Chương 29
GẢ CHO MỘT GIẤC MƠ
Ở lễ cưới đến cả ngàn người này, nghe hiểu câu nói ấy chỉ có ba người. Một người động lòng, một người hiểu ý, người kia lại buồn bã đau thương.
Đánh máy : hazumi TVE
Hai mươi bảy tuổi, Hướng Viễn được gả cho chàng thiếu niên thời thơ ấu đã cùng mình sánh vai đi dưới ánh trăng, gả cho một giấc mơ duy nhất trong tim cô. Mấy năm nay, Diệp Khiên Trạch cứ mỗi lúc một xa rồi hết lần này đến lần khác quay lại, vận mệnh giống như một sợi dây vô hình, xoắn xuýt không rời. Có lẽ, nó loanh quanh luấn quấn đi đến tận ngày hôm nay, chỉ vì anh đã từng nói với cô: “Hướng Viễn, chúng ta mãi mãi sẽ không xa nhau”.
Đó cũng là mùa xuân thứ ba sau khi cô bước vào Giang Nguyên, khi ấy mùa mưa đã qua, vạn vật hồi sinh. Để đón cô con dâu tuyệt vời này vào nhà một cách long trọng, Diệp gia đã chọn khách sạn tốt nhất thành phố G, mời dàn nhân viên phục vụ hôn lễ nổi tiếng nhất, thế nhưng, cuối cùng Hướng Viễn lại đột ngột khiến mọi người bất ngờ khi chọn nơi đã thi công khu nghỉ mát suối nước nóng vừa kết thúc đợt kiểm tra đánh giá gắt gao để làm nơi tổ chức tiệc cưới.
Hôm ấy, khoảng đất vừa được san bằng trải một tấm thảm đỏ, nhân viên tổ chức tiệc cưới đã dựng một chiếc rạp to có thể chứa cả ngàn người, nhìn từ xa thấy hoa cả mắt vì màu đỏ rực rỡ. Sảnh tiệc dựng tạm thời trong rạp bố trí rất độc đáo: phía trước là cánh cửa sơn trang rất sinh đông, núi rừng hùng vĩ, non nước hữu tình, khe suối róc rách đã trở thành bối cảnh thiên nhiên cho hôn lễ. Gần trăm bàn tròn tiệc cuối xếp dài trên tấm thảm đỏ. Diệp gia mời đến những đầu bếp khách sạn nổi tiếng nhất và đội ngũ phục vụ bàn tiệc được huấn luyện lành nghề nhất. Trong rạp cưới này, rất ít người dám tin rằng đây lại là nơi thi công khu nghỉ mát chưa thành hình.
Buổi chiều, đôi tân lang tân nương trang phục xúng xính đứng cùng nhau trước cửa rạp để đón khách, xung quanh tiếng người huyên náo, ngoài những nhân viên của Giang Nguyên ra, còn có những vị khách quý liên tục lái xe đến chia vui. Thiệp cưới của Diệp gia đã gửi đến các vị khách lâu năm, đối thủ trong ngành, nhiều hơn cả là các vị quan chức thành phố và các ban ngành đoàn thể. Những vị khách đó tuy không phải là ai mời cũng đến nhưng với danh tiếng mấy năm nay của Giang Nguyên và chuyện hỷ sự này, họ đều đến hôn lễ này với những sự tò mò khác nhau, đến cả những người bình thường có mời cũng chưa chắc mời được lại có đến tám, chín chục phần trăm đến đây. Diệp gia trước kia tuy cũng thuộc hàng phú quý, song không hề huênh hoang, hỷ sự này cũng được xem như là “hàng độc”.
Chương Việt bảo Hướng Viễn: “Chiêu này của cậu đúng là tuyệt thât. Mình đang không hiểu với tính cách tính toán chi ly của cậu mà lại chịu chi ra số tiền lớn như thế để làm gì nhưng nhìn kiểu này thì bao nhiêu quảng cáo truyền thông đều không thể đánh đổi được hiệu quả quảng cáo như thế này. Bởi vậy mới nói, cậu chưa bao giờ làm chuyện gì thất thoát lỗ lãi cả”.
Hướng Viễn chỉ cười: “Dù sao cũng không quên được Chương đại tiểu thư đã làm nhiều chuyện vì tớ như vậy, chỉ dựa vào Diệp gia không thôi thì cho dù có miếu cũng không mời được nhiều thần đến thế. “Cảm ơn” nói nhiều thành thừa, nếu nể mặt thì hôm nay uống nhiều vào nhé”.
“Hướng Viễn kết hôn, tớ còn nói gì được? Có điều tớ cai rượu rồi”, Chương Việt nói.
Hướng Viễn nhướng mày “ồ” lên một tiếng rồi nhìn về phía Thẩm Cư An đang hàn thuyên trò chuyện cùng những người bạn trên thương trường: “Vì anh ấy? Đúng là chuyện tốt”.
Thẩm Cư An chú ý thấy ánh nhìn của hai người đang hướng về phía mình, tỏ ý cười cười bước lại gần: “Nói tôi gì thế?”
Chương Việt khoác tay anh một cách vô cùng tự nhiên, cười nũng nịu: “Nói là hôm nay ngoài chú rể ra thì anh đẹp trai nhất”.
Thẩm Cư An cười với vẻ bất lực nhưng dịu dàng. Vợ chồng họ đến rất sớm, đã chúc mừng đôi tân lang tân nương.
“Chúng ta vào trong ngồi đi, Hướng Viễn mời nhiều người đến lắm”, Thẩm Cư An vừa nói vừa kéo Chương Việt vào trong, Chương Việt đi vài bước lại quay đầu nhìn: “Anh Diệp, anh đúng là tốt phúc”.
Hướng Viễn ngẩn người, cười theo bóng dáng của cô nàng: “Cái cô Chương Việt này...”. Lúc xoay người lại, gặp ngay đôi mắt lấp lánh nụ cười của Diệp Khiên Trạch.
Anh cúi đầu kéo tay Hướng Viễn lên, thì thầm: “Cô ấy nói đúng lắm”.
Hướng Viễn thấy mặt mình nóng lên, khẽ quay mặt đi nơi khác, chiếc khuyên tai khẽ đung đưa, có một cảm giác kỳ diệu và ấm áp và cả sự lúng túng nữa. Bình thường cô quen trang điểm giản dị, không thể gọi là vô cùng xinh đẹp, chỉ là ưa nhìn mà thôi. Hôm nay, trang điểm cầu kỳ hơn, dáng dấp xinh đẹp, phong thái rạng ngời, đôi mắt cong cong như vầng trăng non khiến mọi người thấy rất nổi bật, đứng bên cạnh chú rể tuấn tú nho nhã, không hề thua kém chút nào.
Khoảng sáu giờ, khách khứa đã đến gần đủ, cách tiếp đãi khách của Hướng Viễn luôn chu đáo, không để sót một ai. Lúc này, người tuy đông đúc và ồn ào nhưng cô chưa từng tỏ ra lúng túng và chậm trễ, tiếp đãi rất đâu vào đó. Diệp Khiên Trạch không giỏi giao tiếp, chỉ mỉm cười đứng bên, cung cách khiêm tốn cũng khiến người ta này sinh thiện cảm.
Diệp Bỉnh Lâm cũng ra khỏi bệnh viện để đến tham dự ngày vui, Diệp Quân đẩy xe lăn cho ông. Hỷ sự trong nhà và hôn lễ linh đình ngoài sức tưởng tượng này khiến gương mặt hốc hác của ông tươi tắn trẻ trung hơn.
Từ sau lần cãi nhau to hơn nửa năm trước, quan hệ giữa Diệp Quân và bố cậu luôn lạnh nhạt. Diệp Bỉnh Lâm cũng không tính toán so đo gi với tính khí thỉnh thoảng thất thường của con trai, ông cũng không tỏ ra nghiêm khắc với Diệp Quân như Khiên Trạch, có lẽ là để bù đắp món nợ nhiều năm trước, chỉ cần con trai nhỏ vui vẻ, tự tại là được.
Diệp Quân cũng không phải là không có lương tâm, cho dù lần đó bỏ đi trong uất ức, song chẳng bao lâu vẫn không nỡ xa ông bố đang trong thời kỳ trị bệnh của mình, thế là lại quay về thăm nom. Nhưng nút thắt trong tim cậu vẫn không thể cởi bỏ, cậu biết bố mình nguyện cho cậu tất cả, nhưng thứ mà cậu luôn mong mỏi lại chẳng bao giờ có được nữa. Diệp Quân không thể oán hận sự lựa chọn của Hướng Viễn, thấy cô và anh trai mình nhìn nhau cười hạnh phúc, đến chút thất vọng hụt hẫng cuối cùng cũng không nhẫn tâm nổi dậy.
Diệp Quân đẩy xe lăn cho Diệp Bỉnh Lâm, thấy nhân lúc mọi người không chú ý, bố cậu đã gạt đi giọt lệ bên khóe mắt. Diệp Bỉnh Lâm nói: “A Quân, nếu mẹ của con trên trời nhìn thấy ngày hôm nay chắc cũng vui lắm. Còn dì của con nữa, bà cứ đòi đến nhưng bây giờ không xuống giường nổi, chỉ còn lại đôi mắt già này của bồ nhìn thấy hai người họ, chỉ còn bố thôi”. Diệp Quân trong lòng thấy xót xa, cho dù vẫn còn tức giận, song đối diện với người cha già héo úa của mình, cậu sao nỡ trút bực bội ra? Cậu cũng biết sự phẫn nộ và không can tâm của mình cũng chỉ là ích kỷ. Bố cậu có gì sai, chẳng qua chỉ là vì cái nhà này. Cho dù Diệp Bỉnh Lâm không làm thế, chẳng lẽ cậu có thể trách được ngày hôm nay?
“Cả nhà đến đông đủ thật, ngoài những người không đến được thì đều đến nhỉ, xem ra tôi vẫn chậm một bước.” Lúc Diệp Bỉnh Văn xuất hiện, có vẻ rất hứng chí, ông ta nhìn thấy ngay Diệp Bỉnh Lâm ngồi trên xe lăn, cười nói: “Đúng là người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái. Anh cả, khí sắc của anh hôm nay còn tốt hơn cả Diệp Quân”.
Diệp Quân kêu lên một tiếng: “Chú Hai!”
Diệp Bỉnh Văn cười cười, vỗ vai Diệp Khiên Trạch, nói: “Khiên Trạch lặng lẽ cưới về một cô con dâu giỏi gianh thế này cho Diệp gia chúng ta, chắc bố cháu cũng yên tâm rồi. Tên nhóc này bình thường chẳng nói gì, xem ra còn rõ hơn bất kỳ ai khác. Phải rồi, ai lại chịu thua kém được, khá lắm, khá lắm”.
Diệp Khiên Trạch cũng khách sáo đáp lại: “Cám ơn chú Hai”.
Diệp Bỉnh Văn lúc này mới quay sang Hướng Viễn.
“Chú hút thuốc không?” Hướng Viễn cười nhạt, nhấn mạnh từ xưng hô một cách ý nhị. “Lâu rồi không gặp chú trong công ty, nghe nói chú bị ốm? Cháu đang nghĩ xem có nên đi với Khiên Trạch đến thăm hỏi chú không nhưng lại sợ làm phiền. Hôm nay chú đến được, xem ra sức khỏe cũng ổn rồi, đúng là không còn gì tốt hơn.”
Diệp Bỉnh Văn ngắm Hướng Viễn với vẻ thích thú: “Hôm nay đẹp lắm, tôi thích nhìn ánh mắt cô như thế này, tất cả đều nắm trong tầm tay. Gả vào Diệp gia, những gì cô cần đều có được rồi. Nếu không nói lời chúc mừng thì quả là không biết điều”.
Diệp Bỉnh Lâm kịp thời cắt ngang: “Bỉnh Văn, người một nhà không cần khách sáo như thế, khách sáo thì xa lạ quá”.
“Có khách sáo đâu, tôi thật lòng vui mừng mà. Anh cả, những ngày vui còn ở sau lưng kia.”
Hướng Dao đến rất muộn và cũng không đến một mình. Lúc cô đến thì tiệc cưới đã gần bắt đầu. Hướng Viễn đợi cô đến gần mới nhận ra người cô khoác tay đưa đến không phải ai khác mà chính là anh chàng bảo vệ của Giang Nguyên.
Nụ cười của Hướng Viễn vẫn nở trên mặt nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo. Lúc đầu vì ngại Đằng Vân nên cô không cách nào đuổi cậu ta đi nhưng trước mặt Hướng Dao, cô đã cảnh cáo nhiều lần, đừng có suốt ngày chơi bời với bảo vệ, vì thế cô còn chuyển Hướng Dao từ phòng chấm công ở gần phòng bảo vệ đến văn phòng làm nhân viên thống kê, không để họ có cơ hội tiếp xúc với nhau. Không ai ngờ, Hướng Dao lại đàng hoàng nắm tay anh chàng đó xuất hiện trong hôn lễ của Hướng Viễn, không phải muốn khiêu khích cô thì là gì?
Hướng Dao vờ như không nhìn thấy ánh mắt của chị mình, cười chào: “Chúc mừng nhé, Hướng Viễn, cả anh Diệp nữa. Sau này phải gọi là anh rể rồi. À, đây là Đằng Tuấn, chắc anh chị đã gặp rồi nhỉ?”. Cô bé như đoán chắc trong một ngày như hôm nay, Hướng Viễ sẽ không và cũng không thể làm gì được cô.
Anh chàng tên là Đằng Tuấn mặt đỏ bừng, kính cẩn lên tiếng chào: “Phó tổng Diệp, trưởng phòng Hướng, chúc anh chị hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
Hướng Viễn không nói gì, vẻ mặt nửa cười nửa không kia khiến Đằng Tuấn thấy rợn người, Diệp Khiên Trạch thấy thế bèn lên tiếng hòa hoãn: “Hướng Dao, sao đến muộn thế? Tiệc sắp bắt đầu rồi, đưa bạn vào ngồi đi... A Quân, em đưa Hướng Dao đi tìm chỗ đi”.
Diệp Quân “ô” một tiếng rồi bước đến, nói: “Hướng Dao, lâu quá tôi không gặp.Chúng ta đi thôi.” Cậu cũng cười với Đăng Tuấn rồi đưa họ đến chỗ bàn tiệc.
Diệp Quân không mấy khi đến công ty nên Đằng Tuấn cũng không quen với cậu con trai thứ hai nhà Diệp gia này cho lắm, chỉ biết là họ hàng của nhà họ Diệp, thế là vội vàng cười đáp lại với chàng trai tương đương tuổi mình. Bỗng thấy bàn tay mình nhói đau. Đằng Tuấn không biết tại sao mà móng tay dài của Hướng Dao như muốn xuyên thẳng vào da thịt mình.
Đằng Tuấn giật mình muốn rút tay lại nhưng vẻ mặt có phần quái lạ của Hướng Dao đã khiến cậu hoảng vía. Hôn lễ lớn của lãnh đạo công ty, vốn không tới lượt một bảo vệ tép riu như cậu tham gia nhưng Hướng Dao cứ bắt ép cậu tới cùng, nên tuy trong lòng bứt rứt không yên, song cũng không muốn làm phật ý cô gái mình yêu mến, cậu đành đi cùng cô. Cậu chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, khắp nơi là những người lạ áo mũ chỉnh tể, cả sự quan sát lặng lẽ của Hướng Viễn cũng khiến cậu hoảng hốt muốn tháo lui. Chỉ có Hướng Dao là thân thuộc, là có thể nắm chặt tay nhưng tay cô bỗng dưng bóp chặt khiến cậu thấy đau. Cậu không dám làm cô mất mặt nên không dám kêu tiếng nào nhưng trong lòng rất khó hiểu. Vừa nãy trước mặt trưởng phòng Hướng, cô ấy còn tỏ ra điềm tĩnh như không, thế mà bây giờ tại sao lại trở nên rối loạn như thế?
Diệp Quân vừa đưa Hướng Dao và Đằng Tuấn đến trước bàn, ánh đèn trong sảnh đã vụt tắt, bản nhạc dành riêng cho hôn lễ vang lên trong tiếng vô tay hoan hô, tân lang tân nương tiến vào trong ánh đèn nhấp nháy.
Đằng Tuấn bỗng nhìn thấy một gương mặt vô cùng thân thiết trong ánh đèn mờ ảo, trong lòng vui mừng, không kìm được đã vẫy tay gọi một tiếng: “Anh, anh cũng đến rồi à, em ở đây”.
Đằng Vân nãy giờ luôn bận rộn tiếp đón vài vị khách quan trọng trong khu sơn trang này nhưng lúc Hướng Dao vừa đến, anh đã nhìn thấy cậu em họ đi cùng, đương nhiên anh cũng không bỏ qua ánh mắt sắc lạnh của Hướng Viễn. Đằng Vân từ nhỏ đã lớn lên bên chú thím nên cậu em họ này cũng chẳng khác gì em ruột, Đằng Tuấn còn nhỏ đã đi quân sự, chưa học hành gì được là bao, là một cậu bé thực thà đến ngây ngô.
Đằng Vân cười với Đằng Tuấn, bảo: “Ngồi xuống đi đã, có gì lát sau nói”.
Đằng Tuấn gật đầu ngồi xuống cạnh Hướng Dao. Thấy anh mình cũng ở đây thì trong lòng cậu xem như cũng đỡ thấp thỏm hẳn, còn về nét lo lắng trên gương mặt Đằng Vân lúc quay đi thì cậu không hề hay biết.
Hướng Dao và Diệp Quân cùng ngồi ở bàn chính dành cho họ hàng, bạn bè thân thiết. Người nhà Hướng Viễn nay chỉ còn lại một mình Hướng Dao. Người nhà họ Diệp cũng không nhiều hơn là bao, bà Diệp không thể ra khỏi bệnh viện, Diệp Linh cũng không đến, Diệp Bỉnh Văn và mấy người bạn kinh doanh ngồi cùng một bàn, trò chuyện rất rôm rả, không vội đến ngồi ngay. Một chiếc bàn lớn như thế chỉ có mấy bà cô của Diệp Quân và vợ chồng chú hai Lý từ Vụ Nguyên đến đây tham gia ngày vui.
Trước đó, Hướng Dao chưa nghe nói vợ chồng chú hai Lý cũng đến nên khi nhìn thấy người hàng xóm quen thuộc ở quê nhà, lại là người từng chăm sóc mình thì vui mừng không tả xiết: “Chú hai, thím hai, sao chú thím đến đây được?”
Chú hai Lý nở nụ cười tươi như hoa: “Hôm qua đã đến rồi, trước đó mấy tuần chị cháu đã gọi điện cho chú, còn gửi lộ phí về nữa. Hướng Viễn cưới chồng, chú thím có ở xa mấy cũng phải đến. Cha mẹ hai đứa mất cả rồi, chú thím chẳng phải là người nhà cô dâu hay sao?”. Ông quay sang nói với vợ “Bà xem, Hướng Dao lớn quá rồi này, đôi mắt với lông mày này đẹp y hệt bố nó vậy”.
Hướng Dao bỏ mặc Đằng Tuấn có phần nhấp nhổm không yên, dịch sang ngồi canh vợ chồng chú hai Lý: “Sao không để cháu đến đón chú thím?”.
“Chị cháu bảo người đến đón rồi, còn sắp xếp chỗ ở nữa. Hai ông bà già này sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ ở khách sạn tốt như thế. Thật sạch sẽ, thật lung linh, nghe nói một đêm mà mất mấy trăm tệ. Ôi chao, A Di Đà Phật, xem như biết mùi đời rồi! Chú cũng bảo Hướng Viễn gọi điện cho cháu, mấy năm nay hai đứa không về, chú thím nhớ lắm, gọi điện mấy lần cũng không gặp được.”
Hướng Dao nhớ ra tối qua điện thoại của mình quả có reo lên một lần, có điều khi ấy cô đang đi chơi với bạn, ồn ào quá không nghe thấy gì, về sau nhìn thấy số của Hướng Viễn, thầm nghĩ nếu chị ấy có việc thì chắc chắn sẽ gọi lại nên cũng không gọi lại cho chị.
Lúc ấy, cô cảm thấy hơi áy náy, lại nghe thím hai Lý bảo: “Chị cháu từ nhỏ đã xuất sắc, chú thím đều biết cô bé không phải là đứa con gái tầm thường mà. Cháu xem, quả nhiên là có phúc, có thể làm con dâu của nhà họ Diệp nữa. Nó và Khiên Trạch xem như kiếp trước có duyên phận, hai đứa đứng cạnh nhau giống như từ tranh bước ra vậy. Hướng Dao à, cháu cũng phải như chị cháu đấy, phải biết đường mà chọn người tốt để cưới. Cháu và Diệp Quân, chẳng cũng lớn lên bên nhau hay sao?”.
Thím hai Lý cười híp mắt khiến Hướng Dao đỏ mặt tía tai, hoảng loạn không yên, vẫn chưa kịp giải thích đã nghe thấy Diệp Quân cười nói: “Thím hai Lý, thím nói gì lạ vậy? Cháu và Hướng Dao sao có thể được, bạn trai người ta đang ngồi cạnh kia kìa”.
“Ối trời, tôi nói bậy bạ quá, suýt nữa thì quên. Hướng Viễn và anh cháu từ nhỏ đã dính chặt lấy nhau, còn cháu và Hướng Dao lại là oan gia, thím cứ nghĩ không phải oan gia không gặp nhau chứ”, thím hai Lý khẽ tát vào miệng mình một cái.
Hướng Dao vốn cũng định mở miệng nói lảng sang chuyện khác nhưng cùng một lời nói lại do Diệp Quân nói trước nên trong lòng cô như đánh đổ lọ điều khiển cảm xúc, mùi vị nào cũng có, quện lại với nhau thành đắng nghét.
Cô vờ chụp lấy kẹo cưới trước mắt, vội vã liếc Diệp Quân một cái. Cô không hiểu tại sao mình lúc nhỏ lại nói cậu ấy xấu xí. Đã bao lần, họ một trước một sau đi qua những con đường ruộng hoa dại đón gió reo vui, tại sao cô cứ không chịu quay đầu lại? Nếu như khi ấy cô quay đầu, chẳng lẽ Diệp Quân sẽ bước đến bên cô, giống như anh Diệp từ nhỏ đã sánh vai đi cạnh Hướng Viễn? Hoặc là cô đang đợi Diệp Quân đuổi theo như cậu vẫn đuổi theo bước chân Hướng Viễn, hổn hển gọi to: “Đợi em với, đợi em với!”.
Nếu lúc này Diệp Quân gặp phải ánh nhìn của cô, cậu sẽ phát hiện ra người bạn thưở ấu thơ có đôi chút kỳ quặc, ánh mắt của cô lúc này dịu dàng chưa từng thấy, thế nhưng cậu đã xoay sang nơi khác, cả trái tim đang dõi nhìn theo gấu váy trắng diễm lệ quét trên thảm đỏ, trống vắng, xa rời lồng ngực.
Người dẫn chương trình đang ra sức nói những lời chúc tụng hôn lễ, chú hai Lý tranh thủ hỏi Hướng Dao vẫn đang cúi đầu ngậm kẹo: “Hướng Dao, sao cháu không giới thiệu cho chú thím biết, chàng trai cháu đưa đến tên gì thê?”
“Cháu.... cháu tên Đằng Tuấn, chào chú thím”, Đằng Tuấn thấy đôi vợ chồng quê này quan hệ thân thiết với Hướng Dao nên vội vã khai báo.
“Cậu bé mày đậm, mắt to, dễ thương quá. Đã đi làm chưa, làm ngành gì? Người khiến Hướng Dao để mắt tới, chắc cũng có bản lĩnh lắm.”
Một câu hỏi vô tâm của chú hai Lý đã khiến Đằng Tuấn lại lắp ba lắp bắp ngồi ngẩn ra. Cậu lén nhìn Hướng Dao nhưng gương mặt xinh đẹp của cô không chút cảm xúc.
Trước khi thân mật với Hướng Dao như vậy, Đăng Tuấn chưa bao giờ thấy nghề nghiệp của mình là hèn kém khó mở miệng, cậu dựa vào sức của mình để kiếm sống, đường đường chính chính. Thế nhưng lúc này, trước ông già nhiệt tình kia, và tất cả những cảnh hoa lệ nhưng xa lạ này, không biết vì sao mà từ “bảo vệ” ấy, cậu không thế thốt ra.
“Vẫn chưa đi làm à? Đi học đúng không? Chú thấy cậu bé này còn nhỏ tuổi quá. Diệp Quân cũng chưa tốt nghiệp đó thôi.” Đến cả chú hai Lý, một lão nông thật thà chất phác, cũng nhận ra vẻ ngượng ngập của đối phương nên tự cười ha ha.
Hướng Dao liếc Đằng Tuấn một cái, bắt đầu từ lúc nào mà đến cả anh ta cũng xem thường bản thân rồi?
“Anh ấy không được tốt số như Diệp Quân. Tất nhiên cũng không xuất sắc như anh rể cháu, mà chỉ làm bảo vệ trong công ty của chú Diệp.” Như thể sợ người già không hiểu, cô lại bổ sung một câu: “Chính là người gác cổng ấy”.
Nói xong, Hướng Dao tự mình cười phá lên, Diệp Quân nghe thấy lời trò chuyện của họ, cũng nhìn về phía Đằng Tuấn khiến mặt anh đỏ bừng bừng. Trong lòng Hướng Dao tràn đầy một cảm giác khoái trá tội lỗi, niềm vui đó cay nồng. Cuối cùng viên kẹo trôi xuống họng cũng không át đi được mùi vị cay đắng đang trào dâng.
Họ cứ việc đứng trên cao ngất ngưởng kia đi, vô tư, cô thì thích một anh bảo vệ quèn đấy, thì sao?
“Gác cổng à?”, chú hai Lý lẩm bẩm lặp lại, như thế trong chốc lát đầu óc vẫn chưa ngộ ra. Chính ông cũng xuất thân từ chốn bùn đất, có lẽ sự kinh ngạc lúc này không có nghĩa chê bai, thế nhưng phản ứng của Hướng Dao lại gay gắt ngoài sức tưởng tượng, “Gác cổng thì sao? Người gác cổng không là người à? Chú thím sao mà kẻ cả như Hướng Viễn thế? Chị ấy bất chấp tất cả để trèo lên cao, đó là bản lĩnh của chị ấy nhưng chưa chắc ai cũng muốn như vậy”.
“Hướng Dao, sao cháu lại nói chị mình như vậy? Nó đã lo lắng cho cháu rất nhiều. Cháu nên nghe lời chị hơn chứ”, chú hai Lý nhìn cô bé từ nhỏ tính khí đã quái gở này với vẻ trách móc.
Hướng Dao bực bội, niềm vui khi gặp lại vơ chồng chú hai Lý đã biến đi đâu mất. Cô cười lạnh một tiếng, trở lại ngồi bên Đằng Tuấn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu dưới gầm bàn, không còn trò chuyện gì với những người cùng bàn nữa.
Trên sân khấu, Diệp Bỉnh Lâm là người chủ hôn đang ngồi trên xe lăn, bày tỏ sự xúc động về hôn lễ của con trai, khóe mắt cũng ươn ướt. Đến khi ông cảm ơn tất cả những người thân, bạn bè và khách quý đã đến chung vui xong, người dẫn chương trình đưa micro đến tay chú rể, hỏi đôi tân lang tân nương có cảm xúc gì trước khi nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
Diệp Khiên Trạch đón lấy micro, chỉ nói một câu với tất cả mọi người: “Cảm ơn bảo bình của Solomon, đã thực hiện nguyện vọng thứ hai của tôi”.
Ở lễ cưới đến cả ngàn người này, nghe hiểu câu nói ấy chỉ có ba người. Một người động lòng, một người hiểu ý, người kia lại buồn bã đau thương.
Theo tập tục tiệc cưới ở thành phố G thường là bắt đầu kính rượu từ người thân nhất. Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn đã kính Diệp Bỉnh Lâm, ba bà cô ho, vợ chồng chú hai Lý và cả Diệp Bỉnh Văn. Sau đó, Hướng Dao chủ động nâng cốc với họ: “Hướng Viễn, anh rể, em kính hai người”.
Chú hai Lý cười bảo: “Con bé này, bình thường chẳng để ý gì, hai chị em cứ thoải mái thế, lúc này cũng chẳng biết gọi “chị” nữa”.
Rèm mi dài của Hướng Dao khẽ rung rung, Hướng Viễn đã chạm nhẹ cốc với cô, uống cạn một hơi, nói: “Chú Hai, không sao ạ, gọi gì cũng được”.
Diệp Khiên Trạch cũng đã uống cốc rượu đầu tiên của em vợ kính, nghe thấy Diệp Bỉnh Lâm nói với Diệp Quân đang ngồi đờ đẫn không nhúc nhích: “A Quân, đến con kính anh và chị dâu rồi”.
Diệp Quân lúc này mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, học theo Hướng Dao rót một cốc: “Anh, chị Hướng Viễn, chúc mừng, chúc mừng anh chị”.
Diệp Bỉnh Lâm cũng không nhịn được cười với chú hai Lý: “Mấy đứa này bị sao thế nhỉ? Đến cách xưng hô cũng không biết”. Nói rồi, ông quay sang Diệp Quân, trách yêu: “Thằng con ngốc, còn gọi chị Hướng Viễn gì chứ. Sau này đó là chị dâu của con, dâu trưởng là mẹ, một ngày như hôm nay không cho phép muốn gọi gì thì gọi”.
Diệp Quân không nói gì, đôi môi mím chặt đến mức tái cả đi, rượu sóng sánh trong chiếc cốc đang đưa lên.
“Gọi đi chứ, con trai gì mà rụt rè thế”, chú hai Lý cười to.
Gọi đi, gọi đi.... Trong lòng Diệp Quân cũng có một giọng nói đang gào: Tại sao lại không gọi? Chỉ cần một tiếng chị dâu, bụi trần đã rơi, từ đây mình cũng được giải thoát.
Nụ cười của mọi người dần dần đông cứng trong lúc cốc rượu vẫn đưa lên cao và sự trầm mặc rất lâu của Diệp Quân. Chẳng phải Diệp Quân không phát hiện ra bàn tay bố mình đang khẽ kéo vạt áo cậu, ba bà cô bắt đầu xì xầm to nhỏ, Diệp Bỉnh Văn ngồi nhìn với vẻ thú vị, sự hoang mang lúng túng của vợ chồng chú hai Lý, đương nhiên, cả niềm vui thú trên sự đau khổ của kẻ khác của Hướng Dao nữa.
Cậu cố ý bỏ qua vẻ mặt của anh trai mình, cứ bướng bỉnh nhìn Hướng Viễn, nhìn mãi cho đến khi đôi mắt cũng bắt đầu phải phủ mờ một màn sương. Câu vô cũng khao khát Hướng Viễn cũng có thể khoan dung như với Hướng Dao, nói một câu: “Không sao, gọi gì cũng được”. Cô bỏ qua cho cậu, cậu mới có thể bỏ qua cho mình, từ chối trái tim quay về chỗ cũ mà để mặc nó tiếp tục phiêu du sau bước chân cô.
Nhưng Hướng Viễn không làm thế, cô lặng lẽ chờ đợi một tiếng xưng hô của câu cũng với sự im lặng và nhẫn nại như vậy. Từ trước mặc cho nhiều người nói Hướng Viễn bẩm sinh lạnh lùng, Diệp Quân chưa bao giờ tin điều đó. Cô đối xử với người khác thế nào thì cậu không cần biết nhưng với cậu thì Hướng Viễn rất tốt. Giờ đây cậu mới xem như thấu hiểu được lần đầu sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của cô. Rõ ràng cô nhìn ra sự van nài lặng lẽ của cậu, song vẫn mỉm cười, nụ cươi ý nhị sâu xa và chờ đợi.
Cuối cùng, Diệp Quân đã thua Hướng Viễn, cậu không đấu lại cô, không phải vì điều gì khác mà chỉ là không muốn cô thất vọng.
“Chúc mừng hai người, anh cả, chị dâu.” Cậu nên sớm hiểu ra rằng, cho dù cậu cam chịu thế nào thì cô cũng chằng còn là chị Hướng Viễn chỉ thuộc về cậu, đến giả tưởng cũng không thể.
“Được!” Hướng Viễn tỏ ý cười cười, gật đầu, trong lòng cũng như trút được một gánh nặng. Cô đưa một tay ra, chỉnh giúp cậu chiếc cà vạt hơi bị lệch cổ, hạ giọng nói: “Sau này đã là người một nhà rồi”.
Tay Diệp Khiên Trạch cũng rất biết ý đặt lên vai cô dâu của mình, nói: “A Quân, Hướng Viễn, chúng ta cạn một cốc đi”.
“Chúc anh chị bên nhau trọn đời, mãi không chia lìa.” Diệp Quân nói xong, ba cốc chạm nhau. Không hiểu sao mà khi ba chiếc cốc thủy tinh trong suốt có chân cao chạm vào nhau đã vỡ mất hai chiếu cùng với tiếng vỡ vụn sắc nhọn, rượu sánh ra ướt đầy bàn.
Rất nhiều người nghe thấy đã quay lại nhìn, gương mặt Hướng Viễn cũng hơi biến sắc, may mà thím hai Lý đã reo lên kịp thời: “Tuế tuế đại cát, tuế tuế bình an¹”.
Hướng Viễn là người đầu tiên mỉm cười: “Không sao, mọi người cứ tiếp tục”.
¹ Lợi dụng hiện tượng đồng âm, chữ « sui » (toái – đổ vỡ) đồng âm với chữ « sui » (tuế - tuổi tác) nên người ta thường gọi chệch đi cho may mắn.
----- HẾT CHƯƠNG 29 -----
CHƯƠNG 30:
AI CÓ THỂ NẮM BẮT ÁNH TRĂNG
Thế giới lớn như vậy, chúng sinh ở khắp nơi, tình yêu lại là thứ kỳ diệu khó nắm giữ, cậu gặp được người khiến mình rung động đã là điều không dễ dàng, mà anh ấy lại cũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổ số.
Cốc rượu bị vỡ khiến Hướng Viễn thấy lòng mình nặng nề kì lạ, nhưng khi còn nhỏ cô ghét nhất là nghe những chuyện linh linh thần thần quỷ quỷ, cô chỉ tin người thật việc thật. Ông trời quá bận rộn, con người vẫn phải trông vào bản thân, chẳng phải cô đã dựa vào chính mình, bước từng bước ra khỏi cái thôn nhỏ khép kín kia, khoác tay những người cô yêu thương nhất đứng dưới một bầu trời rộng lớn hay sao? Nhiều năm trước, ông già đoán số ba trợn kia đã quả quyết đời cô sẽ không còn người thân, cô độc suốt đời nhưng cô phải sống một cuộc đời thật viên mãn đề ông trời mở to mắt mà xem.
Thế nên, khi thím hai Lý và mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch vẫn đang lẩm nhẩm “đại cát đại lợi” thì cô đã cười với vẻ không đồng tình, giũ giũ mấy giọt rượu vấy trên trang phục rồi theo chuyên viên trang điểm đến phòng thay đồ được dựng sau rạp cưới để thay bộ trang phục khác sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Diệp Khiên Trạch, tiếp tục cùng anh kính rượu với vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Những mảnh thủy tinh vỡ lúc này được nhân viên phục vụ nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ. Diệp Quân thấy Hướng Viễn quay lại thì cúi đầu nói: “Xin lỗi, tại em không cẩn thận”.
Hướng Viễn cười mắng: “Nếu là em làm vỡ cốc thật thì phạt hôm nay phải uống nhiều vào. Người nhà giao hết lại cho em đấy, tiếp đãi tốt vào cho chị”.
Diệp Khiên Trạch cẩn thận gỡ lấy cánh hoa trên búi tóc cô xuống, hỏi với vẻ lo âu và nét quan tâm không giấu diếm: “Em chắc là tay không bị thương chứ?”
Hướng Viễn đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh: “Em nói là không sao mà”.
“Không sao thì tốt, lúc nãy anh cứ lo…”.
“Lo gì cơ chứ?” Hướng Viễn cắt ngang, sai đó nói với anh bằng giọng nói dịu dàng mà chắc nịch: “Sẽ không có gì đâu, Khiên Trạch, chúng ta sẽ ổn, luôn luôn hạnh phúc, nhất định”.
Cô nắm chặc lấy bàn tay Khiên Trạch: “Đi, cả nhà Âu Dương Khải Minh ở bên kia, chúng ta cùng đến kính rượu đi. Mấy năm nay công ty đã có được bao nhiêu công trình từ phía ấy, anh cũng nên đến chào hỏi họ chứ”.
Nhìn thấy vợ chồng Hướng Viễn đến gần, Âu Dương phu nhân cười rạng rỡ, vỗ vỗ cánh tay Hướng Viễn: “Huớng Viễn à, phụ nữ cho dù giỏi đến đâu thì việc quan trọng nhất vẫn là gả cho một người tốt, tìm một nơi ổn định để quay về, đó mới là có phúc”.
Hướng Viễn cười tươi như hoa: “Nếu cháu được một phần mười phúc của dì thì cả đời này hưởng cũng không hết. Tông giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, cháu và Khiên Trạch kính hai vị một ly. Bấy lâu nay được quan tâm giúp đỡ, cảm kích thật không thể nào nói đủ”.
Âu Dương Khải Minh lúc này cũng khá thân quen với Hướng Viễn, cười và cùng vợ uống hết cốc rượu mà vợ chồng Hướng Viễn kính mình, sau đó cười cười nói với Trương Thiên Nhiên ngồi bên cạnh: “Trước đó không lâu chúng tôi vẫn còn cảm thán, không biết đàn ông thế nào mới cưới được Hướng Viễn, người khiến cô ấy động lòng không dễ chút nào. Không ngờ, chớp mắt đã nhận được thiệp cưới. Hôm nay vừa nhìn thấy, cậu Diệp Khiên Trạch thật khiêm tốn, cùng Hướng Viễn là một nhu một cương, không phải trời sinh một cặp thì là gì?”
Diệp Khiên Trạch nâng cốc cười mỉm: “Tổng giám đốc Âu Dương quá khen, nhưng hôm nay mời được các vị đến đây, quả thực là rất vinh hạnh”.
“Đúng rồi, sao không thấy tiểu thư và giám đốc Trần đâu ạ?” Hướng Viễn thấy bên cạnh vợ chồng Âu Dương chỉ có cậu cháu bên ngoại Trương Thiên Nhiên mà lại không thấy cậu rể quý hóa đâu thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Âu Dương phu nhân khoác tay: “Bọn nó đấy à? Một đứa thì không ở lại trong nước được lấy ba tháng, người kia thì cháu cũng biết rồi đấy, chẳng nói chẳng rằng, gần đây lại quá bận rộn. Sao dì không có một đứa con nào ngoan ngoãn như cháu chứ? Nhìn xem, cái đứa bên cạnh này, ba mươi mấy tuổi đầu cũng chẳng có tin vui gì, bố mẹ nó cuống quýt cả lên làm cho dì cũng lo lắng theo”, bà chỉ vào Trương Thiên Nhiên ngồi một bên uống rượu một mình, thở dài bảo.
Trương Thiên Nhiên nghe nhắc đến mình thì vẻ mặt ra chiều bất hạnh: “Sao lại kéo cháu vào? Cháu vốn là định đeo đuổi Hướng Viễn ấy chứ, tiếc là cô ấy không màng ngó ngàng gì đến. Còn về những cô gái khác thì vẫn câu nói cũ, đàn ông hễ nhìn thấy hoa hồng thì những thứ khác đều là cỏ dại”.
Lời nói của anh ta khiến cả bàn tiệc cười rộ, Hướng Viễn cũng không nhịn được cười: “Đừng có lấy tôi ra để làm bia đỡ đạn. Đóa hồng kia kia của anh có lẽ là có nhưng chắc chắn không phải là tôi”.
Trương Thiên Nhiên cười ha ha, chạm cốc lần lượt với Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, đôi tân lang tân nương chỉ uống một ngụm cho phải phép nhưng anh ta lại uống cạn một hơi cốc rượu lớn trong tay mà không hề có vẻ gì là say cả.
Hướng Viễn nhân lúc kình rượu đã giới thiệu từng người một với Khiên Trạch: “Đây là Tổng giám đốc Trương… Giám đốc Phạm… Trưởng phòng Lưu… Vị này là Cục trưởng Tạ, Khiên Trạch, Cục trưởng Tạ là cao thủ câu cá, có cơ hội anh thỉnh giáo ông ấy nhé… Đây là anh Lâm – Viện phó Viện kiểm sát. Phải rồi, anh Lâm vừa sinh quý tử, tôi đang định chúc mừng anh đây”.
Vị Phó viện kiểm sát họ Lâm cười nói: “Đều là người quen cả, hà tất phải khách sáo?”. Tuy lời tỏ ra bình thản song vì một câu nói của Hướng Viễn mà gương mặt lại tỏ ra rất vui vẻ.
Những người ngồi bàn này đều là những nhân vật có địa vị cao, không là khách hàng quan trọng thì cũng là lãnh đạo cấp cao trong các cơ quan, Hướng Viễn đâu dám chậm trễ, đợi Diệp Khiên Trạch lên tiếng chào lên tiếng chào hỏi những vị khách vừa nãy xong thì tiếp tục giới thiệu: “Khiên Trạch, đây là chủ tịch Mạc…”.
Diệp Khiên Trạch không đợi Hướng Viễn nói xong đã chủ động lên tiếng: “Vị này anh biết, Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh. Chào chú Mạc, lâu quá không đến thăm hỏi chú, chú vẫn nhớ cháu chứ?”
Anh lại quen biết với Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đỉnh Thịnh nổi tiếng về kinh doanh địa ốc ở thành phố G? Hướng Viễn chưa bao giờ nghe anh nhắc đến nên tỏ ra rất bất ngờ.
Mạc Kiến Quốc đáp lại như nửa đùa nửa thật: “Sao lại không nhớ? Chú lại sợ Diệp gia của cháu không nhớ ông già này ấy chứ. Cha cháu trước đây khỏe mạnh hơn ai hết, mà bây giờ không có xe lăn không nhúc nhích nổi. Cuộc đời con người… Lần trước chú thấy cháu thì vẫn đang học trung học, mới chớp mắt đã cưới vợ rồi… Thế còn…sao không thấy Diệp Linh đâu…hai anh em cháu tình cảm tốt thế, cháu cưới vợ thì con bé không có lý do gì để biến mất chứ…?”
Diệp Khiên Trạch do dự, có vẻ bất an, Hướng Viễn nhìn anh một cái, vừa định nói hộ thì đã nghe có người lên tiếng: “A Linh nó vừa ốm một trận nặng lắm, bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Anh trai kết hôn, nó cũng muốn đến nhưng tôi bảo nó yên tâm dưỡng bệnh. Sức khỏe là quý nhất, người một nhà không cần lễ nghi quá”
Hướng Viễn quay lại, thấy Diệp Quân đang đẩy xe cho Diệp Bỉnh Lâm đến gần.
Diệp Bỉnh Lâm vỗ lên tay vịn xe lăn, cưới nói với Mạc Kiến Quốc: “Lão Mạc à, không, giờ phải gọi là Tổng giám đốc Mạc rồi, nếu không phải đám trẻ kết hôn thì không mời nổi anh đến nhỉ?”
“Tôi vẫn nhớ anh mà, bạn thân có được mấy người đâu. Nhưng mấy năm nay ai cũng bận việc của mình, rồi cũng xa cách cả. A Linh nhà anh chắc không có gì nghiêm trọng chứ? Con bé ấy từ nhỏ đã yếu ớt khiến người ta thương xót, phải cẩn thận đấy”.
Thấy hai ông bạn già – Diệp Bỉnh Lâm và Mạc Kiến Quốc – gặp nhau mừng rỡ, vừa vui sướng hàn huyên không ngớt nên Hướng Viễn đưa mắt nhìn Diệp Khiên Trạch, hai người vừa nói: “Tiếp đãi không chu toàn, mời các vị tự nhiên” rồi vừa đến bàn khác tiếp tục kính rượu.
Xong một vòng, nhân thời gian thay trang phục trước khi kính trà, Hướng Viễn thấy xung quanh không có ai thì kéo Diệp Khiên Trạch hỏi: “Nhà anh và Mạc Kiến Quốc là chuyện gì vậy?”.
Cô quan sát cảnh tượng ban nãy, cứ cảm thấy tuy Diệp gia và Mạc Kiến Quốc là chỗ quen biết cũ, song nghe lời nói có ý khác của ông ta thì nhớ đến hai gia đình đã bao năm không lai vãng, chắc là trong đó có ẩn tình gì đây.
Đã là người một nhà nên Diệp Khiên Trạch cũng không giấu cô, khẽ thở dài một tiếng rồi kể: “Trước kia, bố anh và chú Mạc đã từng là bạn làm ăn của nhau. Lúc đó, nhà chú Mạc ở trong khu gần ngay với nhà anh, hai gia đình qua lại rất thân thiết, ít nhất thì mấy năm sau khi anh về thành phố thì chú Mạc là bạn rất tốt nhất của bố. Chúc Mạc có một con trai, một con gái, cậu con nhỏ Mạc Hằng lớn hơn Diệp Linh một tuổi, nhà anh vườn rộng nên cậu ấy với chị mình hay qua chơi, mấy đứa bọn anh đều thân quen với nhau. Mạc Hằng thích đùa ghẹo Diệp Linh, cậu nhóc mười mấy tuổi có đùa dai cũng chẳng có ác ý gì, có điều em cũng biết tính khí A Linh rồi đấy, chuyện gì cũng ghi nhớ trong lòng, chắc là do Mạc Hằng cứ dọa cô bé sợ chết khiếp trên đường về nhà, giật túi xách làm cô bé cuống cả lên. Về sau có một lần, chú Mạc đang ở trong nhà bàn chuyện làm ăn với bố, Mạc Hằng treo lên thang trong vườn để hái xoài trên cây, Diệp Linh vừa lúc ấy trở về nhà, lúc đi ngang vườn, Mạc Hằng ngồi trên cây cười đùa lấy xoài ném A Linh. Lúc đó, anh vẫn đang ở trường, người lớn thì bận rộn, dì Dương cũng không để tâm nhiều, A Linh chắc bị cậu ta ném đau quá nên điên lên, đã đẩy chiếc thang một cái…”
Hướng Viễn nghe đến đây, trong lòng đã rõ được tám, chín phần, bèn nói: “Mạc Hằng, cậu ta ngã xuống… chẳng lẽ chết rồi?”
Diệp Khiên Trạch nhớ lại quá khứ, cảm thấy rất phiền muộn: “Đúng là đã ngã xuống nhưng ngã trên đám đất bùn. Lúc đó, anh vừa về nhà đã thấy toàn máu là máu. Anh chỉ biết người lớn vừa phát hiện ra đã đưa đi bệnh viện ngay, mạng thì cứu được… nhưng một bên chân đã bị tật suốt đời, còn phần đầu… tuy không đến nỗi ngốc nghếch nhưng cũng không còn thông minh nhanh nhẹn như trước nữa”.
“Không cần nói cũng biết là bạn làm ăn của bố anh cũng mất luôn”. Hướng Viễn nghĩ đến chuyện quá khứ anh kể, cũng không kìm được cười khổ. Cũng khó trách Mạc Kiến Quốc tỏ vẻ mặt và lời nói như vậy, chỉ có mỗi một đứa con trai mà xảy ra kết cục như vậy. Tuy rằng trẻ con không hiểu chuyện, không trách được người lớn, song trong lòng vẫn oán hận.
“Đúng vậy, khi có kết quả trị liệu của Mạc Hằng, chú Mạc cũng rút hết toàn bộ số tiền hợp tác làm ăn của mình, bố anh xin lỗi rồi khuyên nhủ mãi cũng không giữ được chú, công ty cũng có đợt gặp nguy hiểm. Tuy hai hai nhà không đến nỗi làm ầm tới tòa án, cũng không để sự việc tệ hại hơn nhưng tình cảm cũng không còn nữa. Không bao lâu sau, Mạc gia cũng chuyển đi nơi khác. Mấy năm nay, tập đoàn Đỉnh Thịnh của chú Mạc mỗi lúc một phát triển, Giang Nguyên lại bỏ lỡ cơ hội tốt. Mạc Hằng bị tàn tật suốt đời, A Linh cũng ra nông nỗi này, thế nên mới bảo, sự đời khó lường”.
Hướng Viễn chẳng tâm trạng nào than thở, điều cô quan tâm là chuyện thực tế hơn: “Vậy Mạc Hằng bây giờ thế nào rồi?”
Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Anh cũng không biết. Nghe nói mấy năm trước Mạc gia đưa cậu ấy ra nước ngoài trị bệnh, nhưng muốn hồi phục như người bình thường có lẽ là rất khó.”
Hướng Viễn quan sát Diệp Bỉnh Lâm và Mạc Kiến Quốc trò chuyện vô cùng vui vẻ, cố nhân trùng phùng, chuyện cũ được lật lại. Với tài lực hiện nay của Đỉnh Thịnh, không biết là phúc hay là họa đây?
Trời về đêm, lần lượt từng vị khách rời đi, lúc đôi tân lang tân nương tiễn khách đều tặng mỗi người một phần quà, trong đó ngoài kẹo ra còn có một tấm thẻ vàng dành cho khách VIP của khu nghỉ mát chưa được hình thành nằm ngay dưới chân. Một chuyện vui đã kết thúc trong hạnh phúc hoàn hảo, những lời kiểu như “vĩnh kết đồng tâm” nói mãi cũng đã tan theo gió, trời đất lâu dài lại mới mở màn, không ai biết thứ chờ đợi phía sau sẽ là gì.
Sau buổi hôn lễ đó, Diệp gia đã bao năm trôi vào im lặng nay chỉ trong một đêm danh tiếng đã vang vọng khắp nơi. Tất nhiên, trong cùng lúc đó, khu nghỉ mát suối nước nóng đang được xây dựng cũng nổi như cồn. Một khi hoàn thành sẽ trở thành nơi an dưỡng cao cấp quy mô lớn với nguồn nước nòng thiên nhiên.
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch không sắp xếp đi tuần trăng mặt, mà chỉ nghỉ ba ngày sau đám cưới, họ lại quay về với chức vụ của mình. Hướng Viễn sau khi chính thức làm con dâu của nhà họ Diệp đã chính thức thăng chức một bậc như lẽ đương nhiên, lấp vào vị trí Giám đốc kinh doanh vẫn còn thiếu. Ngoài công việc kinh doanh đối ngoại trong Giang Nguyên, cô còn phụ trách quản lý Giang Nguyên dưới sự ủy quyền của Diệp Bỉnh Lâm, trong đó bao gồm một phòng kinh doanh thiết bị điện tử, một công ty kinh doanh phụ tùng thiết bị, thậm chí còn có hai cửa hàng giặt là. Đương nhiên cũng không thể thiếu được công ty đầu tư Quảng Lợi vốn dưới trướng Diệp Bỉnh Lân và khu nghỉ mát suốt nước nóng do Quảng Lợi xuất vốn đầu tư.
Đôi với Quảng Lợi, tuy trên danh nghĩa vẫn nằm dưới sự quản lý chung của Diệp Bỉnh Văn và Hướng Viễn. Nhân sự, kinh doanh, hành chính thuộc về Hướng Viễn, còn các vấn đề về tài chính vẫn do DIệp Bỉnh Văn điều hành nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ nếu không có quyền hạn về phân bố nhân sự, quyết định các kế hoạch kinh doanh và quản lý công tác hàng ngày thì cái gọi là quản lý hành chính chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng, thêm vào đó người quản lý xây dựng khu nghỉ mát lại là Đằng Vân. Đằng Vân do Hướng Viễn trực tiếp phụ trách, mà cô lại làm việc cho Diệp Bỉnh Lâm nên trên thực tế, Diệp Bỉnh Văn chỉ là một cái giá đỡ, giữ được chức vụ có lẽ là do Diệp Bỉnh Lâm nể mặt anh em trong nhà thôi.
Diệp Bỉnh Văn tất nhiên không cam tâm nhưng Hướng Viễn là con dâu danh chính ngôn thuận của Diệp gia, sau lưng cô nghiễm nhiên có Diệp Bỉnh Lâm tuy đã lui về an hưởng tuổi già song vẫn nắm huyết mạch của Gianh Nguyên. Còn Diệp Khiên Trạch là bạn đời của cô, không cần nói gì thêm. Diệp Quân tuy cũng có cổ phần trong Quảng Lợi và Giang Nguyên nhưng khoan chưa nói đến việc cậu còn nhỏ tuổi, chưa từng quan tâm đến chuyện này, mà cậu có chen chân vào công ty thì chẳng lẽ Diệp Bỉnh Văn có thể hy vọng Diệp Quan nghiêng về phía mình?
Trong công ty Diệp Bỉnh Văn vốn có một nhóm người làm việc cho ông ta nhưng bình thường ông ta đối xử khắc nghiệt, Đằng Vân luôn một lòng làm việc cho ông ta mà còn bị đối xử tệ bạc như vậy, huống hồ là người khác. Về mặt lợi ích, dù cũng có được chút ít, song phần ngon ông ta hưởng, kẻ khác chỉ có được phần thừa thải. Giờ đây, Hướng Viễn nắm quyền trong tay, tuy không đại lượng từ bi nhưng tác phong của cô mọi người đều rõ, cô là người cực kỳ xem trọng tính hiệu quả, chỉ cần bạn có thể cho cô kết quả mà cô mong muốn thì chí ít bạn sẽ có lợi rất nhiều. Vì thế có thể nói nói rằng, Hướng Viễn giờ đây trong công ty rất “thiên thời – địa lợi – nhân hòa”, so với cô, Diệp Bỉnh Văn chỉ là kẻ thất bại thảm hại. Có điều Hướng Viễn cũng chẳng có ý muốn dồn ép ai vào đường cùng, thường ngày cho dù gặp trong trường hợp công hay tư, cô vẫn rất khách sáo lễ phép với Diệp Bỉnh Văn, một điều “Giám đốc Diệp”, hai điều “chú Hai” rất kính cẩn, không hề lẫn lộn. Nói theo cách của cô thì đừng đuổi chó chạy ngõ cùng, cho nó ăn rồi để nó loanh quanh ở đó là được, nếu nó vượt tường cắn người thì khó thu dọn chiến trường lắm.
Thỉnh thoảng cũng có kẻ tự cho mình thanh cao không chấp nhận việc Hướng Viễn dựa vào hôn nhân ngồi trên vị trí cao với thân phận đàn bà. Những lời đó truyền đến tai Hướng Viễn, cô chỉ cười cho qua: “Ngay cả vĩ nhân cũng từng nói quan hệ có sức sinh sản. Đường đến La Mã không chỉ có một, bỏ gần lấy xa là cổ hủ đến mức hết thuốc chữa rồi”.
Sau đám cưới không lâu, để cảm ơn Chương Việt đã giúp mình móc nối được bao nhiêu mối quan hệ, Hướng Viễn mời vợ chồng họ dùng cơm ở “Tả Ngạn”. Kết quả người nhận lời mời đến đó chỉ có mình Chương Việt.
“Sao, không mời được Thẩm tiên sinh nhà cậu à?” Hướng Viễn hỏi.
Chương Việt cười nói với vẻ phóng khoáng: “Tớ không bảo anh ấy. Cánh phụ nữ chúng ta tụ tập chẳng phải tốt hơn sao? Hướng Viễn à, khó khăn lắm cậu mới mời tớ bữa cơm, lại còn ở ngay trên địa bàn của tới thì bảo tớ nói tốt cho cậu thế nào đây?”
Hướng Viễn kéo cô ngồi xuống: “Cậu chưa hiểu rõ điều này sao? Phù sa không chảy vào ruộng người khác, làm ăn được thì sao để rơi vào tay kẻ khác. Cậu yên tâm, tớ đã nói mời, cho dù là ở nhà hàng của cậu thì những những gì cần thanh toán tớ đảm bảo không thiếu một xu”.
Chương Việt vừa nói vừa vẫy tay gọi phục vụ đến: “Cậu bây giờ có đủ cả rồi, nếu tớ còn cách sáo nữa thì trời đất không dung mất”.
Chương Việt không cần nhìn thực đơn nhà mình, chọn một hàng dài dằng dặc với vẻ đắc ý, cũng bất chấp hai người có ăn hết hay không, cô chỉ muốn chọc tức thói quen tằng tiện quá đáng nổi tiếng của Hướng Viễn. Hướng Viễn tuy không đồng tình với suy nghĩ trẻ con này của bạn mình, song cũng không tính toán làm gì.
Cuối cùng, khi chọn nước uống, Chương Việt hỏi ý kiến của cô.
Hướng Viễn nói: “Như lệ cũ, một cốc nước”.
“Sao cậu khắc khe với bản thân mình như thế, quanh năm uống mãi nước lọc không chán à?”
“Cũng chẳng phải là muốn tiết kiệm gì, tớ không thích uống giải khát lắm, ngọt quá chua quá cũng chán, tửu lượng lại tốt, chi bằng một cốc nước… Mà cậu chẳng vừa nói đã cai rượu đó sao? Lại tái nghiện rồi à?”
Chương Việt chọn một cốc rượu mạnh, đuổi phục vụ ra ngoài rồi chớp đôi mắt trong sáng hiền lành nói với Hướng Viễn: “Không phải thế, mà vì chúc mừng tớ cai rượu nên uống một cốc cuối cùng”.
Hướng Viễn phì cười: “Được rồi, chắc cậu không phải mỗi ngày chúc mừng một lần đấy chứ?”
“Thật sự là cốc cuối cùng mà”, Chương Việt tỏ ra nghiêm túc, “Uống thêm một cốc với cậu, sau này không uống nữa. Rượu ấy à, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, uống nhiều rồi thì mùi vị cũng nhạt nhẽo. Cậu nói xem, con người vẫn phải biết mùi cực khổ, đến lúc hạnh phúc thì uống gì cũng thấy ngọt… Cười cái gì? Cậu bây giờ cũng thế đấy thôi? Lúc lòng đắng nghét thì uống nước lọc chỉ mong cho thêm ba thìa đường.”
“Chẳng giống những lời Chương đại tiểu thư nói chút nào. Phong cách của cậu vốn luôn là Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Thơ Lý Bạch) mà?”
Chương Việt cười ha ha: “Chẳng qua tớ chỉ nói thế thôi”. Vừa nói vừa huých cùi chỏ vào người Hướng Viễn, tỏ vẻ mờ ám hỏi: “Thế nào, tân hôn sao rồi, cuộc sống có được xem là hạnh phúc chứ?”
Cô cố ý nhấn mạnh ý tứ thế nào thì sao Hướng Viễn không hiểu. Vốn không muốn bình luận gì nhưng trước mặt một người bạn cùng phái khó khăn lắm mới có được, cô cúi đầu uống một ngụm nước rồi vẫn không nhịn được cười.
Nụ cười này của cô khiến Chương Việt càng hứng thú hơn, chồm lại gần cô, bịt miệng cười: “Anh chàng DIệp mới nhìn đã biết thuộc loại công tử dịu dàng đa tình, tuyệt đối là giỏi đoán ý người, biết tình biết thú, tỉ mỉ chu đáo…”
“Đủ chưa hả, uống cốc cuối cùng của cậu đi”, Hướng Viễn thản nhiên chặn đứng sự nhiều chuyện của Chương Việt. “Nói cái gì lành mạnh trong sáng hơn đi. Chẳng hạn như gần đây cậu và chồng tình như keo sơn…”
“Thôi đi đừng làm bộ đứng đắn với tớ, tai cậu đỏ hết rồi kìa, sức tưởng tượng rất mạnh, cái này tớ hiểu, hiểu lắm…”, Hướng Viễn vốn kín kẽ khó đoán, Chương Việt khó khắn lắm mới nhắm trúng tử huyệt, làm sao chịu buông tha.
Hướng Viễn không nhịn được, xoa xoa trán cười: “Tôi sợ cậu rồi đấy”.
Chương Việt nổi tiếng với đôi mắt nhìn đoán người cực chuẩn (chủ yếu là với những người đàn ông đẹp trai), đương nhiên không phải hữu danh vô thực, điểm này thì Hướng Viễn cam chịu đứng dưới một bậc. Đúng như Hướng Viễn đã nói, Diệp Khiên Trạch bẩm sinh là người tình cảm, là một người yêu tốt, giỏi đoán ý người, càng là một người chồng tốt chu đáo. Tình cảm của anh không mãnh liệt, không hề có tính chiếm hữu nhưng sự dịu dàng, ngọt ngào như cơn mưa phùn lắc rắc theo gió, phủ ướt vạn vật một cách lặng lẽ.
Hướng Viễn là cô gái mạnh mẽ thông minh hơn ai hết, mấy năm nay lăn lộn thương trường, như thể cả người được bọc bởi đá tảng, cứng cáp không phá nổi. Nhưng Diệp Khiên Trạch lại khác, anh là hạt mầm mọc trong tim khi cô không hề có vũ trang, nay chỉ cần một ánh mắt của anh, một lần ve vuốt, hạt mầm đó đã mọc thành cây cao chọc trời, cởi bỏ lốt phòng bị từ trong ra ngoài, cô vỡ vụn ra chỉ còn lại nội hạch mềm yếu nhất, lõa lồ đứng trước mặt anh. Anh phủ lấy cô, lấp đầy cô, Hướng Viễn có lúc như có ảo giác rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, sao cô phải tự bảo vệ lấy mình?
Đêm ấy, ánh trăng xuyên màn cửa chiếu vào phòng, chảy dài bên giường. Trong lúc sung sướng nhất, Hướng Viễn luôn cố gắng vương tay ra, muốn nắm bắt lấy ánh sáng trong trẻo kia nhưng mỗi lần cô nắm tay lại, trong lòng bàn tay chỉ còn lại bóng tối. Ánh trăng đến hẹn lại lên nhưng không thể ở lại bên mình. Hướng Viễn đành nhắm nghiền mắt, khi cô không nhìn thấy ánh trăng, cái có thể nắm giữ chỉ là cơ thể nóng bỏng bên cạnh, giả như tất cả đều là hư ảo, ít nhất sự lưu luyến quấn quít khi ấy là có thật.
Mỗi khi cô nhắm nghiền mắt, Diệp Khiên Trạch lại truy hỏi khe khẽ bên tai cô: “Hướng Viễn, em không vui sao? Chẳng lẽ em lại không vui?”. Anh luôn quá cẩn thận e dè, nhưng đến anh cũng không hiểu, Hướng Viễn cũng như đa số những cô gái khác, ham muốn trong tim cô lớn hơn dục vọng của cơ thể nhiều, vậy nên những khoái cảm lớn nhất anh dành cho cô phần nhiều đến từ tâm linh mà không phải từ các giác quan. Cô yêu anh, cô yêu tình yêu của mình.
“Hồi tưởng đủ chưa? Hạnh phúc đủ rồi nhỉ? Đúng là khiến tớ ghen tị chết được.” Lúc này rượu của Chương Việt đã mang đến, cô nhấp một ngụm, cười vẻ ranh mãnh trước khuôn mặt đỏ hồng của Hướng Viễn.
Hướng Viễn ho một tiếng, vén một sợi tóc rũ xuống trước trán ra sau tai, lười Chương Việt một cái: “Ghen tị cái gì? Cậu nghìn người chọn một, Thẩm Cư An mà cậu quyết chỉ gả cho người ấy, chẳng lẽ không hợp ý à?”
Chương Việt lại chống cằm nói: “Tất nhiên là anh ấy rất tốt, hoàn mỹ vô khuyết, không thể chê bai. Có điều tớ hâm mộ những thứ ấm áp, có nhiệt độ nắm được trong tay hơn”. Cô liếc nhìn ánh mắt hoài nghi của Hướng Viễn, khoác tay cười to: “Ôi chao, nói với cậu điều này còn khó hơn phân tích thị trường chứng khoáng nữa. Những cái khác thì tớ không bằng cậu, chỉ có đàn ông là gặp nhiều hơn cậu thôi.”
“Nói như thật ấy nhỉ.”
Chương Việt lại uống một ngụm lớn, gương mặt vốn kiều diễm bắt đầu xuất hiện một vẻ xinh đẹp mê người: “Gạt cậu làm gì? Tớ đã nói với cậu rằng người bạn trai cuối cùng của tớ trước khi kết hôn là người Pháp chưa? Tớ thích đàn ông Pháp, lúc yêu sẽ nóng bỏng tới độ toàn thân như bốc lửa”.
Hướng Viễn cười lớn: “Cẩn thận đừng để lửa đốt cháy mình. Có điều dù sao cũng cách khá xa, nghĩ một chút cũng chẳng sao”.
“Không, không xa đâu”.
Hướng Viễn vẫn nhìn với ánh mắt thích thú nhưng lại thấy trong nụ cười của Chương Việt có những ý vị sâu xa khác: “Hướng Viễn, tớ sắp về lại Pháp rồi”.
Cô nói là “tớ” chứ không phải là “bọn tớ”, là “về lại” chứ không phải “đi”.
Hướng Viễn ngẩn ngơ, Chương Việt lại là người chuyện nhỏ thì giả hồ đồ để cho qua, còn chuyện lớn lại tỉnh táo hơn ai hết. Lúc này, cô không giống đang nói đùa.
“Cậu muốn đi? Thẩm Cư An thì sao? Chương Việt, cậu phải nghĩ thật kỹ. Cô không muốn hỏi giữa vợ chồng bạn mình rốt cục đã xảy ra vấn đề gì, nhưng đã bao lần cô dìu Chươn Việt say ngất ngư về nhà, trong lòng há chẳng đã rõ mọi việc. Thế nhưng với tình cảm Chương Việt dành cho Thẩm Cư An, nếu muốn đi thì đâu cần chờ tới bây giờ. Huống hồ mới đây thôi hai vợ chồng họ còn xuất hiện cùng nhau trong hôn lễ của cô, ríu rít như chim, ân ái vô cùng. Chẳng lẽ lại là giả?
Chương Việt không đáp lại câu hỏi của Hướng Viễn, hỏi ngược lại một câu: “Hướng Viễn, nếu như người cậu yêu không yêu cậu, cậu sẽ làm gì?”
Hướng Viễn cảm thấy câu này quen tai một cách lạ lùng, cô nhớ lại năm ấy khi còn ở Vụ Nguyên,lần đầu cô gặp Diệp Linh, cô ấy cũng từng hỏi một câu giống như thế. Cô thở dài, bất lực đáp: “Tại sao không ai hỏi tới, nếu người tớ yêu rất yêu tớ, thì tớ phải làm sao?”
Chương Việt nói: “Bởi vì cái “nếu như” của cậu quá khó. Thế giới rộng lớn như vậy, chúng sinh ở khắp nơi, tình yêu lại là thứ kỳ diệu khó nắm giữ, cậu gặp được người khiến mình rung động đã là điều không dễ dàng, mà anh ấy lại cũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổ số.. Đại đa số không phải cầu mà chẳng được nên tâm sự trùng trùng sao?”
“Vậy còn cậu? Cậu sẽ làm gì?”
“Tớ tin anh ấy yêu tớ”
“Cái gì? Tớ hỏi là “nếu” mà. Nếu anh ấy không yêu cậu, cậu sẽ làm sao?”
“Điều tớ trả lời chính là “nếu”. Nếu anh ấy không yêu tớ, thì tớ sẽ tự thuyết phục rằng anh ấy yêu mình”.
“Thế chẳng phải tự lừa bản thân à?”
“Nhưng như thế sẽ khiến tớ vui hơn. Đương nhiên con người không giống nhau, nếu người mà mình yêu không yêu mình, có người sẽ trốn tránh vờ như mình cũng không yêu người đó, có người sẽ chuyển tình yêu đó sang cho người khác, có người sẽ cố chấp chờ đợi khiến mình phát điên; có người sẽ kết hôn với người khác, nhung nhớ cả một đời, có người như âm hồn không tan, tự hại mình hại người; có người sẽ dứt khoác biến mình thành một người khác, là người mà anh ấy yêu…”
“Sao mà rườm rà rắc rối thế?”
Hướng Viễn, cậu là người phụ nữ tỉnh táo nhất mà tớ từng gặp, cậu nói xem cậu là dạng nào?”, Chương Việt hỏi.
Hướng Viễn do dự một lát rồi trả lời: “Tớ? Tớ cũng không biết. Trong nhiều tình huống thì sẽ có rất nhiều chọn lựa. Nhưng chỉ cần không đến lúc tuyệt vọng thì tớ nghĩ sẽ luôn chừa cho mình một đường lui để bảo vệ bản thân”.
“Nếu dồn cậu đến đường cùng thì sao?”, Chương Việt như không chịu buông tha nếu chưa có được đáp án mình cần.
Bàn tay Hướng Viễn giữ lấy ly nước, vô thức khép chặt lại rồi chầm chậm buông tay: “Tớ không tin sẽ bị dồn vào đường cùng”. Cô cười tươi, tiếp tục hỏi Chương Việt: “Cậu nói cậu tin tưởng, tại sao còn phải đi?”
Chương Việt uống cạn phần rượu trong cốc, nói: “Vì xa nhau một chút, tớ mới có thể tiếp tục tin tưởng”.
Do Hướng Viễn thông thuộc mọi thứ, đã chẩn bị trên dưới chu đáo nên phê chuẩn các hạng mục khi xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng đã được làm thủ tục rất thuận lợi. Ở Giang Nguyên, tuy Hướng Viễn luôn đề xuất giảm vốn bỏ ra càng thấp càng tốt, song cô biết rõ trong hoàn cảnh thương trường ác liệt hiện nay, muốn thành công thì số tiền phải bỏ ra không được tiết kiệm dù chỉ một xu.
Diệp Bỉnh Lâm cực kỳ xam trọng việc thi công xây dựng khu nghỉ mát này. Tuần nào cũng phải tự đi tìm hiểu tiến độ công việc, nếu không vì cơn bệnh hạn chế khả năng của mình thì ông muốn đến công trường thi công hằng ngày. Điều này cũng là đương nhiên vì Giang Nguyên đã phải đổ cạn vốn lưu động vào ngành nghề mà mình chưa từng chen chân vào. Nhà máy, tòa nhà văn phòng, thiết bị, tất cả tài sản cố định, ngoài căn nhà cũ của Diệp gia ra, tất cả phải thế chấp cho ngân hàng. Có thể nói rằng, thành bại của việc xây dựng khủ nghỉ mát này quan hệ trực tiếp đến tương lai sau này của Giang Nguyên và Diệp gia.
Hướng Viễn trở thành con dâu của nhà họ Diệp là một trong những việc khiến Diệp Bỉnh Lâm thấy an ủi nhất trong nửa đời còn lại. Hai đứa con trai ông ấy lại chẳng ai hứng thú với việc kinh doanh, một đứa miễn cưỡng chấp nhận nhưng cũng thờ ơ qua loa, cũng may lúc chọn bạn đời thì không mơ hồ. Mỗi lần Diệp Bỉnh Lâm uống trà Phổ Nhĩ thơm ngon trong bệnh viện, an nhàn trò truyện với những bệnh nhân trong đó, ông hiểu nếu không có cô con dâu ấy thì ông không thể thoải mái như vậy được.
Mấy năm nay nhờ có Hướng Viễn mà Giang Nguyên dường như đã “xế chiều” lại tiến vào quỹ đạo phát triển, tiếp tục đi lên. Chủ trương của Hướng Viễn là phát triển nghề phụ nhưng nghề chính không thể bỏ. Sau khi Trương Thiên Nhiên dần rút lui khỏi lĩnh vực cung ứng vật liệu xây dựng , Giang Nguyên đã lấy lại vị trí quan trọng nhất trong tỉnh, những công ty và nhà máy nhỏ lẻ đã bị Trương Thiên Nhiên và Hướng Viễn liên kết đánh sập từ lâu, không còn lại bao nhiêu, cho dù cho dù có thể sinh tồn thì cũng không phát triển nổi nên không thẻ trở thành mối đe dọa cho Giang Nguyên. Trong tỉnh, Giang Nguyên đã trở thành một trong những nhà cung ứng cố định cho tập đoàn Trung Kiến; ngoài tỉnh, đặc biệt là Tây Nam, vành đai Vân Quý Xuyên, danh tiếng của Giang Nguyên đã vang xa. Những năm gần đây trong các buổi đấu thầu công trình quan trọng, Giang Nguyên chưa hề tay trắng trở về.
Người người đều nói Hướng Viễn là người thông minh lại sinh ra đúng thời, đương nhiên sẽ luôn may mắn và thắng lợi. Nhưng Hướng Viễn lại bảo gặp may rồi tài hoa gì gì đó, tất cả đều rỗng tuếch, những gì cô có được đều phải bỏ thời gian ra. Mỗi ngày cô đều làm việc không dưới mười lăm tiếng đồng hồ, một tuần làm việc bảy ngày. Ngồi máy bay khuya từ thành phố cô tham gia đấu thầu về, ngay sáng hôm đó lại đến công trình ở một thành phố khác, sợ tiền vốn đứt đoạn nên liên tiếp mấy ngày liền bôn ba, thúc giục thu hồi tiền công trình, buổi tối đãi tiệc mời những vị trong hội đồng thẩm định công trình, uống đến mức nôn ói, hội nghị sáng hôm sau cũng không đến trễ nửa phút… Đó là những chuyện thường ngày ở huyện. Cô đã bỏ bao nhiêu thời gian và tinh lực như thế, nếu một người học trò dùng thời gian và sức lực đó để khổ luyện học hành, lo gì không trở thành nhà bác học? Một người phụ nữ nếu có thể bỏ ra thời gian đó để nươi dưỡng tình yêu và hôn nhân của cô ta cũng không sợ không có nổi một gia đình viên mãn hạnh phúc. Thế nên cô đổi những thứ này để lấy một Giang Nguyên lẫy lừng thì có gì lạ đâu? Cái gì mà may mắn chứ?
Hướng Viễn bận rộn túi bụi suốt ngày, công việc không bao giờ ngừng nghỉ. Đừng nói là Diệp Khiên Trạch, đến cả Diệp Bỉnh Lâm là bố chồng cũng thấy ngại ngùng, những gì ông làm được chỉ là dặn đi dặn lại con trai hãy đối xử với Hướng Viễn tốt hơn, tuyệt đối không được phụ lòng cô. Diệp Khiên Trạch hiếm khi đi ngược lại ý cha mình. Mỗi khi Diệp Bỉnh Lâm thở dài, sinh con trai có ích gì, hai thằng con trai cũng không bằng một móng tay Hướng Viễn…anh chỉ cười mà không nói. Song Diệp Bỉnh Lâm có thể nhận ra, vì công việc nên Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch tuy không thể suốt ngày dính chặt vào nhau như những cặp vợ chồng khác, nhưng tình cảm vẫn khá tốt đẹp. Ít nhất là một người phụ nữ xuất sắc như Hướng Viễn, muốn cô bán mạng cho Giang Nguyên đến mức lao tâm khổ tứ như vậy, mà chỉ bằng lợi ích thôi thì e rằng không bao giờ được như vậy.
Tự Hướng Viễn cũng biết nếu chỉ dựa vào mỗi mình cô, cho dù làm việc cả hai mươi bốn tiếng một ngày cũng chưa đủ sắp xếp ổng thỏa, cũng may công ty còn có Phó tổng Lý và Đằng Vân đáng để tin tưởng. Phó tổng Lý là một tay cự phách trong việc quản lý sản xuất, vừa vặn để bổ sung một lỗ hổng kiến thức về chuyên môn của Hướng Viễn, mà nếu như không có Đằng Vân, một mình Hướng Viễn phân thân lo cho khu nghỉ mát suối nước nóng, sợ rằng khó thể được suôn sẻ như ngày hôm nay, Diệp Bỉnh Lâm đã cho Hướng Viễn tín nhiệm và quyền hạn lớn nhất trong Giang Nguyên, Hướng Viễn cũng chia ra những điều này cho hai người đó. Phó tổng Lý và Hướng Viễn luôn dốc lòng vì công việc, tính tình của ông tốt và thật thà, đáng tin, đã theo DIệp Bỉnh Lâm bao năm, là một trợ thù đắc lực hiếm có; Đằng Vân lại là một tay Hướng Viễn “thu hoạch” được từ tay Diệp Bỉnh Văn.
Người như Đằng Vân, trong lòng muốn nói mười thì chỉ thốt ra một câu, anh ta có thể làm việc bằng mười người khác. Thế nhưng người như vậy lại vì một lần chịu ơn mà bỏ ra đền đáp gấp mười lần thế. Trước kia anh ta được Diệp Bỉnh Văn cất nhắc, vì thế bao năm nay làm trâu làm ngựa cho ông ta mà không oán thán nữa lời, cho dù không đồng ý với cung cách làm việc của ông ta nhưng vẫn không thể bỏ quên tình nghĩa. Cuối cùng, do Diệp Bỉnh Văn ra tay ác độc nên mới khiến anh toàn tâm toàn ý nguội lạnh, đúng vào lúc này lại gặp được Hướng Viễn.
Hướng Viễn khác với Diệp Bỉnh Văn, chưa hề nhắc đến ân huệ của mình trước Đằng Vân. Cô ngăn được chiếc đĩa ghi hình kinh khủng ấy, đồng thời hiểu Đằng Vân, tín nhiệm giao phó trọng trách cho anh, cuối cùng lại nói với anh những điều này chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, cô không đối xử tốt với người không đáng được như vậy. Cô và Đằng Vân mỗi người đều có được lợi ích từ đối phương, không ai nợ ai. Vậy nhưng bắt đầu từ lúc ấy, trong công ty, Đằng Vân đã làm việc vì Hướng Viễn.
Hướng Viễn không chỉ một lần nói rằng: “Đằng Vân, tính cách này của anh sẽ chỉ khiến anh mệt mỏi.”
Đằng Vân nhún vai, cảm thấy mình cũng có nguyên tắc xử thế, như vậy cũng không có gì là không tốt. Vì thế mỗi khi Hướng Viễn nói tiếp: “Tôi luôn thấy rằng người ta cho anh bao nhiêu, anh trả lại bấy nhiêu, vậy là đủ rồi, đừng dốc lòng dốc sức quá đáng, không đáng đâu”, Đằng Vân bèn thong thả đáp lại: “Vậy cô cảm thấy Diệp Khiên Trạch đã cho cô bao nhiêu?”
Hướng Viễn không ngờ mình bị hỏi ngược lại như thế, chỉ tay và anh ta vẻ cảnh cáo, cuối cùng cười thành tiếng: “Cái anh này!”.
Trên thực tế tuy Hướng Viễn khuyên Đằng Vân tự bảo vệ mình nhưng Đằng Vân cũng đã trở thành một trong những người đáng tin cậy nhất trong lòng cô. Đằng Vân thích người cùng giới nhưng điều đó không hề khiến anh ta trông quái gở. Ngoài việc anh ta yêu đàn ông thì không còn điều gì khác lạ so với người khác cả, đồng thời, mối tình khôgn được chấp nhận này lại khiến trái tim anh ta nhạy cảm và tinh tế hơn, Hướng Viễn từng cười bảo anh ta là hợp thể của những ưu điểm tuyệt nhất của đàn ông và phụ nữ.
Do công việc nên Hướng Viễn và Đằng Vân thường xuyên gặp gỡ riêng với nhau, xu hướng tình dục của Đằng Vân lại khiến sự giao lưu tiếp xúc của hai người tự nhiên và không có gì trở ngại. Lúc không có người lạ, Hướng Viễn không cố ý kiêng kỵ né tránh nhắc đến “người ấy” của Đằng Vân, thỉnh thoảng cô cũng rất thoải mái hỏi đến cuộc hẹn hò của họ, hoặc đưa anh ta hai vé xem phim tình nhân mà khách hàng tặng cho mình. Trước mặt cô, khi nhắc đến người tình đồng giới, Đằng Vân cũng tỏ ra khẳng khái tự nhiên. Hướng Viễn lờ mờ đoán biết đối phương là công chức của chính phủ, được giáogiục tử tế, tình cảm với Đằng Vân rất sâu đậm và bền vững, có điều cô chưa từng gặp người đó, cũng không có ý định gặp, có duyên đến đâu cũng nên giữ một khoảng cách để dễ dàng quay người đi.
Kỳ thực sau buổi hôn lễ kết thúc không lâu, Hướng Viễn cũng ý thức rằng, Đằng Vân có chuyện gì muốn nói với cô nhưng lại thôi nên cô cũng không truy vấn. Đằng Vân trước nay nghĩ nhiều nói ít, nói và làm đều có chừng mực, anh ta không thể mở miệng thì chắc chắn đó là chuyện khó nói nhưng Hướng Viễn cũng đoán được vài phần.
Cuối cùng có một tối, sau khi kết thúc một bữa tiệc đãi khách, Đằng Vân đã uống thay Hướng Viễn khá nhiều nên cô bảo tài xế về nhà, tự mình lái xe của công ty đưa anh ta về.
Đằng Vân đã ngà ngà say nhưng vẫn tỉnh táo, có điều tửu lượng của anh cực tốt, ngoài vẻ mệt mỏi ra thì rất yên tỉnh, suốt dọc đường không mở miệng nửa câu. Hướng Viễn nghe radio trong xe, đa phần trên radio đều là những chàng trai, cô gái đa tình sầu khổ gọi điện đến kể lễn tâm tình. Hiện giờ, người dẫn chương trình đang giải đáp thắc mắc cho một chàng thanh niên vì hoàn cảnh gia đình khác biệt nên không thú vị, mấy lần không nhịn được đều phải bật cười.
“Hướng Viễn, xin lỗi”, Đằng Vân vốn trầm lặng bỗng thốt ra câu này, khiến cô ngạc nhiên quay sang cười, nói: “Tại sao lại thế?”
“Không phải vì tôi, mà vì Đằng Tuấn, em trai tôi”
Hướng Viễn nghe anh nói xong bỗng không cười nữa, quay đầu chăm chú nhìn con đường phía trước, đôi môi mím chặc.
“Nó là một đứa trẻ đã thích thì không giấu giếm, chẳng suy nghĩ gì đến những điều khác. Nó chưa chắc đã biết cô không tán thành chuyện nó và Hướng Dao nên hôm hôn lễ… Đứa em trai của tôi… Tôi sẽ nói với nó rằng, nó và Hướng Dao không hợp”, Đằng Vân nói.
“Không, không cần”, Hướng Viễn lắc đầu, “bây giờ thấy thì chuyện này người sai là tôi. Tôi không nên ngăn cấm Hướng Dao và Đằng Tuấn ngay trước mặt nó. Hướng Dao luôn làm ngược lại lời tôi, chuyện tôi càng không muốn nó làm thì nó càng làm cho tôi xem. Tôi phản đối gì thì nó thích cái đó. Nếu lúc đầu tôi bỏ mặc thì có lẽ chúng đã không thành đôi. Nói thực, em trai anh chưa chắc là dạng Hướng Dao thích, có thể đó chỉ là một cảm giác mới mẻ với nó. Bây giờ đến nước này, có vẻ như tôi đã đẩy chúng một cái, nếu như anh cũng nhúng tay vào thì chúng sẽ càng cho rằng mình là Romeo và Juliette mất.”
Đằng Vân ít khi thấy vẻ ảo não như vậy trên mặt Hướng Viễn, anh cười khổ: “A Tuấn đầu óc nó đơn giản nhưng lại rất chân thành với Hướng Dao. Như nó không xứng với Hướng Dao, tôi biết”
Hướng Viễn nhìn Đằng Vân một cái, nói gọn: “Anh hà tất phải nói như vậy? Đương nhiên, tôi biết cậu ta không sai, anh cũng vậy… Đằng Vân, nói thật là, trong lòng anh cũng cảm thấy tôi quá ngạo mạn, không hiểu tình cảm đúng không? Tùy các anh nghĩ sao thì nghĩ vậy.”
“Tôi nghĩ thế nào có quan trọng không?”
Lúc này, xe đã dừng trước cửa nhà Đằng Vân. Hướng Viễn tắt máy, trước khi Đằng Vân xuống còn thở dài: “Em trai anh là người thật thà, tôi biết. Đằng Vân, không phải tôi khinh khi gì cậu ấy nhưng tôi biết Hướng Dao là đứa hay thay đổi, đầu óc hễ nóng lên là cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa. Tôi không tán thành việc nó và Đằng Tuấn ở bên nhau không phải vì ghét bỏ Đằng Tuấn, mà vì chút lòng ích kỉ của mình. Tôi chỉ có một cô em gái, tôi mong con đường sau này nó đi sẽ êm ả nhẹ nhàng, cuộc sống hạnh phúc hơn, anh có hiểu không?”
Cô vừa nói vừa tự cười giễu mình: “Bây giờ nói thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi lại là người độc ác chia quyên rẽ thúy, không chừng ngày mai nó sẽ kết hôn ngay cho tôi xem. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chưa biết chừng chúng ta sẽ trở thành thông gia cũng nên”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...