Ánh Trăng Mang Tên Anh


Sau khi tiệc sinh nhật ông Lữ kết thúc, đám người họ đi ngang giơ ngón tay âm thầm khen thưởng năng lực làm việc của lão tứ, Viễn Xuân Kỳ thì lại cúi đầu không dám nhìn, lần này cô thật sự không có hy vọng gì rồi.
Cô như thế là chen chân vào tình cảm gia đình của người khác, nên lần này cô nghĩ thông, nhưng thật sự nuối tiếc người đàn ông này.
Lữ Nguyệt cũng không để mắt đến chỉ nhìn chằm chằm vợ nhỏ nhà anh, hôm nay cô ăn mặc rất nữ tính, nhẹ nhàng xinh đẹp biết bao, làm anh một đè cưng nựng cho đã.
"Về thôi."
Cô nhìn qua sau đó gật đầu: "Nói rõ chuyện này một chút."
Lên xe, Diệp Chu Mãn quay đầu sang.
Lữ Nguyệt nói: "Hôm nay đột nhiên tôi không chờ được."
"Lữ Nguyệt thật ra con vẫn còn thích chú, con đã muốn quên đi chú nhưng trái tim nó lại không quên được.

Thật sự con không nghĩ chúng ta sẽ kết hôn đâu, lúc chú nói thế con cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đồng ý kết hôn với chú."
Nói đến đây hốc mắt cô đỏ bừng lên, giọng cũng nghẹn ngào: "Con thật sự rất muốn quên chú, nhưng con không thể, chú thật phiền phức, nếu biết trước như vậy con sẽ không thích chú.", Nguyên nhân cũng vì người đó cũng vì chuyện đó đã quấy nhiễu tâm trí bao năm qua của cô.

Cũng không ngờ mình lại thích một người như vậy, lại không thể quên được.
"Sen Trắng chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?", Lữ Nguyệt siết chặt tay nói tiếp: "Tôi sẽ bù đắp lại tổn thương mà em phải chịu, em đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi không?"
Diệp Chu Mãn không nhịn được mà bật khóc, cô vội xoay người mở cửa xe, sau đó chạy một khoảng đường mới vỡ oà lên.
Cô chờ đợi khoảng khắc này từ ba năm trước nhưng bây giờ nó mới thành sự thật.
Ông Lữ đang tiễn khách ở cửa cũng bắt gặp cảnh này, thấy một người chạy một người đuổi, ông không khỏi thắc mắc trong đầu.

Không biết thằng đó hôm nay nó lại làm gì, mà phải lựa ngay ngày sinh nhật ông để tạo lên câu chuyện.
"Sen Trắng đừng chạy loạn!"
Lữ Nguyệt đuổi theo, thở dài kéo cô ôm vào lòng.
"Sao bây giờ...!Chú muốn nói ra câu này chứ.", Cô khóc đến nghẹn đi, uất ức bao năm qua, những tổn thương không nói ra thành lời được.
"Xin lỗi em.

Là tôi suy nghĩ không chu đáo khiến em tổn thương.", Nghe tiếng khóc của cô anh đau như xé rách lòng.
"Ngoan, là tôi có lỗi.", Anh nói nữa tay lau nước mắt cho cô.
"Đừng nhìn...!Rất xấu.", Cô không muốn bị thấy cảnh tượng mình như vậy.
Lữ Nguyệt hôn vào má cô: "Không xấu, lần trước đã nói em cứ khóc tôi là người lau nước mắt giúp em."
Cô thật không kiềm được nhón chân chủ động ôm chặt cổ Lữ Nguyệt, cả gương mặt đầy nước mắt áp vào ngực để tìm kiếm được hơi ấm quen thuộc, làm lòng cô có chút an tâm.
Lữ Nguyệt cũng ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên vai nhỏ này, tay ở sau vuốt ve lưng cô, một lát không nghe cô khóc anh mới lên tiếng: "Ở đây lạnh chúng ta về nhà nhé?"
Cô liền buông tay, thấy trời tối như vậy cũng gật đầu.
Về nhà thì đôi chân cô cũng đã lạnh cóng, cô run rẩy không thôi, Lữ Nguyệt lo lắng ôm lấy người vội lên phòng, kéo chăn quấn cô lại.
"Một lát nữa sẽ ấm."

Diệp Chu Mãn gật đầu, hàm răng cô nó đã run cũng không nói chuyện được, tay túm lấy cái chăn siết chặt một chút.
"Em ngồi đây đi, tôi đi pha nước âm để em lau người."
Cô cũng không từ chối, âm thầm ngoan ngoãn nghe lời, sau khi từ phòng tắm đi ra cơ thể cô liền được ôm lấy đặt trên giường, cái chăn dày dặn cũng được đắp lên người.
"Ấm không?"
Diệp Chu Mãn nhìn, rồi hé môi: "Đã ấm."
Anh gật đầu ôm cô, lúc này mới nói: "Vừa rồi em còn chưa trả lời tôi.

Em đồng ý ở bên cạnh tôi không?"
Cô gượng gạo, đôi môi mấp máy: "Cần gì đồng ý hay không kết hôn cũng đã làm rồi."
Lữ Nguyệt biết được đáp án vui vẻ cong môi, nhưng vẫn muốn xác định lại: "Vậy đồng ý?"
"Ừm."
"Như vậy tôi có thể hôn em một cách thoải mái rồi đúng không?"
Diệp Chu Mãn ngại ngùng gật đầu một cái rồi đem mặt vùi vào trong chăn.
Anh bật cười: "Vậy cho tôi hôn em một cái."
Thấy cô không động anh lay nhẹ: "Chu Chu bảo bối em lạnh nhạt với tôi cũng đã một khoảng thời gian rồi đấy, em không có một chút gì thấy thương xót người đàn ông già này sao?"
Bàn tay vươn lên nhẹ kéo chăn xuống, gương mặt xinh đẹp ngại đỏ bừng lộ ra: "Chỉ...!Một cái thôi."
Lữ Nguyệt gật đầu, nhanh chóng cúi đầu xuống môi chạm vào đôi môi mềm mại của cô để cảm nhận, kế tiếp anh không buông mà vươn đầu lưỡi liếm vành môi cô như đang phát hoạ một nét vẽ.
Cảm nhận ẩm ướt cô trợn mắt nắm chặt tay, há miệng hô một tiếng thì cái lưỡi đã luồn vào trong khoang miệng chặn lại tiếng nói của cô.
Lần này Lữ Nguyệt bạo gan hôn rất nhanh rất vội làm cho người con gái dưới thân không theo kịp tiến độ này, có chút nâng tay đẩy đẩy.
Cái lưỡi bên trong không ngừng tham lam càng quét quấy nhiễu loạn lên khiến tâm trạng cô cũng muốn tăng theo dịp hôn này.

Lữ Nguyệt tiếc nuối mút thêm vài cái mới thu lưỡi về, anh nhắm mắt trán đặt lên trán cô, đôi môi cả hai còn dán vào nhau, trái tim của anh vì nụ hôn này cũng nhũn ra.
Một lát sau mở mắt thấy đôi mắt tròn xoe kia đang chằm chằm vừa đang đối mắt với mình, anh nhìn thấy không khỏi sửng sốt, sau đó lại cong môi cười khẽ, duỗi tay vỗ nhẹ đầu cô dỗ dành.
"Đừng sợ, chỉ hôn thôi, sau này em sẽ quen."
Cơ thể rời khỏi, con mắt cô nhìn chằm chằm trần nhà trắng ở trên, buột miệng nói: "Lữ Nguyệt chú hôn rất điêu luyện cảm giác không phải lần đâu."
"Hửm.", Anh bật cười, ngón tay cạ sát môi mình tưởng tượng lại đôi môi mềm mịn vừa rồi của cô: "Do tôi giỏi chăng?"
Diệp Chu Mãn nghiêng đầu liếc mắt một cái: "Không tin."
"Thật sự không nửa lời gian dối.", Lữ Nguyệt lật người nằm nghiêng qua, tay vuốt ve tóc cô.
Em không uống thuốc sao?
Nhắc đến vấn đề này cô vẫn còn rất khó tin: Không uống nữa., Thì ra trước nay ngủ bên cạnh người mình thích lại an tâm đến như vậy, đến giấc mơ cũng chẳng thấy, nói ra thì là điều đáng để mừng, như vậy cuộc sống về sau cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Lữ Nguyệt đem sát mặt đến, đôi môi hôn loạn ở cổ và sườn mặt cô, thấy cô không né tránh lại rất ngoan ngoan không động đậy, anh càng vui vẻ trong lòng không ngừng hôn cô nhiều hơn một chút.
Tiểu Chu Chu có phải em nên đổi cách xưng hô với chồng mình rồi không?
Cô nghiêng đầu qua đôi môi liền bị hôn chụt một cái, Diệp Chu Mãn có hơi kinh ngạc: Xưng hô?, Nói xong cô a lên một tiếng: Hình như nên đổi lại thì hơn, nếu cứ gọi như vậy mãi chắc người khác sẽ nói chú cầm thú.
Lữ Nguyệt hít một hơi, không khỏi trông chờ: Vậy nên...

Không ngủ à?
Cô đã hoàn toàn cắt ngang lời nói của Lữ Nguyệt, anh mím môi không đáp, ánh mắt hết sức là thâm trầm nhìn cô: Em nói câu gì để tối nay anh có thể ngủ ngon đây.
Nhìn nhìn một lúc cô hé môi: Vậy thì ngủ ngon.
Sao? Chỉ có như vậy?
Diệp Chu Mãn thấy ai đó đưa ra bộ mặt khó coi cô có chút buồn cười, liền rướn người qua chạm nhẹ vào khóe môi người đàn ông, giọng ngọt ngào nói: Lữ Nguyệt, anh ngủ ngon.
Cả người Lữ Nguyệt cứng ngắc, anh không khỏi sửng sốt vài giây, ánh mắt không rời khỏi cô, ngơ ngác gật đầu, thuận miệng nói: Sen Trắng ngủ ngon.
Nhìn cơ thể to lớn này cứng đờ ra đó, cô bật cười một tiếng, không ngờ ông chú này nhiều lúc làm cho cô có chút buồn cười, cô xoay người lại, tay vươn qua ót kéo lại đem gương mặt đặt vào hõm cổ mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lấy tóc ngắn và cái gáy phía sau.
Anh ngủ đi.
Sát như vậy Lữ Nguyệt ngửi được mùi hương trên người cô, anh không được rồi, bàn tay mèo ở sau lại không ngừng vuốt lông anh, yết hầu di chuyển: Chu Chu bảo bối em đang thả mồi cho anh đấy.
Tay cô khựng lại, cúi đầu nhìn xuống: Làm sao? Thả mồi gì?
Định nói nhưng anh lại sợ cô ngại lại hất ra, thế chẳng phải bị vợ đẩy ra, sau đó lại không ôm anh ngủ thì làm sao đây?
Không có gì đâu.

Em tiếp tục đi., Anh nắm bàn tay phía sau cô di chuyển lên xuống tóc mình.
Diệp Chu Mãn hình như đã nhớ ra một chuyện gì đó: Lần đầu gặp lại anh nói chúng ta đánh cược, thế cược như nào?
Chóp mũi đang cọ cổ cô khẽ dừng lại: Ừm không theo đuổi được em, anh sẽ tự hành hạ bản thân cả đời, anh hứa với lòng dù có chống gậy cũng phải theo đuổi được em.
Cô bật cười: Trẻ con quá.
Lữ Nguyệt được khen trẻ con nhưng lại rất vui, vì cô không nói anh già: Anh thích trẻ con với em như thế.
Sáng sớm hôm sau, Lữ Nguyệt trở nên lười biếng, còn nướng không chịu dậy, cứ ôm Diệp Chu Mãn không buông.
"Anh không dậy đi làm?"
"Ôm một lát nữa."
Diệp Chu Mãn nhíu mày: "Ôm một lát nhưng nãy giờ câu này anh nói cũng được 15 phút rồi đó?
Lữ Nguyệt khàn giọng nói: Vậy năm phút nữa.
Cô vỗ nhẹ cánh tay trên bùng mình: Tối đi, hôm nay khách có hẹn nên phòng khám có chút đông người.

Nghe vậy anh mới chịu nhấc tay lên, sau đó ngồi dậy, vươn tay vò vò tóc mình: Em có tăng ca khuya không?
Không có, về nhà với anh.
Nghe xong Lữ Nguyệt cong môi, đây là buổi sáng đầu tiên anh hạnh phúc nhất, vui chết được, vợ biết thương mình rồi.
Vậy anh cũng tranh thủ chuyện ở công ty sau đó về nhà chơi với em nhé?
Diệp Chu Mãn đứng lên, vai áo trệ xuống, cô nhẹ nhàng kéo lên cong môi cười: Ừm, ai về trước thì đợi người còn lại., Cô không biết hành động kéo áo của mình bị mắt sói quan sát nãy giờ.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, rất nhanh rời đi.
Em tắm đi, anh đi làm bữa sáng.

Cô lắc đầu: Trễ rồi, em ăn bên ngoài.
Diệp Chu Mãn chạy vào phòng tắm, cũng tranh thủ sửa soạn bản thân, khi đến phòng khám thì đã thấy nguyên một hàng người ngồi.
Trễ vậy?
Em ngủ quên.
Phạm Gia Hòa gật đầu: Mau lại đây tiếp anh một tay, con mèo này hung hăng thật chứ, lại cứ thích giơ móng lên cào.
Tiêm xong rồi, Phạm Gia Hòa nói: Nay tan ca em muốn đi ăn gì không?
Không đâu, em phải về sớm.
Dạo này em gấp gáp về nhà thế, mấy lần trước chẳng phải không muốn về sao?
Diệp Chu Mãn cười mỉm rất ngọt ngào: Lần trước là lần trước, nhưng lần này nhà có thêm một người nên về sớm là điều hiển nhiên.
Hả? Có thêm một người là sao?
Hứa Oanh Oanh hô lên: Em có bạn trai á?
Cô chỉ cười gật đầu.
Hai người họ nhìn nhau cảm khủng khiếp không thôi.

Đoá hoa đã được hái mất rồi.
Thật sao? Là ai vậy?
Diệp Chu Mãn xoay người đi: Là người mà hai anh chị chưa từng thấy qua.
...
- -----
Sen Trắng khi nào em tan làm?
Cô nghiêng đầu, kẹp điện thoại ở vai, tay lật lật hồ sơ nói: Tầm 9 giờ, còn một tiếng nữa lận.

Sao vậy?
Vậy anh đợi em bên ngoài.
Lữ Nguyệt tan làm chuyện công ty sớm nên tiện đường qua đón cô luôn.
Cô đáp lại sau đó tắt máy.
Bạn trai của em sao?
Vâng.
Đúng một tiếng sau, Lữ Nguyệt đã đỗ xe chỗ làm việc của cô.

Diệp Chu Mãn nhanh chân chạy đến, mở cửa chui vào trong.
Anh đợi lâu chưa?
Vừa đến thôi., Lữ Nguyệt chồm người qua gài dây an toàn cho cô còn mổ nhẹ lên môi nhỏ kia mới chịu trở về chỗ ngồi, anh thản nhiên hỏi: Muốn ăn gì không?
Cô lấy tay che miệng mình, sau đó lắc đầu: Em không ăn., Người nay hở một chút là hôn, cô buông tay xuống cũng không truy cứu.
Mệt sao?
Có chút., Hôm nay phòng khám quả thật có chút đông.
Về đến nhà cô kêu Lữ Nguyệt tắm trước, còn mình nằm ở ngoài sô pha phòng khách nghỉ ngơi một lát.
Nằm nhắm mắt được một lúc cô cảm nhận được mùi hương sữa tắm, mặt thì được cái gì đó lạnh lạnh chọt vào, cô liền mở mắt thấy mái tóc người đàn ông ướt đẫm còn nhỏ giọt xuống người cô, đã vậy anh chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông ở trên để lộ ra cơ ngực săn chắn.
Cô hô một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy: Sao anh không mặc áo?

"Mới tắm ra mà, lau khô tóc anh mới mặc."
Lữ Nguyệt cong môi, nắm lấy bàn tay nhỏ cô dẫn lên lầu: "Sấy tóc cho anh."
Bị kéo lên trên phòng cô cũng không nói gì, giúp anh sấy tóc, bỗng người này nói.
"Sấy tóc anh xong, lát nữa anh tắm giúp em nhé?"
Diệp Chu Mãn lập tức tắt máy sấy: "Anh vừa nói cái gì?"
Anh quay đầu lại nhìn cô, mở miệng nói lần nữa: "Em giúp anh sấy tóc, thì anh giúp em tắm rửa, chẳng hạn như cọ lưng, hoặc cọ chỗ khác..."
Cứ tưởng nghe lầm không, nhưng chắc chắn một điều cô nghe vô cùng vô cùng rõ, Diệp Chu Mãn lùi bước chân lại.
"Biến thái!"
Cô xoay người định chạy nhưng lại chậm một bước.
Lữ Nguyệt gáo gắt ôm cô vào lòng, môi liền hôn dọc xuống cổ cô, thấp giọng: "Biến thái cái gì, chúng ta còn chưa động phòng đâu."
Nhớ đến chuyện này làm cô nhớ lại lời nói của bà Đường, môi mấp máy không nhịn được: "Lữ Nguyệt anh cũng 36 rồi đúng không?"
Anh ừ một tiếng, môi hôn lên cằm cô rồi lại đi xuống cổ.
"Vậy anh có ý định có con chưa?"
Lữ Nguyệt nghe xong khựng người, sửng sốt ngước mắt lên nhìn cô: "Sao vậy? Em muốn à?"
"Anh nhìn xem em có muốn không? Chỉ lo anh lớn tuổi rồi, lần trước chị ba cũng có nói với em về tuổi tác anh và em, nếu sinh sớm thiệt thòi cho em mà trễ quá sợ anh...", Nói đến đây cô dừng lại, ánh mắt dò xét nét mặt anh.
"Sợ anh làm sao? Không đủ làm em?"
Diệp Chu Mãn hốt hoảng tay chân luống cuống không thôi: "Không phải...!Kiểu như là tuổi anh lớn có con trễ quá không tốt."
"Sao không tốt?"
Cô ho nhẹ một tiếng có chút gượng nói: "Em đã nói với chị ba, nào có con thì chừng đó mới cho anh chạm vào người em."
Lữ Nguyệt siết chặt eo cô: "Nếu anh nói 1 năm sau mới có con thì lúc đó em mới cho anh chạm?"
"Đúng vậy?"
Người anh cứng đờ, nhanh chóng hỏi thêm: "Anh muốn ngay bây giờ thì làm sao?"
Đúng vậy.

Diệp Chu Mãn có chút bất ngờ, nhìn đôi mắt sâu xa đó cô bất giác rùng mình một cái, âm thầm nuốt nước bọt: "Vậy thì..."
Thấy cô như thế Lữ Nguyệt thích thú đem mặt đến gần cô hơn: "Vậy thì sao nào?"
Cô sợ sệt đến run người, ở trong lòng anh càng lúc cô không tránh được đỏ mặt, cơ thể không mặc áo cứ dí sát vào làm sao cô chịu được.
"Đừng! Đừng chúng ta mới xác nhận quan hệ mà, em chưa có chuẩn bị tâm lý."
Lữ Nguyệt ôm gáy cô, hôn xuống: "Anh không ép em, anh đợi đến ngày hôn lễ tổ chức rồi mới nghĩ đến chuyện đó."
Nhắc đến hôn lễ cô bèn hỏi: "Hôn lễ bắt buộc phải tổ chức sao?"
"Đúng vậy, để em có được thân phận như thế không ai dám bắt nạt em ngoài anh ra."
Cô hừ một tiếng: "Ai dám bắt nạn em chứ?"
Anh cười một tiếng sau đó nhấc bổng cô lên, bước chân di chuyển đi vào phòng tắm: "Anh tắm cho em."
"Không cần!"
Diệp Chu Mãn phản kháng vô cùng, chạm được chân xuống sàn, cô nhanh tay đẩy người đàn ông đi ra ngoài, nhanh chóng đóng sầm cửa lại, thẳng tay khóa chốt.
Lữ Nguyệt đứng bên ngoài chỉ biết sờ sờ mũi, không sao, nhịn đến ngày cô mặc váy cưới, lúc đó xem đêm tân hôn anh lợi hại như nào, lại còn lo anh già không có sức, nhớ lại câu nói vừa rồi của cô anh không khỏi cười gian, đúng là chưa thực hành qua, nhưng anh biết sức lực cơ thể mình thế nào.
Đối với cô gái nhỏ đó, chỉ sợ một lần đã không chịu nổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui