nữa sau này con nói chuyện với ảnh phải ngửa đầu mất."
"Con nói bậy gì đó," Đậu Hiểu Hoa rất vui mừng, cũng gắp cho cháu ngoại lớn miếng thịt, "Vậy con cũng ăn đi, lớn chung!"
"Cảm ơn ngoại." Lâm Khinh Chu gặm sườn, thấy người bên cạnh không động đũa, "Tần Việt anh mau ăn đi, sườn ngoại làm ngon lắm đó, phải không ngoại!"
Đậu Hiểu Hoa cười không khép được miệng: "Phải phải phải, chỉ có con khéo nói..."
Trên bàn ăn đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy, hai đứa nhỏ không đánh không quen biết, bây giờ đã hoà giải, thế nên quan hệ ngày một khắng khít, trong lòng Đậu Hiểu Hoa cũng thấy yên tâm.
"Buổi chiều bà phải đến chỗ bà Anh của tụi con một chuyến, nhóc Việt trông nhà, bé Chu ngoan ngoãn ở trong phòng làm bài tập, không còn được mấy hôm, bài tập --"
Đậu Hiểu Hoa ngồi đối diện cửa, nói được một nửa thì thấy có người vào sân, bà tưởng là khách, vội vàng đứng dậy chào hỏi, "Xin chào --"
Hai đứa nhỏ cũng quay người theo, Lâm Khinh Chu chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, lập tức không có hứng thú nữa.
Đương muốn gặm tiếp sườn của mình, nó lại thấy tay phải của Tần Việt nắm chặt đũa, mắt dán chặt vào người đàn ông kia, mặt tái mét, cả người run rẩy.
- - Tần Việt đang sợ. Tần Việt sợ người đàn ông này.
Mà người đàn ông kia chỉ vội vàng gật đầu chào hỏi bà ngoại, vẻ mặt kích động đi về phía Tần Việt, muốn kéo tay Tần Việt:
"Tiểu Việt à, cuối cùng cũng tìm được con rồi, con nói xem sao con không nói tiếng nào đã đi mất, có biết ông tìm con bao lâu rồi không..."
Tần Việt run càng dữ hơn, vốn dĩ nhóc đang bất động, song ngay khi người đàn ông sắp sửa chạm vào nhóc, nhóc đột nhiên hét to: "Đừng chạm vào tôi!"
Sau đó đá đổ ghế, quay người lao vào phòng, nhốt mình ở bên trong.
"Chuyện...chuyện này là sao..." Trong mắt Đậu Hiểu Hoa ngập tràn lo lắng.
"Xin lỗi, vừa rồi do tôi kích động quá, không kiểm soát được cảm xúc của mình," người đàn ông kia cúi người với Đậu Hiểu Hoa, sau đó nói, "Tôi tên là Chu Chính Tắc, là viện trưởng viện phúc lợi Dương Quang, Tần Việt là đứa trẻ trong viện phúc lợi chúng tôi."
"Hơn một tháng trước nó đột nhiên bỏ nhà đi, tôi và nhân viên trong viện tìm kiếm rất lâu, hôm qua mới nhận được tin của đồng chí cảnh sát, nói có thể thằng bé ở đây, vậy nên tôi đánh bạo tìm đến, thật sự xin lỗi..."
Đậu Hiểu Hoa vẫn ôm nghi ngờ: "Đang yên lành, tại sao lại bỗng dưng bỏ nhà đi chứ..."
"Là thế này..." Người đàn ông họ Chu che mặt thở dài, "Đứa trẻ tiểu Việt này tính tình khá lập dị, không hoà đồng, thường hay lén lút tự chạy ra ngoài, bình thường còn đỡ, có thể nhanh chóng tìm được, nhưng lần này nó lấy tiền trong phòng tôi, nhoáng cái chạy từ Tô thị tới đây, chúng tôi đều tưởng...hầy..."
Tô thị là thành phố kế bên Đông thành, nếu ngồi xe khoảng hai ba tiếng là tới.
"Bây giờ thấy nó bình an vô sự, tôi cũng yên tâm, nhờ có người tốt bụng như bà đây thu giữ nó, cũng vô cùng cảm ơn sự chăm sóc của bà dành cho thằng bé trong khoảng thời gian này, nếu không nhỡ đâu đứa trẻ có việc gì, tôi thật sự khó yên trong lòng..."
Người đàn ông này bày ra vẻ lịch sự khéo léo, nét mặt cũng đầy lo lắng và hổ thẹn, nhưng luôn cho Lâm Khinh Chu một cảm giác không thoải mái, nó không thích người này.
"Nếu như anh ấy đã lấy tiền của ông, vậy sao còn lang thang bên ngoài không có chỗ đi chứ." Lâm Khinh Chu hỏi. Giọng nó khẽ khàng, nhưng ánh mắt rất cố chấp, nhìn chằm chằm Chu Chính Tắc.
"Cái này...có lẽ tiêu tiền hết rồi, dẫu sao cũng không nhiều..." Trên mặt Chu Chính Tắc là vẻ khó xử và thương xót rõ ràng.
Lâm Khinh Chu không tin lão, nhưng cũng không nghĩ ra được lời nào khác để phản bác, không tình nguyện "ò" một tiếng.
Đậu Hiểu Hoa nói: "Vậy lần này ngài tới là tính đưa nhóc Việt về?"
Câu này quả là biết còn cố hỏi, không vì đưa người về, cần gì nhọc đường xa tới đây.
"Phải, dù sao cũng là đứa trẻ trong viện chúng tôi, tôi thân là viện trưởng, trước khi nó trưởng thành, ắt phải có nghĩa vụ chăm sóc nó."
"Nhưng anh ấy không muốn theo ông về." Lâm Khinh Chu chen vào lần nữa.
"Chuyện này cũng tại tôi, gia cảnh đứa trẻ này đáng thương, khó tránh việc tôi quan tâm nó hơn những đứa trẻ khác một chút, kết quả hại nó bị người khác cô lập, vậy nên mấy năm nay nó luôn oán tôi trách tôi, nghĩ hết mọi cách muốn rời khỏi viện phúc lợi...ôi..."
Bản thân Đậu Hiểu Hoa cũng là người làm bậc bề trên, sao mà không hiểu tâm trạng lão cho được: "Ngài cũng đừng nói như vậy, trẻ con tuổi này mà, ít nhiều gì cũng có phần phản nghịch, tâm sự nhiều một chút là được, về sau thằng bé sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ngài thôi..."
Từ đầu chí cuối Chu Chính Tắc đều giữ cái điệu khổ tâm áy náy, nghe vậy thở than: "Hy vọng là vậy..." Kế đến nói với Đậu Hiểu Hoa, "Ngài xem ngài có tiện để tôi trò chuyện một mình với thằng bé không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...