Đã trôi qua một tháng Lữ Nguyệt đã không trở về nhà, trong nhà không ai nhắc gì đến, nhưng Diệp Chu Mãn cảm thấy rất lạ, sau cái đêm giảng bài cô vô tình phát hiện chú ấy đã có bạn gái, vậy nên cô hà cớ gì phải buồn phiền, trong khi đó tuổi chú ấy không còn nhỏ chuyện quen bạn gái hay thậm chí kết hôn, sinh con nó điều là chuyện hết sức bình thường.
"Sen Trắng mai họp phụ huynh rồi chị phải làm sao đây, với cái thành tích như vậy chắc ba mẹ đánh gãy chân chị mất.", Lan Nhiễm nằm trên giường buồn phiền lăn lộn không yên.
Diệp Chu Mãn nhìn qua, chỉ biết cười mỉm: "Chú thím hai đâu có hung dữ như chị nói."
"Em không biết đâu, xem thành tích rồi đóng cửa ngoáy tai cho chị một trận, thật rất kinh khủng, còn bị cấm túc không cho đi chơi nữa."
Mặt Diệp Chu Mãn trở nên nghiêm túc: "Vậy phải làm sao đây?"
Lan Nhiễm thở dài một hơi: "Còn phải làm sao nữa, thì đành phải chịu thôi, còn về phần em cũng không phải lo lắng gì nhiều rồi.
Mà không biết dạo này công việc bận rộn quá hay sao mà người "ba kiếp trước" của em không thấy tăm hơi đâu hết, cảm giác như đã đầu thai đi lịch kiếp khác rồi hay sao ấy."
"Người ba kiếp trước?", Diệp Chu Mãn có chút mù mờ.
"Là chú tư."
"..."
Từ lúc nào lại trở thành ba của cô rồi, nói câu này xong Diệp Chu Mãn lại thấy phiền lòng, cảm nhận hình như cô đã rung động rồi, rõ ràng con đường phía trước không rải hoa hồng cho cô đi.
Thấy sắc mặt của Diệp Chu Mãn thay đổi, Lan Nhiễm hỏi: "Em bị sao thế?"
Diệp Chu Mãn lấy lại sắc thái, cong môi lắc đầu một cái.
Buổi chiều, hoàng hôn đã ngập tràn bầu trời, những ánh sáng bên ngoài xuyên vào căn phòng, màu đỏ pha lẫn màu cam trộn thành một lại với nhau rọi lên bóng dáng của người con gái ngồi ở bàn học gần cửa số, hầu như trung tâm của ánh hoàng hôn đều dồn thẳng vào một phía làm cho cô gái càng thêm nổi bật đến mức quá đáng, Lan Nhiễm nhìn Diệp Chu Mãn đến ngơ người ra, trong đầu cô hiện lên một dòng chữ "nữ nhân này xinh đẹp mềm mại làm sao, ta nhất định, phải thật nhất định lấy được nàng làm vợ".
"Chị Nhiễm Nhiễm."
Lan Nhiễm bắt cánh tay đang huơ huơ trước mặt mình, cô bỗng sờ soạng tay Diệp Chu Mãn rồi oa lên một tiếng: "Mềm, mềm quá, trời đất ơi muốn cắn em một cái quá!"
"..."
Người này bị làm sao thế.
Bà Lan nghe của con gái mình, chợt gõ cửa.
Tiếng đùa giỡn bên trong phòng dừng lại, Lan Nhiễm tóc tai bù xù mở cửa, thở hồng hộc hỏi: "Sao vậy mẹ?"
"Ngày mai họp phụ huynh hai đứa mẹ và thím ba con không đi được.
Nói chung cả nhà ngày mai đi chùa cầu an nên không có người đi, thay vào đó mẹ sẽ nhờ chú tư đi."
"Chú tư sao mẹ?!" Lan Nhiễm thấy kinh thiên động địa, chú ấy đời nào mà chịu họp phụ huynh cho cô chứ?
"Ừ, mẹ đã nói rồi, chú tư cũng đồng ý."
???
Đồng ý rồi sao?
Diệp Chu Mãn cũng nghe loáng thoáng vấn đề bên ngoài, trong lòng cũng kích động nhưng cô không tỏ ra thái độ gì, mặt vẫn bình tĩnh, tay cầm điện thoại mà bà Đường mới mua cho cô, mở khung chat đặt tên lại, "Chị Lan Nhiễm", Lần trước cô tưởng Lan Nhiễm họ Lữ nhưng thật chất chị ấy lại theo họ của mẹ, cô xoá bỏ chữ ghi lại "Chị Nhiễm Nhiễm".
"Trời mẹ nó ơi, ngày mai chú tư họp phụ huynh cho hai chị em mình đó!", Lan Nhiễm rất sốc.
"Có gì sao chị?", Diệp Chu Mãn đặt điện thoại xuống, quay người qua hỏi.
Lan Nhiễm lắc đầu, sau đó mắt sáng quắc lên, phải rồi ngày mai không ai ở nhà sao lại không nhanh cơ hội mà dẫn Hoa Sen Trắng đi chơi!
Thấy người đối diện không nói gì, mắt mở to, môi thì nở nụ cười gian như đang mưu tính làm chuyện gì đó: "Chị..."
"Hoa Sen Trắng, ngày mai chị dẫn em đi đu idol của chị."
"Hả?", Diệp Chu Mãn còn chưa hiểu kịp mọi chuyện, cái dáng người mập mạp đã chạy ra khỏi phòng.
Đột nhiên điện thoại rung lên, Diệp Chu Mãn thấy số lạ nhíu mày gạt đi không bắt máy, nhưng người nọ rất lì lại gọi thêm lần hai, tiếp đó cô không đợi chờ thẳng tay tắt cả nguồn điện thoại, dù sao cô cũng không xài đến.
Gọi lại cuộc thứ ba nghe giọng nữ truyền đến, mí mắt Lữ Nguyệt nhìn điện thoại không khỏi giật giật, lúc gọi anh đã rất lưỡng lự không biết nên gọi không, nhưng gọi điện rồi thì nên nói cái gì, quả nhiên suy tính không bằng trời tính, cô nhóc nhỏ đó lại không nhận máy anh.
Lữ Nguyệt thoáng cái cười nhạt, cả người lười nhác dựa lưng vào ghế, tay kéo lỏng cà vạt xuống.
Lúc trước có mấy tháng liền anh không về nhà chính đều thấy nó rất là thường tình, nhưng mới một tháng không về lòng anh lại nôn nóng không thôi, cảm thấy tránh mặt một tháng cũng đủ rồi, vả lại đầu óc anh nó cũng như vậy, không thể thay đổi được gì.
Anh đây bị con bé đó xoay cho chóng mặt rồi.
Nhưng làm sao có thể, anh sắp bước đến tuổi 33 ba rồi làm sao anh nỡ vấy bẩn lên hoa sen trắng đó được đây.
Lữ Nguyệt thấy đầu ê ẩm, nâng tay xoa huyệt thái dương, cái cảm giác nhìn không được mà chạm cũng càng không thể, nó cứ như vậy thật khiến người khác phải phiền lòng.
"Vào đi."
"Sếp Lữ đêm nay không có lịch trình nào cả."
"Ừ tôi biết rồi."
Sau một tháng trời ba người Đặng Văn mới thấy sự xuất hiện của lão tứ.
"Ây da, tu hành quá điều độ rồi đó làm lão tứ.", Tưởng Tần Hải lên tiếng nói đùa.
Hiện tại Đặng Văn nhìn người này, có chút rụt cổ lại.
"Nấp cái gì? Tôi ăn thịt cậu chắc?"
Viễn Bạch thấy người bên cạnh nép một nửa ra sau lưng mình, môi bất giác cong lên, tự làm tự chịu.
"Lão tứ à tha lỗi cho tôi đi, về sau tôi tuyệt đối không nói gì nữa đâu, tôi thề!", Đặng Văn đưa hai ngón tay lập lời thề.
Lữ Nguyệt liếc mắt qua: "Lần sau giữ mồm giữ miệng cậu."
"Được, biết rồi tứ đại ca!"
Bỗng Viễn Bạch chọt miệng vào nói: "Gần đây em gái tôi được một giáo sư trong trường theo đuổi."
Nhất thời trong phòng im lặng đi, Viễn Bạch nhận ra điều gì đó, nhanh chóng giải thích: "Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không nói gì liên quan đến cậu."
Lữ Nguyệt xoay mặt đi, lên tiếng: "Chuyện công ty của mấy cậu sao rồi?"
Công ty của ba người họ cùng nhau hợp sức mà dựng lên, mấy tuần qua bị trục chặt bên phía đối tác làm ăn, nên đã bị tổn hại không ít tiền.
"Không sao, ổn thỏa cả rồi."
Tưởng Tần Hải gác chân lên bàn, chán nản nói: "Bà già nhà tôi đã bắt đầu giục hôn sự rồi, thật là chán với cuộc sống."
Ở đây nhỏ tuổi nhất là Đặng Văn, còn lớn tuổi nhất là Lữ Nguyệt, người đàn ông độc thân từ trong bụng mẹ, thật đáng để khâm phục.
"Vậy thì chúc mừng."
Tưởng Tần Hải lườm Lữ Nguyệt một cái: "Còn cậu thì tốt rồi, ông nhà mặc kệ không ngó ngàng gì đến chuyện thành gia lập thất của cậu, đã vậy cũng chưa từng bị bắt ép đi xem mắt với ai."
Quả thật là như vậy, dù cho ông Lữ có bắt ép anh không làm theo thì ông ấy có thể làm gì chứ? Đương nhiên là không thể làm được gì.
"Lão tứ đã vô dục tắc cương rồi, thân thể toát ra ánh hào quang như một vị thần tiên, những năm tu hành hiện giờ cậu ấy đã được đền đáp.", Đặng Văn vừa cười vừa nói.
"Bởi chưa bao giờ thấy dáng vẻ cậu ta họp với khung cảnh trong này.", Viễn Bạch cười cười nhấm một ngụm rượu.
Đặng Văn lại cười nghiêng ngả: "Tôi thấy nếu lão tứ không vì kế thừa cái tập đoàn thì chắc đã lên núi tu từ lâu rồi."
Lữ Nguyệt nhướng mày: "Hình như là vậy."
"Thật sự?"
"Cậu tin không?"
Tưởng Tần Hải quay đầu hỏi: "Vậy lần trước cậu nói thích cái gì sen trắng đó nghĩa là sao?"
Lữ Nguyệt hơi cong môi, nhàn nhã đáp: "Nghĩa là thích."
???
"Cảm thấy bọn tôi như thế này làm cản trở việc tu hành của cậu thì phải."
Hai người kia gật đầu đồng ý với câu nói của Viễn Bạch.
Bất giác hơi nhìn theo ánh đèn trên trần, Lữ Nguyệt ung dung nói: "Khi nào tập đoàn phá sản tôi sẽ nghĩ đến chuyện lên núi tu hành."
"..."
Mẹ bà cái lão Phật gia này!
Cạn lời.
- -----
Biết chuyện học tập đã có người lo, nên Lan Nhiễm sinh ra bản tính ăn chơi.
Diệp Chu Mãn còn hơi do dự: Không mấy chúng ta đợi chú tư đi họp về hẵng đi chơi.
Ây da không đâu, có khi chú ấy kêu trợ lý đi không chừng, việc công ty rất nhiều chú tư đời nào mà quan tâm đến mấy đứa cháu như chúng ta.
Nghe xong Diệp Chu Mãn có chút thất vọng không nói được, cuối cùng đợi cả nhà đi hết rồi bọn họ liền thay đồ rời đi.
Em biết Thất Thất không?
Là ai?
Lan Nhiễm to mắt kinh ngạc: Ca sĩ Thất Thất mà em cũng không biết nữa sao?
Cô chưa từng biết đến, vả lại điện thoại mới được sử dụng gần đây, nên những thông tin đề cập trên mạng cô vẫn chưa nắm rõ hết.
Nhìn là biết cô nàng này không biết một thứ gì cả, Lan Nhiễm có chút thở dài, liền mở điện thoại lên: Đây người này chính là Thất Thất, nhìn đi anh ấy vô cùng vô cùng đẹp trai.
Diệp Chu Mãn nghiêng đầu nhìn qua, là một nam ca sĩ tuổi tầm hai mươi mấy, da vẻ thư sinh trắng trẻo, nhưng còn về đẹp thì trong đầu cô chỉ hiện lên người kia.
Ừm, cũng tạm.
Ôi trời! Cái này mà cũng tạm? Đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành như vậy mà em nỡ lòng nào mà nói cũng tạm sao?
Diệp Chu Mãn mấp máy môi: Đâu có đẹp đến nỗi như chị nói đâu.
Ừ, thật ra Lan Nhiễm cũng nói hơi quá, cô ho nhẹ hỏi: Như thế nào mới đẹp trong mắt em?"
Nếu mà nói thật sự thì chú tư đẹp hơn anh ta nhiều.
Lan Nhiễm nhìn tấm ảnh này, sau đó tưởng tượng đến vẻ mặt nhạt nhẽo kia, ừ đẹp hơn thật, mà đâu được! Cô là fan trung thành của Thất Thất mà! Làm sao chê bai người cô thích được!
Trong mắt chị người đẹp nhất chính là Thất Thất!
Mà thôi, đã là thần tượng của lòng chị ấy, cô cũng không nên so sánh như vậy, Diệp Chu Mãn cười nhẹ: Ừm, em thấy Thất Thất của chị cũng rất đẹp.
Đương nhiên là phải vậy rồi.
Aaa! Thất Thất, em yêu anh!
Diệp Chu Mãn bị hét xuyên vào tai cô trợn mắt khủng khiếp không thôi, xung quanh đã kẹt cứng người, cô bị đám đông chen lấn, nhìn bên cạnh không thấy Lan Nhiễm đâu cô giật mình, vội chuyển mắt qua một lượt nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng kia, cuối cùng cô phải cố gắng chen ra khỏi chỗ này.
Nhìn đám người quá đông, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn nhưng không một ai nhận cả, Diệp Chu Mãn bất lực tìm quán nào gần đây để ngồi đợi.
Sau khi họp xong, Lữ Nguyệt đã ghé vào cửa hàng bánh kem, anh lại chọn một vị dâu giống lần trước.
Anh A Nguyệt!
Thân ảnh cao lớn quay người lại, chính xác Viễn Xuân Kỳ nhận không sai: Thật sự là anh!"
Lữ Nguyệt nhìn người trước mặt mình bất giác mày hơi nhíu lại: Cô là...
Viễn Xuân Kỳ há miệng: Em, em là Viễn Xuân Kỳ đây!
Mẹ kiếp, cô ta đi nâng mũi, hèn gì anh lại nhận không ra, Lữ Nguyệt cũng không mừng rỡ gì khi gặp cô ta ở đây: Ừ, có chuyện gì?
Anh ấy vẫn lạnh nhạt giống như lúc trước, nhưng cô lại chẳng quan tâm điều đó, từ ngày về nước đến nay chưa gặp anh, giờ đã gặp cô cảm thấy rất vui vẻ: Anh biết em sao?
Lữ Nguyệt thấy đầu óc cô ta có chút vấn đề: Vừa rồi chẳng phải cô nói mình là Viễn Xuân Kỳ?
Lập tức không nói được gì.
Anh cũng không nhìn cô ta, lấy bánh kem liền đi.
Khoan đã, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Lữ Nguyệt định từ chối, nhưng nhớ đến có một vài chuyện nói rõ với cô ta.
Anh uống gì?
Hai người đã tìm quán nước gần đây.
Không cần, cô có gì thì nói nhanh đi.
Mặt Viễn Xuân kỳ thoáng cái liền gượng: Tại sao từ lúc em về nước đến nay anh lại không chịu gặp mặt em?
Lữ Nguyệt cảm thấy nực cười: Cô là gì của tôi mà tôi phải đi gặp cô?
Viễn Xuân Kỳ cắn răng: Em thích anh! Thích rất nhiều! Em...
Tiếng chuông gió trên đầu cửa kính phát ra âm thanh, Diệp Chu Mãn vừa vặn cũng nghe câu nói kia, nhìn qua thấy người đàn ông và một người phụ nữ ngồi ở đó, cô giật mình, thấy cái bánh trên bàn cô mím môi, thì ra chú ấy lại rất chiều chuộng bạn gái.
Nâng tầm mắt lên ngay lập tức đã bị nhìn thấy, Diệp Chu Mãn hốt hoảng theo bản năng quay đầu bỏ chạy.
Bắt ngờ cô gái nhỏ này vào đây, Lữ Nguyệt cũng sửng sốt, nhìn chưa bao lâu người kia đã bỏ chạy, cô bé có khi nào...
Fuck!
Ba năm trước cũng vậy thì bây giờ cũng vậy, tôi chưa từng thích cô., Nói rồi Lữ Nguyệt đứng dậy xách cái bánh ra khỏi đây.
Em đã nói rồi! Em sẽ không bỏ cuộc đâu! Đến khi nào anh thích em thì thôi, em cũng đã về đây rồi sẽ theo đuổi được anh, chắc chắn tương lai chúng ta sẽ thuộc về nhau!
Lữ Nguyệt vừa đi vừa nghiến răng, quả nhiên nhà họ Viễn không ai được bình thường.
Chạy ra khỏi quán, Diệp Chu Mãn dừng lại ngoái đầu xác định không có ai, cô mới đè tay lên ngực trái thở nhẹ một hơi, còn chưa bao lâu giọng nói quen thuộc ở phía sau vọng lên, trái tim cô lần nữa không khỏi nhảy dựng, không ngờ một tháng không gặp, giờ lại gặp trong trường hợp này.
Lữ Nguyệt đi đến trước mặt Diệp Chu Mãn hỏi: Sao lại ở đây?
Ấp a ấp úng một hồi, mới dám hé môi: Con với chị Nhiễm Nhiễm đi chơi, nhưng con để lạc chị ấy rồi.
Biết đường tự mình về nhà không?
Diệp Chu Mãn há miệng, ngước mắt nhìn lên, sau đó thành thật lắc đầu.
Gan lớn nhỉ? Không biết đường lại còn theo con nhóc đó đi, thật sự không sợ bị người khác bắt đem bán?
Cô cúi đầu không nói gì, di di bàn chân dưới đất.
Lữ Nguyệt thở hắt một hơi, đưa cái bánh ra trước giống như đang dỗ người.
Diệp Chu Mãn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào: Chẳng phải cái bánh này...
Bánh làm sao? Có lấy không, không lấy tôi đem cho chó ăn.
Nhìn theo thấy con chó ngồi đó le lưỡi nhìn về phía cái bánh, Diệp Chu Mãn trừng mắt cầm lấy ôm vào lòng.
Lữ Nguyệt nhìn thấy cảnh này ánh mắt hiện lên ý cười.
Viễn Xuân Kỳ đi ra bước chân đột ngột cũng dừng lại.
Về chưa?
Diệp Chu Mãn xoay người qua: Con định ở đây đợi chị Nhiễm Nhiễm.
Lữ Nguyệt nào để ý ánh mắt gần đó, bàn tay to lên túm cổ tay mảnh khảnh của Diệp Chu Mãn kéo vào trong xe: Không cần đợi, chúng ta về trước.
Bất ngờ bị lôi vào xe, cô gấp gáp nói: Nhưng chị Nhiễm Nhiễm...
Không phải lo, nó tự mò đường về nhà được.
Nhìn chiếc xe đã rời đi, Viễn Xuân Kỳ vẫn chưa rời mắt, cô gái vừa rồi anh Nguyệt nắm tay là ai? Sao cô chưa từng thấy? Không lẽ người cháu gái trong nhà gì đó của anh sao?
Ba năm trước cũng có nghe Đặng Văn nói, trong nhà chỉ có người anh thứ hai của Lữ Nguyệt là có con thôi, vậy cô gái vừa rồi chính là người lúc trước đã nhắc qua, Viễn Xuân Kỳ không khỏi cảm thán, nhà họ Lữ gene thật mạnh, ai nấy đều rất đẹp, gia cảnh, hay là khí chất nữa, không có chỗ nào mà người khác chê được.
Bởi vì điều đó, mà cô phải bằng mọi cách theo đuổi được người kia, không sớm thì muộn, vì anh hùng chưa bao giờ qua được ải mỹ nhân, cô đoán chắc theo đuổi càng lâu không lẽ anh chẳng động lòng với cô.
Nghĩ đến đây Viễn Xuân Kỳ cong môi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...