Khuôn mặt Đường Thừa Tuyên lạnh nhạt, hai bên tai đỏ ửng.
Thẩm Niên nhướng mày, đáy mắt tràn đầy hứng thú: “Bôi thuốc mỡ cũng phải về phòng sao?”
Đường Trí nhìn lại, hả? Hình như cậu ta đã hiểu lầm rồi.
Sau đó hai bên tai của cháu trai đỏ lên.
Không khí mập mờ trong phòng khách hoàn toàn biến mất, Đường Thừa Tuyên nhìn thoáng qua hành lý vẫn chưa cất xong của cậu ta: “Cút đi, chú không muốn nói lần thứ hai.”
“Cháu không muốn.” Đường Trí thấy gần đây thái độ của hai người dần thay đổi thì biết hy vọng của mình càng thêm xa vời, nếu lúc này cậu ta không làm gì cả, chỉ sợ bọn họ sắp có con luôn rồi.
Nghĩ vậy Đường Trí tràn ngập can đảm: “Chú hai, nếu chú đuổi cháu đi thì cháu sẽ ra ngoài nói xấu về chú.”
Đường Thừa Tuyên: “…”
Thẩm Niên nhịn cười, quả là một lời uy hiếp thật lợi hại.
Bàn tay đang giữ mắt cá chân Thẩm Niên của Đường Thừa Tuyên buông ra, anh thu dọn hòm thuốc, sau đó đứng lên gọi điện thoại: “Cậu bảo Tiểu Lâm tới đây…”
“Này, chú hai.” Đường Trí biết chú ấy muốn vứt đồ của mình đi: “Cháu ở cách vách nhà chú, dọn đến đây không phải càng thuận lợi sao?”
Càng thuận lợi trêu gái?
Đường Thừa Tuyên nhướng mày: “Nếu ở ngay bên cạnh vì sao còn muốn dọn đến đây?”
“Cho dù chú có vứt hết đồ cháu, cháu cũng sẽ không đi.” Cậu ta không tin chú hai có thể ném cậu ta ra ngoài, cho dù bị ném ra thì cậu ta cũng có thể đi vào, Đường Trí thẳng lưng: “Cháu có thể chăm sóc cho Thẩm Niên, chú không thể.”
Đường Thừa Tuyên nhìn về phía Thẩm Niên: “Em cho cậu ta ở đây không?”
“…” Vốn dĩ Thẩm Niên đang xem kịch vui, không biết tại sao vấn đề khó này lại yên lành rơi trên người mình, không chút để ý mà cười: “Đây không phải là biệt thự của em.”
Cô gái đứng dậy chuẩn bị lên tầng, Đường Thừa Tuyên bế cô đi vào phía trong, Đường Trí đi theo sau, muốn lấy lòng nhưng không có chỗ chen vào.
Vì sao cậu ta cảm thấy phim của ba người họ chỉ mỗi cậu ta là không có tên?
Thẩm Niên được Đường Thừa Tuyên bế đến giường, tay người đàn ông vẫn đặt trên người cô, Thẩm Niên thừa dịp tay anh còn chưa kịp buông ra liền hôn lên má anh, cuối cùng nằm xuống làm như chưa có gì xảy ra.
Cô gái ngáp một cái, kiêu ngạo lạnh lùng mà phân phó: “Em mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.”
Từ trước đến nay Đường Thừa Tuyên chưa từng bị sai khiến như vậy, nhưng sau khi mở cửa, gương mặt anh bắt đầu đỏ lên, đầu ngón tay hơi run, anh trở về phòng, nằm ở trên giường mất ngủ.
Đường Thừa Tuyên cũng không thể nói rõ mình có cảm nhận gì.
Cuộc sống hơn hai mươi năm của anh luôn cằn cỗi vắng lặng, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một người không kiêng nể gì mà xâm chiếm thế giới của anh như vậy.
Anh có mục tiêu theo đuổi của bản thân, cũng biết dùng thủ đoạn nào có thể thực hiện được, nhưng duy nhất đối với Thẩm Niên là anh phải chịu bó tay.
Một Đường Thừa Tuyên trước giờ luôn có thói quen kiểm soát mọi thứ trong tay lại bị một người phụ nữ chi phối mọi hành động.
Loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ, nhưng cũng lấp đầy trái tim trống rỗng kia của anh.
Ngày hôm sau Thẩm Niên tỉnh dậy, Đường Trí đã canh giữ ở trước cửa phòng của cô từ sớm: “Chân em đỡ hơn chưa? Để anh bế em.”
Cô gái ngáp một cái, đuôi mắt mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi: “Đỡ rồi.”
Đường Trí cực kỳ thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em chỉ muốn để cho chú hai bế.”
Quả nhiên, của phòng của Đường Thừa Tuyên vừa mới mở ra, đột nhiên Thẩm Niên cúi xuống kêu một tiếng: “Đau.”
Kỹ năng diễn của cô rất giỏi, khóe mắt rưng rưng, nhìn yếu đuối đáng thương, nhưng lúc kêu lại không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đường Thừa Tuyên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trông càng cấm dục hợp khẩu vị hơn so với ngày thường.
“Vẫn chưa khỏi sao?”
“Ừm.” Thẩm Niên nhìn thoáng qua Đường Trí, không nói gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết “nếu cậu dám lật tẩy tôi thì cậu chết chắc.”
Đường Trí bẹp bẹp miệng không nói gì, chỉ có thể nhìn Đường Thừa Tuyên bế Thẩm Niên xuống tầng.
Cậu ta nghĩ thầm một đám người đều là tinh ranh làm trò, chú hai ngoài lạnh trong nóng cũng chưa chắc không biết cô đang giả vờ.
Cậu ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Cũng may là đồ ăn sáng dưới tầng là Đường Trí làm, thấy Thẩm Niên ăn ngon miệng, Đường Trí cực kỳ vui mừng, vội vàng tố cáo: “Xưa nay chú hai không biết nấu cơm, thậm chí nấu cháo đơn giản nhất chú ấy cũng không làm được.”
Thẩm Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn tay thon dài của anh, các khớp xương cân xứng, rõ ràng hợp làm những chuyện khác hơn.
Đường Trí thấy hai người đều không để ý tới mình trái lại còn liếc mắt đưa tình, một mình ngồi bên cạnh giận dỗi.
Một lúc lâu sau, cậu ta lại tố cáo: “Thẩm Niên, chú hai thật lãng phí, chỉ uống phân nửa cốc sữa rồi thôi.”
Thẩm Niên nhìn sang, rất tự nhiên mà cầm cốc sữa đang uống dở của Đường Thừa Tuyên lên uống.
Cánh môi mềm mại của cô gái còn dính sữa màu trắng, cô bèn đưa lưỡi liếm.
Yết hầu Đường Thừa Tuyên giật giật, ánh mặt lại thản thiên.
Đường Trí ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đột nhiên chân bị giẫm một cái, cậu ta “A” một tiếng, nhìn Đường Thừa Tuyên lạnh lùng bên cạnh: “Chú…”
“Làm sao?” Đường Thừa Tuyên chậm rãi lau khóe miệng: “Cháu còn chưa đi làm sao?”
“Hôm nay là thứ bảy, đi làm gì chứ?” Đường Trí vừa dứt lời thì điện thoại di động kêu lên, sau khi nghe điện thoại xong, cậu ta tức giận nhìn Đường Thừa Tuyên: “Chú… Xem như chú lợi hại…”
Sau đó cậu nhóc đáng thương Đường Trí cam chịu mà chuẩn bị đi làm.
Thẩm Niên vẫn ngồi ở ghế, cô mặc một chiếc váy ngủ dây đai màu hồng nhạt, lộ ra làn da trắng đến phát sáng.Thẩm Niên quấn quấn lọn tóc, rãnh ngực gợi cảm như ẩn như hiện.
Đường Thừa Tuyên bế cô lên tầng thay quần áo, trước khi đi còn nhẫn nhịn lại, vẫn nói: “Ở trong nhà còn có người ngoài, sau này đừng mặc như vậy.”
“Như vậy? Như thế nào cơ?” Thẩm Niên cố ý kéo dây đeo.
Đường Thừa Tuyên giữ tay cô, ánh mắt ẩn nhẫn: “Đừng nghịch.”
Thẩm Niên cong môi, sau khi Đường Thừa Tuyên rời đi mới thay quần áo.
Trải qua hai ngày được Đường Thừa Tuyên chăm sóc, cuối cùng vết thương của Thẩm Niên cũng đã lành.
Thứ Hai, khi đến công ty làm, Thẩm Niên cảm thấy ánh mắt nhìn mình của những người đàn ông trong văn phòng đột nhiên rất kỳ lạ.
Chỉ cần Thẩm Niên đến gần bọn họ một chút, bọn họ liền sợ tới mức lùi lại phía sau.
Ngay cả Ngôn Chi Thành cũng vậy, Thẩm Niên còn định khi đi ăn cùng anh ta sẽ thảo luận về một bản dự án gần đây, không ngờ rằng một Ngôn Chi Thành phong lưu thành tính, thích đi ăn tối cùng người đẹp mà lại từ chối: “Cô gửi mail cho tôi là được.”
Anh ta không muốn Đường Thừa Tuyên nổi máu ghen.
“…” Thẩm Niên không nhịn được lấy gương ra soi mặt của mình, sợ trong lúc không để ý mình đã biến thành hồng thủy mãnh thú(*).
(*) Hồng thủy mãnh thú: Tức nước lũ và thú dữ, được ví như một tai họa ghê gớm — Nguồn google.
Nhưng trong gương vẫn là cô gái xinh đẹp như vậy.
Cô lắc lắc đầu, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Niên tăng ca đến chín giờ, lúc cô về thì Đường Thừa Tuyên vẫn chưa về nhà, một mình Đường Trí ngồi trên ghế sô pha.
Hành lý của cậu ta bị Đường Thừa Tuyên ném ra ngoài, chỉ có thể ngủ ở trên ghế sô pha.
Thẩm Niên bật cười thành tiếng, ngồi ở bên cạnh mở máy tính ra.
“Thẩm Niên.” Đường Trí nín nhịn mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được dò xét ý của cô: “Em thật sự thích chú hai sao? Anh nhớ trước kia em vẫn rất hận chú ấy mà.”
Ngón tay cô hơi dừng lại một chút.
“Nếu như chú ấy thích em như anh thì sẽ ra nước ngoài cùng em, tuyệt đối không để em phải chịu tủi thân.” Đường Trí thật sự rất muốn kéo cô lại: “Chú ấy đã từng nói một câu yêu em chưa? Chú ấy đã từng mất khống chế vì em chưa? Chú ấy chỉ chăm sóc em như…”
Như một khối ngọc nguyên vẹn không sứt mẻ bị vỡ mất một góc.
s
“Ai cần anh ấy nói ra những lời đó?” Thẩm Niên lạnh lùng ngắt lời cậu ta, dường như cô vừa mới nhận ra giữa mình và Đường Thừa Tuyên vẫn có ngăn cách nhưng Đường Thừa Tuyên dịu dàng chết người, giống như một đầm lầy, chỉ cần bước vào sẽ bị hãm sâu trong đó, khó có thể tự thoát khỏi.
Bệnh trạng trong đáy mắt của Thẩm Niên sắp tràn ra, cô không khống chế được tình yêu và sự tủi thân của nhiều năm nữa: “Anh ấy biết tôi có rõ ý đồ bất chính vẫn muốn dẫn sói vào nhà, rõ ràng đã từng vấp ngã một lần lại vẫn muốn bước vào cạm bẫy, chuyện đó có thể trách tôi sao?”
“Muốn trách, chỉ có thể trách anh ấy lại mềm lòng một lần nữa, trách anh ấy không học được bài học, cố tình muốn cứu một người lấy oán trả ơn.
Anh ấy là thương nhân, không có khả năng không biết hậu quả là gì.”
Thẩm Niên ý thức được, tình yêu trong lòng cô chưa bao giờ biến mất, nó chỉ thay đổi hình thức ẩn giấu, rồi nhân lúc lơ đãng cho cô một đòn trí mạng.
Quên đi.
Đường Trí không cam lòng: “Rốt cuộc Đường Thừa Tuyên có gì tốt?”
Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu vừa mới bước vào phòng khách liền nghe thấy những lời này, đôi giày da bóng loáng của anh dừng lại một chút, lại nghe thấy người đang ngồi ở trên ghế sô pha nói: “Ngoại trừ anh ấy làm không tốt thì cái gì cũng tốt.”
Đường Thừa Tuyên: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...