Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Chương 5 – Trăng tàn
1 – Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ ở bên mọi người mãi mãi. Mọi người sẽ lắng nghe niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Nhưng không ngờ những gì tôi nhận được là những điều không thể ngờ tới và sự chia rẽ ác ý của nhiều người như vậy. Những sai lầm và hiểu lầm này khiến chúng ta dần dần xa cách.
Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi. Trên thế gian có biết bao con đường nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ có thể lủi thủi một mình.
Tối hôm ấy, tôi gần như xóa đi tất cả ảnh chụp chung với Cố Từ Viễn và Quân Lương trong album đến tê liệt. Mỗi lần nhấn chuột, cảm giác dường như cơ thể bị mất đi một chút gì đó…
Thời gian này Đường Nguyên Nguyên trở nên rất ôn hòa. Dường như tất cả những chỗ mà cô ấy thấy chướng mắt trước đây đều tan biến, thậm chí cô ấy còn chủ động hẹn tôi:
- Tống Sơ Vi, cuối tuần cậu có thời gian không? Cùng mình đi làm một phẫu thuật nhỏ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn vẻ mặt của tôi, cô ấy cũng biết tôi hiểu lầm ý của cô ấy nên nói:
- Cậu muốn chết à? Không phải cái cậu tưởng tượng đâu, đi tẩy nám!
Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Lúc này mà được người khác đối xử với thái độ thân thiện, cho dù thế nào cũng được coi là một sự an ủi, thế nên tôi gật đầu:
- OK.
Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần, bỗng nhiên tôi biến thành sinh viên chăm chỉ, lên giảng đường từ sớm để chiếm chỗ, ngay cả Lương Tranh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Nhưng mỗi khi cậu ta muốn lại gần tôi, muốn nói chuyện gì đó với tôi thì tôi lại viện cớ chuồn mất.
Quả thực tôi không biết phải giải đáp nghi vấn của cậu ta như thế nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan điểm về giá trị của tôi đã bị đảo lộn. Những quan niệm mà trước đây tôi luôn kiên trì, luôn tự cho là đúng đều trở nên rất mơ hồ, mờ nhạt. Tôi không có dũng khí nói với cậu ta những lời mà Đường Nguyên Nguyên đã nói, huống hồ Quân Lương nói cũng có lý.
Tôi biết ăn biết nói như vậy nhưng cũng chẳng thấy tôi hạnh phúc hơn ai.
Ngoài Lương Tranh, tôi còn tránh mặt rất nhiều người. Lúc đầu Cố Từ Viễn còn chắn đường tôi ở cửa giảng đường và cổng ký túc nhưng sau rất nhiều lần tôi coi anh ta là không khí, không thèm bận tâm thì không thấy anh ta nữa.
Chỉ là một ngày tôi nhận được tin nhắn của anh ta:
- Đợi em hết giận rồi quay lại, anh chờ em.
Tôi cầm điện thoại đờ người một lúc rất lâu. Tôi tưởng rằng tôi sẽ khóc nhưng không, thật sự không có một giọt nước mắt nào.
Ngoài ra vẫn còn một người, đó là Viên Tổ Vực.
Không biết có phải vì hôm ấy khi ở trong quán sủi cảo, đột nhiên tôi mở lòng mình nói với anh ta về thân thế của mình khiến anh ta nảy sinh ảo giác nào đó hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại biểu hiện của anh ta sau đó quả thực khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Sau khi đi ra khỏi quán, chúng tôi đi dạo trên đường, vừa đi vừa nói chuyện. Bỗng nhiên anh ta nghiêm túc nói:
- Hình như lần nào chúng ta cũng đi ăn, lần sau làm chuyện khác đi.
- Hả? - Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi, đây là ý gì đây?
- Ví dụ, có thể đi xem phim. - Anh ta không hề nhìn tôi.
Tôi vẫn đờ người như khúc gỗ:
- Nhưng đó là nơi mà những người yêu nhau mới đến…
Tôi không ngờ, có chết cũng không ngờ đột nhiên anh ta nói:
- Thế thì chúng ta yêu nhau đi.
Thực ra hôm ấy tôi đã hoảng hốt bỏ chạy, bất chấp sự ngăn cản của anh ta. Tôi vẫy một chiếc taxi rồi vội vàng bỏ chạy, dường như không phải anh ta tỏ tình với tôi mà là đến tìm tôi đòi nợ.
Ngồi trên taxi rồi mà tôi vẫn kinh hồn bạt vía. Viên Tổ Vực, anh quá trớn rồi đấy, tôi rất dễ tưởng thật!
Sau đó anh ta lại gọi điện khiến tôi không biết phải làm thế nào:
- Này… Em có cần phải chạy nhanh như thế không? Em cứ nghĩ đi, anh đâu có bắt em phải trả lời anh ngay hôm nay…
- Á! Hết pin rồi! - Cái cớ thật củ chuối! Tôi chỉ thấy nó trong các bộ phim dở ẹc, không ngờ có một ngày tôi cũng phải dùng đến để chặn họng người khác.
Anh ta tưởng rằng anh ta gọi điện là có thể an ủi một người đang sợ hãi như tôi sao? Hứ, chẳng khác nào mang xăng đi dập lửa cả!
Từ đó về sau, tên anh ta cùng tên của Cố Từ Viễn ngoan ngoãn nằm trong danh sách đen trong điện thoại của tôi. Còn về ngày nào bỏ lệnh cấm, bản thân tôi cũng chưa nghĩ tới.
Lúc tôi đang rối như tơ vò thì cuối cùng Quân Lương cũng gặp bạn trai của Thẩm Ngôn là Lê Lãng.
Ba người họ gặp nhau trước quán cơm. Vốn dĩ Thẩm Ngôn định vờ ra vẻ không biết chuyện gì, vui vẻ ăn với Quân Lương một bữa cơm nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Quân Lương đã không thể kiềm chế.
- Trời ơi, sao em lại hốc hác đến thế này! - Lời thốt lên của Thẩm Ngôn khiến Lê Lãng không kìm được cau mày, cũng khiến Quân Lương có chút khó xử.
May mà chỉ số EQ của Quân Lương rất cao, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tình hình:
- Dĩ nhiên là không rạng ngời như người được đắm mình trong tình yêu như chị rồi!
Lê Lãng giơ tay ra:
- Chào em!
Quân Lương do dự một giây rồi đưa tay ra bắt tay tượng trưng, hoàn thành “nghi thức lễ tiết” giữa hai người:
- Chào anh!
Thẩm Ngôn đứng cạnh bịt miệng cười:
- Đúng là không chịu được, làm gì mà trịnh trọng như vậy.
Hôm ấy Quân Lương ăn rất ít, cho dù Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhiệt tình tiếp đón như thế nào cô ấy cũng không ăn được. Cuối cùng, Thẩm Ngôn cũng thấy mất hứng:
- Em với Sơ Vi, cả hai đều giống nhau. Đợi đến khi các em lớn hơn một chút sẽ biết, sức khỏe là quan trọng nhất. Sức khỏe không tốt thì làm gì còn tư cách nói đến cái khác.
Nghe thấy tên của Tống Sơ vi, nét mặt của Quân Lương có chút đông cứng. Điều này Thẩm Ngôn cũng không biết nhưng đã bị Lê lãng tinh ý phát hiện.
Cuối bữa ăn, không khí dần trở nên tẻ nhạt. Cuối cùng, Thẩm Ngôn không kìm được liền hỏi:
- Bây giờ tình hình của cô gái kia thế nào rồi?
Quân Lương bất chợt ngồi thẳng người như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó chọc vào người. Cô ấy nhìn Thẩm Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: “Sao chị biết?”.
Thẩm Ngôn thản nhiên nói:
- Lẽ nào em định không nói với chị sao?
Không hiểu vì lý do gì, bỗng nhiên Quân Lương cảm thấy rất buồn, dường như tất cả mọi người trên thế giới đều đứng ở phía đối lập với cô, chờ đợi cơ hội khiển trách cô. Tống Sơ Vi như vậy. Thẩm Ngôn cũng như vậy.
Cả thế giới đang chế nhạo cô. Cả thề giới đều đang chờ để chứng kiến sự báo ứng của cô.
Lần đầu tiên trong đời, nước mắt của cô rơi xuống không thể kiềm chế trước mặt người ngoài. Cảm giác cô đơn khi không được thấu hiểu, cảm giác nhục nhã đến tê tái, đau đớn mà lần đầu tiên phải nếm trải năm mười sáu tuổi cuối cùng lại trở lại sau nhiều năm.
Cô xách túi, cúi người nói:
- Em đi trước đây.
Thẩm Ngôn ném đũa xuống bàn, tức giận nhìn hình bóng của Lê Lãng đang đuổi theo Quân Lương ra ngoài, ngồi đó rất lâu không nhúc nhích.
Đi được một đoạn đường khá dài, Quân Lương mới dừng lại, ngoảnh đầu nói với Lê Lãng:
- Thật sự rất xin lỗi, em quá kích động, phiền anh giúp em nói với chị Thẩm Ngôn lời xin lỗi.
Lê Lãng xua tay, dường như với anh nó không hề quan trọng. Sự quan tâm trong đôi mắt của anh khiến Quân Lương run run, anh nói:
- Thực ra Thẩm Ngôn cũng chỉ quan tâm đến em, có thể lời nói hơi quá, em đừng để bụng.
Quân Lương bặm môi, gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Lê Lãng mỉm cười:
- Anh có một cô em gái, không lớn hơn em là bao, nói năng làm việc cũng rất bồng bột, lúc nào cũng nghĩ là mình đúng. Bố mẹ anh không quản được nó, bảo người làm anh như anh quản nó… Sao anh có thể quản được, để nó sống theo cách nghĩ của nó thì nó mới thấy vui.
Thực ra những lời anh nói nghe có vẻ không liên quan gì đến Quân Lương, nhưng giữa một số người, hình như ngay từ khi sinh ra đã có một mối liên hệ ngầm. Những gì Lê Lãng không nói, Quân Lương hoàn toàn hiểu.
Cô gật đầu:
- Cảm ơn anh.
Từ khi yêu nhau đến nay, lần đầu tiên Thẩm Ngôn và Lê Lãng nảy sinh mâu thuẫn là vì Quân Lương. Điều này ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới.
- Có cần anh phải đuổi theo không? Anh tưởng anh là Chúa cứu thế chắc? - Lần này thì Thẩm Ngôn tức giận thật sự.
Tính cách hồn hậu của Lê Lãng khiến anh không giỏi nói những lời sắc bén, chỉ có thể nhìn Thẩm Ngôn rồi cười, cười rất lâu mới nói:
- Anh thấy cô ấy rất giống em gái anh. Em nghĩ nhiều rồi.
- Nghĩ nhiều rồi? Hy vọng là thế. Lần này là Quân Lương, lần sau không biết anh lại đuổi theo đứa con gái nào mà bỏ mặc tôi một mình. - Thẩm Ngôn nói rất hời hợt nhưng Lê Lãng vẫn cảm nhận được sự tính toán và cay nghiệt trong lời nói của cô.
Không cần thiết phải cãi nhau, anh thầm nói với mình. Đàn ông mà, không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, nhượng bộ một chút sẽ không chết được.
Nhưng suốt cả buổi tối, sắc mặt của Thẩm Ngôn rất khó coi. Lê Lãng cũng không có cách nào, đành phải đưa cô về nhà. Không ngờ cô vẫn chưa hết giận:
- Không cần đâu, tự em bắt xe về.
Sau khi đóng cửa xe, Thẩm Ngôn coi như không nhìn thấy Lê Lãng đang vẫy tay bên ngoài, lạnh lùng nói với tài xế địa chỉ căn hộ của mình.
Trước ánh mắt dịu dàng của Lê Lãng, Thẩm Ngôn kiên quyết không ấn cửa xe xuống nói một tiếng tạm biệt.
Một người phụ nữ, nếu không độc ác với bản thân mình thì sẽ có đàn ông độc ác với mình.
Đây là lời răn của Thẩm Ngôn. Cô không chỉ nói như thế mà còn cố gắng hết sức để làm được điều đó.
Năm tốt nghiệp cấp hai, cô xem một bộ phim của Nhật tên là Battle Royale, tác phẩm nổi tiếng của Koushun Takami. Cả bộ phim là máu tanh, tàn khốc, oanh liệt, người cha thất nghiệp treo cổ trong nhà vệ sinh, giấy vệ sinh lăn đi rất dài, trên đó là những lời ông viết cho con trai: Shuya cố lên, Shuya cố lên…
Khoảnh khắc ấy hai mắt Thẩm Ngôn ướt nhòa.
Cô nắm chặt giấy báo đỗ đại học, tự nhủ:
- Thẩm Ngôn, cố lên!
Lúc nghèo đến cùng kiệt, đàn ông chỉ biết chết. Nhưng cô là phụ nữ, hơn nữa lại trẻ trung, xinh đẹp, thông minh hơn người.
Rất nhiều năm rồi, cô giống như một chú chim, không ngừng di cư. Đi du lịch ở thành phố này, đi chơi ở thành phố kia nhưng không về quê.
Ở cái thành phố nhỏ ven biển ấy, trong không khí lúc nào cũng có mùi tanh ẩm ướt của biển. Một khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc trong ký ức ở một thành phố nào đó, nỗi buồn lại cuộn dâng trong lòng.
Trong những đêm mất ngủ, cô nằm trên chiếc giường êm ả, ngắm nhìn bầu trời đêm, ngay cả bản thân cũng nghi ngờ không biết có phải trí nhớ của mình có vấn đề không, có phải những chuyện mà mình ngỡ là đã xảy ra với mình chưa bao giờ xảy ra, có phải từ trước tới nay mình luôn là một cô gái trong trắng, thuần khiết.
Trong tủ quần áo của cô toàn là quần áo màu trắng. Từ váy dài mùa hè đến áo khoác mùa đông, cô chỉ mặc màu trắng.
Chỉ có màu trắng mới có thể khiến cô cảm thấy tâm hồn mình vẫn còn thuần khiết.
Chỉ có màu trắng mới có thể khiến cô cảm thấy những năm tháng tương lai vẫn có thể trong trắng.
Tống Sơ Vi đã từng hỏi cô, thành phố ven biển à, vậy thì chắc chắn nhà cô rất giàu.
Bao nhiêu năm nay, cô tưởng rằng mình đã cứng cỏi, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng thì ra vẫn còn chỗ hiểm. Giống như những gì trong tiểu thuyết võ hiệp, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng có tử huyệt.
Điểm yếu của cô chính là quá khứ. Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về gia đình mình.
Trên đời này không phải đứa trẻ nào cũng có cả bố lẫn mẹ, không phải đứa trẻ nào cũng có tuổi thơ hạnh phúc. Từ sau khi em trai ra đời, người làm chị như cô bỗng chốc trở thành bảo mẫu không mất tiền, tất cả thời gian rảnh rỗi đều là chăm sóc em trai, suốt năm, sáu năm liền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...