Khi Thẩm Niên trở về nhà họ Đường, Đường Trí vẫn chưa về, dì Trương và mấy người giúp việc khác đang chuẩn bị đồ ăn để chúc mừng sinh nhật Đường Trí.
Tuy Đường Trí và Đường Thừa Tuyên ở cùng một biệt thự, nhưng bình thường bọn họ ít khi xuất hiện cùng nhau.
Đường Thừa Tuyên thích ăn cơm một mình, cũng ít khi đợi họ.
Vì vậy một bữa ăn như hôm nay là rất hiếm.
“Lên tầng đọc sách một lát rồi xuống ăn cơm.” Đường Thừa Tuyên vừa cởi áo khoác vừa nói với cô.
Ánh mắt Thẩm Niên dừng trên người anh, cô có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong cơ thể của người đàn ông dưới lớp áo sơ mi.
Thẩm Niên vội xoay người đi, mặt nóng bừng, Đường Thừa Tuyên càng che kín cơ thể của mình, càng khơi gợi được ham muốn nhìn trộm của người khác, khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng xem bên trong cơ thể đó rốt cuộc cất giấu điều gì không muốn người khác biết.
Thẩm Niên lên tầng, nghĩ thầm không biết Đường Trí đi đâu rồi, đoán chừng lát nữa vẫn chưa về.
Nhưng cô lại vô cùng hâm mộ Đường Trí vì có nhiều người chúc mừng sinh nhật cậu ta như vậy.
Cô bật máy tính, lên diễn đàn để xem bài post, tất cả đều thảo luận về Đường Thừa Tuyên.
Chuyện đã qua hơn nửa ngày, nhưng độ hot vẫn như cũ.
[Đây chính là bức ảnh tôi trân quý nhất! Đôi chân dài cực phẩm!]
[Làm sao bây giờ? Chính là hình mẫu lý tưởng của tôi.]
[Được rồi khỏi nằm mơ, người này mười sáu tuổi đã rất có thủ đoạn, trước mặt anh ta, mấy cậu không là gì cả.]
Thẩm Niên không thích cảm giác này, người mình thích bị rất nhiều người mơ ước.
Cô biết bản thân có bệnh nhưng ham muốn độc chiếm lại phát tác, cô cảm thấy rất nực cười.
Cô mở bức ảnh đó ra, cho dù bức ảnh có rất nhiều người, thậm chí ảnh chụp còn hơi rung, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Đường Thừa Tuyên, cho dù bị mọi người vây quanh, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy anh.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, khiến người xung quanh cảm thấy xa cách.
Thẩm Niên sườn mặt của anh trong bức ảnh, sống lưng thẳng tắp, tất cả mọi thứ đều khiến người khác rung động.
Thẩm Niên ấn lưu, sau đó ngón tay linh hoạt gõ bàn phím, rất nhanh sau đó, bài post ở đầu diễn đàn chìm xuống đáy bể.
Cô cầm ly nước trên bàn, nước ấm chảy xuống cổ họng.
(EbookTruyen.Net)
Thẩm Niên lại ngồi thêm một lúc nào, dường như Đường Trí vẫn chưa trở về.
Bây giờ đã chín giờ, có khả năng tối nay chất lượng tiêu hóa lại giảm.
Thẩm Niên tìm được số của Đường Trí trong điện thoại, gọi cậu ta: “Trong nhà chuẩn bị bánh kem cho cậu.”
Bên kia cãi nhau ầm ĩ, dường như vài người họ đang chơi ở đâu đó, có người hỏi Đường Trí: “Anh Trí, ai vậy?”
Đường Trí không để ý đến người đó, tính tình không tốt hỏi Thẩm Niên: “Cậu nói nhiều vậy làm gì? Ông đây thích chơi ở đâu thì chơi.”
Chà, xem ra đối phương rất có thể là chị dâu nhỏ có hôn ước với anh Trí.
Mọi người đều cảm thấy hứng thú với Thẩm Niên, lặng lẽ đến gần Đường Trí nghe giọng cô.
Bên kia điện thoại là một giọng nữ mềm mại, chậm rãi nói: “Tôi không thích ăn muộn.”
Rõ ràng là câu nói rất bình thường, nhưng dùng giọng nói mềm mại này, lại nghe ra vài phần làm nũng.
Đường Trí cảm thấy rất phiền toái, nhưng lại không thấy chán ghét như bình thường, vì thế ngữ điệu dịu đi một chút nhưng vẫn nóng nảy như cũ: “Đã biết.”
Điện thoại bị cúp.
Ly nước đã lạnh mất, Thẩm Niên uống một ngụm, lục phủ ngũ tạng đều bị cái lạnh gặm nhấm.
Cô cảm nhận được chỗ kia không đúng, đi vào nhà vệ sinh, quả nhiên là đến kỳ sinh lý.
Thẩm Niên nằm trên giường một lúc, bụng dưới bắt đầu đau, hai đùi bủn rủn, không động đậy.
Trên trán rịn ra một lớp mồ hôi, hai má phiếm hồng.
Người nhà họ Đường đã đến đầy đủ, mẹ Đường Trí Thẩm Hiểu Thanh, vẻ mặt rất khó coi: “Gọi cũng không dưới, làm giá cái gì chứ?”
Đường Trí và ba mẹ cậu ta đều bất mãn với Thẩm Niên, Đường Trí là vì không thích nữ sinh yếu ớt, mỏng manh, hai vợ chồng Thẩm Hiểu Thanh và Đường Thừa Phàm thì vì bây giờ cô đã không còn ánh hào quang là thiên kim nhà họ Thẩm nữa, đối với bọn họ không còn giá trị gì nữa.
Nếu không phải vì ông cụ nhà họ Đường thích Thẩm Niên, nếu Đường Thừa Tuyên không đưa Thẩm Niên về với thân phận vị hôn thê của Đường Trí, hai người bọn họ sẽ không cho Thẩm Niên bước vào cửa nhà họ Đường.
Trước mặt bọn họ không thể đối nghịch với Đường Thừa Tuyên, chỉ đành trơ mắt nhìn.
Đường Thừa Phàm nghiêm mặt: “Tôi thấy con bé căn bản không coi chúng ta vào mắt.”
Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên càng ngày càng lạnh, hai người họ còn định nói xấu Thẩm Niên tiếp, nhưng nhận ra cảm xúc của anh thay đổi, không dám mở miệng.
Anh để đũa xuống bàn, đứng lên: “Em đi lên xem sao, mọi người ăn trước đi.”
Thẩm Niên ở nhà họ Đường cũng không dựa được vào ai, mấy người giúp việc cũng không quan tâm cô.
Hai vợ chồng nhà họ Đường bảo dì Trương giúp việc lên gọi Thẩm Niên, dì Trương cũng vừa lên đã xuống.
Ý thức Thẩm Niên có hơi mơ hồ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô túm chặt chăn, phát ra tiếng rên khó chịu.
Cửa mở, Thẩm Niên nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, một bàn tay to ấm áp đặt ở trán cô, cô gái cọ cọ giống như con thú nhỏ để nhận lấy chút ấm áp từ bàn tay anh.
Không sốt.
Đường Thừa Tuyên nhíu mày: “Không thoải mái ở đâu?”
Anh thuận miệng hỏi một câu, không ngờ Thẩm Niên lập tức đỏ mặt, khuôn mặt đỏ bừng giống như hai trái cà chua chín: “Em… Em không sao.”
Đường Thừa Tuyên thấy cô khó chịu cong cả người lại, giọng nói nghiêm túc: “Không thoải mái ở đâu thì nói với tôi.”
Mặt Thẩm Niên đỏ, tai hồng, giọng cực kỳ bé: “Đau bụng.”
“Ăn đồ hỏng?”
“Không phải…” Cô kéo kéo áo sơ mi của anh, chui đầu vào chăn: “Đến tháng…”
Đường Thừa Tuyên nghe vậy thì ánh mắt hơi chớp, tai khả nghi đỏ lên, nhưng khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Anh gọi dì Trương, bảo bà ấy chuẩn bị nước ấm và túi chườm nóng, cuối cùng bảo bà ấy.
Anh mấp máy môi, lời nói đến đầu lưỡi nhưng lại nuốt xuống, người đàn ông đút một tay và túi, ánh mắt sắc bén.
Dường như dì Trương nhận ra được điều gì, vội nhanh chóng xoay người rời đi.
Chỉ một lát sau, đồ đã được chuẩn bị xong, Đường Thừa Tuyên để nước ấm ở tủ đầu giường, sau đó cầm túi chườm nóng nhét vào trong chăn của Thẩm Niên.
Cô sửng sốt, không cẩn thận nên đụng phải bàn tay của anh.
Thẩm Niên không hiểu tại sao, cô chỉ chạm vào tay anh một cái, nhưng lại khiến cô nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy hành động của mình rất điên rồ.
Nước có hơi nóng, Thẩm Niên không uống.
Cô không dám nhìn Đường Thừa Tuyên, nên nhắm mắt lại, có lẽ bởi vì có người ngồi bên cạnh nên cô ngủ rất nhanh.
Khi Thẩm Niên tỉnh lại đã là sáng hôm sau, cô càm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy thay áo ngủ, vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân.
Thẩm Niên ngậm bàn chải đánh răng nhìn bản thân trong gương, bọt kem màu trắng dính ở đôi môi cô căng mọng của cô, cô súc miệng bằng nước lạnh, rồi lại nhổ ra.
Cô gái bỗng cười ngây ngô, trong lòng chưa từng có cảm giác như vậy.
Trong đầu cô đều là giọng nói lo lắng của anh, bàn tay hơi lạnh nhét túi chườm nóng vào trong chăn của cô… Giống như mầm non lặng lẽ lớn dần, để chào đón mùa xuân.
Thẩm Niên sửa soạn xong thì xuống tầng, đã thấy Đường Thừa Tuyên đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Hôm nay, anh mặc áo sơ mi màu đen, càng có vẻ cấm dục, tự phụ hơn, cả người tỏa ra sự thu hút khiến người khác khó cưỡng lại được.
Đường Thừa Tuyên đang đợi cô cùng ăn sáng.
Cô không tự mình đa tình, bởi vì quả thật anh chuẩn bị hai bộ bát đũa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Niên ăn cơm với Đường Thừa Tuyên, tim cô đập bùm bùm, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy tim cô như được rót đầy mật ngọt.
Cô gái bất an ngồi xuống, ăn một miếng cháo, sau đó nhìn trộm Đường Thừa Tuyên.
Người đàn ông ngồi thẳng lưng, thoạt nhìn rất nghiêm túc, Thẩm Niên không dám nói gì, bởi vì cảm thấy Đường Thừa Tuyên là một người “khi ăn không nói chuyện”.
Nhưng ngược lại người đàn ông đối diện lại mở lời trước: “Bây giờ còn đau không?”
Anh có hơi không được tự nhiên khi hỏi câu này, nhưng xem ra không hề ảnh hưởng đến dáng vẻ nghiêm túc bên ngoài của anh.
Thẩm Niên nuốt cháo, cảm thấy mặt nóng như bị thiêu đốt: “Không… Không đau.”
Đường Thừa Tuyên gọi dì Trương và tài xế vào, đứng trước mặt cô, hai người họ cúi đầu giống như làm gì sai, cơ thể run rẩy.
Thẩm Niên mở to mắt nhìn, biểu cảm hoang mang, người đàn ông đối diện để bát sứ xuống: “Thẩm Niên, bây giờ em không phải thiên kim của nhà họ Đường nữa.”
Hốc mắt cô phiếm hồng, Đường tiên sinh đây là có ý gì? Anh muốn nói cô nên biết thân biết phận sao?
Nhớ lại hôm qua, anh dịu dàng hỏi cô khó chịu ở đâu, Thẩm Niên cảm thấy rất khó chịu, chút bọt ảo tưởng rất vất vả mới nổi lên, lại khiến người ta sặc đến mức chảy nước mắt.
Đường Thừa Tuyên dừng lại, giọng nói không nhanh không chậm, giống như một chiếc lá phong rơi vào mặt hồ lạnh lẽo vào sáng sớm mùa thu: “Nhưng người là tôi đưa về, còn chưa đến lượt mấy người bắt nạt.”
Hai người đứng bên cạnh vẫn run rẩy.
Thẩm Niên sững sờ, ngẩng đầu nhìn dì Trương và tài xế, lại nhìn Đường Thừa Tuyên, băng hà đông cứng nhiều năm lại tan chảy vì gió xuân, lộ ra dòng nước ấm áp.
“Trước kia em có nhà họ Thẩm, bây giờ em có tôi.”
Khi Đường Thừa Tuyên nói chuyện nghiêm túc, sẽ dùng đôi mắt hổ phách nhìn bạn, đến cả giọng nói bình thản nhưng cũng chứa một lời thề trịnh trọng.
Trong lòng Thẩm Niên có chút ngọt ngào, nhưng tươi cười còn chưa đến đáy mắt, đã nghe thấy Đường Thừa Tuyên nói tiếp: “Em có hôn ước từ nhỏ với Đường Trí, lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Em yên tâm, nhà họ Đường sẽ không có khả năng hủy bỏ hôn sự này.”
Cô có cảm giác có cái gì đổ sầm xuống, bao gồm cả người đàn ông anh tuấn trước mặt, cô cũng thấy mơ hồ.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Về sau, em cứ gọi tôi là chú hai.”
Mắt Thẩm Niên đỏ bừng, khi đứng dậy không cẩn thận làm rơi cái ly, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, sượt qua chân của Thẩm Niên, trên chân trắng nõn của cô gái xuất hiện một vệt máu.
Cô cúi đầu nhìn, không kìm được mà bật khóc, nước mắt rơi xuống mặt đất.
Đường Thừa Tuyên cảm thấy vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng lại thấy biểu cảm của cô gái.
Hốc mắt cô đỏ như con thỏ, liên tục rơi nước mắt, lông mi dính hơi nước, dáng vẻ khiến người ta đau lòng.
Anh lạnh giọng phân phó: “Dì Trương, đi lấy hòm y tế đến đây.”
“Đường Trí… Đường Trí chán ghét em.” Thẩm Niên nghẹn ngào, dường như không biết nên nói thế nào, nấc hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Đường tiên sinh, em chỉ tin tưởng một mình anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...