Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

 
Chương 4:
 
Lâm Viễn Chu còn phải trở về nhà cũ. Nhà cũ của nhà họ Lâm ở một tiểu khu của một khu phố cũ, mấy năm nay thành phố phát triển nhanh chóng, khu phố cũ này càng thêm cổ xưa hẻo lánh, nhưng lão gia tử lại cực kỳ hoài niệm chút tình cảm này, nói cái gì cũng không chịu tới ở cùng với con cháu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì giúp việc trong nhà ra mở cửa, thấy anh liền mắt đầu oán trách: “Cố tình cao su tới giờ này, muốn chờ ông nội cháu đi ngủ luôn đúng không?”
 
Tâm tư bị vạch trần, Lâm Viễn Chu cũng không cảm thấy ngại ngùng chút nào, chỉ quét mắt về hướng phòng khách.
 
“Đừng nhìn, còn đang chờ cháu đó.”
 
“Sao lại chiều ông ấy như thế, còn để ông ấy thức đêm.”
 
“Cháu đấy, cái thằng nhóc này.” Dì ở Nhà họ Lâm làm mười mấy năm, khi nói chuyện với Lâm Viễn Chu cũng tùy ý hơn, nhịn không được cười mắng một câu: “Sao lại còn ăn vạ dì.”
 
Chìa khóa xe treo trên đầu ngón tay xoay tròn một vòng, Lâm Viễn Chu bỗng nhiên nói: “Cháu lại đi ra ngoài....”
 
Lời nói còn dứt, phòng khách liền truyền đến tiếng quát giận dữ: “Cút vào đây cho ông.”
 
Đến rồi, lúc này có muốn chạy cũng đã chậm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông nội Lâm đang ở trên sô pha híp đôi mắt, nghe được tiếng bước chân mới ngồi thẳng người, nhìn thấy cháu trai cả, sắc mặt liền xấu: “Đi đâu?”
 
“Đưa Nông Tử Ngang đi học bổ túc.” Lâm Viễn Chu ngồi xuống đối diện ông nội Lâm, nhìn lên TV vẫn là cái bộ phim điệp viên cũ xưa kia, nhịn không được mà độc miệng, “Đã xem bao nhiêu lần rồi, ông vậy mà thật sự thấy không thấy chán.”
 
Trong lòng lão gia tử biết anh muốn nói lảng sang chuyện khác, căn bản không định để ý chuyện này: “Mang con nhà người khác đi học bổ túc, vậy khi nào ông mới có thể mang chắt của ông đi học bổ túc?”
 
Lâm Viễn Chu: “Tùy lúc đều có thể.”
 
Ông nội Lâm: “???”
 
“Con nhận Nông Tử Ngang làm con nuôi.” Lâm Viễn Chu nghiêm trang mà nói: “Không phải là ông sẽ có chắt hay sao.”
 
Em trai anh Lâm Dật Sanh vừa hay đi từ trên lầu xuống, nghe thấy anh nói như thế lập tức phụt một tiếng không hình tượng mà bật cười ra tiếng. Ông nội Lâm tức giận, giơ tay chỉ Lâm Viễn Chu, lại chỉ về hướng Lâm Dật Sanh đang cười: “Một đứa hai đứa, muốn khiến ông tức chết đúng không!”
 
“Aizzz.” Lâm Dật Sanh từ phía sau lưng sô pha trực tiếp nhảy qua ngồi xuống ghế, “Ông nội, ông đừng giận chó đánh mèo sang con chứ. Bây giờ đang nói anh trai con mà, sao lại tính cả con vào đó.”
 
Ông nội Lâm cười lạnh một tiếng: “Thế nào, cháu có đối tượng à?”
 
Lâm Dật Sanh im lặng mà ngậm miệng lại.
 
Hai ngày trước, ông nội Lâm vẫn từ người cô kia biết được chuyện Lâm Viễn Chu bị Kiều Kiều từ chối, lập tức bảo Lâm Dật Sanh gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục anh tới một chuyến. Lâm Viễn Chu tìm cớ dây dưa hai ngày, cuối cùng không thể từ chối, ông nội Lâm đã đưa ra tối hậu thư “nếu còn không về thì sẽ tự mình tới đội cảnh sát bắt cho bằng được người”.

 
Lâm Viễn Chu không có cách nào, dẫm lên kỳ hạn cuối cùng là đêm nay mà quay về trước 12 giờ.
 
“Nói một chút xem, vì sao cô gái kia lại chướng mắt cháu.” Ông nội Lâm nhìn anh, ấn đường nhăn lại không dãn ra được, tất nhiên là bị cháu nội nhà mình khiến cho tức giận không thể chịu được.
 
Lâm Viễn Chu cực kỳ câm nín: “Ông cũng đừng tốn tâm tư nữa, chuyện của con, con tự có chừng mực.”
 
Lâm Dật Sanh cũng ở một bên hát đệm, “Đúng thế ông nội, tật xấu của anh ấy có một đống lớn, ông không quan tâm nổi đâu.”
 
“Thế quan tâm cháu à?”
 
Lực công kích của ông nội Lâm cực kỳ ngoan cường, Lâm Dật Sanh lại im lặng ngậm miệng lại.
 
Trong thời gian ngắn toàn bộ ngôi nhà im lặng xuống, chỉ còn lại âm thanh lắc lư của con lắc đồng hồ cổ phát ra, ông nội Lâm thở dài, chống tay vịn sô pha đứng lên: “Lúc trước ông cũng không thích dong dài, nhưng mấy ngày nay ông luôn nghĩ, nếu ông bỗng nhiên ra đi, xuống dưới kia gặp lại mẹ con. Nếu con bé hỏi ông, ông cũng không cho con bé công được đạo.”
 
Nhắc tới người không nên nhắc, đến Lâm Dật Sanh cũng không nói gì.
 
Sắc mặt Lâm Viễn Chu cũng không đẹp.
 
Ông nội Lâm đứng dậy lên lầu, dường như đang lầm bầm, lại như là nói cho mình nghe, “Nhà họ Lâm thiếu nợ con bé quá nhiều, ông không cố gắng tốn tâm tư cho con, chỉ sợ là càng nợ nhiều hơn.”
 
***
 
Không có dạy dỗ như trong tưởng tượng, Lâm Viễn Chu lại cảm thấy trong lòng cực kỳ hụt hẫng. Lâm Dật Sanh ở bên cạnh nhìn mặt đoán ý, “Anh với cô gái kia thật sự không thể sao?”
 
“Làm sao?”
 
“Anh sẽ không nghĩ là chuyện này cứ vậy là xong rồi chứ?” Lâm Dật Sanh một lời nói toạc ra, “Ông nội nhất định có hậu chiêu, anh cứ từ từ mà nhìn đi.”
 
Lâm Viễn Chu xoa bóp ấn đường, còn chưa bắt đầu mà anh cũng đã cảm thấy đau đầu, cũng chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, quay đầu lại thấy em trai của mình đang cầm điện thoại không ngừng lướt web, nhíu mày, “Em làm gì thế?”
 
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Dật Sanh lập tức treo lên sự suy sụp chứ đừng nói đến ngữ khí cực có bao nhiêu đáng thương: “Em thích cái truyện tranh này cũng đã rất lâu rồi, trang mạng xã hội của tác giả này cũng ngừng, ngay cả tin nhắn em gửi cho cô ấy cũng chưa trả lời.”
 
Bộ dạng kia giống như một con cún con bị vứt bỏ.
 
Lâm Viễn Chu lạnh nhạt nghe, vẻ mặt một chút hứng thú cũng không có.
 
Lâm Dật Sanh cũng không trông cậy vào anh có thể đưa ra cái phản ứng gì, bỗng nhiên nghĩ tới: “À mà, có phải anh có thể giúp em tìm cô ấy đúng không?”
 
“...” Lâm Viễn Chu muốn mở cái đầu của cậu ra nhìn xem bên trong rốt cuộc là có cái gì.
 
“Em chỉ muốn xác nhận là cô ấy vẫn an toàn mà thôi!” Lâm Dật Sanh biện giải cho chính mình, sợ bị anh trai mình biến mình thành biến thái gì đó, “Em đã nhìn thấy rất nhiều tin tức, cái loại nghề nghiệp tự do này, bỗng nhiên đột ngột chết rất nhiều!!”
 
“Cho nên em đang rủa tác giả em thích sao?”

 
Lâm Dật Sanh ngay lập tức nghẹn lại.
 
Lâm Viễn Chu hoàn toàn định để ý tới cái đứa em trai không đáng tin cậy này của mình, cũng lười tiến hành phổ cập giáo dục cho cậu, trực tiếp ném xuống một câu: “Tắm rửa đi ngủ đi, trong mơ thì cái gì cũng có.”
 
Lâm Dật Sanh: “...”
 
***
 
Giờ nghỉ trưa ngày thứ sáu, Kiều Kiều nhận được cuộc gọi video của Chu Tiểu Á, bởi vì kéo dài bản thảo nghiêm trọng, Kiều Kiều chỉ cần nhìn thấy tên cô ấy cả người liền vang lên hồi chuông cảnh báo. Quả nhiên Chu Tiểu Á mở miệng ra chính là: “Bảo bối, bản thảo thế nào rồi?”
 
Kiều Kiều dùng trầm mặc để thay cho câu trả lời.
 
Chu Tiểu Á bất đắc dĩ: “Cậu còn không thể nghĩ ra tình tiết kế tiếp, Lão Đào liền sẽ giết đến nhà cậu đó.”
 
“Chỉ là...” Kiều Kiều càng bất đắc dĩ: “Tớ thực sự không hề có một chút linh cảm nào.”
 
Truyện tranh của Kiều Kiều tên là
 
Sau khi xuất bản, doanh số lại rất tốt, vì thế nhà xuất bản liền đưa câu chuyện này thành thương hiệu.
 
Chuyện xưa của đứa trẻ này vẫn có thể kéo dài tiếp.
 
Bây giờ các độc giả một đường theo dõi đều chậm rãi trưởng thành, vai chính cũng trưởng thành, cho nên không thể không cho hắn thêm một cái tuyến tình cảm.
 
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới Kiều Kiều gần đây luôn kéo dài bản thảo, tuyến tình cảm vẽ thế nào cũng không thấy đẹp.
 
Nhưng cô thuộc về hệ dưỡng thành “thần tượng” cho nên có rất nhiều người đọc đều vẫn đang yên lặng mà chờ đợi cô, nhà xuất bản cũng nhắm chuẩn giá trị thương mại của cô cho nên vẫn luôn thúc giục nhưng đồng thời cũng suy xét tới cảm nhận của cô, tôn trọng ý tưởng của cô.
 
Kiều Kiều chỉ thiếu điều biểu diễn gãi đầu ngay tại chỗ, lúc này trong văn phòng chỉ có một mình cô, âm thanh mềm mại, mưu toan giãy giụa một chút: “Cậu không thể cùng Lão Đào tranh thủ một chút, vì sao nhất định phải có tuyến tình cảm? Không nói chuyện... yêu đương, cũng rất tốt mà.”
 
Chu Tiểu Á cười đến cực kỳ dọa người, “Thân ái. Cậu độc thân cho nên cũng muốn khiến cho vai chính của cậu cùng nhau độc thân sao? Có phải có chút tàn nhẫn hay không? Người trong sách không có cảm tình, không có nhân quyền à?”
 
“...” Kiều Kiều bị ba câu hỏi đoạt mệnh liên hồi của cô ấy nói không nên lời.
 
Được rồi, “con trai” nhà cô trên mạng có nhân khí đúng là rất cao. Fans siêu thoại số lượng cũng lên đến mấy trăm nghìn.
 
“Như vậy đi.” Chu Tiểu Á đưa ra ý tưởng cho cô: “Tớ lại thương lượng với Lão Đào, nhưng bản thân cậu cũng phải nắm bắt. Không phải chỉ là yêu đương thôi hay sao? Cũng không nhất định phải từng trải, chính là động tâm, có cảm giác động tâm là đủ rồi!”
 
Động tâm?
 
Kiều Kiều chậm rãi chuyển tầm mắt qua một chỗ.

 
Đầu bên kia video, Chu Tiểu Á lập tức nắm bắt được trọng điểm, “Có phải nghĩ tới cái gì rồi hay không!”
 
“Không có.” Kiều Kiều có chút đưa đám, “Tớ cảm thấy bản thân hình như biến thành một con cá mặn.”
 
Chu Tiểu Á: “...”
 
“Tớ có thể cứ thế ăn hại tiếp hay không. Dù sao cũng không thể cứu nổi.”
 
Khuôn mặt Kiều Kiều vốn trông có chút trẻ con, lúc này còn dùng bộ dạng như thế nói chuyện, lúc khắc đó Chu Tiểu Á liền đầu hàng, an ủi nói: “Sẽ không đâu, ai cũng đều có lúc khó khăn, điều chỉnh qua đi là được rồi.”
 
“Đúng thế.” Kiều Kiều gật đầu, sau đó thở dài: “Thế tới đây đi điều chỉnh một chút.”
 
“???” Chu Tiểu Á còn chưa phản ứng lại, đầu dây bên kia Kiều Kiều liền cắt đứt cuộc trò chuyện.
 
Nguy hiểm thật!
 
Kiều Kiều vỗ ngực, thở phào, bình tĩnh lại không khỏi bắt đầu cảm thấy hổ thẹn, không thể bởi vì vấn đề của bản thân mà ảnh hưởng tới công việc của người khác, nhanh chóng giải quyết được vấn đề trước mắt mới được.
 
***
 
“Sao thế?” cửa văn phòng bị đẩy ra, người đi vào là giáo viên toán, Tiêu Tình, cô ấy nhìn không hiểu khuôn mặt buồn bực của Kiều Kiều, tò mò hỏi một câu.
 
Kiều Kiều không mang chuyện vẽ truyện tranh ra nói với người khác nên chỉ lắc đầu: “À, chỉ là bạn bè có chút chuyện.”
 
Tiêu Tình cũng không truy hỏi, kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô: “Buổi tối tôi hẹn Đỗ Minh Vũ ăn cơm. Cậu cũng cùng đi nhé?”
 
Kiều Kiều sửng sốt: “Tôi?”
 
“Đúng thế. Nhiều người, tự nhiên hơn một chút.”
 
Tiêu Tình nói thế, Kiều Kiều lập tức hiểu ra, trước kia lúc Đỗ Minh Vũ còn ở đây, hai người bọn họ cùng thuộc tổ toán, cũng không có việc gì lại đấu võ mồm giống như là chướng mắt nhau. Đặc biệt là Tiêu Tình, luôn lấy việc tổn thương Đỗ Minh Vũ làm niềm vui.
 
Không nghĩ tới ẩn sâu phía dưới, thế mà cô ấy lại tồn tại cái tâm tư này.
 
Thấy Kiều Kiều không lập tức đồng ý, Tiêu Tình ôm lấy bả vai cô, lay lay: “Đi mà, được không? Một mình tôi thật sự rất kỳ quái. Anh ấy sẽ nghi ngờ mất.”
 
Kiều Kiều không quá hiểu: “Nếu thích không phải nên dũng cảm một chút sao?”
 
“Chuyện này thì cậu không hiểu rồi.” Tiêu Tình có một bộ lý do thoái thác: “Trước mắt tôi còn chưa biết được suy nghĩ của anh ấy, nếu mạo muội biểu hiện quá rõ ràng, sau này có khả năng đến bạn bè cũng không thể làm. Nhưng nếu thử trước, ít nhất tiến khả công lui khả thủ, cũng sẽ không quá mất mặt.”
 
Kiều Kiều hiểu ra.
 
“Thế nói rồi nhé, tan học cùng nhau đi.” Tiêu Tình nhắc nhở cô: “Đừng quên.”
 
Kiều Kiều đành phải đồng ý, dù sao từ trước đến nay cô luôn không có chút cảm giác tồn tại gì, cùng đi ăn cơm, cũng chỉ đi làm tấm phông nền mà thôi.
 
Tới thời điểm tan học, hai người đi ra cổng trường liền nhìn thấy xe của Đỗ Minh Vũ, xe đã mua mới thì không nói, đến quần áo cũng cực kỳ chú ý, mang theo mắt kính râm lớn dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, chờ bọn họ đến gần, vẫn là Tiêu Tình đánh thức anh ta.
 
“Chơi trò giả bộ đẹp trai gì đó.”
 

Đỗ Minh Vũ khụ một tiếng: “Tôi hôm qua nghỉ ngơi không tốt.” Anh ta chủ động chào hỏi với Kiều Kiều, lúc khởi động xe hỏi hai người: “Muốn ăn cái gì?”
 
Tiêu Tình trực tiếp trả lời: “Cái nhà hàng tại gia ở thành bắc kia đi, lần trước tôi đi cảm thấy cũng không tệ lắm.”
 
Đỗ Minh Vũ nhìn Kiều Kiều: “Còn cậu thì sao?”
 
“Nhà hàng tại gia cũng không tồi.”
 
Đỗ Minh Vũ hình như muốn nói cái gì đó, sau đó lại ngậm miệng, trực tiếp lái xe tới thành Bắc.
 
***
 
Đám người đi tới nhà hàng tại gia kia, Tiêu Tình cùng Đỗ Minh Vũ nói đùa vài câu, liền tự mình cầm thực đơn gọi đồ ăn.
 
Kiều Kiều chỉ là tới ăn cùng, hơn nữa cô cũng không kén ăn, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì.
 
Ngược lại Đỗ Minh Vũ, lúc Tiêu Tình hỏi anh ta muốn ăn cái gì, bỗng nhiên lại đẩy thực đơn tới trước mặt Kiều Kiều: “Nhìn xem muốn ăn cái gì?”
 
Không khí trở nên có chút cổ quái, nụ cười của Tiêu Tình cũng có chút miễn cưỡng, “Đúng vậy, Kiều Kiều, cậu nhìn xem muốn ăn cái gì?”
 
Kiều Kiều không định tuyên binh đoạt chủ, trong tiềm thức cũng muốn trở thành đối tượng bị chú ý, liền tùy ý chọn hai món.
 
Đỗ Minh Vũ nhìn cô cười: “Tôi nhớ cậu không ăn cay, để tôi làm chủ, gọi thêm cho cậu mấy món thanh đạm nhé?”
 
Kiều Kiều gật đầu, thật ra nếu ngày thường, Đỗ Minh Vũ hành động như thế có thể lý giải là do ga lăng, là sự chăm sóc chiếu cố giữa bạn bè với nhau. Nhưng biết Tiêu Tình có ý tứ ở phương diện kia với anh ta, tình hình trước mắt liền trở nên có hơi xấu hổ.
 
Quả nhiên Tiêu Tình cắn môi, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, lúc lâu sau mới tiếp tục nói chuyện phiếm với Đỗ Minh Vũ. Nhưng không biết vì sao, đề tài cuối cùng cũng rất kỳ lạ mà vòng lại trên người Kiều Kiều.
 
Kiều Kiều cũng dần cảm thấy không đúng lắm, Đỗ Minh Vũ hình như…
 
Cô chỉ ăn nói vụng về, nói không hay, chứ không có nghĩa là tâm tư cô không đủ nhạy bén, trong phút chốc bữa cơm trước mắt liền như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngay cả ánh mắt Tiêu Tình nhìn cô cũng dần trở nên phức tạp.
 
Trời đất chứng giám, Kiều Kiều đối với Đỗ Minh Vũ tuyệt đối không hề có chút suy nghĩ gì, nhưng Tiêu Tình cũng không biết, Kiều Kiều cảm thấy lựa chọn sáng suốt nhất lúc này, chính là tìm cớ để rời đi.
 
Trong lúc cô đang suy nghĩ nên dùng lý do hợp lý gì, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
 
Số điện thoại có chút quen mắt lại có chút xa lạ, cô nhận, âm thanh bên tai cũng vừa xa lạ vừa quen thuộc.
 
Cách điện thoại, âm thanh anh bình tĩnh mà trầm ổn hỏi cô, “Liên hoan với đồng nghiệp, chị Trương mời cô cùng đi, muốn cảm ơn cô giúp đỡ. Có muốn tới không?”
 
Tim Kiều Kiều, một khắc đó bỗng nhiên trở nên cực kỳ an ổn.
 
Cô cúi đầu nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Muốn.”
 
Có lẽ không nghĩ tới cô sẽ đồng ý, bên kia im lặng trong ngắn ngủi.
 
Kiều Kiều nắm chặt điện thoại: “Lâm Viễn Chu, anh đi đón tôi được không?”
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận