Ánh Trăng Phản Diện FULL


1.
Lúc tôi biết được mình là nam chính trong một quyển truyện là vào cái đêm mà tôi tự s.át.
Mọi người đều nghĩ rằng bạn tôi đến kịp thời nên mới cứu được tôi, nhưng thực ra không phải.
Khoảnh khắc tôi c.ắt cổ tay và ngâm trong nước ấm, một âm thanh máy móc đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi:
"Để giữ cho thế giới nguyên vẹn, hào quang của nam chính sắp được kích hoạt."
Sau đó tôi mới biết Mạn Mạn sẽ chỉ tỉnh lại khi tôi cưới nữ chính.
Thật nực cười.
Làm sao tôi có thể kết hôn với người khác?
Nhưng trong những ngày dài chờ đợi, nhìn khuôn mặt Mạn Mạn trở nên vô hồn, tôi không còn biện pháp nào khác ngoài thỏa hiệp.
Mạn Mạn của tôi cứu nhiều người như thế, lại không thể tự cứu được bản thân mình.
Vào ngày mưa đó, tôi đi ngang qua con đường xảy ra t.ai nạn kia và gặp được Khương Du.
Một thời gian sau tôi mới phát hiện, cô ấy tiếp cận tôi là có mục đích.
Để có thể thuận lợi đi đến bước kết hôn, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải biểu hiện là yêu cô ấy, nhưng không thể biểu hiện quá yêu cô ấy.

Là xem cô ấy như một thế thân nhưng không thể hoàn toàn là thế thân.
Thực sự mọi chuyện rất khó khăn, cô ấy không có một điểm nào giống với Mạn Mạn.


Hơn nữa Mạn Mạn là độc nhất vô nhị, sao tôi có thể nhìn không ra?
Chỉ cần tôi đối với Khương Du có một tia động lòng, đó là sự xúc phạm với tình cảm của tôi và Mạn Mạn.
Để thể hiện tình cảm của mình, tôi đã gửi tất cả tài nguyên tốt nhất đến trước mặt Khương Du, đồng thời rút ngắn thời gian để cô ấy nhanh chóng trở thành diễn viên nổi tiếng.
Chỉ khi Khương Du trở thành diễn viên, tôi mới có thể kết hôn với cô ấy theo như cốt truyện.
Đây gần như là lần đặt cược cuối cùng, tôi thậm chí đã nghĩ, nếu Mạn Mạn vẫn không thể tỉnh lại, vậy thì tôi sẽ đi cùng cô ấy.
Thế giới mà không có Mạn Mạn thì còn lại cái gì?
Mạn Mạn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm như mực của tôi.
Mạn Mạn cũng hoàn toàn trái ngược với tôi, cô ấy tốt bụng mà ấm áp, giản dị và ngay thẳng.
Năm tôi gặp cô ấy là khi tôi mới biết được thân thế của mình, cũng là thời điểm mà tôi hoang mang, tủi thân và suy sụp nhất.
Tôi chưa bao giờ gặp được ba mình.

Mẹ tôi là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng mẹ không thích tôi, thậm chí bà ấy còn ghét tôi nữa.
Tôi không hiểu tại sao.
Cho đến một ngày mẹ tôi đi uống rượu về, bà ấy đập phá mọi thứ trong nhà rồi t.át cho tôi một cái, cuối cùng là ôm mặt khóc rất lâu.
Từ những lời ai oán của mẹ, tôi đã chắp vá được câu chuyện về một cô gái đi làm ở một thành phố lớn, cô ấy đã có người yêu nhưng lại bị ông chủ lớn cưỡng h.iếp.

Vì lý do sức khỏe mà phải về quê nhà sinh con, cuối cùng là bị người yêu bỏ.
Vậy nên tôi sinh ra mà không được ai chào đón.
Nhưng Mạn Mạn sẽ luôn để ý và tin tưởng tôi.
Cô ấy… cũng rất dễ lừa.
Tôi và Mạn Mạn không cùng một thế giới, cô ấy có một gia đình êm ấm, được học hành đàng hoàng, tương lai rộng mở.
Tôi biết cô ấy không phải là ánh trăng của mình, nhưng tôi càng muốn cưỡng cầu, để cô ấy trở thành ánh trăng sáng của một mình tôi.
Đã lâu lắm rồi không nghe thấy Mạn Mạn gọi tên tôi, giống như chuyện đã xảy ra ở kiếp trước vậy.
Không ai nói với tôi làm thế nào để có thể buông tay.
2
Dường như ông trời cũng không muốn ủng hộ tôi.
Những lúc tôi tưởng như đã yên bình thì lại xảy ra sự cố.
Lúc đầu, tôi chỉ thỉnh thoảng bị mất ý thức khi xem tài liệu, khi đó tôi nghĩ chỉ là mệt mỏi quá thôi, nhưng sau này tôi mới biết là không phải vậy.

Đó là hình phạt vì tôi vi phạm nội dung cốt truyện.
Còn tôi thì gần như không biết phải làm gì.
Tôi muốn ở bên Mạn Mạn, nhưng tôi cũng không muốn cô ấy phải trải qua cảm giác chờ đợi vô vọng trong những tháng ngày dài đằng đẵng.
Nên tôi cố ý để cô ấy gặp Khương Du, cố ý để cô ấy nghe được cuộc điện thoại.

Mạn Mạn thông minh như thế, nhất định có thể phát hiện ra điều gì không ổn.
Còn tôi giống như một tù nhân đang đợi thời khắc tử hình.
Ngày cô ấy rời đi, tôi đứng bên hàng cây xanh bên ngoài sân bay, yên lặng nhìn chiếc máy bay vụt qua trên bầu trời, rồi dần dần biến thành một đốm đen mờ ảo cho đến khi biến mất.
Cuối cùng là cảm giác hoa mắt, đất trời rung chuyển.
Tôi nhớ đến cô ấy gọi tôi khi vừa tỉnh lại, tôi đã ngạc nhiên đến mức gần như rơi lệ.
Cảm giác thế nào nhỉ?
Giống như tôi một mình trong đêm lạnh rất lâu, cơ thể tôi tan nát vì sương giá.

Và lúc tôi gần như tê liệt thì một tia nắng ấm áp bất chợt chiếu vào cơ thể tôi.
Tri giác bị thức tỉnh, cả người đều nhói đau.
Tôi nằm trong bóng tối vô tận, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, không nhìn được hình ảnh gì, càng không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.

Nhưng ý thức của tôi thì lại rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe thấy âm thanh máy móc quen thuộc.
"Vai Thịnh Trạch đã vi phạm cốt truyện.


Bây giờ, có hai lựa chọn."
"Thứ nhất, hoàn thành cốt truyện nguyên tác, kiếp sau có thể tự lựa chọn nhân vật cho mình."
"Thứ hai, tiếp tục vi phạm cốt truyện, kiếp sau vẫn phải làm theo kịch bản này."
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Mạn Mạn khóc, trái tim như bị người ta bóp chặt, cả người hít thở không thông.
Giống như ngày đó khi cô ấy bị xe đụng ngay trước mặt tôi, tôi lảo đảo quỳ gối bên cạnh cô ấy.

Nhưng có gọi bao nhiêu thì cô ấy cũng không tỉnh lại, có lau bao nhiêu cũng không lau sạch vết m.áu trên người.
Trận mưa đó rất lớn, những hạt mưa tạt vào người tôi, đau như muốn ch.ết đi sống lại.
m thanh máy móc vẫn đang lặp lại, đột nhiên có một luồng hơi ấm áp từ một bàn tay truyền đến.
Tôi nghĩ muốn dỗ dành Mạn Mạn.
Tôi đoán, có lẽ kiếp trước mình cũng đã vi phạm nội dung cốt truyện.
Tôi ích kỷ lại tồi tệ, cố chấp lại tham lam.

Nhưng Mạn Mạn tốt như thế, tôi càng không thể buông tay.
[Hoàn].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận