Chương 8:
Bên này Lão Đào đã bình tĩnh xuống, lập tức liền tới tìm Lâm Viễn Chu biểu đạt sự cảm ơn. Lâm Viễn Chu nói với bà: “Bảo vệ mọi người là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, không cần phải cảm thấy gánh nặng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói thì nói như thế, nhưng Lão Đào sao có thể không cảm thấy gánh nặng?
Bà nhìn trái phải cánh tay đang treo lên của anh, chỉ là tùy ý dùng một miếng băng gạc mà quấn lấy, nhìn thế nào cũng không quá đáng tin cậy, “Băng bó như thế có được không?”
Dù sao điều kiện vật chất thiết bị ở sở tài nguyên môi trường cũng có hạn, Lâm Viễn Chu tại thời điểm mà bà lần nữa có ý muốn xem cánh tay mình, hơi nghiêng người mà tránh đi, “Cảm ơn, tôi thật sự không có vấn đề gì.”
Lão Đào một lòng chỉ nghĩ tới việc cảm ơn ân nhân cứu mạng, hoàn toàn không nhìn ra Lâm Viễn Chu cảm thấy không được tự nhiên, ân cần hỏi: “Muốn uống nước không? Để tôi đi lấy cho cậu một ly nước.”
“Không cần.” Lâm Viễn Chu cau mày, không biết là vẫn đau hay bị bà làm phiền, anh từ trước tới nay không phải là người có tính cách thân thiện hiền hòa, nâng cằm về phía Kiều Kiều: “Có chuyện tôi sẽ tìm cô ấy.”
“???” Lão Đào hơi há miệng thở dốc, đồng tử đều biểu đạt ra sự khiếp sợ: “Các người quen biết sao?”
Kiều Kiều: “..... Đúng thế.”
Lão Đào thở ra, ngược lại rất tò mò: “Sao lại trùng hợp như thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Kiều cũng cảm thấy thật sự rất trùng hợp, gặp nạn trên núi, kết quả lại gặp đối tượng xem mắt mình đã từng từ chối, chuyện này nghĩ thế nào đều có chút kỳ diệu.
Chu Tiểu Á ở bên cạnh cũng cẩn thận đánh giá vị đội trưởng Lâm trong truyền thuyết này. Trước kia thật ra đã từng nhìn qua ảnh chụp Kiều Kiều gửi tới, nhưng đó chỉ là ảnh trong giấy chứng nhận, chỉ có phần đầu cùng với áo trắng, mơ hồ nhìn ra chút anh khí, bây giờ nhìn lại, quả thật cách xa ảnh chụp một khoảng cách lớn!
Cô ấy chọc chọc cánh tay Kiều Kiều, oán hận.
Kiều Kiều không thể hiểu nổi mà nhìn cô ấy: “Sao thế?”
Chu Tiểu Á thay cô tiếc hận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cuộc sống đứng đắn, giá trị nhan sắc cũng chỉ là thêm điểm. Có điều hôm nay nhìn cái phản ứng kia của Kiều Kiều, sao cô ấy lại cảm thấy... con nhóc này có chút không đúng lắm.
***
Lúc đi tới huyện Mạc, Lâm Viễn Chu được sắp xếp vào bệnh viện của huyện. Vốn dĩ Lão Đào cũng muốn đi theo, lại bị Lâm Viễn Chu từ chối, anh chỉ Kiều Kiều: “Cô ấy đi cùng là được.”
Đối với chuyện này Lão Đào quả thực cực kỳ tán đồng, lại nói với Kiều Kiều: “Đội trưởng Lâm là vì cứu tôi mới bị thương, cô nhớ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt đấy nhé!”
Thật ra cho dù Lão Đào không nói thì Kiều Kiều cũng sẽ lựa chọn ở lại.
Lão Trịnh liền hỗ trợ tìm bác sĩ đáng tin cậy, trước đó Lâm Viễn Chu nói với cô chỉ là vết thương ngoài da, sau khi kiểm tra xong mới biết, gãy xương cùng với chấn động não nhẹ.
Kiều Kiều cảm thấy người này thật sự...
Nhưng cô biết, thật ra là anh sợ khiến cô hoảng sợ.
Chờ đến khi thấy mặt ở phòng bệnh cho dù người nào đó đang bị bó bột vẫn không yên phận, còn đang gọi điện thoại, điện thoại kẹp ở cổ, một tay kia đang xem thứ như là tài liệu.
Kiều Kiều đi qua, thuận tay giúp anh cầm điện thoại đặt lên bên tai, anh cũng không kinh ngạc, liền đem lời còn lại nói cho xong.
Đều là chuyện án tử, Kiều Kiều nghe cũng không hiểu.
Chờ tới khi kết thúc, cổ tay Kiều Kiều có chút mỏi, ngồi ở trên giường đối diện giường bệnh của anh, xoa xoa tay: “Hôm nay sao anh lại ở đó?”
Lâm Viễn Chu dựa người vào đầu giường, điều chỉnh lại tư thế, đơn giản mà rõ ràng tóm gọn: “Xử lý chút chuyện.”
Kiều Kiều gật đầu, không tiện nói thì cô liền không hỏi thăm.
Lâm Viễn Chu lại hỏi cô: “Còn cô thì sao?”
“Team building.”
Hai người trong chốc lát liền im lặng, chủ yếu đã trải qua một hồi chuyện như thế, bất kể thân thể hay tinh thần đều mệt mỏi cực kỳ. Nhìn khuôn mặt Kiều Kiều đều mệt mỏi, Lâm Viễn Chu bảo cô: “Có thể nằm kia, giường kia không có ai.”
Kiều Kiều thật sự là rất mệt, ban ngày lăn lộn cả người đều hoảng hốt, nhưng cô còn nhớ rõ Lâm Viễn Chu còn chưa ăn gì, vì thế đứng dậy đi mua đồ ăn. Nhà ăn bệnh viện thức ăn thoạt nhìn không ổn lắm, hơn nữa cũng đã qua giờ dùng cơm, Kiều Kiều lựa mua mấy món thanh đạm.
Chờ tới lúc về phòng bệnh, cô đem hộp cơm bày ra bàn nhỏ trên giường bệnh của Lâm Viễn Chu, sau đó cầm chiếc đũa cùng dùng cơm.
Lâm Viễn Chu nhìn cô.
Kiều Kiều gắp một miếng rau xanh đưa lên trên miệng anh: “Há miệng.”
Anh bị thương tay phải, cũng không thể để anh chân tay vụng về mà dùng tay trái sử dụng đũa chứ.
Kết quả Lâm Viễn Chu khựng lại, nói: “Thật ra tôi quen dùng tay trái.”
Thuận tay trái trong truyền thuyết.
“...” Kiều Kiều sở sờ mũi, đưa chiếc đũa trong tay cho anh, khụ một tiếng, “Thế, vậy anh tự mình ăn đi.”
Nói xong liền tìm cớ xuống lầu đi mua trái cây. Lão Trịnh vừa lúc cầm thuốc tiến vào, nhìn cô gái đang chạy ra bên ngoài, cười trêu ghẹo: “Thế này là sao thế, mặt đỏ như thế.”
Lâm Viễn Chu không trả lời, nghĩ thầm, hóa ra cô cảm thấy ngại ngùng tình huống lúc đó nên trốn đi.
Như thế nào lại cảm thấy, rất giống ốc sên nhỉ.
***
Có lẽ Lâm Viễn Chu còn có việc gấp nên sau một đêm quan sát ở bệnh viện, bọn họ liền vội vàng quay trở về Thanh Châu. Có xe chuyên dụng tới đón anh, trước đó anh đã đưa Kiều Kiều tới cửa tiểu khu, lúc chia tay Kiều Kiều còn nhớ rõ nhắc nhở anh: “Đừng quên uống thuốc, còn nữa, đi bệnh viện đổi thuốc đúng hẹn.”
Anh hơi gật đầu, ngồi ở trong xe im lặng mà liếc cô.
Kiều Kiều cầm balo, móng tay cắm sâu tạo thành vệt trên balo: “Thế tôi đi đây.”
Sau khi mở cửa ra, ánh sáng mặt trời trong căn phòng ập vào trước mặt, mẹ Kiều đang ở ban công tưới hoa, cảm giác an toàn quen thuộc, Kiều Kiều đứng ở cửa mà nghĩ, mọi chuyện ngày hôm qua giống như đều chỉ là một trận ác mộng, lúc này cô tỉnh mộng, trước mắt vẫn là năm tháng vô ưu như cũ.
Lâm Viễn Chu thì lại khác…
Cô không kể chuyện ở huyện Mạc với mẹ Kiều, cho nên mẹ Kiều chỉ nghĩ cô đi ra ngoài chơi một chuyện, thấy cô trở về chỉ lên bàn ăn: “Có để bữa sáng cho con đó.”
Kiều Kiều “À.” Một tiếng, khi ăn cơm sáng xong mà vẫn ôm điện thoại mải mê.
Mẹ Kiều nhìn cô một lúc, đi qua ngồi xuống nhìn cô chằm chằm: “Sao lại thất thần như thế?”
Kiều Kiều suýt chút nữa bị nghẹn miếng bánh bao chiên trong miệng.
“Chỉ có cái tiền đồ này.” Mẹ Kiều rót cho cô một cốc nước, nhưng con gái nhà mình, tóm lại vẫn là mình hiểu nhất, quan tâm hỏi: “Có tâm sự?”
“Không có.” Kiều Kiều thu lại điện thoại, lại hỏi: “Mẹ, người gãy xương thì cần phải ăn kiêng những cái gì?”
Mẹ Kiều thấy cô không giống người bị gãy xương, nhưng vấn đề này, rõ ràng hỏi rất có thâm ý: “Ai bị thương?”
“Một người bạn.” Kiều Kiều cảm thấy nếu nói thật với mẹ mình có lẽ mẹ cô lại bổ não thêm chút chuyện gì đó, dứt khoát xua xua tay: “Thôi.”
Mẹ Kiều cảm thấy, cô con gái này của mình ra cửa một chuyện trở về hình như có chút không giống.
Kiều Kiều tra ở trên mạng những việc cần chú ý, tuy rằng bác sĩ ở huyện Mạc có nói qua nhưng cô cảm thấy Lâm Viễn Chu có lẽ sẽ không để trong lòng. Lúc này cô tự mình làm một tổng kết, tạo thành bản ghi nhớ dễ nhớ nhất, sau đó chuẩn bị gửi cho anh.
Sau đó...
Cô nhớ tới mình lại không có wechat của anh.
Lúc xóa có bao nhiêu nghiêm túc, lác này liền có bằng ấy suy nghĩ biết thế chẳng làm.
Kiều Kiều ôm điện thoại nằm ở trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc.
Trong nháy mắt lúc phát sinh trận sụp lún ngày hôm qua, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ chết, trừ sự luyến tiếc không thể buông bỏ được là mẹ Kiều thì trong đầu đương nhiên cũng có tiếc nuối.
Như là, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, có rất nhiều thứ chưa nếm thử.
Lại như là, cô còn chưa từng thử yêu đương một lần.
Trong lòng cô im lặng mà cầu nguyện, nếu có người tới cứu cô, cô nhất định sẽ lập tức gả cho người đó, tuy rằng suy nghĩ như thế thật buồn cười. Nhưng lúc đó đúng thật cô đã nghĩ như thế.
Sau đó liền cứ thế rất thần kỳ Lâm Viễn Chu đã tới.
Thời điểm cô và anh chăm chú nhìn nhau, cái loại tim đập nhanh trong vô thức này khiến cô cảm nhận rõ ràng được bản thân mình rung động.
Cô xoay người lại che ngực, giống như nghĩ đến cái tên kia, trái tim sẽ có phản ứng khác biệt, đây... chính là cái gọi là rung động sao...
***
Lâm Viễn Chu trở lại trong đội, một đám người nhìn đến cánh tay anh treo lên như thế đều sợ ngây người, không phải chỉ là một nhiệm vụ nhỏ thôi sao, sao lại còn bị thương mà quay về? Tần Lương một phát nhảy đến trước mặt anh: “Đội trưởng Lâm, anh bị thương?!”
“Vết thương nhỏ.” Lâm Viễn Chu giao tư liệu mang về từ Huyện Mạc cho cậu ta, xoay người đi vào văn phòng, một buổi sáng, đến cả ăn cơm đều ở trong đó.
Lúc tới buổi chiều, chị Trương gõ cửa nhắc nhở: “Có phải em nên về nghỉ ngơi một chút hay không? Vụ án mạng ở huyện Mạc kia đã chuyển sang cấp khác, trước mắt cũng không có chuyên gì.”
Lâm Viễn Chu tựa lưng vào ghế hoạt động cổ, cánh tay lại ẩn ẩn bắt đầu có cảm giác đau đớn, anh đứng dậy cầm chìa khoá xe, lại nhớ tới mình không thể tự lái xe, dứt khoát gọi cho Lâm Dật Sanh một cú điện thoại.
Lâm Dật Sanh nghe được tin anh trai bị thương liền chỉ kém đua xe đuổi tới cửa đội cảnh sát, chờ nhìn đến cánh tay kia của anh, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Em thật sự sợ nhìn thấy máu thịt mơ hồ máu tươi đầm đìa, lần sau anh có thể nói cho rõ ràng được không, để cho em chuẩn bị tâm lý một chút?”
Lâm Viễn Chu ngồi xuống ghế phụ lái, nhắm mắt dưỡng thần, “Ai biết em lại nghĩ tới cái thứ lung tung rối loạn gì chứ.”
Lâm Dật Sanh thở dài, lái xe đưa Lâm Viễn Chu trở lại chung cư anh ở.
Nhập mật mã mở cửa đi vào, chung cư vẫn sạch sẽ không nhiễm một chút bụi bẩn nào như cũ, Lâm Viễn Chu bận rộn nhưng lại là một người cực kỳ sạch sẽ tự kiềm chế tốt, chỉ là…
Lâm Dật Sanh mở tủ lạnh ra, không chút ngoài ý muốn nào khi tủ lạnh rỗng tuếch, lại nhìn nhà bếp, càng đến gia vị cũng không thấy. Chung cư này đối với anh mà nói cũng chỉ là một chỗ để ngồi để ngủ.
Cậu đứng ở cửa phòng bếp một hồi lâu, xoay người ra xem người ngoài phòng khách, Lâm Viễn Chu ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên sô pha, cánh tay vắt lên đôi mắt. Nhưng cậu biết anh không ngủ.
Tật xấu ngần ấy năm, vẫn như cũ không thể tốt lên được.
Lâm Dật Sanh lần nữa cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa, gần đây có một siêu thị gia đình, cậu mua sắm một đống đồ dùng sinh hoạt lớn ở trong đó, đồ cần dùng đến không cần dùng đến cũng mua hết một loạt. Cuối cùng mới cảm thấy cái chung cư kia của anh trai mình không khiến người khác khó chịu nữa.
Trên đường đi còn đi tới cửa hàng thú cưng chỗ gửi một chú chó màu vàng tên là Mười đồng tiền đón về, đây là con chó mà anh trai cậu đang nuôi, cái con người Lâm Viễn Chu này không thân cận với ai, cố tình chỉ có con chó vàng này là anh khó có được yêu thích.
Về tới nhà, vừa nhìn, quả nhiên Lâm Viễn Chu không ngủ, lúc cậu đổi giày đi vào cửa, Mười đồng tiền một phát liền bổ nhào lên trước mặt liếm mu bàn tay anh. Anh cảm nhận được xúc cảm, mở mắt ra nhìn nó.
“Cái bộ dạng này của anh, nếu không phiền thì em ở lại đây vài ngày nhé?” Lâm Dật Sanh lấy đồ đạc ra, từng món từng món đặt vào trong tủ lạnh: “Nếu không bữa cơm của anh tính sao đây, còn cả Mười đồng tiền nữa, mỗi ngày đều phải tắm. Anh có một tay thì làm gì cũng không tiện.”
Lâm Viễn Chu cảm thấy cậu có chút chuyện bé xé ra to, đứng dậy cùng Mười đồng tiền chơi đùa, cánh tay bị thương đặt lên đầu gối, “Một tay cũng làm được, em đừng ở lại.”
Lâm Dật Sanh ha ha cười lạnh: “Thôi đi, nhiều người thì anh sẽ không được tự nhiên như thế sao?”
Không ai đáp lại cậu, cậu vừa quay đầu, anh trai cậu đang vuốt cổ Mười đồng tiền, ánh mắt nhiều thêm chút dịu dàng.
Lâm Dật Sanh có chút ghen tị, anh trai cậu xem con cún kia còn dịu dàng hơn cậu.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cậu ngồi xuống sô pha, Lâm Viễn Chu nhìn cậu ăn vạ không đi có chút buồn cười: “Ở trong mắt em anh đã trở thành một lão già góa bụa rồi à?”
Lâm Dật Sanh không thể tin nổi nói, cho dù lão già góa bụa anh cũng không bằng, lão già góa bụa còn không có một thân đầy tật xấu thế này đâu.
Lâm Viễn Chu cũng mặc kệ cậu, đứng dậy bắt đầu cởi quần áo bên trên, Lâm Dật Sanh nhìn anh một tay cầm vạt áo, lưu loát mà cởi nửa chiếc tay áo kia xuống. Haizz, thật là không thể làm khó được anh.
“Miệng vết thương đừng để chạm vào nước.”
“Biết rồi.”
Lâm Viễn Chu đi tắm rửa, Lâm Dật Sanh biết anh không thích có người trong nhà, không được tự nhiên, cũng không quen.
Vì thế cậu cầm điện thoại Lâm Viễn Chu chuẩn bị quét wechat của anh, chuyện này vẫn là do mấy hôm trước nghe Điền Thụ nói, anh trai tốt của cậu không thể hiểu được mà đăng ký wechat. Có wechat thì tốt xấu gì càng tiện quan tâm đến tình trạng vết thương của anh.
Mở giao diện wechat ra, lại phát hiện trong nhật ký có một tài khoản màu hồng.
Lâm Dật Sanh cau mày nhấn mở.
Vừa nhìn, liền không thể tin được, vậy mà lại là một cô gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...