Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
Chương 4 – Trăng hạ huyền
1 – Các người là lũ hèn hạ, các người sẽ không được chết yên ổn đâu!
Tối hôm ấy tôi không sao ngủ được. Dường như thời gian quay trở về rất nhiều năm trước, tôi nằm trên chiếc giường chật chội của nhà bà ngoại ở thành phố H, xoay hết bên nọ sang bên kia, nhìn bầu trời đên huyền ảo và mặt trăng như nước bên ngoài cửa sổ.
Đêm không ngủ được rất dễ nghĩ lung tung. Những ý nghĩ rối bời ấy lại không thể khống chế được.
Nhớ lại mấy năm đã qua, những gì tôi và Cố Từ Viễn đã trải qua. Nhớ lại thời gian qua, tôi đã tận mắt chứng kiến những biến cố đến với Quân Lương. Nhớ lại người mẹ sống một mình ở thành phố Z. Thật lạ là khi nhớ tới mẹ, tôi lại nhớ tới Viên Tổ Vực.
Có lẽ bởi vì câu chuyện mà anh kể cho tôi nghe tối hôm nay quá buồn. Mặc dù chưa trải qua nhưng đặt mình trong hoàn cảnh ấy thì thấy đó đúng là một quãng thời gian tàn khốc.
Lúc mới quen Viên Tổ Vực, tôi ngây thơ nghĩ rằng anh giống với rất nhiều người khác, vì không thích học, chán ghét cuộc sống trường học khô khan, ngày nào cũng giống ngày nào nên sớm rời bỏ môi trường ấy, dùng cách ngu ngốc nhất để chống lại phương thức giáo dục họ ghét bỏ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó là sự dũng cảm. Với tôi, Câu Tiễn nằm gai nếm mật đáng kính trọng hơn Hạng Vũ rút dao tự vẫn.
Nhưng những gì mà Viên Tổ Vực nói với tôi buổi tối hôm nay không phải như thế. Anh thôi học là vì bất đắc dĩ.
Vận mệnh luôn vẽ một đường trên tuổi thanh xuân của mỗi người theo những cách khác nhau.
Mùa đông năm ấy đến rất sớm. Sau khi mất bố, dường như chỉ trong một đêm Viên Tổ Vực từ một cậu bé chưa hiểu biết lột xác thành một thiếu niên kiên cường. Đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cuộc sống đang ép anh, bản thân anh cũng đang tự ép mình.
Trong hoàn cảnh kinh tế ngày một khó khăn, tiền lương hưu ít ỏi của mẹ anh đã không thể đủ để chi tiêu.
Cũng chính vì không còn cách nào, bà đã bàn bạc với Viên Tổ Vực đi tìm việc gì đó để làm. Cho dù là làm theo giờ thì cũng có thể kiếm được chút tiền.
Vừa nghe mẹ nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực như muốn phát điên. Nhìn những nếp nhăn ngày một sâu trên khuôn mặt mẹ, anh hận bản thân vì không ra đời sớm hơn mười năm.
Mẹ mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy khiến người ta xót xa:
- Con sợ mẹ làm con mất mặt đúng không?
Một thiếu niên sức lực dồi dào làm sao có thể chịu được câu nói ấy. Anh đập bàn đứng dậy:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Con biết bây giờ cho dù mẹ làm gì cũng đều là vì con. Con chỉ sợ sức khỏe của mẹ không chịu được!
Di ảnh của bố treo trên tường, bình thản nhìn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Mẹ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhượng bộ:
- Thế thì mẹ học người ta bày sạp hàng ngoài đường, bán chút đồ ăn sáng hay gì đó, cũng không cần phải chạy khắp nơi, con thấy thế nào?
Anh vốn định nói thêm điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mẹ, cuối cùng anh cố gằng kìm nén:
- Mẹ, tóm lại là… sức khỏe của mẹ rất quan trọng.
Bắt đầu từ hôm ấy, ngày nào cũng vậy, khi trời vẫn chưa sáng, cô Viên lại đẩy chiếc xe nhỏ ra ngoài. Khi Viên Tổ Vực tỉnh dậy, chỉ có thể nhìn thấy bữa sáng bày sẵn trên bàn, không nhìn thấy bóng dáng của mẹ.
Không ai biết rằng trong những ngày tháng ăn cháo mẹ nấu, không biết bao nhiêu lần nước mắt của anh đã lặng lẽ rơi xuống bát cháo nóng hổi.
Ngoài việc phải chăm chỉ học tập hơn nữa, còn có cách nào khác sao?
Những đêm không ngủ được chỉ có thể đếm cừu. Số lượng cừu ngày một tăng lên. Ánh đèn trong phòng bếp phải đợi đến khi đêm rất khuya mới tắt. Anh không dám ngồi dậy nhìn hình bóng của mẹ khi cố hết sức nhào bột, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua.
Khi nói với tôi những chuyện này, Viên Tổ Vực khẽ cười. Có lẽ sự hờ hững này có thể lừa được những cô gái không hiểu sự đời. Nhưng tôi không như vậy.
Chúng tôi không phải là học sinh của khoa diễn viên. Đối với chúng tôi chuyện diễn kịch thật sự rất mệt.
Vào ngày lễ của bố, tôi và Quân Lương đang đi dạo, bỗng nhiên bị phóng viên của đài truyền hình chặn lại. Cô dẫn chương trình ngực to óc ngắn trang điểm rất đậm, nói ba la ba la một hồi trước ống kính, sau đó quay lại đưa micro cho chúng tôi và nói:
- Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của bố, hai cô con gái xinh đẹp, trong ngày lễ của bố, hai cô có điều gì muốn nói với bố của mình không?
Hồi ấy Quân Lương vẫn còn là thiên kim tiểu thư. Đứng trước ống kính, cô ấy tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp:
- Con rất biết ơn bố vì những gì bố đã dành cho con… Bố ơi, con đang nỗ lực phấn đấu, hy vọng con có thể trở thành cô con gái khiến bố hãnh diện.
Người dẫn chương trình thu micro lại, hét lên một câu “Thật cảm động” một cách thái quá, sau đó lại giơ micro ra trước mặt tôi:
- Còn cô thì sao?
Tôi nhìn cô ta, khuôn mặt không chút biểu cảm:
- Nếu nói con gái là người tình kiếp trước của bố, có thể kiếp trước tôi đã giết người tình của mình, vì thế kiếp này mới bị báo ứng…
Tôi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Quân Lương kéo đi. Tối hôm ấy chúng tôi xem ti vi rất lâu. Trong đoạn phỏng vấn ấy có rất nhiều cô gái không xinh đẹp bằng chúng tôi nhưng không có chúng tôi.
Quân Lương tức đến nỗi bóp tay tôi:
- Chỉ tại cậu nói lung tung, đáng ghét!
Trên đời này ai cũng là diễn viên. Người khác đều thích tỏ ra nghiêm túc còn tôi thì không.
Quả thật có những người lúc nào cũng dùng cách cười nói để bày tỏ sự thật đầy máu và nước mắt. Chưa hẳn họ đã kiên cường nhưng từ khi sinh ra họ đã thích phô trương.
Tôi là người như vậy. Viên Tổ Vực cũng như vậy.
Buổi chiều tuyết rơi ấy, nhà trường cho về sớm. Một đám bạn học cùng về nhà, Viên Tổ Vực cũng ở trong số đó.
Lúc sắp đi đến con đường gần nhà, hình bóng màu xám bênh cạnh sạp bánh bao cùng với chiếc xe nhỏ ngồi trong gió tuyết khiến anh vô cùng sững sờ.
Đôi chân như bị cắm rễ trong tuyết, không thể bước thêm một bước nào.
Linh hồn như bị đóng băng, không thể nói, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.
Đến lúc này anh mới biết quả thực mình đã đánh giá cao bản thân mình. Không sai, ai cũng nói là “không được coi thường những người nghèo khó”, “không có nhân dân lao động thì không có chúng ta ngày nay” hay “chỉ cần là những người kiếm tiền bằng đôi tay của mình thì đều đáng được tôn trọng”… Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, khi nó thật sự xảy ra với mình và người thân của mình thì mọi chuyện lại khác.
Viên Tổ Vực bị đánh gục bởi cảm giác nhục nhã ẩn chứa trong lòng.
- Này, Viên Tổ Vực, cậu sao thế?
Tiếng gọi ấy đánh thức anh. Anh nhanh trí, vờ ra vẻ như để quên thứ gì đó ở trường, vội đập tay lên đầu và nói:
- Trời ơi, các cậu đi trước đi, mình quay lại lấy cái này.
Không đợi bất kỳ người nào kịp phản ứng, anh vội vã quay người, ra sức chạy về phía trường học.
Có lẽ giống với tâm trạng của tôi khi chạy như một kẻ điên loạn trong mưa, chỉ muốn chạy mãi, chạy mãi, chạy đến tận cùng trái đất, đến ngày tận cùng của thế giới…
Tối hôm ấy anh về nhà rất khuya. Lúc mở cửa nhìn thấy thức ăn và canh nóng trên bàn, anh chột dạ gọi một tiếng:
- Mẹ!
Khuôn mặt mẹ không hề có một chút không vui nào, chỉ là như vừa mới thoát khỏi trạng thái suy tư:
- A… con về rồi, cứ cách mười phút mẹ lại hâm nóng thức ăn một lần. Cơm vẫn ở trong nồi, mau bỏ cặp sách xuống, rửa tay rồi ăn cơm đi…
Tiếng nước chảy róc rách giống như những giọt nước mắt đang trào dâng trong lòng. Viên Tổ Vực tự hỏi mình đầy giễu cợt, mày trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ khi nào, cứ như con gái ấy.
Hai mẹ con ngồi trên bàn ăn, không ai nói một lời nào. Viên Tổ Vực và thật nhanh hai bát cơm rồi ném đũa xuống.
- Mẹ, con đi học bài đây.
Đúng lúc anh đứng dậy, một câu nói của mẹ khiến anh có cảm giác như bị lột sạch quần áo rồi đi thị chúng, bỗng chốc bị cảm giác xấu hổ ê chề đánh bại.
- Chiều nay mẹ nhìn thấy con.
Bao lâu nay không được chứng kiến một trận tuyết lớn như thế. Thế giới được bao phủ bởi một màu trắng muốt. Hồi còn nhỏ cũng đã từng tin rằng có ông già Noel.
Đêm Giáng sinh cũng ngốc nghếch treo một chiếc tất ở đầu giường rồi đi ngủ với niềm mong đợi ngọt ngào. Trong giấc mơ, ông già Noel cưỡi tuần lộc mang đến những bức xếp hình, mô hình hoặc súng mới nhất.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Viên Tổ Vực nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ trở về nhiều năm trước đây, đến tận khi mẹ nói câu tiếp theo:
- Mẹ… Có phải mẹ khiến con cảm thấy mất mặt không?
Dưới anh đèn, đôi mắt mẹ ẩn chứa sự cảm thông.
Từ ngày bố mất, tất cả mọi nỗi ấm ức, đau khổ, bi thương kìm nén trong lòng, thêm vào đó là nỗi hổ thẹn, day dứt, mọi cảm xúc đều vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.
Một người tưởng rằng mình đã trưởng thành, thành nam tử hán như anh cuối cùng vẫn khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt mẹ.
Ngày hôm sau, khi anh đi làm thủ tục thôi học, tất cả giáo viên biết anh đều chạy đến ngăn anh. Vẻ nuối tiếc và thương xót trên khuôn mặt của mọi người đều rất thật lòng nhưng chính sự đồng cảm ấy càng thôi thúc anh hạ quyết tâm thôi học.
Trước khi rời khỏi trường, cô giáo chủ nhiệm từ trước tới nay vốn rất yêu quý anh gọi anh lên văn phòng, rồi đóng cửa lại, pha cho anh một tách trà nóng.
Ngồi đối diện với cô giáo, anh khẽ nói:
- Thưa cô, còn nhớ hồi chúng em mới vào cấp ba, cô yêu cầu mỗi người nói một câu mà mình thích nhất, lúc ấy em đã đứng trên bục giảng và nói: không được toại nguyện thì tu dưỡng phẩm chất của mình. Nếu đã được toại nguyện thì giúp đỡ người khác. Hoàn cảnh của em bây giờ không có đủ tư cách để nói vế sau. Tâm nguyện duy nhất của em là không trở thành gánh nặng ẹ em. Một mình mẹ… sức khỏe lại không tốt… cơ hội đi học sau này vẫn có nhưng mẹ thì chỉ có một.
Sau khi nghe xong những lời nói ấy, một người cũng làm mẹ như cô giáo không kìm được nước mắt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười vỗ vai học trò cưng:
- Trò ngoan, trải qua khó khăn mới thành nghiệp lớn, cô luôn tin rằng qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai, cố lên nhé!
Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai? Sau khi bước ra khỏi cổng trường, Viên Tổ Vực ngửa đầu nhìn bầu trời u ám.
Đã qua cơn bĩ cực rồi, bao giờ mới tới hồi thái lai?
Sau khi nghe xong câu chuyện của Viên Tổ Vực, cảm giác trong lòng tôi khó có thể diễn tả được. Nhưng cho dù thế nào tôi cũng không nói với anh niềm xót thương từ tận đáy lòng mình.
Với tính cách nóng nảy của anh, nếu nghe thấy tôi xót thương cho hoàn cảnh của anh thì không biết chừng sẽ giội cốc Coca lạnh từ đầu đến chân tôi.
Giống như một sự trao đổi trong im lặng, tôi ngửa đầu mỉm cười với anh:
- Thực ra… em cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ!
Cuối cùng, tôi đã mơ hồ ngủ thiếp đi. Không biết tại sao tôi gần như không bận tâm đến chuyện Cố Từ Viễn tắt máy như lần trước nữa.
Là bởi vì niềm tin dành cho anh sâu sắc hơn? Hay là câu chuyện của Viên Tổ Vực đã chuyển hướng chú ý của tôi? Tôi không nghĩ nhiều như thế.
Bởi vì trong cuộc sống luôn ẩn chứa những thay đổi khó có thể dự đoán được. Vì thế tôi hi vọng mình có thể độ lượng một chút, thậm chí là ngu ngơ một chút.
Hồi nhỏ, hạnh phúc là một chuyện đơn giản. Đến một độ tuổi nhất định mới hiểu, thực ra đơn giản mới chính là hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...