Ánh Trăng Nơi Thiên Đường


08.
Tôi cười mỉa mai: “Dã tâm lớn đấy.”
Cũng đúng, làm người mẫu cát-xê nào có được bằng diễn viên.

Huống chi Lục Trân Châu cũng chả phải siêu mẫu quốc tế.
Trong tay đạo diễn Hứa là một kịch bản phim ngọt ngào mà tôi đã bán trước đó, thiết lập nữ cường nam yếu, Lục Trân Châu rất hợp với ngoại hình nữ chính là tướng quân, nếu tuyên bố tại chỗ hẳn là sẽ bùng nổ lắm.
Tôi gọi điện cho đạo diễn: “Nữ chính sẽ do Lục Trân Châu đảm nhận, ngoại trừ cô ta ra không ai được.”
Rất nhanh sau đó Lục Trân Châu nhận được tin tức, quản lý của cô ta không biết lấy được thông tin liên lạc của tôi từ đâu, nhắn tin nói muốn mời tôi ăn cơm.
Tôi lịch sự từ chối, còn trả lời thêm một tin nhắn: “Rất chờ mong sự hợp tác tiếp theo.”
Phía bên Lục Trân Châu vội vàng đồng ý.

Còn không ngừng gọi cô Noãn Dương một cách thân mật.
Có lẽ dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tống, bộ phim do Lục Trân Châu đóng vai chính nhanh chóng được xét duyệt và phát sóng trên truyền hình.
Trong khoảng thời gian đó, Lục Trân Châu liên tục đứng đầu bảng tìm kiếm, còn có rất nhiều fan hâm mộ, cũng thuận lợi hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người mẫu sang diễn viên.
Nhân dịp đang nổi, Lục Trân Châu nhận thêm vài chương trình tạp kỹ, trong phút chốc trở lên nổi tiếng vô cùng.
Mà lúc này, Tống Mộ Hàn tìm đến tôi.


Hắn đứng ở dưới nhà tôi.
“Tiểu Noãn, về với anh đi.”
“Anh không chạy theo tiểu Trân Châu của anh tìm tôi làm gì?”
“Anh và Lục Trân Châu không có quan hệ gì hết.”.

Tiên Hiệp Hay
Tống Mộ Hàn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận gằn từng chữ: “Lục Trân Châu đề nghị yêu cầu với anh là khiến cô ta trở thành ngôi sao nổi tiếng như đáp trả ân tình, xong xuôi sẽ không dây dưa với anh.

Tiểu Noãn, đừng giận dỗi nữa được không.”
“Tôi không giận dỗi, Tống Mộ Hàn, tôi và anh không có khả năng.”
“Vậy sao lúc ban đầu tại sao em lại tới trêu chọc anh!”
Con mắt của Tống Mộ Hàn đỏ bừng, hắn gần như cầu xin nói: “Tiểu Noãn, anh đã làm sai điều gì chứ? Sao em lại trêu chọc anh rồi lại vứt bỏ anh?”
Tôi nói: “Tống Mộ Hàn, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ không, anh đã từng đi ngang qua huyện A một lần.”
09.
Trước kia mỗi lần Tống Mộ Hàn nhìn thấy vết sẹo trên người tôi, trong mắt xẹt qua một chút hối hận.

Hắn nói với tôi nhiều lần, rằng một năm trước khi gặp tôi hắn đã từng trở lại huyện A, nhưng còn chưa tìm được ân nhân cứu mạng thì nhận được tin mẹ bị bệnh, cho nên Tống Mộ Hàn phải gấp rút trở về Bắc Kinh.
Tôi nghĩ tới đêm mưa trong con hẻm đó, chậm rãi nói: “Có lẽ lần đó anh đã đến trường tìm nên mới xuất hiện ở đầu hẻm.”
Dường như Tống Mộ Hàn nhớ lại điều gì, mặt mày hắn tái mét.
Lúc đó tôi đang bị Trương Thiến - kẻ cầm đầu đám bắt nạt tôi chặn trong hẻm nhỏ.
Tôi liều mạng giãy giụa nhưng cuối cùng chẳng địch nổi nhiều người như vậy.

Trong lúc tôi tuyệt vọng thì nhìn thấy có một thiếu niên đi qua đầu hẻm.
“Lúc đó tôi hét lên cầu cứu nhưng anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi đi ngay lập tức.”
Đến nay tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của Tống Mộ Hàn.

Ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn thấy rác rưởi, liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng.

Sau khi Tống Mộ Hàn rời đi, đám Trương Thiến cười nhạo tôi một phen.
“Lục Noãn, mày thật hèn hạ, đến lúc này rồi vẫn không quên quyến rũ đàn ông đúng không?”
Đồng phục của tôi bị kéo ra, quần áo bên trong bị cắt tơi tả, họ cười cợt xung quanh tôi, lấy điện thoại ra và chụp hình.
“Lẳng lơ, thích quyến rũ đàn ông đúng không? Bây giờ tao sẽ chụp hình lại cảnh tao nhã này của mày.”
Tôi vô lực nhắm mắt lại, rơi xuống vực sâu tối tăm.
“Đừng nói nữa…Xin em đừng nói nữa Tiểu Noãn…”
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của tôi, Tống Mộ Hàn nghẹn ngào: “Anh xin lỗi…Xin lỗi em, Tiểu Noãn, anh không biết đó là em, nếu anh biết sớm hơn anh…”
“Không sao đâu, tất cả đã qua rồi, hơn nữa tính ra anh cũng không có nghĩa vụ phải cứu tôi, là tôi quá ích kỷ, vì để trả thù Lục Trân Châu mà quấn lấy anh.”
Tôi nói: “Tống Mộ Hàn, bây giờ coi như chúng ta kết thúc, được chứ?”
10.
Mấy bộ phim liên tiếp được phát sóng, cộng thêm vài người trong giới tiết lộ rằng tôi và Hứa Ngôn sắp hợp tác trong một bộ phim mới nên vị trí của tôi bỗng tăng vọt.
Tôi càng ngày càng tiến gần đến mục tiêu hơn.
Kể từ ngày Hứa Ngôn tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi trong quá khứ, anh ấy thường xuyên hẹn gặp tôi.

Không phải đi ăn mà là thảo luận về kịch bản.
Bên trong quán cà phê.
Hứa Ngôn nói: “Quản lý của Lục Trân Châu nhờ mối quan hệ tìm đến anh, nói muốn một vai diễn trong kịch bản.”
Tôi hỏi: “Muốn vai diễn nào?”
“Nữ chính.”
Tôi không nhịn được cười phá lên: “Ngay cả kịch bản có khi bọn họ còn không đọc.”

Nếu không làm sao dám.
Hứa Ngoon cũng cười: “Hiện nay thông tin lộ ra chỉ có chủ đề về học đường, với một ít sự kiện liên quan đến xã hội.”
Tôi nói: “Nữ chính thì không được, đưa vai nữ phụ thứ ba cho cô ta chắc chắn cô ta có thể diễn tốt.”
Dù sao nhân vật đó đối với Lục Trân Châu mà nói nó rất phù hợp với bản chất của cô ta.
Chỉ là tôi hơi nghi ngờ nhìn về phía Hứa Ngôn: “Anh với Lục Trân Châu có thù oán?”
“Không quen biết.”
“Vậy tại sao…?”
Ngón tay thon dài của Hứa Ngôn nhẹ nhàng chạm vào ly nước trước mặt, anh ngước mắt nhìn tôi cười.
“Vì sao ư, em cứ coi như tôi trời sinh bản tính thiện lương, gặp chuyện bất bình nên giúp đỡ.”
Ngày casting, tôi tới hội trường sớm, cách âm trong phòng nghỉ không tốt lắm, tôi nghe được âm thanh quen thuộc phát ra từ phòng sát bên.
“Trân Châu, hay là chúng ta đọc kịch bản trước rồi mới quyết định nhận vai hay không?”
“Có phải não chị úng nước rồi không? Phim điện ảnh của đạo diễn Hứa biết bao nhiêu người tranh giành một vai, anh ta đã muốn em diễn vai nữ ba không cần casting mà còn dám đòi hỏi?”
“Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa đọc kịch bản, chỉ mới biết chủ đề phim, hơn nữa chi phí bồi thường tổn thất còn cao như vậy, nếu như…”
“Chị Vương của em ơi, chị lo lắng cái gì, sao em có thể vi phạm hợp đồng được, đó là đạo diễn Hứa đấy! Lần này dù có bị đuổi ra đường thì chúng ta vẫn còn cái tên Lục Trân Châu dát vàng rồi, chị chờ em chút, em tô son rồi chúng ta lập tức đi ký hợp đồng.”
Tiếng bước chân vội vã dần dần đi xa, phòng bên cạnh trở về trạng thái hoàn toàn yên tĩnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận