Tần Việt biết cậu đang nói về cái gì, gắp hai hạt cơm bỏ vào miệng, khẽ đáp: "Ừm."
Lâm Khinh Chu ra sức nuốt nước bọt, lau lòng bàn tay dính nhớp lên đùi, lúc này mới nhận điện thoại: "Alo --"
"Xin chào, xin hỏi là người nhà của anh Tần Việt ạ, đây là bệnh viện nhân dân số 1 Đông thành."
Giọng nữ rất dịu dàng, quả nhiên là bệnh viện gọi đến. Lâm Khinh Chu nhìn anh cậu, người kia cũng ngước lên nhìn sang, theo bản năng mím môi.
Anh cậu đang căng thẳng.
Lâm Khinh Chu vươn tay tới nắm lấy lòng bàn tay của Tần Việt, bóp một cái không nặng không nhẹ, nói với đầu dây bên kia: "Vâng, là tôi."
"Là thế này, kết quả kiểm tra của anh Tần đã có rồi ạ, dây thần kinh chịu tổn thương không quá nghiêm trọng, có thể phẫu thuật, lịch phẫu thuật sớm nhất có thể hẹn trước bên bệnh viện là giữa tháng sau, không biết phía anh Tần có thể đến bệnh viện tái khám vào lúc nào, để xác định thời gian phẫu thuật cụ thể ạ."
Lâm Khinh Chu bật loa ngoài, lời y tá nói lọt vào tai Tần Việt không sót một chữ, bàn tay nắm lấy nhau của hai người run khẽ, không rõ rốt cuộc là ai đang run.
"Được, cảm ơn cô." Lúc nói chuyện mới biết giọng cũng đang run, "Ngày mai chúng tôi... Không, chiều hôm nay --"
Tần Việt lắc đầu với cậu, nói nhỏ: "Hôm nay không được, buổi chiều em có toạ đàm."
"Đúng, em có toạ đàm... Hôm nay không được, có toạ đàm..." Lâm Khinh Chu nói năng lộn xộn.
Cái gọi là toạ đàm thực chất là lãnh đạo trường nhìn trúng cái danh tốt nghiệp trường m nhạc nổi tiếng thế giới của cậu, bảo cậu lên nói vài câu với sinh viên, quay video tuyên truyền cho trường học gì đó.
Lúc chủ nhiệm đến tìm cậu bàn chuyện này lần đầu Lâm Khinh Chu muốn từ chối, sau đó nghĩ lại, cậu vừa mới tới, ít nhiều gì cũng phải nể mặt lãnh đạo nhà trường, vậy nên cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng bây giờ cậu cực kỳ hối hận.
"Vậy thế này đi, đặt cho ngài sáng ngày mai thế nào ạ, ngày mai đúng lúc có Chủ nhiệm Vương khám."
"Được, vậy thì ngày mai, cảm, cảm ơn."
Cúp điện thoại, cảm xúc của Lâm Khinh Chu vẫn chưa ổn định, cậu cố xoa mặt, không chắc chắn nhìn Tần Việt nhờ xác thực: "Anh, vừa rồi y tá nói, chúng ta có thể làm phẫu thuật đúng chứ?"
Tần Việt thì đã bình tĩnh lại, nói với cậu: "Ừ."
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi..." Lâm Khinh Chu che mặt, như cười, lại như khóc, "Tốt quá rồi anh ơi..."
Bởi vì cú điện thoại này, hai người không còn bụng dạ ăn cơm, lùa qua loa vài miếng, Tần Việt còn đang uống canh, Lâm Khinh Chu liền đi tới bên cạnh anh, khi anh ngẩng đầu lên nhìn thì ngậm lấy môi anh, trao một cái hôn dài mà dữ dội.
Tần Việt cũng đáp lại cậu một cách mãnh liệt, anh vươn tay ôm cậu vào lòng mình, ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt của Lâm Khinh Chu sáng như sao trời, song lại phủ lên một tầng sương, chuyên chú nhìn anh chan chứa sự yêu thương.
Tần Việt không tài nào chống cự được người này, ánh mắt thế này. Mà ngay lúc anh thất thần Lâm Khinh Chu cắn môi anh, nói bằng giọng gió:
"Anh, anh biết bây giờ em muốn làm gì với anh không?"
"Em rất muốn cùng anh làm..." m cuối cùng biến thành một cái móc câu mập mờ, Tần Việt chợt cảm thấy mặt nóng ran.
Anh nhớ tới chuyện vào hôm tới Đông thành, trái tim đập loạn lên không thể kiểm soát. -- Quả thật không có cách nào có thể trút những cảm xúc sục sôi trong lòng tốt hơn cái này.
"Nhưng thời gian không cho phép." Lâm Khinh Chu lấy làm tiếc nói. Cánh tay Tần Việt bỗng siết chặt, ánh mắt tối tăm.
Tiếc là Lâm Khinh Chu không chú ý điểm này, cậu đang kề bên cổ anh cậu, ra sức ngửi mùi hương của anh, "Anh, tốt quá, em thật sự, thật sự rất vui... Anh ơi, em còn muốn hôn anh nữa."
Khi nụ hôn này kết thúc hai người đều thở hồng hộc, không khác gì chạy marathon đường dài, người mệt lả, nhưng tinh thần cực kỳ phấn khích.
Lâm Khinh Chu liếm cánh môi đỏ mọng của anh cậu: "Anh, em phải đi rồi, chén đũa không kịp dọn dẹp, nhưng anh đừng động tay, để đấy tối em về rửa, tay anh đẹp đến vậy không thể dính nước rửa chén được!"
"..." Tần Việt rất cạn lời.
Một phút sau, anh ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy một chiếc dép lên bị Lâm Khinh Chu quăng rất xa, lăn xe lăn tới, lại nhìn thấy chiếc USB màu bạc trên tủ đựng giày.
Là đồ của Lâm Khinh Chu, tối qua anh thấy người kia chép PPT vào chiếc USB này, bảo là đồ chiều nay cần dùng.
Cũng chính vì vậy, anh mới biết buổi chiều Lâm Khinh Chu có toạ đàm.
"Tút -- tút -- tút -- Alo, anh hả, sao vậy?" Lâm Khinh Chu bắt máy rất nhanh, giọng của cậu nghe hơi căng thẳng.
Tần Việt nhíu chặt mày: "Em để quên USB trên tủ giày."
Đầu bên kia lập tức kêu sột soạt, có lẽ là Lâm Khinh Chu đang lục túi.
"Chẹp, quên thật nè, không sao, em về lấy ngay."
Thời gian vốn đã chẳng dư giả, nội đi nội về sẽ kéo dài rất lâu, Tần Việt cầm USB, đẩy cửa sắt ra:
"Không cần, anh đem tới cho em, em tới trường chuẩn bị trước đi."
Tần Việt từng tới trường học của Lâm Khinh Chu, là vào ngày thứ hai họ đến Đông thành. Chiều hôm đó Lâm Khinh Chu không có tiết, bèn đưa anh cậu tới trường dạo một vòng, muốn cho anh nhìn nơi mình làm việc.
"Anh này, đây là kí túc xá của giáo viên, lúc trước em ở đây."
"Đây là căn tin một, bên dãy phòng học cũng có căn tin hai, nhưng dù là căn tin nào cũng đều dở như nhau. Chỉ có lẩu xào cay với bánh tương là khá ngon, em cảm thấy anh sẽ thích, lần tới dẫn em đi nếm thử."
"Sau dãy phòng học là một hồ nhân tạo lớn, trồng rất nhiều hoa sen, có điều bây giờ chắc đã tàn rồi..."
Lâm Khinh Chu giới thiệu kỹ càng cho anh từng địa điểm trong trường học, muốn bày cuộc sống của mình ra trước mặt Tần Việt, chia sẻ cho anh, Tần Việt lắng nghe, nhìn ngắm, nhưng trong lòng đang che giấu bí mật của mình, không cho đối phương biết.
Lúc ở trên tàu Lâm Khinh Chu hỏi anh có từng đến Đông thành chưa.
Anh nói có.
Đó không phải gạt Lâm Khinh Chu, anh từng đến Đông thành, mà sở dĩ đến Đông thành, là vì thăm ngôi trường này. Trước kia Lâm Khinh Chu là sinh viên trong trường, tiếc là chỉ học nửa năm là ra nước ngoài, không thể lấy được bằng tốt nghiệp, vậy nên anh thay đối phương đến xem thử.
Trường học đẹp hơn hẳn ảnh anh tìm được trên điện thoại, anh đến đây tổng cộng hai lần, chầm chậm dạo quanh cả ngôi trường giống như Lâm Khinh Chu dẫn anh đi thế này.
Anh tưởng tượng nếu như Lâm Khinh Chu học ở đây sẽ trông như thế nào, liệu có rèn luyện trên đường chạy rộng rãi, làm bài tập ở thư viện khang trang, gọn gàng sạch sẽ, cùng bạn cùng phòng lao vào lớp trong tiếng chuông vào học như những sinh viên kia hay không...
Rồi liệu có giống như cô gái đang gọi điện thoại với bạn trai dưới gốc cây kia, gọi cho anh đang ở trên đảo San Hô, kể về những chuyện thú vị tại trường, nói nhớ anh...
Anh tưởng tượng rất nhiều, quá nhiều, đến đỗi sau này không dám nghĩ, cũng không dám đến nữa. Bởi vì Lâm Khinh Chu thật sự sẽ làm như thế, lúc mà bọn họ vẫn chưa xa nhau, lúc mà Lâm Khinh Chu vẫn còn học ở nơi này.
Những quá khứ kia tựa như chất độc không biết tên, luôn khiến Tần Việt bất giác chìm đắm vào trong rồi choàng tỉnh vào lúc giấc mộng đẹp nhất. Anh như một cái xác không hồn, quẩn quanh giữa quá khứ và thực tại...
Còn mười lăm phút nữa là chính thức vào học, lúc sắp đến dãy phòng học, Tần Việt gọi điện cho Lâm Khinh Chu. Tọa đàm ở giảng đường số 2, nhưng anh không nhớ rõ giảng đường này ở hướng nào, sợ tìm sai lại mất thời gian.
Song có lẽ Lâm Khinh Chu đang bận, mãi không bắt máy.
Tần Việt hết cách, đành hỏi đường một sinh viên, trùng hợp thay cô gái kia vừa vặn là học trò của Lâm Khinh Chu: "Đúng lúc em tới đó học, anh đi cùng em đi."
Giảng đường cách họ không xa, ba phút là tới. Sắp đến giờ lên lớp, lục tục có sinh viên vội vàng chạy vào phòng. Điện thoại của Tần Việt reo lên, là cuộc gọi đến của Lâm Khinh Chu.
Nhưng Tần Việt đã nhìn thấy đối phương, người kia đang quay lưng với anh nhìn dáo dác --
"Alo."
"Alo, anh --"
Khoảnh khắc nối máy, chẳng biết là tình cờ hay là duyên phận không thể giải thích, Lâm Khinh Chu đột nhiên quay lại, tầm nhìn chuẩn xác đặt trên người Tần Việt.
Dường như không ngờ anh sẽ xuất hiện nhanh vậy, Lâm Khinh Chu ngớ ra một lúc, sau đó chậm chạp chớp mắt, chạy như bay đến.
"Máy chiếu của giảng đường có chút vấn đề, vừa rồi mãi xử lý chuyện này không chú ý có điện thoại." Trước mắt đổ lên một cái bóng, Lâm Khinh Chu từ từ ngồi xổm xuống bên chân anh, mày hơi chau lại.
"Ừ." Tần Việt đưa USB cầm trong tay từ nãy đến giờ tới, nhìn thời gian, thúc giục, "Mau lên lớp đi."
"Thầy Lâm, hoá ra anh trai đẹp trai này tới tìm thầy." Cô gái dẫn Tần Việt tới tươi cười bảo.
Lâm Khinh Chu đã đoán được đại khái là thế nào: "Ừ, cảm ơn em."
"Không không không..." Cô gái liên tục xua tay, "Thầy Lâm thầy không cần khách sáo, vậy em vào lớp trước đây ạ!"
Chuông chuẩn bị đã reo, trong giảng đường đông nườm nượp, hầu như không còn chỗ trống, mấy trăm người chỉ chờ mỗi thầy giáo là Lâm Khinh Chu thôi.
Tần Việt lại giục cậu: "Mau đi đi, đang đợi em cả đấy."
Lâm Khinh Chu lưu luyến đứng dậy: "Vậy được rồi..." Cậu ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt rất tiếc nuối, "Nếu ở đây không có camera thì tốt rồi, em sẽ hôn anh ngay... Anh, anh có muốn vào... Mà thôi, anh mau về đi, đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em, em vào trước --"
"Anh có thể vào nghe giảng không?" Tần Việt đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?"
"Anh muốn vào nghe thử, nếu như có thể..."
Tần Việt chưa từng được học hành đàng hoàng, chỉ đi học vài năm với bé mù và nhóc tì trong lớp học chung ở viện phúc lợi, học được đều là những thứ đơn giản, cũng vì vậy, anh có một sự kính nể khó tả với trường học và người đọc nhiều sách.
Mà bây giờ, thiếu niên của anh đã trưởng thành, từ con khỉ nghịch ngợm thích gây chuyện biến thành giảng viên đại học được người ta kính trọng, trở thành một trong những người anh kính trọng nhất.
Anh rất muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Khinh Chu như thế này. Anh muốn biết mọi thay đổi của thiếu niên của anh trong mười năm anh không chứng kiến.
"Được chứ! Tất nhiên là được! Có gì mà không được..." Mà Lâm Khinh Chu đã kích động đến mức nói năng lộn xộn, cậu đẩy xe lăn của Tần Việt, "Đi thôi anh, mình vào."
Trong giảng đường không còn một chỗ trống, Tần Việt không chiếm chỗ của các sinh viên, lăn xe lăn ngồi ở sau cùng phòng học, gần chỗ cửa sau, một số sinh viên xuất phát từ lòng tò mò quay đầu nhìn anh, thân thiện cười với anh, Tần Việt cũng gật đầu với họ.
"... Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, chủ nhiệm Diêu có xếp cho tôi một nhiệm vụ, bảo sau kỳ nghỉ tôi hãy làm cho các bạn một buổi tọa đàm, khi đó tôi đã từ chối thẳng, vốn hiểu biết của tôi hạn hẹp, nào có tư cách gì để làm toạ đàm, đây chẳng phải bôi tro trát trấu hay sao."
"Nhưng chủ nhiệm Diêu bảo cứ nói đại gì đó, tán dóc cũng được, tôi bèn đồng ý, vậy nên một tiếng rưỡi sau đây, tôi nói đại nói đùa, các bạn cũng tùy tiện mà nghe."
"Nếu như cảm thấy tôi nói có lý, vậy thì vỗ tay, còn nếu cảm thấy tôi đang bốc phét, vậy thì... Coi như bốc phét thôi. Đang ngồi ở đây có rất nhiều bạn học là học trò trên lớp của tôi, có lẽ các bạn..."
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Anh trai: Khỉ lầy trưởng thành rồi.
@yu: trong tiềm thức của t vẫn coi bé Chu là thằng nhóc choai choai 18 tuổi năm đó không:')))) giờ thấy người ta thấy trụ cột gia đình bỡ ngỡ quớ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...