Chương 56: Thẩm Sơ Ngữ
Kế Hứa đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Gia Duẫn lon ton chạy vào trong chiếc dù của người đàn ông. Anh họ của cô rất cao, tay cầm dù nghiêng hẳn hoàn toàn về phía Gia Duẫn còn nửa thân người mình thì bị mưa là cho ướt đẫm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến khi bóng dáng hai người bọn họ mất hút ở đầu con hẻm, lúc này mưa mới dần dần suy yếu, tí ta tí tách rơi trên bệ cửa sổ.
Anh ngẫm nghĩ, thật sự anh nên rời đi rồi.
Dưới một chiếc dù, Gia Duẫn nắm chặt cánh tay Thiên Hòa, siết chặt áo khoác, hai bàn tay đặt trước ngực run lập cập.
“Em lạnh hửm?” Ngoặc ra khỏi con hẻm, Thiên Hòa liếc nhìn cô một cái.
“Dạ… Hôm nay nói lạnh là lạnh ngay à.”
Con đường nhỏ rải đá vụn của phố Thất Giang phủ đầy lá cây ngô đồng ẩm ướt, đầu lá cong queo điểm xuyết những đốm héo, trải qua một đêm đã nhuốm màu tâm trạng nặng trĩu của mùa thu. Vầng hào quang trong vũng nước trên mặt đất ngày càng trở nên tinh tế, Gia Duẫn đưa tay ra thăm dò mưa rồi nói với Thiên Hòa: “Mưa ngừng rơi rồi.”
Thiên Hòa không nói chuyện, gương mặt lạnh lùng thu dù lại.
Rũ bỏ vệt nước trên cánh tay trái, chiếc áo thun đen bị mưa làm ướt một vệt lớn. Gia Duẫn len lét liếc nhìn anh ta, trong lòng thầm oán trách: Lại là một tên lạnh cũng không chết được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai ngờ được bỗng dưng Thiên Hòa quay mặt lại, con ngươi màu nâu nhạt nhìn chằm chằm vây lấy cô, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nhiệt độ đã giảm từ hôm qua rồi, em không biết sao?”
Nói xong, anh ta lại lạnh lùng liếc sang bên cạnh.
"Ồ, haha ..." Gia Duẫn cười khan hai tiếng, đặt tay còn lại của mình qua cánh tay của Thiên Hòa, "Hôm qua có anh ở cùng em mà..."
Áp suất thấp lơ lửng trong không khí giữa hai người họ. Gia Duẫn vẫn cứ ríu rít mấy chuyện không đầu không đuôi, dù như nào Thiên Hòa cũng không nói chuyện, đi đến trước cửa nhà, bước chân anh ta dừng lại vài giây, chặn Gia Duẫn không cho cô đi vào trong sân nhà.
Gia Duẫn sững sờ một lúc, sau đó nhìn thấy có một cô gái đứng bên sân nhà họ Cố.
Còn chưa đến cuối thu nhưng cô gái đó đã mang một chiếc áo len dày hơi cao cổ, cổ áo rộng càng khiến khuôn mặt cô ta càng nhỏ hơn, làn da tái nhợt không còn chút huyết sắc, lộ ra vẻ gầy guộc ốm yếu.
Cô ta nhìn thấy Gia Duẫn, cười một chút.
Lúc này Gia Duẫn mới khôi phục bước đi của mình và đi tiến về phía cô ta.
"Chị Sơ Ngữ.”
Thẩm Sơ Ngữ ngoảnh đầu lại ho khan vài tiếng, lui ra sau vài bước, cách cô một khoảng nhỏ, “Em đến rồi à, Tiểu Duẫn.”
Gia Duẫn nhếch khóe miệng dạ một tiếng.
Qua một lúc sau lại cảm thấy ngượng nghịu, lúc này mới chỉ chỉ vào cửa nhà mình, “Chị có muốn vào nhà em ngồi chút không, anh của em anh ấy….”
“Không cần đâu.” Thẩm Sơ Ngữ phẩy phẩy tay, trên mu bàn tay trắng trẻo lộ ra mấy vết kim chích bầm tím, cô ta đưa cho Gia Duẫn chiếc túi đựng đồ rồi kéo cổ áo len lên che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói vẫn còn chút yếu ớt: “Em có thể giúp chị đem đồ này trả lại cho anh trai em không? Tối nay chị có việc nên không sang nhà chơi được.”
“A, được ạ.”
“Cảm ơn em nha Tiểu Duẫn.”
"Không có gì."
Gió lạnh kèm theo hơi ẩm của mưa, cô ấy không nhịn được ho khan vài tiếng, giơ tay chào tạm biệt Gia Duẫn. PASS CHUONG 57: thienhoa
Gia Duẫn nhìn cô ta bước vào căn nhà lầu nhỏ trước mặt, nhìn thấy đuôi tóc màu sẫm được buộc chặt đung đưa dưới ánh đèn đường trôi theo ánh sáng rồi tan ra, thấy gió lạnh thổi qua góc váy dài của cô ấy, nhìn thấy hõm mắt cá chân gầy gò mỏng manh của cô ta thật đẹp.
Sau đó lại càng cảm thấy, chắc là mùa thu đông sắp tới có lẽ rất khó trải qua đây mà.
Mà sao cô ta lại bệnh nữa rồi, tay đầy vết kim chích khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Gia Duẫn nhìn thấy Thiên Hòa trong phòng ngủ trên tầng hai, anh ta đang nằm trên sô pha ở góc phòng, chân dài tới mức hết chỗ để gác, thoáng nhìn thấy Gia Duẫn đi đến, ánh mắt anh ta lướt qua món đồ trong tay Gia Duẫn, dời mắt đi mà không hé một lời nào.
“Này.” Gia Duẫn ném món đồ ngay kế bên chân anh ta, giọng điệu có hơi tức giận, “Chị ấy không cần, trả lại anh.”
Một chiếc khăn choàng cổ từ loại lông dê cực kỳ đắt tiền lộ ra một góc nhỏ từ chúi túi hàng hiệu, lúc trước Gia Duẫn nhìn thấy đã năn nỉ Thiên Hòa rất lâu nhưng anh ta không đồng ý.
Ai ngờ đem đến tận cửa tặng cũng không được người ta tiếp nhận.
Thiên Hòa cũng không thèm nhìn lấy một cái, Gia Duẫn chen vào ngồi xuống, dùng cùi chỏ đánh vào người anh ta, “Này! Chị ấy không cần anh cũng không nói cho em, keo kiệt quá đi, anh có còn là anh em không vậy?”
Anh ta cau mày, bực bội lật người qua, ngẩng đầu nhắm mắt lại.
"Anh…"
"Anh…"
“Cầm đi đi.”
Mặc dù anh ta đầu hàng vì bị Gia Duẫn phiền hà, nhưng cô lại không có ý muốn buông tha cho anh ta. Lấy khăn choàng cổ từ trong túi ra quấn quanh cổ, vui mừng hớn hở giữ trên cổ mình, vừa chất vấn anh ta, “Nói đi, tối hôm qua không phải anh đi tìm chị ấy sao?”
Có lẽ là đi cả đêm không về, nếu không thì sẽ không đợi tới sáng sớm hôm nay mới phát hiện cô không ở nhà.
Thiên Hòa chả thèm mở mắt, càng không thèm trả lời cô.
Tuy nhiên dưới năng lực lải nhải nhất định phải hỏi cho ra nhẽ của Gia Duẫn, cuối cùng anh ta đã quyết định không giả vờ chết.
Đôi mắt lạnh lùng hé ra, giọng điệu xấu xa ném vào cô một câu: “Anh nói cả đêm anh ở nhà cô ấy làm đề thi toán, mày có tin không?”
Khi Gia Duẫn nghe xong điều này, bàn tay đang tháo khăn choàng cổ hơi khựng lại, đảo mắt nhìn Thiên Hòa, nói ra từng chữ một: “Em tin.”
Sau đó nhìn thấy Thiên Hòa tuyệt vọng nhắm mắt lại, ném cho cô câu cuối cùng.
"Vậy thì cút đi, đừng làm phiền anh mày nữa.”
Hệ thống thính giác của Gia Duẫn tự động bỏ qua câu này, mắt không hề chớp mà tiếp tục chất vấn anh ta: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao chứ?”
Vẻ thất vọng trên mặt không thể che giấu, một lúc sau, Thiên Hòa nói: "Không có sau đó nữa.”
Một câu chuyện rất nhàm chán, hoàn toàn không giống tính cách ngang ngược của anh ta, nếu còn tiếp tục truy hỏi cũng chỉ khiến cô nghe đến độ sẽ ngủ gà ngủ gật.
Thực ra chuyện sau đó Thiên Hòa không kể cho Gia Duẫn nghe, đó không phải là hôm qua anh tỏ tình lại bị từ chối, mà là khi ngẫm nghĩ lại khiến Thiên Hòa cảm thấy, thật sự giữa anh ta và Thẩm Sơ Ngữ đã không còn khả năng tiếp tục nữa rồi.
Nhắm mắt lại anh ta thậm chí có thể nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, không biết Thẩm Sơ Ngữ lấy đâu ta cả mười tờ đề thi toán còn chưa làm xong, lúc anh ta từ ban công đẩy cửa đi vào, thấy cô ấy đang nằm bẹp trên bàn, tay phải đang cầm bút chĩa ngòi vào lỗ kim chích đang chảy máu bên tay trái.
Máu và mực trộn lẫn, mu bàn tay cũng bắt đầu chuyển sang tái xanh.
Anh ta vội vàng đi tới, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, nổi cơn tức giận hiếm thấy với cô ta: “Em khùng hả, thấy mình sống lâu quá đúng không?”
Thẩm Sơ Ngữ nghiêng đầu nhìn anh ta cười, gạt tay anh ta ra, ngồi dậy đi kéo băng gạc.
“Em làm không hết đề thi, sau kỳ nghỉ hè là phải đi đến trường rồi.”
Bị bệnh không phải là lý do để cả tháng không làm đề thi.
Thiên Hòa bất lực, ngồi trước bàn học của cô ấy, vội vàng giúp cô làm hết bài tập về nhà suốt cả đêm.
Bốn giờ sáng, Thẩm Sơ Ngữ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mơ, ngồi kế bên Thiên Hòa nhìn anh ta đang làm bài toán cuối cùng, sau đó nói với anh ta: “Em đã có bạn trai rồi.”
Thiên Hòa cũng không còn nhớ rõ kể từ lúc bảy tuổi anh ta đã bị Thẩm Sơ Ngữ từ chối bao nhiêu lần.
Nhưng câu nói này, anh ta nhớ rõ, là lần thứ hai trong vòng mười năm qua.
Anh ta chỉ nhớ rằng đầu ngón tay của mình đã bị chọc vào lòng, đến mức tê cứng dần dần mất đi sức lực.
Nhưng anh ta vẫn cố ngồi thẳng lưng, tỏ ra không có chuyện gì, sau đó rời khỏi nhà họ Thẩm với gương mặt vô cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...