Chương 35: Én bay về tổ, không chút ưu sầu.
Màn đêm bao phủ, lộ rõ sự âm trầm tịch mịch, đêm khuya trời bắt đầu đổ cơn mưa, tiếng mưa tí tách lộp độp rơi trên mái nhà, hòa cùng tiếng gió nhè nhẹ, trong không khí ẩn hiện hơi thở mờ ám nhớp nháp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng cơn từng cơn buồn ngủ mệt mỏi rã rời sau cơn cao trào nổi lên quét qua toàn thân, người nào đó cầm khăn lông nhúng nước ấm nóng phủ lên nửa người bên dưới của Gia Duẫn, dọc theo cặp mông căng mẩy thơm ngọt rồi lau chùi đến nơi riêng tư giữa hai đùi, lau chùi từng lượt từng lượt không chút mệt mỏi.
Sau đó thành giường bên cạnh anh lún xuống, khuôn ngực to rộng của thiếu niên áp sát đến, kéo Gia Duẫn ôm vào trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Cô có cảm giác chìm đắm trong một bức tranh ghép của bầu trời xanh lơ còn bản thân cô là một mảnh ghép đắm chìm trong đó, tuy đã tìm được vị trí của mình nhưng vẫn nổi trôi giữa làn gió mát phía chân trời.
Gia Duẫn ngủ không yên, cô cọ cọ vào hõm cổ của Kế Hứa, cảm nhận được hơi thở đều đều của anh phả ngay trên đỉnh đầu cô mới yên tâm, "Anh không trở về ngủ sao?"
Kế Hứa xoa xoa mái tóc cô, bình tĩnh thở hắt ra một hơi.
Bỗng dưng nhớ lại hơi thở hổn hển dồn dập lúc lúc ở trên giường hoan ái của anh, nhìn Gia Duẫn lần nữa từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mưa rơi lộp độp từ trên mái hiên mãi không dứt. Chàng thiếu niên vì tham hoan mà ngủ trên gối ngon lành.
Cũng gần lúc rạng sáng, tiếng âm thanh thông báo vang lên hòa lẫn với cả tiếng mưa bên ngoài, cứ rì rì mãi không dứt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kế Hứa ngủ không sâu giấc, thấy Gia Duẫn bị tiếng ồn làm phiền mà không ngừng vùi vào lồng ngực anh, bàn tay anh che lên trên tai cô, anh hôn lên trán cô an ủi.
"Ưm..." Cô đụng hai lần vào vòm ngực Kế Hứa, không che giấu vẻ phiền não, “Anh lấy điện thoại trên bàn sang đây giùm em…”
Kế Hứa đồng ý, xoa xoa đầu tóc cô, nhẹ nhàng chống tay lên hai đầu gối đứng dậy giúp cô lấy điện thoại di động.
Vừa đưa đến tay Gia Duẫn xong, tiếng rung thông báo lập tức dừng lại.
Gia Duẫn mở màn hình rồi chửi thầm một câu.
Cô xoay người lại, dựa vào vai Kế Hứa, ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào khiến Gia Duẫn lóa mắt, trên người cô bị bao phủ bởi màu sắc sáng lóa. Kế Hứa duỗi tay ra che mắt giúp cô, thật lâu sau cô mới nhìn thấy dòng chữ trên màn hình.
Hiển thị ba cuộc gọi nhỡ.
Một dòng tin nhắn văn bản.
Tất cả đều đến từ cùng một người.
Gia Duẫn cau mày bấm mở dòng tin nhắn, là một bức thư từ nước ngoài.
Từ một tờ báo linh tinh, dòng tiêu đề là: [Mười nhà doanh nghiệp ưu tú của Bắc Kinh]
Và tên của ba cô đứng đầu danh sách, theo sau bên dưới là một bài báo dài chi chít là chữ.
Đầu đề bên dưới tên ông ấy là: "Từ doanh nhân trở thành nhà từ thiện"
Gia Duẫn liếc sơ qua phần lịch sử vắn tắt, chỉ nhìn thấy mỗi danh sách mà ông ấy bắt đầu quyên góp từ thiện cho giáo dục từ đầu năm, lại còn quang vinh giành được cả “Phần thưởng đóng góp cho giáo dục của thành phố Bắc Kinh" vừa được phát hành năm nay, phần còn lại là những lời lẽ quang minh chính đại trong ngày hôm đó.
Đầu óc cô hỗn loạn, cô liếc nhìn thời gian, gõ vào màn hình mắng hai chữ: Thần kinh.
Gửi xong cô ném điện thoại sang một bên, chui vào vòng tay của Kế Hứa, ngẩng đầu lên thì thấy nụ cười trên môi anh.
“Cười gì mà cười hả!” Gia Duẫn cắn chiếc cằm anh, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát, “Đồ ngốc, anh không đi về mà ngủ để người khác phát hiện thì phải làm sao?”
Sau đó là vươn tay xoa nắn lỗ tai anh, cảm nhận được phía dưới tay mình từ từ nóng lên, giọng nói yêu kiều quyến rũ anh: “Sao nay anh to gan thế?”
Kế Hứa cúi đầu hôn cô, bàn tay to xoa xoa eo cô, mang theo vài phần gượng gạo và sốt ruột của thiếu niên khi tỉnh dậy vào sáng sớm.
Anh cúi đầu xuống, nhìn chiếc áo hai dây nhỏ bé mà cô đang mặc, chợt nhớ lại tối hôm qua sau cơn cao trào con mèo hư khóc lóc thút thít miệng bảo anh chơi xấu rồi sống chết không chịu mặc quần áo, lúc này trên cánh tay Kế Hứa vẫn còn lưu lại dấu răng tối hôm qua cô cắn anh.
Lòng bàn tay thô ráp không ngừng xoa nắn vòng eo thon thả mềm mịn dưới tay, trong lòng không ngăn được sự vui sướng dâng trào, trái tim đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào kia gần như rướn ra khỏi lồng ngực, thùm thụp những cơn vui sướng gấp gáp, dâng trào khắp ruột gan và từng ngõ ngách của thân thể chàng trai trẻ.
Giữa tiếng mưa họ quấn quýt hôn nhau, mãi cho đến khi nơi phía chân trời nổi lên một mảng đỏ hồng, ánh bình minh phá tan lớp vải mỏng mờ ám của màn đêm. Kế Hứa mới quyến luyến buông cô ra, tìm một mảnh giấy rồi viết một dòng chữ 【Em ngủ thêm một chút , anh phải đi rồi】
Gia Duẫn cực kỳ ngoan ngoãn mà đồng ý.
Sau khi anh đi, Gia Duẫn cầm điện thoại đang nằm bên cạnh lên, nhìn thấy một dòng tin nhắn cô vẫn còn chưa đọc, cô tiện tay ấn mở.
【Mặc dù dáng dấp em cũng không đẹp lắm… nhưng xem ra cũng khá ăn ảnh】
Gia Duẫn đang muốn chửi một câu để trả lời, ngón tay gõ bàn phím chợt dừng lại, cô quay trở lại với tin nhắn trước đó của Thiên Hòa.
Gia Kiến Thành trong bài báo bên dưới được giới thiệu về việc ông thành lập đoàn y tế tổ chức chuyến đi từ thiện về vùng nông thôn và trợ cấp cho các học sinh khuyết tật. Ảnh đính kèm được chụp chính là ngôi trường đặc biệt ở cầu Tây Độ.
Có một tấm ảnh là lúc Gia Duẫn làm trợ giảng trong một lớp học câm, trong tấm ảnh chụp lén là hình ảnh cô đang ngồi xổm cùng với hơn một nửa nhóm học sinh ngồi xếp giấy, trong khung ảnh có rất nhiều người, nhưng có duy nhất một mình cô là đối diện với ống kính, vừa tự nhiên lại còn xinh đẹp, vài sợi tóc rơi bên sườn mặt cô, ánh mắt cô chuyên chú nhìn vào tờ giấy gấp nửa trên tay, và trong đôi con ngươi đen lay láy của đứa trẻ nhút nhát ngồi bên cạnh cô, lộ ra nét ngượng ngùng khi nhìn về cô.
Từ trong tấm ảnh bộc lộ cảm xúc chân thật và đúng đắn, quả thật là cực kỳ chất lượng khi bắt được khoảnh khắc này lúc chụp ảnh.
Gia Duẫn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không trả lời tin nhắn.
Bình minh dâng cao, trăng sao lùi về. Một luồng ánh sáng chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ, tia nắng vàng lọt vào trong phòng, tựa như muốn làm vỡ vụn giấc mơ dài đằng đẵng trong trẻo của tối hôm qua.
Tiếng mưa rơi nhỏ dần, tiếng chó sủa gà gáy vang lên từ một ngôi nhà cách đó không xa. Sương sớm lãng đãng mang theo hơi thở khiến người ta dễ chịu sau cơn mưa đêm.
Gia Duẫn đứng rửa mặt ở chỗ ngoặt ngay góc hành làng, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy chiếc Navigator của Gia Kiến Thanh vẫn đang đậu trong sân trường vô cùng uy nghiêm.
Một đàn chim én bay qua bay lại giữa những nhánh cây hòe, tiếng chim non nớt líu lo nghe rất vui tai. Phần lưng đen tuyền, bụng màu trắng sữa, lông trên thân bồng bềnh bóng bẩy dưới ánh nắng ban mai sáng chói. Bay đậu trên cành cây, đôi cánh có chút chuyển động cứ như đang tô vẽ một vòng sức sống thay cho non xanh nước biếc.
Tầm mắt nhìn về phía xa xa, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc từ ngoài trường đi vào, giống như đang nhàn nhã tản bộ, tư thế thoải mái thong dong.
Cuối cùng họ cũng dừng lại dưới tán cây hòe, cùng nhau trò chuyện bàn luận cười nói nhẹ nhàng êm ái, đột nhiên một cơn gió sớm thổi qua, những giọt nước của cơn mưa đêm qua rơi xuống, hai người tránh không kịp nên cả người đều bị bắn tung tóe.
Gia Kiến Thành bật cười sảng khoái, ông giúp Kế Hứa phủi những giọt nước trên đầu.
Chim én quay về tổ không chút lo lắng hoảng sợ, quả là một điềm báo vô cùng may mắn.
Gia Duẫn cúi đầu rồi phun ngụm kem đánh răng xuống hồ.
Mùi tanh tràn đầy miệng cô, những vệt máu đỏ hòa lẫn cùng bọt kem từ từ chảy vào trong đường cống hẹp và đục ngầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...