Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình


Khi Đường Thừa Tuyên quyết định bất cứ chuyện gì đều sẽ nghĩ tới hậu quả, sau đó đưa ra lựa chọn, né tránh những điều mạo hiểm, đây chính là đặc trưng của một thương nhân.
Có lẽ chuyện ngày hôm nay, là quyết định qua loa nhất của anh.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi lại không thận trọng bằng mười tám tuổi.
Đường Thừa Tuyên hơi chột dạ, vụng về ngồi xổm xuống.

“Xin lỗi, là do anh suy xét không đủ chu toàn.”
Cho dù như thế nào, Đường Thừa Tuyên đều hối lỗi hành vi của mình, anh nghiêm khắc với bản thân hơn so với bất cứ người nào khác.
Anh còn nói: “Nhưng Thẩm Niên, anh thật sự muốn cho em một gia đình.”
Lúc này, hốc mắt Thẩm Niên đỏ lên, từ trước đến nay cô đều không biết gia đình là gì, nhiều năm trước lúc Đường Thừa Tuyên dẫn cô đi.

Cô không dám coi nhà họ Đường thành gia đình của mình.

Thế nhưng bây giờ, người đàn ông trước mặt này lại muốn cho cô một gia đình.
Thẩm Niên cảm thấy may mắn khi Đường Thừa Tuyên không nhìn rõ mặt cô, cô “A” một tiếng, chưa nói tha thứ hay không tha thứ.

Có lẽ bởi vì khóc lâu, cô nấc lên một cái.

Cô cảm thấy hơi mất mặt, chạy nhanh lên tầng.
Cô dựa lưng vào cửa, tim đập bình bịch không ngừng tựa như nai con chạy loạn, hoàn toàn không nghe theo sai bảo của cô.
Gia đình có gì tốt, nhưng mà…..

đó là thứ Đường Thừa Tuyên muốn cho cô.

Thẩm Niên lật cuốn nhật ký của mình ra, nhìn giấy viết.

“Một ngày nào đó, trong mắt anh ấy sẽ chỉ có một mình tôi.”
Cô làm được rồi.
Có lẽ Đường Thừa Tuyên cảm thấy nên để cô bình tĩnh lại, không có đi lên tầng tìm cô.

Anh dưới tầng làm bánh phô mai ngàn lớp cùng dì Tôn, dì Tôn cười hỏi “Hai người lĩnh chứng rồi?”
“Vâng.”
Dì Tôn giương mắt nhìn anh, người đàn ông cúi đầu nghiêm túc cắt phô mai, vẻ mặt tràn đầy ý cười.
Đường Thừa Tuyên còn trẻ nhưng lại rất thành thục, bây giờ mới nhìn thấy chút tính trẻ con trên người anh
Bà ấy vô cùng xúc động: “Mẹ cậu ở trên trời, chắc chắn rất vui vẻ.”
Đầu ngón tay người đàn ông dừng lại, đó chính là điều anh giấu kín sâu trong lòng, một lúc sau mới nhếch môi, ánh mắt thoải mái hơn một chút.

“Vâng, bà ấy rất thích Thẩm Niên.”
Trên mặt Đường Thừa Tuyên đầy ý cười, làm một hồi lâu mới xong được bánh phô mai ngàn lớp.
Bánh ngọt hồng nhạt cắt ra vô cùng đẹp, Thẩm Niên chắc chắn rất thích.
Đường Thừa Tuyên đưa cho dì Tôn thử một miếng, hơi khẩn trương hỏi: “Ngon không dì?”
“Ngon.” Dì Tôn cười.
Anh sợ dì Tôn nói cho anh vui, cầm muỗng ăn thử một miếng, quả thật không tệ lắm.

Đường Thừa Tuyên thở dài một hơi, bưng điểm tâm lên tầng, đứng trước cửa một hồi lâu mới nhẹ nhàng gõ.
Thẩm Niên nghe được “Cốc” một tiếng, nghĩ thầm, trực tiếp đi vào là được rồi, còn gõ cửa.
Cô vừa mở cửa, điểm tâm tinh xảo xuất hiện trước mặt cô, cô trừng mắt nhìn “Sao?”
Đường Thừa Tuyên tùy tay đưa cho cô “Dì Tôn làm cho em đó.”
Thẩm Niên hơi do dự, nghĩ cái này không phải anh làm, ăn cũng không tính làm hòa, vì thế nhận lấy.

Vị ngọt của phô mai tràn ra trong miệng, Thẩm Niên thỏa mãn nheo mắt lại.
Đường Thừa Tuyên nhìn cô, nghĩ thầm, quả nhiên trẻ nhỏ đều thích đồ ngọt.
Mãi cho đến tối hai người cũng chưa nói chuyện.
Lúc này, Thẩm Niên đã hết giận, thật ra muốn một cái bậc thang để xuống, nhưng Đường Thừa Tuyên không cho cô.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô mặc áo ngủ màu đỏ đi tới đi lui.
Đường Thừa Tuyên vào phòng tắm cách vách tắm rửa xong đi vào, ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông thắt đai lưng, thoáng nhìn thấy chân trần của cô thì nhíu mày, đi qua ôm cô lên giường.
Thẩm Niên hoảng sợ, nghe thấy anh hỏi: “Anh đã nói em, sao thời tiết như này lại không mang dép.”
Cô nhỏ giọng giải thích: “Không phải trong phòng mở điều hòa rồi sao?”
Anh thở dài, chuẩn bị đứng dậy, cổ áo lại bị đôi tay nhỏ bé kéo lại.

“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Đường Thừa Tuyên giật mình, cúi đầu nhìn bộ dáng cô lặng lẽ đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói “Cho nên anh có thể hôn em.”
Tim anh mềm nhũn, cúi đầu xâm chiếm môi cô, những lần trước anh đều không dịu dàng giống như hôm nay, mềm mại giống một ánh trăng, khiến con người rất dễ cuốn vào.
Anh đang đợi cô nở rộ hoàn toàn dưới tay mình.

Thẩm Niên hổn hển, “Đừng….

Ngày mai đi, hôm nay chúng ta còn chiến tranh lạnh đó….”
Chưa nói xong, cô đã bị đâm cho lạc giọng.
Vài ngày sau, Thẩm Niên cũng cảm thấy bình thường, thực ra cảm xúc ngày hôm đó lĩnh chứng không phải rất lớn, cô chỉ thấy hai người bọn họ bây giờ sống trở nên hợp pháp thôi, cuộc sống vẫn như trước kia, chỉ thêm giấy chứng nhận kết hôn.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ tới sau khi hai người bọn họ lĩnh chứng thì cuộc sống sẽ ra sao.

Bởi vì cô đã sớm ngầm thừa nhận cuộc sống của bọn họ vĩnh viễn sẽ như vậy.
Vì vậy Thẩm Niên cũng không cảm giác được thân phận của mình đã thay đổi.
Cho đến khi sáng sớm ngủ dậy, dì Tôn gọi cô một tiếng: “Phu nhân.”
Cô đang ăn cháo, nghe hai từ như thế thì sặc, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Đường Thừa Tuyên trách cứ: “Sao ăn sáng còn để sặc được?”
Nhưng bàn tay đặt trên lưng cô thì vỗ rất khẽ.
“Cái đó, dì đừng gọi cháu là phu nhân.”
Mỗi lần cô nghe dì Tôn gọi như vậy, đều cảm giác được mình vừa xuyên không, hơn nữa cảm giác xưng hô “Phu nhân” này khiến cô già đi.

Con ngươi Đường Thừa Tuyên tối thêm vài phần, hiển nhiên hiểu lầm ý cô, anh cầm lấy muỗng đút cô.

“Em không phải phu nhân của anh hả?”
Thẩm Niên đẩy tay anh ra.

“Em không phải.”
Dì Tôn cảm thấy không khí không đúng, chạy nhanh về phòng bếp rồi đóng cửa lại, tránh làm bóng đèn.
Đường Thừa Tuyên ôm đứa nhỏ lên đùi “Vậy em là gì ? Vợ? Bảo bối?”
“Trước kia anh không gọi như vậy.”
“Vậy trước kia em gọi chồng rất dễ nghe.” Đường Thừa Tuyên dẫn dắt từng bước.


“Về sau gọi chồng được không?”
Người nào đó mặt ngoài nhìn rất lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong lại ngây thơ thích nghe cô gọi chồng.
Thẩm Niên quyết định thỏa mãn tâm nguyện của người đàn ông lớn tuổi này, nhưng hậu quả chính là khi ở công ty, cô nhìn thấy Đường Thừa Tuyên thì vô ý thức gọi “Chồng.”
Sau đó toàn bộ mọi người trong công ty nhìn bọn họ với ánh mắt giống như thấy quỷ.
Mặt Thẩm Niên hồng hồng, tai Đường Thừa Tuyên thì đỏ.
Anh dắt cô ra ngoài, Thẩm Niên tìm kẹo trong túi anh, nhưng không tìm được, cô lật từ trong ra ngoài, kết quả tìm thấy tờ giấy kết hôn màu đỏ.
Thảo nào cô không tìm thấy giấy kết hôn ở nhà, Thẩm Niên cạn lời.

“Anh mang giấy chứng nhận kết hôn theo làm gì?”
Đường Thừa Tuyên nghiêm mặt, thản nhiên nói.

“Anh sợ làm mất.”
Thẩm Niên cảm thấy buồn cười, xác thực đây không phải là phong cách của Đường tổng.

“Mang theo bên người mới dễ mất, anh nên khóa lại cất ở nhà.”
Đường Thừa Tuyên nghĩ, chắc hẳn nên mua một cái két sắt an toàn.
Anh xuất thần, Thẩm Niên đột nhiên kiễng mũi chân hôn khóe môi anh, hơi thở Đường Thừa Tuyên rối loạn.

“Sao vậy?”
Không có kẹo, đành phải hôn anh.
Đường Thừa Tuyên họ Đường, bốn bỏ lên năm chính là kẹo đường.
Từ hôm đó, Đường Thừa Tuyên không bỏ một viên kẹo đường nào vào túi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui