Thẩm Niên chưa bao giờ hoài nghi Đường Thừa Tuyên là một người chồng không tốt, cho dù sau khi kết hôn, hai người họ rất bận rộn nhưng Đường Thừa Tuyên vẫn dành rất nhiều thời gian cho cô.
Những người bạn có quan hệ thân thiết với Đường Thừa Tuyên đều cười nhạo anh trâu già gặm cỏ non, có vợ nhỏ nên không bao giờ thèm ra ngoài chơi với họ.
Khám Hoan hỏi Thẩm Niên định khi nào thì sinh em bé, cô nghĩ nghĩ: “Hình như anh ấy chưa suy nghĩ đến chuyện đó.”
Lần nào cũng mang bao.
“Vậy cậu cũng nên lo lắng tuổi của chồng cậu đi.” Khám Hoan nhắc nhở cô: “Nắm chắc thời gian, nghe nói tuổi hoàng kim của đàn ông là ba mươi lăm tuổi.”
“À…”
Khám Hoan không nhịn được nhỏ giọng nghe ngóng: “Đường Thừa Tuyên thế nào?”
Mặt cô đỏ bừng, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nghĩ ra năm chữ miêu tả Đường Thừa Tuyên: “Càng già càng dẻo dai.”
Khám Hoan nghe xong thì cười không ngừng.
Thẩm Niên cảm thấy cô không nói sai, cô quen Đường Thừa Tuyên nhiều năm như vậy, sáng nào anh cũng rèn luyện cơ thể, vấn đề thể lực đương nhiên không sao.
Về phần kỹ năng, người đàn ông lớn tuổi rất có mị lực, kỹ năng không thành vấn đề.
Lo lắng đến tuổi Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên cảm thấy nên chuẩn bị mang thai, nhưng cô không nói với Đường Thừa Tuyên, sợ anh nghĩ nhiều.
Dù sao lần trước người nào đó không vui vì chuyện này.
Bước đầu tiên là vứt hết bao cao su trong nhà, dì Tôn dọn dẹp thấy vậy hỏi: “Phu nhân chuẩn bị mang thai sao?”
“Suỵt.” Thẩm Niên làm dấu im lặng: “Bí mật.”
Đêm đó, Thẩm Niên quyến rũ Đường Thừa Tuyên, đến bước cuối cùng, Đường Thừa Tuyên sờ soạng ngăn kéo thì thấy trống không.
Rõ ràng vừa mua hai ngày trước.
Anh buông Thẩm Niên ra, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, eo lại bị một đôi tay ôm lấy.
“Chồng vào được không…”
Đường Thừa Tuyên nhìn cô nửa giây, lửa tình vô cùng nóng bỏng, anh nắm cằm cô: “Lại thiếu đòn đúng không?”
Mắt cá chân trắng nõn bị anh nắm chặt, Thẩm Niên nghiêng mặt vùi đầu vào gối hưởng thụ, nghĩ thầm, trước kia quyến rũ anh đều thành công, đừng nói đến sau khi kết hôn, quả nhiên Đường Thừa Tuyên không làm chính nhân quân tử được.
Sau đó Đường Thừa Tuyên cảm thấy không đúng, anh hỏi: “Em cố ý?”
Thẩm Niên ra vẻ bình tĩnh: “Không phải.”
Vừa dứt lời, đã bị anh vỗ mông: “Nói dối anh?”
Vẻ mặt anh như vậy khiến cô nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của anh trước kia, Thẩm Niên liền tung chiêu: “Mang bao không thoải mái.”
Nữ lưu manh lại bắt đầu.
Tai Đường Thừa Tuyên đỏ ửng, đứng dậy muốn đi.
Thẩm Niên vội túm lấy tay anh: “Thật ra em muốn sinh con cho chồng.”
“Sao không bàn bạc với anh trước?”
Đại khái Đường Thừa Tuyên là người làm gì cũng phải theo kế hoạch, ngoại trừ chuyện lĩnh chứng lần trước, chuyện gì cũng đều phải tính toán cẩn thận.
“Em sợ anh không đồng ý.”
“Vì vậy em quyến rũ anh?” Đường Thừa Tuyên ngồi xuống, ôm cô lên đùi: “Em cho rằng chồng mình là chính nhân quân tử?”
Thẩm Niên lè lưỡi, nghĩ thầm, em biết anh không phải.
“Lúc trước không đồng ý bởi vì em còn nhỏ, những cô gái khác còn đang hưởng thụ, anh không hy vọng em khác biệt so với bọn họ.”
Thẩm Niên nghĩ nghĩ: “Sinh con quả thật rất đau, nhưng em chỉ sinh một lần, sinh sớm hay muộn đều phải sinh.”
“Được.” Đường Thừa Tuyên hỏi: “Trước tiên không thể hút thuốc, uống rượu, em làm được không?”
Cô hơi do dự: “Được.”
“Không được thức đêm, không được ăn đồ ăn nhanh, phải ăn uống điều độ.” Anh biết Thẩm Niên là người cuồng ăn: “Cũng được?”
“….
Được.”
“Mang thai có khả năng sẽ nôn nghén, cơ thể không thoải mái.
Sinh con xong còn có thể sẽ để lại di chứng.” Đường Thừa Tuyên nói xong, cực kỳ đau lòng, càng ôm chặt cô hơn.
“Thế nhưng có anh mà.”
Thật ra cô lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng nghĩ rằng cho dù xảy ra chuyện gì, Đường Thừa Tuyên đều bên cạnh cô, đều xử lý cùng cô, nghĩ vậy, cô không hề sợ hãi chút nào.
Thấy Đường Thừa Tuyên do dự, Thẩm Niên túm vạt áo của anh: “Anh tôn trọng em đúng không?”
Đường Thừa Tuyên cảm thấy có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều, có con cũng không phải chuyện gì xấu cả.
Anh đi mua vài quyển sách, khi đứng trước kệ sách, Đường Thừa Tuyên cảm thấy rất kỳ diệu, dù sao sống hơn ba mươi năm, anh chưa từng nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở thành ba, anh bật cười.
Những ngày tháng chuẩn bị mang thai, Thẩm Niên còn ung dung tự tại hơn so với trước kia.
Một hôm, Đường Thừa Tuyên dẫn một đứa trẻ về nhà, Thẩm Niên hỏi: “Ai vậy?”
“Con của em họ, nhờ anh chăm sóc hai ngày.”
Cậu bé nắm chặt tay Đường Thừa Tuyên không buông, nhìn qua rất thẹn thùng, cũng không chào hỏi Thẩm Niên.
Đúng lúc hai ngày này là hai ngày nghỉ, Thẩm Niên và Đường Thừa Tuyên đều ở nhà, thuận tiện chăm sóc cậu bé.
Nhưng cậu bé rất bám Đường Thừa Tuyên, chỉ thiếu ngủ cùng với Đường Thừa Tuyên.
Thẩm Niên không hiểu, một núi băng sơn như vậy mà cũng có người thích?
Sau khi có suy nghĩ này, cô cảm thấy bản thân rất có nội hàm.
Không chỉ bám Đường Thừa Tuyên, cậu bé còn rất thích khóc, chỉ cần Thẩm Niên không làm theo, cậu bé liền khóc, ví như bây giờ cậu bé lại đang khóc thút thít, chuẩn bị tố cáo với Đường Thừa Tuyên.
Thẩm Niên bĩu môi, cậu bé còn chưa phản ứng được thì cô đã cầm bình sữa trong tay cậu phun lên mặt mình.
Đường Thừa Tuyên vừa đến thì thấy dáng vẻ chật vật của vợ mình, cháu ngoại thì ngạc nhiên nhìn Thẩm Niên, rõ ràng không ngờ cô lại làm vậy, nhưng cậu bé vẫn nhớ rõ chuyện tố cáo, vì thế chuyên nghiệp khóc rống lên.
Thẩm Niên cũng túm vạt áo Đường Thừa Tuyên, thậm chí còn khóc lớn tiếng hơn cả cháu trai, cô tức giận chỉ vào cậu bé bên cạnh: “Anh quản thằng bé đi, hu hu hu.”
Cậu bé thấy cô khóc lợi hại hơn mình, không giả khóc được nữa, chỉ có thấy tức giận nhìn cô.
Đường Thừa Tuyên thở dài một hơi, lấy khăn tay từ từ lau mặt cho cô.
Thẩm Niên khẽ cười với anh, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm sữa màu trắng.
Đường Thừa Tuyên khựng lại, trong đầu hiện lên động tác đêm qua của cô, yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, tiếng nói khàn khàn: “Đừng nghịch.”
Thẩm Niên cố gắng chảy ra vài giọt nước mắt: “Hu hu hu thằng bé bắt nạt em.”
“Cháu không có!”
Đường Thừa Tuyên xoa đầu Thẩm Niên: “Có muốn ăn bánh sữa tươi viên không, anh vừa học cách làm hôm qua.”
Cô kích động giơ tay lên: “Có!”
Cháu trai đáng thương hoàn toàn bị ngó lơ, cậu bé định bám Đường Thừa Tuyên như trước nhưng lại thấy Thẩm Niên bắt chước cậu bé, vẫn túm vạt áo Đường Thừa Tuyên, ăn bánh ngọt cũng phải người khác bón cho.
Cậu bé cực kỳ tức giận, Thẩm Niên còn cố tình đắc ý lè lưỡi với cậu.
Cuối cùng cậu bé cũng được đón đi, Đường Thừa Tuyên bất đắc dĩ hỏi cô: “Sao ngây thơ vậy?”
Thẩm Niên khoe khoang: “Em còn nhỏ, ngây thơ thì sao?”
Đường Thừa Tuyên trêu ghẹo: “Vậy về sau sinh con, chắc em sẽ tranh giành tình cảm với con bé đúng không?”
“Hừ, con em không vậy đâu.” Thẩm Niên nghĩ nghĩ: “Anh muốn con trai hay con gái.”
Cô đoán chắc chắn Đường Thừa Tuyên muốn con gái, bình thường những người như anh đều thiên vị con gái hơn một chút.
“Không nói trước, tránh cho bé con nghe thấy lại mất hứng.”
“Còn chưa có bé con mà.” Thẩm Niên ôm cổ anh: “Anh trai đến tạo một bé.”
Khuôn mặt trong sáng của cô chính là điểm trí mạng của anh.
…
Về sau Thẩm Niên mới biết, thật ra Đường Thừa Tuyên muốn một bé trai, bởi vì trong nhà có một mình Thẩm Niên làm công chúa là được rồi.
Cô thuận lợi mang thai, đi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Niên cảm thấy rất bất ngờ.
Buổi sáng dùng que thử thai thử, sau khi hiện hai vạch, cô kích động nhảy lên người Đường Thừa Tuyên, còn bị anh trách cứ.
“Đường Thừa Tuyên.”
“Hả?” Người đàn ông cảm thấy rất hồi hộp, lúc này lông mi run rẩy
Cô cười hì hì: “Bé con đến rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...