Chương 20: Ồn ào tình cảm.
Một phòng học, hai ranh giới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Học sinh lớp khiếm thính đang luyện tập phục hồi ngôn ngữ, không ngừng “Ơ ơ u u”, tiếng ồn rối loạn như một đám ruồi không đầu.
Mà học sinh lớp câm bên cạnh Gia Duẫn chỉ một mực vùi đầu làm thủ công, bệnh bọn họ mắc phải gồm cả chướng ngại thính giác và ngôn ngữ, cũng có số ít do chịu ảnh hưởng bởi nhân tố thần kinh mà phát bệnh tắt tiếng, hay là chứng tắt tiếng do sau khi vùng Broca của não bộ bị tổn thương dẫn đến.
Đương nhiên cũng có một dạng ngoại lệ nhất, im lặng có chọn lọc, dạng này đơn giản chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm. Gia Duẫn đã từng phạm phải tật xấu kỳ quái này, năm sáu tuổi đó cô bởi vì Gia Kiến Thanh mang mình rời khỏi nhà cậu lớn, rời xa anh họ Thiên Hòa, sau khi trở về suốt cả ba tháng không chịu mở miệng nói chuyện với ai.
Lúc đó ông ngoại thường kể, con bé này nhìn thông minh, linh hoạt và nhiều suy nghĩ, thực tế nếu thật sự mắc phải bệnh ngây dại thì đừng nói hai con trâu, chỉ sợ là mười con trâu cũng không thể kéo về.
Gia Duẫn lúc đó vô cùng để ý, luôn nghĩ về hai câu nói đó suy xét đi suy xét lại, sau đó nhớ đến ngay từ lúc nhỏ cô đã thường gặp vẻ mặt đau khổ của người nhà mắng chửi Thiên Hòa vì bệnh gây sự ồn ào, nhưng chưa từng nghe có người nói với cô nửa lời không tốt. Vì vậy thầm nghĩ ngàn lần, cuối cùng cũng khó khăn hiểu ra ý nghĩa thâm sâu trong câu nói đó.
Cô đã ngẩn ngơ lờ mờ một hồi, có một học sinh động tác nhanh nhẹn đã cắt xong giấy thủ công, vài con cóc sống động liên tục xuất hiện, ấn một cái vào bộ phận nhỏ sau phần đuôi kia, một con vật xấu xí cứ như vậy vui vẻ bật nhảy đến bên chân Gia Duẫn.
Cô cúi người nhặt món đồ kia lên, cúi đầu nhìn thấy một bé trai với gương mặt gầy hóp, mắt to và lông mày rậm đi đến cạnh cô, tuổi không lớn, dáng vẻ rất chỉnh tề. Cậu ta chỉ ngửa mặt, cứ như vậy im lặng đứng đó.
Thầy dạy thủ ngữ bận rộn hướng dẫn những đứa trẻ khác, không nhìn qua chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gia Duẫn ngẩn người một hồi, mới cầm món đồ chơi nhỏ trong tay trả cho cậu ta, bé trai cúi đầu xuống, không nhận. Qua vài giây trái lại nhẹ nhàng đẩy món đồ trở về tay Gia Duẫn.
Gương mặt đỏ hơn nửa, nghiêng đầu ngồi về chỗ.
Gia Duẫn hiểu rồi, cong môi cười một cái, vui vẻ nhận lấy món quà nhỏ đó.
Nửa phòng học khác còn đang làm phục hồi ngôn ngữ, Kế Hứa cao nên ngồi ở hàng cuối cùng, anh đang dạy cô gái ngồi cùng bàn phát âm, ngón tay ấn vào yết hầu hai cái, cảm thấy dây thanh quản lúc phát ra tiếng đồng thời cũng mang theo sự rung động.
Cô gái kia đã đọc được hai lần, dáng vẻ của anh có lẽ không hiệu quả, Kế Hứa mặt không biến sắc mà lắc đầu, lại đọc lại một lần.
Gia Duẫn biết cô gái kia, gương mặt gầy nhom, nước da nhợt nhạt, mặt mày không tính là xinh nhưng cũng đạt đến độ xinh xắn và sạch sẽ. Chỉ trong đôi mắt dài kia luôn lộ ra chút dáng vẻ thanh tú điềm đạm và đáng thương.
Như ngay lúc này, cô ta học phát âm mấy lần không tốt, Kế Hứa liền hơi rũ mắt, vẻ mặt càng đờ đẫn. Sau chốc lát, cong ngón trỏ và ngón giữa lên, dùng xương thứ hai của ngón tay ấn lên yết hầu hai cái, sau đó nhẹ nhàng chuyển động ngón tay nhẹ xoa yết hầu.
Lúc Kế Hứa đang phát âm lần nữa, cô gái kia lại trực tiếp đưa tay ra chạm vào vị trí rung của cổ họng anh.
Kế Hứa ngẩn ra, né về sau một cái.
Gia Duẫn quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn bọn họ nữa.
Trời trong nắng ấm ngoài cửa, ánh nắng khắp nơi. Mưa rơi hằng đêm, không gian luôn luôn tràn ngập một mảng xanh tươi trong trẻo của phong cảnh vùng đồng bằng hoang dã.
Gia Duẫn thấy cảnh này ở phía xa, nhưng từ đầu tới cuối không thể đè ép cơn bực bội ngang ngạnh tuôn trào ở đáy lòng.
Học được nửa giờ học, cô lập tức mượn cớ mệt rồi muốn trở về nghỉ ngơi.
Nằm xuống giường chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa ba lần, tiếng gõ vào cánh cửa cũ kỹ mốc meo, âm thanh đó chọc cho người ta bực dọc vô cớ.
Gia Duẫn không để ý thì lại vang lên ba tiếng, còn là tần số như vậy, cùng gây ra chán ghét như vậy.
Cô kéo cái gối qua vùi lên đầu, âm thanh đó chui qua khe cửa như có như không len lỏi vào trong chiếc gối hạt kiều mạch, lọt thẳng vào trong màng nhĩ của cô.
Cuối cùng, trong tiếng bực bội chậm rãi chìm xuống nhưng lại không khuất phục kia, Gia Duẫn phát điên kéo gối ra, vứt chiếc gối sang một bên, đứng dậy đi mở cửa.
Dĩ nhiên cô sẽ không có sắc mặt tốt, phút chốc cửa bị cô kéo ra, chỉ thấy vầng đỏ ửng không thực sự lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ phấn kia, có lẽ là bực bội trong gối lâu rồi, lúc Gia Duẫn lên tiếng thì âm thanh lại khó phát ra, kèm thêm hơi thở cũng ngắt quãng.
“Cậu là ai?” Giọng nói này không giống tức giận, ngược lại có chút mùi vị hờn dỗi, oán trách ở bên trong.
Kế Hứa nhìn chăm chăm vào mặt cô một hồi, hiền lành chậm rãi đưa tay về phía cô, hai quả trứng gà nóng đang nằm trong lòng bàn tay anh.
Gia Duẫn nhìn sang một bên, giọng điệu chợt lạnh xuống: “Hai chúng ta thân à? Không có việc gì sao cứ hay đến đây gõ cửa chi vậy? Cậu có thấy phiền không?”
Kế Hứa vô thức nheo mắt lại, nắm chặt hai quả trứng gà trong tay, phút chốc lại ngước lên nhìn gương mặt cô.
Con ngươi sâu không thấy đáy và đen như mực, lúc nhìn cô chăm chú không di chuyển chút nào.
Gia Duẫn quay mặt đi, đi vào trong phòng như giận dỗi.
Anh theo sát và đóng cửa lại.
Gia Duẫn nằm trên giường đưa lưng về phía anh, che đầu lại không lên tiếng.
Tiếng sột soạt bóc vỏ trứng gà tróc ra lờ mờ truyền tới bên tai, sau đó dừng một chút.
Anh kéo chiếc gối kiều mạch che đầu của Gia Duẫn xuống.
Cả người cô gái nhỏ đang tức giận lắc một cái, thở phì phò kéo cái gối trở lại vùi đầu vào. Đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Kế Hứa sợ cô tức giận không tốt cho bản thân, lòng lo lắng như lửa đốt.
Bàn tay phủ lấy bả vai nhỏ bé sáng bóng kia của cô, xoa nhẹ hai cái như cầu xin.
Gia Duẫn ra sức giãy nãy, tránh khỏi người anh. Kế Hứa thừa lúc này thuận tay kéo lấy cái gối kia, hai người lại cuộn tròn vào nhau.
Tính bướng bỉnh của cô nổi dậy, nhất định không chịu quay người, cứ túm chặt cái gối không buông, trong mấy lần giãy giụa, chịu không được lộ ra vài tiếng thở dài nhẹ. Đều tại tên nhóc điếc kia luôn có thể chạm vào chỗ nhột trên người cô.
Mặc dù cố nén dữ lắm, nhưng trêu chọc tới mức điên cuồng, lập tức nhịn không nổi nữa bật ra tiếng cười.
Cũng ngay vào lúc này bị Kế Hứa thô bạo kéo cái gối xuống một phát, lộ ra gương mặt thon nhỏ mềm mại óng ánh, quần áo cũng xốc xếch, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, tỏa ra mùi sữa vị cam quýt. Cô gái nhỏ đang nhịn cười, dáng vẻ xinh xắn khiến trái tim người ta run rẩy.
Gia Duẫn hừ một tiếng quay mặt sang một bên, lại bắt đầu giận dỗi.
Kế Hứa cũng không kiềm chế được cười lên, khóe môi cong cong, trong mắt thấm nhuần vẻ bóng mượt.
Anh đưa tay phủi nhẹ mái tóc rối tung của Gia Duẫn, thấy cô cũng không vùng vẫy nữa lập tức không nhịn được càng cười nhiều thêm.
Anh càng cười, Gia Duẫn càng cảm thấy bản thân thua đến không được lợi lộc gì. Lúc này thế uy đã hạ xuống, sau này làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt tên nhóc điếc này chứ!
Thế là vào lúc này tất cả vẻ mặt ngụy trang trên mặt của Gia Duẫn đều bỗng nhiên vỡ tan, khóe miệng làm nũng trề xuống một cái, giây tiếp theo chuẩn bị bật khóc. Kế Hứa sao có thể đỡ được thế tấn công đầy nước mắt này, đôi tay đang giúp cô sửa sang đầu tóc kia đột nhiên luống cuống.
Anh giấu nụ cười đi, trong lòng cũng hoảng sợ. Lòng bàn tay thô to từ trên mái tóc rơi xuống sau gáy nhỏ và trắng mềm của cô, thương yêu và luyến tiếc cùng nhau xông lên chóp tim, động tác dừng lại, tiếp đó nhẹ nhàng ấn gáy cô, kéo người vào trong lòng ngực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...