Những ngày tiếp sau đó trôi qua trong bình lặng, thanh nhàn.
Lưu Nguyên Huy dùng phần lớn thời gian của mình để ngụ lại trong tẩm cung, hắn vẫn ít khi xử lý chính sự như trước, mà dù có muốn thì cũng chẳng có việc gì cho hắn làm.
Vì vậy chúng ta có rất nhiều thời gian để nói chuyện trên trời dưới đất và cũng có rất nhiều thời gian để thủ thỉ lời yêu thương
Trước đây ta chưa từng biết yêu là gì, càng không biết rằng giữa hai nam nhân có thể phát sinh tình cảm như vậy, nhưng từ tận đáy lòng ta vẫn cảm thấy an tâm vui sướng, ta có thể thoải mái không hề cố kỵ cùng hắn chia sẻ mọi bí mật cho nhau…
Ta đã biết sự khát vọng, sự thất bại cùng sự cố gắng của hắn khi muốn đạt được vị trí tối cao kia.
Hắn cũng biết gia cảnh nhà ta nổi danh thế nào, vì sao lại bị vu oan và đến cuối cùng thì bị triều đình tiêu diệt.
Mê Nguyệt sơn trang ở giang hồ không ai không biết, còn được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất trang.
Nhưng triều đình đâu thể để cái danh hào [Thiên Hạ Đệ Nhất] rơi vào tay một nhóm dân đen. Cái danh hiệu kia chỉ có thể thuộc về hoàng triều, trong thiên hạ chỉ được phép có một “Đệ nhất” mà thôi!
Ta thật may mắn khi có thể sống sót trong thảm họa diệt môn kia, càng may mắn hơn khi được gặp con người trước mắt này.
Ngẩng đầu, hít một hơi thật dài, vẫn còn chưa đến trung thu, nhưng mấy đêm liền, bầu trời trong vắt không gợn mây, nếu ngày ấy tới nhất định sao sáng sẽ rải đầy trời lấp lánh, trăng tròn vành vạnh, khắp nơi rộn rã vui tươi.
“Chuyện gì vậy?Sao cứ nhìn bầu trời đến thẫn thờ?”
Đôi tay của Lưu Nguyên Huy bao trùm lên người ta, mười ngón tay của chúng ta cùng đan vào nhau, quấn quýt không rời.
Ta thản nhiên nhích đến gần thân thể ấm áp bên cạnh: “Trung thu sắp đến rồi, mặt trăng cũng dần dần tròn hơn, nhưng…” Ta thoáng dừng lại, thanh âm mang theo chút ảm đạm: “Lần trung thu vừa rồi còn cùng người thân quây quần bên nhau, thế mà giờ đây chỉ còn mình ta quạnh quẽ…”
Tay ta bị siết chặt, bỗng nhiên Lưu Nguyên Huy ôm chầm lấy ta.
“Còn có ta mà, dù sao đến lúc đó yến hội trong cung cũng chỉ đi cho có lệ, ta sẽ về sớm cùng ngươi ngắm trăng.”
Ta sững sờ, vì sao không mang theo một thư đồng như ta cùng đi?
“Tuy ở đây không ai biết ngươi, nhưng cẩn thận vẫn hơn, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm.”
Lưu Nguyên Huy dán bờ môi ấm lên cổ ta, thật ngứa, thật nhột, khí tức của nam nhân vẫn giống hệt ngày xưa, ấm áp làm người ta say đắm.
“Huy, có khi ta nghĩ rằng, mặc dù được ngươi cứu, nhưng án oan của gia tộc ta mãi mãi không thể rửa sạch sao?”
“Đương nhiên là không, đây chỉ là cách tạm thời, nếu ta đoạt được ngôi vị hoàng đế, ta sẽ trả lại sự trong sạch cho gia tộc ngươi.”
“Ngươi tin tưởng Mê Nguyệt sơn trang không có mưu phản sao?”
Uhm, Lưu Nguyên Huy khẽ gật đầu: “Lúc trước ta từng thấy Trang chủ sơn trang tức là phụ thân của ngươi có qua lại với triều đình, nhưng bởi vì Mê Nguyệt sơn trang quá nổi danh, lại tự ý tích trữ binh lực, cho nên phụ hoàng mới hạ lệnh tiêu diệt.”
Ánh mắt Lưu Nguyên Huy có chút né tránh, cuối cùng trấn tĩnh lại, nhìn ta: “Ta được phụ hoàng phái đi quét sạch dư đảng, cuối cùng ở nơi góc đường ấy tìm thấy ngươi.”
“Chẳng trách, ngươi lại tìm được ta,” Nhìn nam tử trước mặt, ta lẩm bẩm nói: “Hóa ra, là ngươi phải bắt ta.”
“Cũng không hẳn, lúc ấy chúng ta được phái đi điều tra xem có thật là còn dư đảng không, trùng hợp làm sao ta lại phát hiện ra ngươi, một tiểu hài tử đáng thương đang trốn chạy.”
Ngón tay tinh tế mát lạnh xoa xoa lên gò má ta, tới tới lui lui như muốn chà xát ra một chút hơi ấm.
“Ta nói ra hết những chuyện này …vì không muốn giấu ngươi bất kỳ điềi gì, vì ngươi là người ta yêu nhất.”
Ta cứng người, tình yêu và sự thẳng thắng của hắn hệt như một dòng suối len lỏi vào nội tâm sâu thẳm của ta, thật sự bây giờ ta rất mềm yếu, mềm yếu đến mức không muốn chống cự sự công hãm mãnh liệt của người nam nhân trước mắt này.
“Thế sự thật khó lường, Hoàng thượng hủy diệt gia tộc ta, con trai hắn lại cứu mạng ta, vì sao ngươi lại yêu ta chứ?”
“Không vì sao cả, yêu vẫn là yêu thôi, lúc trước vì thương tiếc mà yêu, còn bây giờ vì yêu mà thương tiếc.”
Vậy sao…ta cũng thế!
Ta giữ lấy khuôn mặt hắn, chủ động cắn môi hắn, ngôn ngữ trong thời khắc này đều trở nên dư thừa.
Chúng ta hôn nhau thắm thiết, mọi bí mật đều thổ lộ hết qua những lời yêu thương, giờ này khắc này, ta chỉ nguyện được vĩnh viễn trú ngụ trong trái tim hắn mà thôi.
Cuối cùng cũng đến Tết trung thu, trong nội cung và chốn dân gian chẳng khác nhau là mấy, đều giăng đèn kết hoa rực rỡ, người người ngắm trăng làm thơ.
Tuy nhiên, ngoại trừ nơi này ra, những nơi khác ta không hề lui tới.Ngày hôm nay tẩm cung của Lưu Nguyên Huy so với ngày thường thì có nhiều người ra vào hơn, khá là náo nhiệt.
Sau khi sửa soạng xong y phục, Lưu Nguyên Huy xoay người ôm lấy ta, khuôn mặt hắn vẫn ôn hòa, toát lên vẻ thận trọng, vững vàng như trước. Dưới ánh nến lung linh nhàn nhạt, vương miện màu vàng trên tóc hòa cùng hai dải lụa trắng buông thõng xuống bên vai càng tôn thêm khí chất hoàng gia nơi hắn.
Ta tựa hồ có thể cảm nhận được khí thế hoàng tử bên trong hắn.
Lưu Nguyên Huy cẩn thận quan sát hai bên, bỗng nhiên kéo ta vào phòng.
“Ta đến chỗ phụ hoàng kính rượu xong sẽ về liền, cái bánh trung thu này chờ ta trở về cùng ăn nhé.”
Vâng, ta gật gật đầu: “Được, cùng ngươi ăn.”
Tay hắn dần dần trượt xuống, cuối cùng nấn ná tại thắt lưng ta, hơi thở quen thuộc nhanh chóng bủa vây lấy ta, ta bỗng phát hiện hắn lại nhiệt tình gặm cắn bờ môi ta.
“Nguyệt, làm sao bây giờ, ta không muốn rời ngươi đi.”
Đôi môi nóng ấm của hắn lướt qua khớm hàm của ta, rồi trượt xuống cổ họng ta, bắt cầu cắn mút…
“Ưhm, được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng ăn bánh trung thu nào.”
Ha ha, Lưu Nguyên Huy khẽ cười một tiếng: “Được vậy ta ăn Nguyệt …”
(Bánh trung thu chữ hán là 月饼 tên bạn Nguyệt chữ hán là 月, vậy nên bỏ bớt chữ bánh sẽ thành ăn Nguyệt…)
Tay hắn bắt đầu tiến vào vạt áo của ta, thuần thục trêu chọc khiến toàn thân ta run rẩy, cả người nóng ran, cơ mà ngoài miệng ta vẫn cố nhắc nhở hắn: “Chẳng phải ngươi nói là Tam hoàng tử cùng Kỳ Vương sẽ đến dự tiệc à?”
“Ừ,” thanh âm rầu rĩ theo tiếng hừ nhẹ phát ra, Lưu Nguyên Huy dừng mọi động tác lại, miễn cưỡng buông tay: “Đúng vậy a, ta đang tính mời Tứ hoàng thúc đến ngắm trăng.”
Lưu Nguyên Huy sửa sang áo mũ, thuận tiện giúp ta thắt lại đai lưng, đôi mắt trước sau vẫn chăm chú nhìn ta, chậm rãi nói: “Coi kìa ngượng đến đỏ hồng luôn nha, hòa cùng bộ xiêm y này nhìn ngươi xinh đẹp hệt như ánh trăng đêm nay vậy, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nam tử.”
“Ta không còn là tiểu hài tử nữa, đặc biệt là từ khi gia tộc mình bị sát hại.”
Ta xoay người, nhìn đống bánh ngọt chất đầy trên bàn, ngày này năm ngoái, mẫu thân còn tự tay cắt bánh trung thu hương quế hoa, và ta đã tranh mất phần bánh của phụ thân, bởi vì ta yêu nhất là mùi hương ngọt ngào này, rất thơm rất thơm, phảng phất đâu đây…
“Chuyện gì qua rồi hãy để nó qua đi, bây giờ ta sẽ là người nhà của ngươi, chúng ta tuy hai mà một, mai sau chúng ta sẽ cùng nhau ngồi trên thiên hạ, cùng nhau trị vì thiên hạ”
“Vâng, ta chỉ mong có thể giúp được ngươi chuyện gì đó.”
“Chuyện đó là đương nhiên, ta không nhìn lầm đâu, ngươi chính là người ta yêu nhất, đồng thời cũng là người có thể giúp ta hoàn thành nghiệp lớn.”
Ánh mắt Lưu Nguyên Huy lộ ra sự kiên định cùng tình yêu say đắm, len lỏi vào tận đáy lòng ta.
Từ nay về sau, ta chỉ nguyện đem hết mọi khả năng của mình ra để giúp đỡ hắn.
Lưu Nguyên Huy đi rồi, ta nhàm chán ngồi vọc đống bánh ngọt trên bàn. Hiện tại chỉ có một mình ta, cô đơn quạnh quẽ ngồi trong đại sảnh rộng lớn. Ở đây, ngoại trừ hắn ra, ta không quen một ai cả, thậm chí cũng chẳng trò chuyện cùng ai.
Cầm lấy dao cắt một chiếc bánh trung thu, hương thơm như có như không bỗng chốc trở nên nồng đậm hơn, ta giật mình cắn một miếng bánh nhỏ, mùi vị ngọt ngào, cùng mềm mại lập tức tràn ngập trong khoang miệng.
Tuy nhiên hương vị có hơi khác trước kia, nhưng vị hoa quế vẫn không thay đổi, chẳng trách vừa rồi ta đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng này.
Tiếp tục nếm thử một khối khác, cảm nhận hương vị ngọt ngào lưu động trong khoang miệng, so với trước khi ăn còn nồng đậm hơn.
“Ngươi ngồi đây một mình à?”
Ta nuốt vội miếng bánh xuống bụng, quay đầu khó hiểu nhìn cái kẻ vừa đến.
“Vâng Vương gia, vì đại hoàng tử đi dự yến hội rồi, ngài không đi sao?”
“Yến hội?Hoàng thượng đã sớm quay về tẩm cung, hắn ta đến đó không phải là quá muộn rồi sao?”
Kỳ Vương hừ nhẹ, chầm chậm ngồi xuống, quét mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng ánh mắt hắn lại dừng trên người ta: “Sao ở đây chỉ có một mình ngươi, những kẻ hầu khác đâu?”
“Vương gia, ở đây chỉ có mình ta thôi, Đại hoàng tử đều do ta hầu hạ.”
“Ái chà, đường đường là tẩm cung hoàng tử mà quạnh quẽ thế, chẳng bằng một góc Vương phủ của bổn vương.”
Kỳ Vương cầm lấy chén rượu trên bàn, thoáng khựng lại: “Rót rượu!”
Ta sao?
Ánh mắt sắc bén của đối phương cứ nhìn chằm chằm vào ta, mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt, khiến ta như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Ta cúi đầu, cầm lấy bình rượu rót ra chén cho hắn, đương lúc muốn rút tay về đối phương mạnh mẽ giữ chặt lấy ta, khí thế áp bức bỗng chốc bao trùm toàn thân ta.
“Dường như bổn vương đã gặp ngươi ở đâu rồi.”
Ta cứng người, bất giác run lẩy bẩy, làm đổ rượu ra bàn, trong thoáng chốc cả không gian nhàn nhạt hương rượu say.
“Trí nhớ ngài thật tốt, lần trước ta đi lạc trong vườn đã đụng phải ngài a”
“Từ lần đó ta đã cảm thấy ngươi rất quen mặt, trước kia có thể đã gặp qua ngươi rồi.”
“Không phải đâu, ta chỉ là người mới đến, luôn luôn đi theo đại hoàng tử, Vương gia ngài nhận lầm người rồi.”
“Vậy sao, ngươi ngẩng mặt lên xem.”
“Chỉ cần bổn vương lên tiếng, Nguyên Huy chắc chắn sẽ đồng ý.” Hắn lập tức ngả ngớn trêu đùa xoa xoa mặt ta: “Trong tẩm cung này chẳng có bao nhiêu hương vị, ngược lại càng thú vị.”
Ta không thể nhịn được nữa, cố sức đẩy hắn ra: “Vương gia, xin tự trọng.”
Đại khái là chưa từng có người nào dám cự tuyệt và ăn nói lỗ mãng với hắn, cho nên khuôn mặt anh tuấn kia nhanh chóng trở nên nhăn nhó bực bội, không khí xung quanh cũng dần bắt đầu áp bức ngột ngạt.
“Hoàng thúc, ngài đã đến rồi sao, chất nhi đang tính đi thỉnh ngài đến ngắm trăng a”
Giống hệt như lần trước, trong thời điểm mấu chốt, Lưu Nguyên Huy luôn xuất hiện, hắn đi tới, nhẹ nhàng kéo ta qua giấu ở phía sau.
“Hoàng thúc, chúng ta ra lương đình bên ngoài đi, vừa có thể ngắm trăng, vừa có thể thưởng thức bánh trung thu.”
“Nguyên Huy, đem tên hầu của ngươi tặng cho ta.”
Kỳ Vương không thèm để ý đến lời đại hoàng tử, chỉ ngắn gọn hạ xuống một mệnh lệnh như thế.
Lưu Nguyên Huy cười cười: “bé con này mới vừa nhập cung, có nhiều thứ chưa được dạy bảo, ta sẽ lựa vài người hiểu chuyện đưa đến cho ngài, nhất định có thể hảo hảo hầu hạ ngài.”
“Vậy là ngươi không đồng ý.”
Kỳ Vương nheo mắt lại, sự bực bội trên mặt càng tăng thêm vài phần.
“Vâng, chất nhi nhất định sẽ chọn lựa những người tốt nhất dâng lên hoàng thúc.”
Kỳ Vương hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo bỏ đi không thèm quay đầu lại, chiếc ghế tốt nhất cũng bị hắn đá ngã nằm chỏng chơ trên đất, phát ra thanh âm nặng nề.
Thật lâu sau đó, ta mới thở dài nhẹ nhõm
“Huy, chuyện này không sao chứ?”.
“ừ, không sao cả.” Lưu Nguyên Huy quay đầu, an ủi vuốt ve tóc ta,:“Kỳ Vương sẽ không vì việc nhỏ này mà giận chó đánh mèo, làm mất hết uy nghiêm của mình.”
Sau đó, Lưu Nguyên Huy lập tức kéo ta ra bên ngoài:”Đã bảo sẽ cùng ngươi ngắm trăng, hiện tại thật đúng lúc.”
Thoáng chốc ta cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, hắn nắm tay ta thật chặt, làm ta không khỏi nép sát người vào hắn hơn.
Dường như cảm nhận được sự bất an của ta, Lưu Nguyên Huy càng siết chặt tay ta hơn, rồi hôn nhẹ lên tóc mai ta, ôn nhu trấn an.
“Không cần lo lắng, mọi việc đã có ta.”
Hắn càng thêm dùng sức ôm lấy ta xoay một vòng, rồi chỉ tay xuống mặt hồ yên ả: “Người khác ngắm trăng thường hay nhìn lên bầu trời, nhưng ta lại cảm thấy ánh trăng nơi đáy hồ mới thật sự xinh đẹp, thanh thanh khiết khiết, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan, nhưng sau đó thì lập tức tròn trịa.”
Như muốn chứng minh lời nói của mình, Lưu Nguyên Huy ném một vật gì đó vào trong hồ, “bõm”, mặt nước dao động gợn sóng, nhưng ngay sau đó lại trở nên phẳng lặng như lúc ban đầu.
Ánh mắt Lưu Nguyên Huy lóe sáng, nhìn chằm chằm vào ta: “Bóng trăng nơi đáy nước đẹp đến nao lòng, Nguyệt của ta chính là ánh trăng mê người ấy đấy.”
Ta không nói gì cả, chỉ chủ động hôn lên môi hắn, thầm mong mỗi năm có thể cùng người nam tử trước mắt này ngắm trăng trong hồ.
Những ngày tiếp theo, ta bắt đầu cảm thấy người ta yêu trở nên kỳ lạ, hắn mất đi vẻ trầm ổn, bình tĩnh hằng ngày, thay vào đó là sự bất an, nóng nảy, mặc dù hắn cực lực che dấu, nhưng ta vẫn biết….
Cuối cùng, ta khổng thể nhịn được, đành phải chủ động dò hỏi
“Huy, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Nguyên Huy ậm ờ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Hai ngày nay thân thể phụ vương đã có dấu hiệu bất ổn, nhưng ông ấy vẫn trì hoãn việc lập thái tử, các phe phái trong triều đã bắt đầu rục rịch chờ khởi động, hơn nữa Kỳ Vương tựa hồ là đứng về phía Tam hoàng đệ.”
Ta chấn kinh, khó trách nam tử thường ngày bình tĩnh như trầm thạch này lại lo lắng đến vậy, xem ra thế cục bắt đầu căng thẳng rồi.
“Có phải vì ta không, chuyện trung thu hôm trước?”
“Không liên quan đến Nguyệt nhi đâu, đừng lo lắng, mọi việc vẫn chưa ngã ngũ, ta vẫn có thể xử lý được”
Lưu Nguyên Huy tiếp tục an ủi ta giống hệt ngày thường không muốn ta bận tâm đến bất cứ chuyện gì.
Chỉ tiếc, hắn càng ngày càng bận rộn, thỉnh thoảng ta mới nghe được một ít sự việc và biết rằng cục diện đã trở nên rất bất lợi.
Mãi đến hơn một tháng sau, Lưu Nguyên Huy cầm theo một thiếp mời và một hộp quà được chuẩn bị sẵn để chúc thọ cho Kỳ Vương. Thế là ta cố ý theo sát hắn…
Ta không muốn bản thân mình chỉ trốn ở phía sau lưng hắn làm một người vô tư lự cùng hắn hưởng thụ thắng lợi, ta muốn giúp hắn một số chuyện, ít nhất có thể giúp hắn đạt thành tâm nguyện kia, mặc dù ta không biết rằng mình có thể làm tốt hay không.
Kỳ Vương trông vẫn tràn đầy khí phách, còn gã Tam hoàng tử xem ra chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, đúng chuẩn con cháu hoàng gia – tính tình kiêu ngạo, ăn vận lòe loẹt.
Thừa dịp Kỳ Vương đứng lên đi ra ngoài, còn Lưu Nguyên Huy lo bận bịu ứng phó với người khác không để ý đến ta, ta lập tức đuổi theo Kỳ Vương, ở một nơi vắng vẻ cản lại bước đi của hắn.
“Vương gia không cảm thấy là đứng về phe của Tam hoàng tử rất lãng phí thời gian sao?” Ta mở miệng nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Đại hoàng tử lễ độ trầm tĩnh làm việc cẩn trọng, về sau chắc chắn sẽ trở thành một quân vương tốt.”
Kỳ Vương nhìn ta nhíu mày, chậm rãi mở miệng: “Ngươi đến giúp chủ nhân mình thuyết phục ta?”
“Vương gia anh minh, hẳn là có thể phân biệt ai hơn ai kém, ví như tính tình kiêu ngạo phô trương của Tam hoàng tử mà nói, nếu hắn ngồi được lên ngôi vị hoàng đế thì vương gia chưa chắc được ích lợi gì, còn đại hoàng tử ôn nhu nhân hậu, nhất định sẽ đối đãi rất tốt với những người tài giỏi hữu dụng.”
Kỳ vương nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, nói: “À, là Lưu Nguyên Huy bảo ngươi tới nói thế hả?” Không đợi ta trả lời, hắn nói thêm: “Nhưng bổn vương chỉ có hứng thú với ngươi thôi.”
Ta yên lặng nhìn Kỳ vương: “Chỉ cần vương gia chịu trợ giúp đại hoàng tử, muốn hạ thần làm gì cũng được.”
Thế rồi, vào ngày sinh thần hôm ấy của Kỳ Vương, ta trở thành người hầu thân cận của hắn.
Ta nghĩ rằng Kỳ vương đứng về phía Lưu Nguyên Huy bởi vì chính tài năng của hắn, chứ không phải vì mị lực của ta.
Nhưng từ đó về sau, ta cũng không còn gặp lại Lưu Nguyên Huy nữa, ta chỉ nhờ Kỳ vương nhắn với hắn bốn chữ: “Là ta tự nguyện.”
Không biết Kỳ vương đã nói gì với hắn, nhưng hắn có vẻ rất bình tĩnh trở về nội cung, ta chỉ muốn hắn hiểu rằng, vì hắn, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, thông qua Kỳ vương ta cũng biết sơ sơ thế cục hiện nay.
Bậy giờ, Kỳ vương đã chính thức ủng hộ Lưu Nguyên Huy, mặc dù có hai phe, nhưng do có sự ảnh hưởng của Kỳ vương nên cục diện dần dần có lợi cho Lưu Nguyên Huy rất nhiều.
Mạnh yếu ngày càng rõ ràng, không biết Tam hoàng tử kia thế nào, thời khắc cuối cùng sắp đến, đây là chuyện mà Kỳ Vương nói cho ta biết.
Quả nhiên không bao lâu sau, âm mưu tạo phản bí mật của tam hoàng tử bị vạch trần, người ta đã tìm được vật chứng trong phủ hắn.
Mật hàm, danh sách, vũ khí,…v..v. Tóm lại đồ vật nên có đều có đủ, nhân chứng vật chứng rành rành ra đó, thế là toàn bộ gia tộc của Tam hoàng tử đều bị xử trảm.
Còn đương kim hoàng thượng vốn đã bệnh nặng, cộng thêm sự tình kích động kia, nên không đến vài ngày liền băng hà, để lại di chiếu truyền ngôi cho đại hoàng tử Lưu Nguyên Huy, giang sơn vì thế chính thức đổi chủ. Trong lòng ta thực sự vui vẻ, bởi vì Lưu Nguyên Huy không cần phải ngồi lên thái tử vị mà cũng có thể trực tiếp trở thành hoàng đế
Chúc mừng ngươi, ái nhân của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...