Ánh Trăng Nơi Thiên Đường


14.
Tôi không nói với Hứa Ngôn rằng tôi cũng có cảm xúc đặc biệt đối với anh.

Chấp niệm của tôi chưa hoàn thành, Lục Trân Châu bên kia dường như cũng không cam tâm cứ như vậy thất bại dưới tay tôi.
“Cô @Noãn Dương, tôi đã không chấp nhất với việc bốn năm trước cô giả mạo thân phận của tôi, dựa vào ân cứu mạng suýt chút nữa trở thành vị hôn thê của con trai tập đoàn nhà họ Tống, bây giờ xin cô không cần hao tâm tổn khí lừa tôi ký hợp đồng với điều khoản vi phạm giá trên trời, buộc tôi chấp nhận.”
Bỗng chốc weibo của tôi nổ tung.

Trong những diễn biến mới nhất, tôi bị mấy chục ngàn fan của Lục Trân Châu chửi rủa.
“Gọi cô là ‘Cô’ thì cô cho rằng bản thân mình là nhất sao? Sao cô có thể độc ác như vậy?
“Mạo danh Trân Châu còn chưa đủ, hiện tại còn muốn hãm hại Trân Châu?”
Cũng có những bình luận phát biểu hợp lý hơn: “Lục Trân Châu mà diễn tốt thì cần gì bồi thường vi phạm hợp đồng, hay nhân vật có vấn đề gì khiến cô ta không dám diễn?”
Lúc tôi vẫn còn đang suy nghĩ có nên đăng video năm đó lên mạng hay không thì Tống Mộ Hàn lên tiếng.
Hắn đăng ký một tài khoản weibo, tiến hành xác nhận, chỉ đăng duy nhất một trạng thái: “Tôi theo đuổi @Noãn Dương không có bất kỳ liên quan nào với việc ai cứu mạng tôi, người tôi yêu là chính là cô ấy không liên quan đến lý do nào khác.


Nếu cô ấy đồng ý, tôi luôn sẵn sàng chờ ở cửa cục dân chính.”
Ngay khi weibo này đăng tải, dư luận lập tức đảo chiều.
Dù sao năm đó sau khi Lục Trân Châu ra mắt, luôn âm thầm công khai mình và con trai tập đoàn nhà họ Tống có mối quan hệ tình cảm với nhau, thêm nữa bên phía tập đoàn Tống thị cũng không bày tỏ thái độ gì, nhưng bài đăng weibo hôm nay của hắn triệt để vả mặt Lục Trân Châu.
Mà Hứa Ngôn cũng đăng weibo: “Việc tuyển chọn diễn viên của tôi trước giờ không thiên vị ai nổi tiếng hơn ai, phù hợp vai diễn mới là quan trọng nhất.

Sở dĩ chọn cô Lục Trân Châu cho vai diễn này bởi vì cô Lục vô cùng thích hợp với thiết lập nhân vật, nếu cô Lục vẫn kiên quyết từ chối thì bên tôi cũng không phản đối.”
15.
Cùng với quá trình quay phim, thiết lập nhân vật nữ thứ ba đã được công khai.
Trên thế giới này có tường nào chắn nổi gió.

Cho dù năm đó vì để Lục Trân Châu debut, nhà họ Tống đã giúp cô ta xoá đi rất nhiều lịch sử đen tối, nhưng cũng không ngu ngốc mà bỏ qua việc tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng phát hiện được hồ sơ bạo lực học đường, cùng với video giám sát trong cầu thang trường học ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, mỗi một hành động của Lục Trân Châu trong video đều đứng đầu xu hướng tìm kiếm trong một ngày.

Dư luận xôn xao.

Chỉ trong mấy ngày, Lục Trân Châu từ một người được cư dân mạng yêu thích trở thành người bị chửi rủa nhiều nhất trên mạng xã hội.
Tập đoàn Tống thị đồng ý giải quyết vấn đề vi phạm hợp đồng giúp Lục Trân Châu với điều kiện từ nay về sau cô ta và Tống Mộ Hàn không còn bất kỳ mối quan hệ nào.
Tống Mộ Hàn lại đến tìm tôi.

Lâu không gặp nhau, hắn gầy đi rất nhiều.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí còn có vẻ mong đợi.
“Tiểu Noãn, giữa anh và Lục Trân Châu đã giải quyết triệt để, chúng ta … có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Rất khó tưởng tượng nổi người hèn mọn đang cầu xin tôi trước đây đã từng là một chàng trai lạnh lùng xa cách.
Tôi kéo Hứa Ngôn ôm lấy cánh tay anh rồi nói: “Thật xin lỗi, tôi đã có bạn trai, anh ấy đối xử với tôi vô cùng tốt, tôi cũng rất yêu anh ấy.”

Ánh mắt Tống Mộ Hàn nhìn tôi từ từ chuyển sang nhìn bàn tay tôi đang ôm lấy cánh tay của Hứa Ngôn.

Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Lục Noãn, chúc em hạnh phúc.”
Sau khi Tống Mộ Hàn rời đi, Hứa Ngôn nhướn mày nhìn tôi: “Bạn trai?”
Tôi giả bộ ngẩng đầu lên nhìn trời, tay từ từ di chuyển xuống, cho đến khi cùng Hứa Ngôn đan mười ngón tay vào với nhau.
Không lâu sau, là một nghệ sĩ tác phong bại hoại với bằng chứng xác thực, Lục Trân Châu hoàn toàn bị cấm sóng.
Mặc dù thu nhập những năm nay của cô ta vẫn đủ để sống tốt nhưng giấc mơ ngôi sao tan vỡ, Tống Mộ Hàn mà cô ta nhớ thương từ thuở niên thiếu cũng chán ghét cô ta đến cực điểm, Lục Trân Châu gần như phát điên.
Tại sao tôi biết điều đó? Bởi vì cô ta bắt cóc tôi.
16.
Cô ta đưa tôi đến một hồ chứa ở vùng ngoại ô, sóng nước âm u phản chiếu khuôn mặt của Lục Trân Châu làm nổi bật lên khiến cô ta trông giống như một con ác quỷ.
Sau từng ấy năm, cô ta gọi tôi là chị một lần nữa.
“Chị, nếu như lúc ban đầu em không đối xử với chị như vậy có phải bây giờ chúng ta sẽ không trở thành như thế này?”
Tôi nằm trên bùn đất ẩm ướt, chỗ nông chỗ cạn làm ướt hết quần áo trên người, lạnh thấu xương.
Tôi nhắm chặt mắt lại rồi nói: “Không có nếu, có người từng nói với tôi rằng làm sai ắt phải trả giá.”
Lục Trân Châu cười lớn, đến mức chảy cả nước mắt.
“Lục Noãn, em biết thừa chị sẽ không tha thứ cho em, Tống Mộ Hàn cũng sẽ không tha thứ, chị biết hôm đó anh ấy nói gì với em không? Anh ấy nói Lục Trân Châu, vì cô sợ hãi bị làm phiền khiến cho Lục Noãn bị bạo lực học đường ròng rã hai năm, tôi vĩnh viễn không bao giờ thích loại người như cô.”
Lục Trân Châu trầm mặc một hồi rồi tiếp tục nói tiếp: “Chị, chị còn nhớ không lúc còn bé, có một khoảng thời gian ít người quyên góp, mỗi ngày ở cô nhi viện đều ăn cháo trắng và rau dưa, em và chị luôn chạy đến đập chứa nước bên cạnh chơi, một lần em ngã vào trong đập chị ở trên bờ sợ hãi đến mức khóc toáng lên.”
Lúc đó Lục Trân Châu ngã xuống tôi còn tưởng cô ta chết chìm.


Lúc tôi khóc sắp ngất đi thì khuôn mặt nhỏ đẫm nước của cô ta nhô lên, hưng phấn nói với tôi: “Chị ơi em bắt được một con cá lớn!”
Ngày đó, không có bất kỳ gia vị gì, con cá trắm cỏ nướng nửa sống nửa chín nhưng hai chúng tôi lại ăn như hổ đói.
Kết quả nửa đêm Lục Trân Châu đột nhiên đau bụng, lại không dám nói cho người lớn biết, cô ta nắm chặt tay tôi, đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi túa ra mà vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười nói với tôi: “Chị, lần sau em lại đi bắt cá cho chị ăn nhé.”
“Rõ ràng lúc nhỏ lá gan em lớn như vậy, vì sao lúc Trương Thiến đến tìm em thì em lại sợ hãi như thế chứ.”
Tôi đã không còn cách nào trả lời cô ta.

Chứng sợ nước đã đoạt đi toàn bộ khả năng nói chuyện.

Trong cơn hốt hoảng tôi lại nghe thấy giọng của Lục Trân Châu: “Chị đừng sợ, sẽ ổn thôi, dù sao em đã hại chị nhiều như vậy rồi đền bù cũng chẳng nổi, chi bằng để em phá huỷ mọi thứ.”
Tôi bị đẩy vào trong nước.

Trong khoảnh khắc cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh ấy, tôi nhìn thấy có một bóng dáng đang cố gắng hết sức bơi về phía tôi, sau đó nắm thật chặt tay tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận