Đường Tử Dục trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu bé buông cặp sách xuống rồi đi vào, Thẩm Niên tiến lại gần hôn một cái lên mặt cậu: “Bánh tart trứng đã về rồi.”
Tai của Đường Tử Dục đỏ lên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo: “Đừng gọi nhũ danh của con.”
“Sao vậy? Nhũ danh mà mẹ đặt cho con không hay sao?”
“Khó nghe chết đi được.”
Thẩm Niên “Chụt” một tiếng, thấy Đường Thừa Tuyên trở về thì nhanh chóng chạy qua, hôn chụt một cái vào mặt anh: “Ba ba có mệt không?”
Đường Thừa Tuyên lại nghiêng mặt bên kia qua: “Lại hôn một cái nữa.”
Hai người ôm hôn nhau xong, Đường Dục Tử không nhìn, lạnh lùng nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi, hai người có ăn không?”
Rõ ràng mới tám tuổi, nhưng mặc đồng phục học sinh màu đen rất nghiêm túc giống như người lớn.
Thẩm Niên ho khan một tiếng, ngồi vào trước bàn ăn, đá vào chân Đường Thừa Tuyên một cái, vừa thấy anh ngẩng mặt lên, thì chớp chớp lông mi nhìn anh.
Đường Tử Dục trợn tròn mắt, hai người này ăn cơm cũng phải mắt đi mày lại.
Cậu bé vội vàng ăn xong rồi nhanh chóng chạy đi, giữ lại không gian riêng tư cho bọn họ, chạy nhanh như bay lên tầng.
Thẩm Niên nhìn thoáng qua bóng dáng của con trai, thở dài: “Có phải bé con hoàn toàn không thừa hưởng một chút ưu điểm nào trên người em hay không?”
Đường Thừa Tuyên trầm tư: “Không phải con rất đẹp trai sao?”
Cô gái ra sức đá anh: “Trong đầu anh ngoại trừ em đẹp ra thì còn lại cái gì cũng tệ à.”
Ngược lại Đường Thừa Tuyên cười càng vui vẻ.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Hay là để em dạy con trai đi, em sợ sau này con trai giống hệt như anh.”
“Như anh không tốt sao?”
Thẩm Niên liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt rất có lệ: “Rất tốt, nhưng em sợ sau này con không tìm được vợ.”
Đường Thừa Tuyên: “……”
Thật ra bánh tart trứng nhỏ và Đường Thừa Tuyên vẫn có nhiều điểm bất đồng, bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại vô cùng đáng yêu, có lẽ là bởi vì nét trẻ con ở trên khuôn mặt chưa hết, khiến vẻ lạnh lùng của cậu bé thoạt nhìn không đáng được nhắc đến.
Ngày hôm sau lúc Thẩm Niên đưa cậu bé đi học, Đường Tử Dục vô cùng ghét bỏ: “Mẹ xác định muốn đưa con đi sao?”
“Làm sao vậy? Không thích mẹ đưa con đi học sao?”
“Không phải đâu.” Đường Tử Dục cười lạnh: “Con sợ mọi người cho rằng mẹ cũng đi học.”
Thẩm Niên: “……”
Đứa nhỏ này thật sự do cô sinh sao? Tâm trạng của Thẩm Niên có chút phức tạp.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó của cô, Đường Tử Dục lại nói: “Có phải mẹ đang nghĩ buổi tối về sẽ tố cáo với ba ba đúng không?”
“……” Vậy cũng bị cậu bé phát hiện.
Trường tiểu học rất gần, chỉ cần đi bộ hai bước là có thể tới rồi, Đường Tử Dục nghiêm túc nói: “Con không phải là đứa trẻ ba tuổi, đường này con vẫn biết đi.
Lần sau mẹ có thể đừng đưa con đi nữa được không? Rất mất mặt.”
Thẩm Niên không nhịn được mà bật cười, mất mặt ha ha ha ha ha ha ha.
Đi bộ qua con đường nhỏ có dạng ngô đồng, lại đi tiếp về phía trước chính là con đường lớn có nhiều xe cộ qua lại.
Đường Tử Dục bỗng nhiên đi vòng qua bên phải của Thẩm Niên, đi đến nắm lấy tay cô.
“Làm sao vậy?”
“Đàn ông phải đi ở bên ngoài.” Như thế này lúc xe đi qua sẽ không đâm vào người mẹ.
Trái tim của Thẩm Niên cũng tan chảy: “Không ngờ bánh tart trứng của chúng ta cũng là một quý ông nhỏ đâu.”
“Mới không phải, chẳng qua là con nghe ba ba nói thôi.” Đường Tử Dục khinh thường: “Ba ba bảo con phải bảo vệ mẹ thật tốt.”
Khẩu thị tâm phi, chết còn kiêu ngạo, điểm này rất giống với Đường Thừa Tuyên.
Đi đến cổng trường, cô gái nhỏ cùng lớp hào hứng vẫy vẫy tay về phía Đường Tử Dục: “Đường Tử Dục.”
Đường Tử Dục nhanh chóng buông tay mẹ ra, dù sao cậu cũng là một người trưởng thành tự lập.
“Ừm.”
Ánh mắt bé gái nhìn Thẩm Niên: “Cháu chào cô.”
“Chào cháu nha.”
Cô gái nhỏ lại nói với Đường Tử Dục: “Câu hỏi cuối cùng của bài tập về nhà ngày hôm qua mình không biết, đợi lát nữa cậu có thể giảng cho mình không?”
Đường Tử Dục vẫn mang bộ dạng lạnh lùng kia: “Đơn giản như vậy mà cậu cũng không biết.”
Ngay sau đó bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ: “Đợi chút nữa tớ giảng cho cậu.”
“Cậu thật tốt.” Cô gái nhỏ vui vẻ mà lắc lắc tóc đuôi ngựa của mình.
Đường Tử Dục ghét bỏ nhìn cô bé một cái, giống như đang cười nhạo sự ấu trĩ của cô bé.
Thẩm Niên cảm thấy biểu cảm tuyệt tình này của cậu bé, tại sao nhìn ai cũng đều có biểu cảm này? Chẳng lẽ lúc Đường Thừa Tuyên khi còn nhỏ cũng cặn bã như vậy sao?
Cô gái nhỏ đi vào trước, Thẩm Niên kéo lấy tay cậu bé: “Đối xử với con gái con có thể dịu dàng một chút không, nếu con có chút xíu tình yêu thương giống như ba ba con thì tốt rồi.”
“Ba ba chỉ dịu dàng đối với mẹ thôi, những cô gái khác ở trong mắt ba ba hoàn hoàn không phải là con gái.” Đường Tử Dục cảm thấy mặt mẹ mình cũng quá dày: “Dáng vẻ đó của ba ba giống như người khác đang thiếu tiền ba ba vậy, không làm cho mọi người yêu thích đâu.”
Thẩm Niên bật cười một tiếng, rốt cuộc con trai cũng không bỏ qua cho ba mình sao?
“Thoạt nhìn ba ba chẳng qua chỉ là không thấu tình đạt lý một chút thôi.” Thật ra bên trong rất mềm yếu.
Đường Tử Dục nhướng mày: “Mẹ xác định chỉ có một chút như vậy?”
“………’’ Cô ho khan một tiếng, quả thực là nhiều chút.
Đường Tử Dục huỷ đi hình tượng của Đường Thừa Tuyên: “Một thời gian trước ba ba gặp giáo viên dạy thêm piano của lớp con, vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng.”
“Vì sao? Giáo viên piano của con không xinh sao?”
“Rất xinh, nhưng ánh mắt nhìn ba ba con rất giống với ánh mắt mẹ nhìn ba.”
Thẩm Niên: “…..” Hình như cô phát hiện được điều gì đó bất ngờ.
Nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất: “Lần sau mẹ dạy piano cho con.”
“Không cần đâu, thời gian đó mẹ đi hẹn hò với ba ba đi.” Đường Tử Dục đã sớm nhìn thấu hai vợ chồng này rồi.
“Bánh tart trứng thật là ngoan.”
“Cũng không phải, con không tin tưởng lắm vào kỹ năng chơi piano của mẹ.”
Bỏ đi, cảm động vĩnh viễn không vượt quá được ba phút.
Thẩm Niên tức giận: “Mẹ đã luyện tập từ nhỏ đến lớn, vậy mà con lại nghi ngờ mẹ?”
Đường Tử Dục quay về phía cô nở một nụ cười miễn cưỡng lại lễ phép
Đêm đó lúc Đường Thừa Tuyên vào phòng, Thẩm Niên túm lấy cà vạt của anh: “Có phải lúc anh còn nhỏ cũng cặn bã giống như Đường Tử Dục hay không?”
Người đàn ông giơ tay lên nới lỏng cà vạt: “Bé con làm sao vậy?”
“Bé con mỗi ngày đều hố em.”
Đường Thừa Tuyên cúi đầu hôn cô, tay không an phận mà cởi cúc áo phía trước: “Hôm nào giáo dục bé con.”
“Trước tiên đừng hôn.” Thẩm Niên đẩy anh ra: “Có phải giáo viên dạy piano của Đường Tử Dục thích anh đúng không?”
Cô nhớ rõ tuổi của giáo viên dạy piano kia không quá lớn, sao lại coi trọng người đàn ông già này vậy?
“Giáo viên piano?” Đường Thừa Tuyên dựa vào kinh nghiệm nhiều năm cãi nhau với Thẩm Niên, ngay lập tức lạnh nhạt mà nói: “Không nhớ rõ.
Cô ta đánh đàn cũng chẳng ra gì, cho nên anh đổi sang một người khác cho Đường Tử Dục.”
“Đổi sang người khác? Nam hay nữ?”
“Người phụ nữ hơn 50 tuổi, Thẩm Niên đang ghen sao?”
Thẩm Niên cảm thấy mình có chút trẻ con, nhưng lúc này làm sao có thể thua Đường Thừa Tuyên về khí thế được: “Chẳng lẽ không trách bản thân anh, từng tuổi này vẫn còn trêu ong ghẹo bướm?”
Đường Thừa Tuyên: ?
“Ngươi như vậy đặt ở cổ đại sẽ bị tròng lồng heo đó biết không?”
Đáy mắt của người đàn ông hiện lên vài phần ý cười, đầu lưỡi đỡ đỡ hàm răng sau: “Vậy đặt ở hiện đại thì sao?”
“Tất nhiên sẽ bị em bắt nạt rồi.”
Thẩm Niên ngồi ở trên lưng anh, để anh chống đẩy: “Làm 30 cái trước đi.”
Đường Thừa Tuyên vừa mới làm được hai cái thì thay đổi tư thế: “Như thế này, em càng thích.”
“???”
**
Đường Thừa Tuyên và Đường Tử Dục cũng không biết có chuyện gì, hai người so với nhau xem ai dậy sớm hơn.
Thẩm Niên không dễ dàng mới có thể ngủ nướng một giấc, Đường Tử Dục đi vào kéo chăn của cô: “Không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày.”
“A…….” Cô còn tưởng rằng Đường Thừa Tuyên đi công tác thì không có ai quản cô: “Con đừng học theo ba con có được không?”
Đường Tử Dục lấy điện thoại ra: “Con đếm tới ba, mẹ không dậy con gọi điện thoại cho chồng của mẹ.”
Thẩm Niên: “……” Cô nhận thua.
Vừa xuống giường, Đường Tử Dục ngồi ở ghế sô pha đối diện: “Đừng ném dép đi.”
Thẩm Niên bị phàn nàn đến tức chết rồi, đi dép rồi đi rửa mặt.
Lúc ăn cơm, cô không nhịn được mà hỏi: “Con rốt cuộc là con của mẹ hay là ba của mẹ?”
“Mẹ cảm thấy sao?” Đường Tử Dục nhìn biểu cảm của cô giống như đang nói, vấn đề đơn giản như vậy mà mẹ còn hỏi.
Nếu Đường Thừa Tuyên ở đây, có lẽ Đường Tử Dục sẽ khiêm tốn hơn một chút, nhưng không, đây rõ ràng là cậu bé lại bắt đầu kiêu ngạo.
Thẩm Niên suy nghĩ: “Con gọi bạn học lần trước của con đến nhà chơi đi.”
Hai bên tai của Đường Tử Dục đỏ lên: “Tại sao muốn con gọi cậu ấy đến chơi? Con không thích người khác đến nhà.”
“Nhưng con phải kết giao bạn bè, phải có quan hệ tốt với bạn học.”
“Quan hệ của con với bạn học rất tốt.”
Thẩm Niên nghĩ thầm, đây chỉ là ảo tưởng của con khi làm lớp trưởng thôi.
Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng mời cô gái nhỏ đến nhà chơi, nhìn thấy con trai dạy người khác học, Thẩm Niên vui mừng, cuối cùng cậu bé cũng không còn tâm tư phàn nàn cô.
Con trai ngoại trừ EQ thấp vẫn là rất ưu tú, giống như lần trước lúc Đường Thừa Tuyên không ở đây, cô sinh bệnh, Đường Tử Dục vẫn luôn chăm sóc cô, còn cố ý thổi nước nguội đi cho cô uống.
Chỉ có điểu đợi sau khi Đường Thừa Tuyên quay lại, Đường Tử Dục lạnh lùng mà cáo trạng: “Mẹ ngủ không đắp chăn cẩn thận.”
Sau đó Thẩm Niên đã bị Đường Thừa Tuyên “Dạy dỗ” một trận.
Nhưng……..
Tổng thể vẫn rất thân mật.
Cô nhìn thoáng qua bên ngoài, cô gái nhỏ đưa cho cậu bé một viên kẹo, Đưởng Tử Dục lắc đầu: “Đây là thứ mà mẹ mới tớ ăn.”
Thẩm Niên cho rằng cảm động và vui mừng ban nãy đều là ảo giác.
Nhưng cuối cùng Đường Tử Dục vẫn nhận lấy viên kẹo đó, rõ ràng ở cùng cô gái nhỏ mặt đỏ gần chết, vẫn muốn giả bộ dáng vẻ lạnh lùng: “Tớ nhận lấy thôi, cho mẹ tớ ăn.”
Nhưng sau này, Thẩm Niên cũng không nhìn thấy bóng dáng của viên kẹo đó, ngược lại nhận được lời cáo trạng của con trai: “Buổi sáng mẹ ngủ nướng, không ăn sáng, không đi dép.”
Thẩm Niên cảm thấy Đường Tử Dục có lẽ là báo ứng của mình.
Đường Thừa Tuyên cởi cúc cổ tay áo, tháo cà vạt rồi đi vào, giọng nói không để ý: “Đúng không?”
“Không phải.” Thẩm Niên chỉ vào con trai, chớp chớp mắt: “Bé con nói xấu em, anh tin con trai anh hay là tin em?”
Lúc này, rất hiển nhiên địa vị gia đình được đề cao .
“Anh cũng muốn tin em.” Đường Thừa Tuyên rót ly nước, dựa vào quầy bar nhìn cô: “Nhưng em từng ngoan chưa?”
Đường Tử Dục phụ họa, “Mẹ không ngoan chút nào.”
Cho nên mới nói lần sau thật sự không thể để mẹ đưa cậu bé đi học, nếu không mọi người còn tưởng mẹ của cậu cũng là học sinh.
Thẩm Niên: “……”
Cô tìm được hai người ba sao?
Nhưng ở trước mặt con trai nói xin lỗi là không có khả năng, đời này cũng không có chuyện đó.
Thẩm Niên bắt đầu làm ‘người xấu đi tố chuyện trước’ “Ba con các ngươi liên hợp lại bắt nạt tôi, tôi còn nhỏ đáng thương lại bơ vơ.”
Đường Tử Dục không thể nghe thêm nữa, nhanh chóng chạy lên lầu.
Đường Thừa Tuyên ôm cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi, con muốn con trai lo lắng.”
Hai chân của Thẩm Niên quấn lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh: “Không được hung dữ với em.”
Cô ngẩng đầu lên hôn anh một cái, Đường Thừa Tuyên quên mất ban đầu anh định nói gì, tai hiện lên màu hồng đáng nghi.
Quả nhiên chiêu này đều dùng được với hai ba con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...