Dì Tôn cảm thấy hôm nay tiên sinh có vẻ không được vui.
Thẩm Niên chạy đi tắm, lúc đi xuống thấy Đường Thừa Tuyên ngồi ở trên bàn thong thả ăn cháo, trong mắt không có gợn sóng, nhưng khiến người khác cảm thấy có hơi bị áp bức.
“Không mệt sao?” Anh liếc đôi chân thon dài của Thẩm Niên.
Thẩm Niên rất bất mãn khi bị nghi ngờ nên khiêu khích nói: “Không mệt, thân thể em tốt hơn nhiều so với người đàn ông già như anh.”
Đường Thừa Tuyên rũ xuống, hiếm khi nhếch môi cười, giọng nói trầm ấm.
Anh ngồi thẳng dậy hờ hững nhìn cô, chiếc áo sơ mi loáng thoáng lộ ra cơ bụng.
Dấu vết thời gian trên người Đường Thừa Tuyên không làm cho anh già đi mà ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ, ngoài ra anh còn có một sức khỏe dồi dào.
Thẩm Niên cảm thấy nếu cô không tập thể dục, cô sẽ thật sự thua một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Cô tức giận cắn thìa, không, không, cô phải là yêu tinh thì mới hút khô được Đường Thừa Tuyên.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Nặc ngẩng đầu, lộ ra hai cái răng nanh: “Em muốn cắn anh.”
Đường Thừa Tuyên vẫn còn ẩn ẩn đau, anh thật sự không biết bạn gái mình là cái dạng gì.
Trước khi đi làm, Thẩm Niên ngồi xổm ở bậc thềm xoa đầu chú chó ngốc nghếch, “Tiểu Ngư ngoan nha, ở nhà phải ăn thật ngon, biết không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa trẻ.
Đường Thừa Tuyên cau mày, “Nếu còn không đi thì sẽ bị muộn.”
Thẩm Niên không nhận ra mùi giấm, còn thật sự nghĩ anh là người ba tốt, việc đến muộn là việc không thể tha thứ được, vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy đi theo sau Đường Thừa Tuyên.
Thẩm Niên lên xe: “Em thấy trong cuộc họp lần trước có đề cập tới tổ chức một chương trình tạp kỹ.
Đó là kế hoạch không cần thiết, hơn nữa bây giờ chưa phải là lúc thích hợp.
Dù có đầu tư thì chắc chắn sẽ thua lỗ … ”
Đường Thừa Tuyên để đầu cô dựa vào vai anh “Lát nữa thì nói chuyện công việc, ngủ trước đi.”
Thẩm Niên giật mình, suýt nữa chết chìm trong sự dịu dàng của Đường Thừa Tuyên.
Mùi hương tươi mát thoang thoảng của người đàn ông vẫn còn lưu lại trên chóp mũi cô, khiến người ta cảm thấy yên tâm đến lạ thường.
Cô từ từ chìm vào giấc ngủ, trong mộng những người đó sỉ nhục cô, “Hầu hạ một lão già cảm giác thế nào? Nghe nói Đường Thừa Tuyên vừa già vừa xấu, tính tình còn không tốt.”
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Thẩm Niên bị phá vỡ.
Sau đó, mắt đỏ hoe: “Câm miệng.”
Đường Thừa Tuyên cảm giác cô gái trong lòng ngực ngủ không được an ổn, vì thế anh vỗ nhẹ vào lưng cô.
Thẩm Niên giống như một con dã thú nhỏ bị thương nằm trong vòng tay anh, hai tay kéo áo anh, “Đường Thừa Tuyên.”
“Đừng sợ.”
Anh từng dạy cô phải mạnh mẽ, quyết liệt để đạt được thứ mình muốn.
Nhưng sau này khi hai người họ yêu nhau, lại hy vọng cô có thể yếu đuối một chút, dựa vào anh hơn, thay vì luôn tự mình gánh vác mọi thứ.
Chiếc Maybach màu đi vào bãi đậu xe, Đường Thừa Tuyên nhìn đồng hồ màu xanh lam: “Dậy thôi.”
“Hả?” Thần Niên dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.
Anh nheo mắt lại, một lúc lâu sau, mới cười khẽ, “Lần sau anh sẽ không giày vò em nữa.”
Sau đó bị đánh, Đường Thừa Tuyên thầm nghĩ may quá không bị cô cắn.
Thẩm Niên xuống xe cùng Đường Thừa Tuyên, tình cờ gặp được Tiểu Mẫn, đối phương trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai người bọn họ, Thẩm Niên bước tới, “Xe này của cô không tồi, lần sau tôi sẽ mua một chiếc.”
“Chiếc xe này không đắt đâu, lần sau em sẽ dẫn chị đi xem.” Gia đình Tiểu Mẫn rất có tiền, cô ấy đến đây chỉ để kiếm việc làm giết thời gian.
Dáng người cao lớn của Đường Thừa Tuyên đã đi xa.
Thẩm Niên nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu đi.
Tiểu Ngô vừa bị đánh lạc hướng, lúc này mới sực nhớ tới, “Hình như hôm qua có người nói với chủ tịch rằng chị muốn thượng vị.
Em nghĩ chủ tịch sẽ tức giận, nhưng không ngờ hôm nay lại chở chị đi làm, trời ạ.”
“Có chuyện gì bất ngờ hả?” Đây là chuyện bình thường giữa bạn trai và bạn gái.
Tiếu Mẫn kéo thắt lưng trên người, “Đương nhiên là bất ngờ rồi? Em chưa từng thấy ai ngồi ở ghế sau của chủ tịch.
Chị phải biết có bao nhiêu người khóc lóc muốn ngồi đó.”
Thẩm Niên mím môi, ánh mắt nhiễm vài phần hứng thú: “Khóc? Sao lại khóc? Để chờ Đường Thừa Tuyên dỗ hả?”
Cô cảm thấy đây là một ý kiến hay, thẳng nam như Đường Thừa Tuyên chắc chắn sẽ luống cuống khi dỗ cô.
Anh dịu dàng như biển xanh thăm thẳm, dễ khiến người ta mê đắm.
“Dù sao chính là ý này, chủ tịch thật sự rất rộng lượng với chị.” Tiểu Mẫn cảm thấy mình như được ăn đường, ôi ôi ôi, đây là tình yêu thần tiên gì vậy, chuyện hôm qua như vậy mà chủ tịch vẫn chọn cách tha thứ! Chắc chắn là ngài ấy thích Thư ký Thẩm.
Thẩm Niên nghe xong thì cười cười, trong mắt có hơi khinh thường.
Rộng rãi, hào phóng, đêm qua đầu cô suýt đụng phải đầu giường, tưởng đã xong, nhưng Đường Thừa Tuyên lại cụp mắt xuống, hỏi cô: “Không phải em muốn thượng vị sao?”
Sau đó anh liền thay đổi tư thế và làm một lần nữa.
Thẩm Niên ha ha, Đường Thừa Tuyên thật sự không phải người, anh là một con chó.
Thẩm Niên xách túi đi vào, Tiểu Mẫn nhìn đôi chân thon thả của cô từ phía sau, tại sao bộ vest nghiêm túc như vậy nhưng cô mặc lại có thể quyến rũ như vậy? Chủ tịch không động tâm? Cô ấy không tin điều đó.
Thật sự muốn nhìn hình ảnh chủ tịch cao lãnh cấm dục mất kiểm soát, Tiểu Mẫn thầm cổ vũ Thẩm Niên.
Buổi tối, Đường Thừa Tuyên phải tham gia tiệc tối, Thẩm Niên đi thay anh.
Cô thay lễ phục ngồi vào trong chiếc Maybach, Bộ Đồng Đồng mở to mắt nhìn cô, “Chuyện này là sao?”
“Tôi có cảm giác thư ký Thẩm và chủ tịch thật sự có quan hệ tình cảm.”
Ban đầu, không nghĩ theo hướng này thì thấy không có khả năng nhưng một khi nghĩ tới thì bỗng như được khai sáng, những chuyện kỳ lạ phía trước đều liên kết với nhau “Chắc chắn là đang hẹn hò, nếu không với đức hạnh của Thẩm Niên, sao có thể làm ở công ty lâu như vậy?”
Cẩn thận nghĩ lại thì chủ tịch rất chiều cô.
“Cũng có thể không phải.” Một người khác nói, “Thứ nhất, cô ấy có chỗ dựa.
Thứ hai, cô có thể xem sơ yếu lý lịch của Thẩm Niên.
Cô ấy đã tự mình thiết kế và hoàn thành nhiều dự án sau khi làm việc chỉ vài năm.
Đương nhiên, chủ tịch coi trọng cô ấy.
”
Bộ Đồng Đồng tuy rằng không muốn thừa nhận là Thẩm Niên thật sự giỏi, nhưng vẫn bĩu môi: “Cái này nghe còn có lý.”
Maybach lái ra ngoài, khuôn mặt Thẩm Niên phản chiếu trên cửa kính xe, cô đang mặc một váy đỏ retro, quý phái và thanh lịch, giống như những quý tộc bước ra từ thế kỷ trước.
Hứa Ý theo Đường Thừa Tuyên đã nhiều năm, anh ta thầm suy đoán ý chủ tịch khi gọi anh ta tới đây, một là để Thẩm Niên tiếp xúc với người trong giới thượng lưu, hai là sợ …
Anh ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Niên, bạn gái nhà khác mà đẹp như vậy sợ là chỉ muốn giấu ở nhà? ….
Chưa kể tính chiếm hữu của Đường Thừa Tuyên lại rất mạnh.
Những người trong bữa tiệc đều tham dự theo cặp, Thẩm Niên muốn đi cùng Hứa Ý nhưng bị đối phương né tránh, anh ta tự giác đi theo sau Thẩm Niên.
“Anh sao vậy?” Tại sao lại kỳ lạ như vậy?
“Không có gì, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách.
Tôi không thể làm điều gì có lỗi với bạn gái của mình, đúng không?” Thực sự, tôi không thể làm điều gì có lỗi với Đường Thừa Tuyên, Hứa Ý bị chính mình cảm động khóc.
Không ngờ, Thẩm Niên lại nói: “Anh có bạn gái hả?”
“..” Tại sao lại làm tổn thương một người trợ lý nhỏ bé ngây thơ như tôi?
Bữa tiệc rất náo nhiệt, mọi người đều mặc những bộ tây trang hay lễ phục cao cấp và tinh tế.
Thẩm Niên vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, Đường Trí nhìn thấy liền vội vàng chạy tới, “Em cũng đến đây hả?”
Thẩm Niên đã lâu không gặp Đường Trí, “Gần đây cậu bận việc gì hả?”
Đường Trí cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó ngượng ngùng cười cười, “Không… không có gì.”
“Lần trước đến cậu cũng rất kỳ quái.” Thẩm Niên thấy cà vạt cậu ta bị lệch, đại khái là do bệnh nghề nghiệp, không kìm lòng được vươn tay muốn giúp cậu ta sửa lại.
Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào, Thẩm Niên và Đường Trí đều trợn mắt.
Thẩm Niên nhanh chóng buông tay ra, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh, cô ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm, tôn lên dáng người gợi cảm.
Thẩm Niên nhận ra Mộc Băng Yến, chưa kịp nói cái gì, Đường Trí, người đang đứng trước mặt cô, bỗng gọi Thẩm Niên một cách kính trọng: “Chào thím hai!”
Thẩm Niên: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...