Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

Lâm Viễn Chu nghĩ bản thân chưa bao giờ hiểu được thế giới của cô, mỗi người đều có cách giải tỏa cùng với tự do của mình, chỉ cần trong phạm vi tầm mắt của anh thì cũng đủ an toàn, thật ra có uống chút rượu cũng không sao.
 
Kiều Kiều nhìn anh một hồi, trong lòng tràn ra một trận cảm xúc khó diễn tả, căng tràn, trướng đầy như sắp phá tan ngực ra, đây chính là sự dịu dàng chỉ thuộc về Lâm Viễn Chu.
 
Cô ngồi dậy, cánh tay vòng qua cổ anh, tiến gần đến, hơi thở của anh ập vào trước mặt.
 
Ánh mắt anh hơi lung lay, cuối cùng nhìn thẳng cô.
 
Kiều Kiều hôn anh một chút.
 
Thấy anh không nhúc nhích, lại hôn cái thứ hai.
 
Lâm Viễn Chu rũ mắt ôm lấy cô: “Muốn làm gì?”
 
Kiều Kiều dùng hành động cho anh đáp án.
 
Anh chần chờ, dù sao cảm thấy bây giờ quả thực không quân tử chút nào, còn lo ngại dậu đổ bìm leo. Nhưng dù sao cũng là cô nhóm lên ngọn lửa này, ôm lấy cô, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này.
 
Mười đồng tiền đứng ở cửa chạy nhảy hồi lâu, lúc này trực tiếp chạy tới trước mặt hai người, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm!
 
Hai người … cuối cùng có nên tiếp tục hay không.
 
Vẻ mặt Lâm Viễn Chu khó có được lộ ra biểu cảm xấu hổ rất nhỏ, anh nói với Kiều Kiều: “Đi ngủ sớm một chút.” Sau đó chỉ vào Mười đồng tiền: “Mi ra ngoài  nhanh.”
 
Mười đồng tiền hoài nghi nhìn Kiều Kiều, lúc này mới đuổi theo đi ra ngoài.
 
Kiều Kiều nhìn chằm chằm cửa, một lát sau đôi tay ôm kín mặt.
 
Thật là mất mặt.
 
***
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Kiều dán ở cửa nghe động tĩnh bên ngoài một lúc lâu, xác định Lâm Viễn Chu đã ra khỏi cửa mới mở cửa đi ra. Cô vọt tới trước mặt Mười đồng tiền, hung hăng xoa xoa nó: “Mười đồng tiền! Vì sao mi không ngăn cản chị sớm một chút?!!”
 
Cô chủ động hôn Lâm Viễn Chu, thế mà còn mưu toan muốn thêm một bước!
 
Vẻ mặt mười đồng tiền bình thàn, Kiều Kiều nhìn thế nào cũng thấy nó đang cười nhạo mình.
 
Cô thở dài ngồi xuống dưới thảm: “Tối hôm qua mi với chủ nhân mi nói cái gì thế?”

 
Mười đồng tiền đương nhiên sẽ không trả lời. Ánh mắt Kiều Kiều trống rỗng, rút ra được kinh nghiệm xương máu, cô quyết định từ nay sẽ rời xa cái con ma quỷ rượu này.
 
Cố nhân nói không sai, sau khi uống rượu quả nhiên dễ dàng phạm phải sai lầm!
 
Lúc cô đứng lên đi tới nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, điện thoại rung lên, trong lòng cô có dự cảm không tốt lắm.
 
Vừa mở ra liền thấy tin nhắn wechat Lâm Viễn Chu gửi tới, anh viết là: [Hai ngày tiếp anh rất bận không thể về nhà, buổi tối nhớ khóa kỹ cửa.]
 
Xong sau đó còn gửi tới hai chữ: “Đừng chờ.”
 
“…” Kiều Kiều cảm thấy hai chữ cuối cùng rất có ý tứ sâu xa.
 
Lâm Viễn Chu gửi xong tin nhắn lực chú ý liền tập trung lên bản phân tích vụ án đằng trước, vụ án này chỉ mới bắt đầu điều tra đã khá hao tổn tinh lực, thời gian ngắn cũng không có thời gian để về nhà.
 
Điền Thụ đưa cho anh một ly cà phê, kéo ghế dựa ngồi xuống phía sau anh: “Đội trưởng Lâm, anh thật sự yên tâm để chị dâu một mình ở nhà sao?”
 
Lâm Viễn Chu “Ừm” một tiếng, không nói gì nữa.
 
Điền Thụ thần kỳ mà phát hiện ra lỗ tai của đội trường Lâm bọn họ thế mà có chút hồng!
 
Kiều Kiều đổ thức ăn cho Mười đồng tiền xong thì bản thân cũng chui vào trong phòng vẽ tranh, đến giữa trưa thì gọi cơm hộp, cứ thế trôi qua hai ngày, Kiều Kiều nhìn mười đồng tiền vẫn mười phần tinh lực như cũ, nói: “Mười đồng tiền, mi có nhớ chủ nhân của mi không?”
 
Mười đồng tiền nghiêng đầu nhìn cô.
 
Kiều Kiều gật đầu: “Chị nghĩ là mi nhớ rồi.”
 
Vẻ mặt Mười đồng tiền lạnh nhạt.
 
Kiều Kiều nhanh chóng chu vài thư phòng mở tủ quần áo của Lâm Viễn Chu ra, sắp xếp cho anh vài bộ quần áo anh thường mặc, sau đó nói với Mười đồng tiền: “Chị đại diện cho em đi thăm anh ấy một chút.”
 
Đôi mắt mười đồng tiền đen nhánh mà nhìn chằm chằm cô, giống như đang không tiếng động mà lên án.
 
Kiều Kiều không cảm thấy chột dạ chút nào, sờ đầu Mười đồng tiền: “Thăm anh ấy xong mang mi đi tới nhà bà ngoại nhé.”
 
Lúc tới đội cảnh sát hình sự, Kiều Kiều thật ra cũng không nhìn thấy mặt mũi của Lâm Viễn Chu, cô đưa đồ đạc đã sắp xếp xong xuôi đưa cho người gác cổng.
 
Người gác cổng tuy rằng chưa nhìn thấy cô bao giờ cũng đại khai cũng đoán được chút gì đó, có ý tốt nói: “Có cần để lại lời nhắn cho đội trưởng Lâm không?”
 

Kiều Kiều suy nghĩ một chút: “Chú có giấy bút không?”
 
Lúc Lâm Viễn Chu nhận được quần áo và lời nhắn của cô, Kiều Kiều đã mang theo Mười đồng tiền về chỗ Mẹ Kiều. Anh mở tờ giấy ra, bốn chữ vô cùng đơn giản: [Làm việc thật tốt.]
 
Phía dưới còn có vài nét bút đơn giản, là hình một cô nhóc đang làm động tác cố lên.
 
Anh nhìn tờ ghi chú kia một lát, bỏ tờ giấy đó vào ví tiền, lần thứ hai tập trung vào công việc.
 
***
 
Kiều Kiều trở về ở cùng với mẹ Kiều, đương nhiên mẹ Kiều rất vui có điều ngoài miệng cũng sẽ oán giận cô không có việc gì cũng chạy về nhà, nhưng mỗi ngày đều thay đổi đa dạng những món ăn không hề lặp lại cho cô.
 
Kiều Kiều cảm thấy cuộc sống sinh hoạt như thế quả thật cũng rất tốt đẹp.
 
Thi thoảng cô cũng sẽ để ý tới động thái ở trong nhóm cảnh tẩu, hóa ra có rất nhiều cảnh tẩu giống như cô vậy, tuy rằng cũng sẽ có không ít lời oán giận nhưng đại đa phần mọi người đều rất tích cực lạc quan.
 
Buổi chiều Kiều Kiều đưa Mười đồng tiền đi tản bộ cũng có vài phần tâm tư mà đặc biệt vòng đến gần đội cảnh sát.
 
Nhưng mà một lần cũng chưa từng gặp được Lâm Viễn Chu.
 
Không biết tân hôn của người khác như thế nào, nhưng đối với Kiều Kiều... dường như rất ngắn ngủi.
 
Rất nhanh đã tới ngày học sinh trở lại trường, cuộc sống càng thêm bận rộn. Từ sau khi biết cô kết hôn, thái độ của Tiêu Tình đối với cô cũng tốt hơn không ít, hôm nay cũng đặc biệt nói với cô: “Tôi với Đỗ Minh Vũ ở bên nhau rồi.”
 
Kiều Kiều thành tâm mà nói: “Chúc mừng hai người.”
 
Tiêu Tình cười nói “Cảm ơn.” Cực kỳ không hề không biết xấu hổ: “Chuyện trước kia là do sự ghen ghét của tôi quấy phá, cậu đừng để trong lòng.”
 
Kiều Kiều cũng đã sớm không nhớ rõ, trí nhớ của con người có hạn, hẳn nên để cho những kỷ niệm đáng giá cùng với những người đáng giá.
 
Tiêu Tình: “Cô và chồng thế nào? Tôi nghe nói công việc của cảnh sát đều rất bận rộn.”
 
“Anh ấy bận chuyện của anh ấy, tôi làm chuyện của tôi.” Kiều Kiều nói: “Lúc ở bên nhau thì ở bên nhau thật tốt.”
 
“Tâm thái của cậu thật tốt.” Tiêu Tình cảm thán: “Đỗ Minh Vũ hình như cũng rất bận, tôi lúc nào cũng muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh anh ấy.”
 
Kiều Kiều nghe xong cũng chỉ cười, thật ra ai mà không muốn ở cùng với người mình thích, nhưng cuộc sống so với tình yêu luôn có những chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

 
Có lẽ là biết được chuyện Tiêu Tình và Đỗ Minh Vũ ở bên nhau cho nên ngày đó khi nhận được điện thoại của Đỗ Minh Vũ, Kiều Kiều liền không để trong lòng, trực tiếp nhận.
 
Đỗ Minh Vũ: “Nông Tử Ngang bên này xảy ra chút chuyện, cậu có thể tới đây một chuyến hay không? Tôi không liên hệ được với phụ huynh của thằng bé.”
 
Kiều Kiều nhớ tới gần đây Lâm Viễn Chu luôn bận rộn vụ án mạng kia, chị Trương cũng trong đó có lẽ cũng không có thời gian.
 
Vì thế cô gọi taxi tới trung tâm Chim Ưng non, vừa mới xuống xe liền nhìn thấy Nông Tử Ngang đứng ở trước cửa, cúi đầu, trong ngực ôm chiếc cặp nhỏ.
 
Kiều Kiều đi qua, thẳng nhóc vừa ngẩng đầu mới phát hiện ra trên trán còn có thương tích.
 
***
 
“Cháu đánh nhau với ai thế?” Kiều Kiều có chút giật mình, kéo người thằng bé kiểm tra miệng vết thương, cũng may chỉ là một vết trầy da nho nhỏ.
 
Đỗ Minh Vũ vẫn luôn ở bên cạnh đó, anh ta nhìn thấy Kiều Kiều, chờ cô ngẩng đầu nhìn tới mới nói tiếp: “Cùng bạn học cãi nhau vài câu, hai bên đều sai, tôi đã dạy dỗ bọn nhỏ rồi.”
 
Theo lý thuyết thì đây chỉ là mâu thuẫn của trẻ con, nên để phụ huynh hai bên gặp mặt nói chuyện. Đỗ Minh Vũ lén giải quyết như thế khiến Kiều Kiều thật ra có chút ý kiến.
 
Nhưng dù sao cô cũng không phải phụ huynh của thằng nhóc, hơn nữa phụ huynh của đứa trẻ kia sớm đã đi, cô đành phải xác nhận với Nông Tử Ngang: “Còn bị thương ở đâu không?”
 
Nông Tử Ngang luôn mím chặt miệng nhỏ, đôi mắt rõ ràng tràn đầy tủi thân nhưng trước mặt là người cậu bé không hề thân thiết nên nam tử hán vẫn giữ nguyên bộ dạng quật cường như cũ. Cậu nhóc lắc đầu: “Không sao ạ.”
 
Tâm tình Kiều Kiều phức tạp mà sờ đầu thằng bé.
 
Thấy cô dường như chuẩn bị rời đi, Đỗ Minh Vũ đề nghị: “Đi đâu, tôi đưa hai người đi.”
 
“Tôi gọi xe.” Kiều Kiều theo bản năng từ chối.
 
“Kiều Kiều.” Đỗ Minh Vũ cười nói: “Cậu đã kết hôn rồi, tôi không thể nào còn có suy nghĩ gì nữa. Hơn nữa nhất định Tiêu Tình đã nói với cậu quan hệ với tôi với cô ấy rồi.”
 
Đương nhiên Kiều Kiều đã biết, chỉ là cảm thấy nếu có thể không làm phiền đến người khác thì nên không làm phiền, hơn nữa chỗ này gọi xe thực sự rất tiện.
 
Nông Tử Ngang vẫn luôn đứng nhìn Đỗ Minh Vũ, lông mày nhăn rất sâu, cậu nhóc kéo tay Kiều Kiều: “Chúng ta đi thôi.”
 
Đỗ Minh Vũ không nói được gì khác thì Kiều Kiều đã bị Nông Tử Ngang lôi đi, anh ta đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô rời đi rất lâu mới quay trở lại trung tâm Chim Ưng non.
 
“Cô đưa cháu tới bệnh viện nhé?” Kiều Kiều hỏi Nông Tử Ngang.
 
Nông Tử Ngang chỉ sờ miệng vết thương, ra vẻ không có vấn đề gì vẫy cánh tay nhỏ, “Chỉ là vết thương nhỏ.”
 
Kiều Kiều không biết thế nào liền nhớ tới Lâm Viễn Chu, trước kia lúc anh gãy xương anh cũng nói như thế. Cô ngồi xổm xuống trước mặt thằng nhóc, bộ dạng mười phần kiên nhẫn: “Nói cho cô xem tại sao lại thế này?”
 
Nông Tử Ngang trừng mắt nhìn cô, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên “oa” một tiếng khóc lớn.
 

Kiều Kiều bị dọa sợ, kết quả nhóc con này khóc đến nghiện rồi, âm thanh càng lúc càng lớn, hấp dẫn không ít người qua đường vây quanh.
 
***
 
Mẹ Kiều nhìn Kiều Kiều đi ra khỏi phòng chân tay nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha lấy lại tinh thần hỏi: “Ngủ rồi sao?”
 
Buổi chiều Nông Tử Ngang ở ven đường bày ra bộ dạng muốn khóc ở trên đường. Hỏi cậu ở đâu cũng không trả lời, Kiều Kiều đành phải đưa thằng nhóc này về nhà, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Viễn Chu.
 
Mẹ Kiều còn có vài biện pháp với trẻ con, thuận lợi mà dỗ dành nhóc con này ngủ, “Khi nào Tiểu Lâm tới?”
 
“Buổi tối.” Kiều Kiều nói “Bảo chúng ta giúp đỡ chăm sóc thằng nhóc trước.”
 
Mẹ Kiều là một người tốt bụng, hơn nữa bà cực kỳ thích trẻ con, đương nhiên rất vui lòng. Bà vỗ mu bàn tay Kiều Kiều: “Thế mẹ luyện tập chăm sóc cháu trai trước.”
 
Kiều Kiều có chút bất đắc dĩ, mẹ cô đúng thật là, thúc giục kết hôn xong lại đến thúc giục sinh con, có chút mệt hay không cơ chứ.
 
Chờ tới khi Lâm Viễn Chu tới, Kiều Kiều đang nhàm chán mà nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm cảnh tẩu, mọi người đều còn nhớ rõ cảnh tẩu mới này, cực kỳ nhiệt tình mà tag cô, hỏi cảm nhận của cô khi vừa mới kết hôn.
 
Kiều Kiều cũng cực kỳ cẩn thận mà gõ bàn phím: [Cũng khá tốt, đội trưởng Lâm nhà tôi rất biết chăm sóc người khác.]
 
Cảnh tẩu A: [Ồ? Đội trưởng Lâm mà em nói với Đội trưởng Lâm mà chị biết là cùng một người sao?]
 
Cảnh tẩu B: [Cái này thì là do cô không hiểu rồi, đội trưởng Lâm đối xử với người nhà có thể giống với người khác hay sao?]
 
Cảnh tẩu A: [Nói như thế cũng rất có đạo lý.]
 
Cảnh tẩu C: [Nhất định tân hôn rất ngọt ngào nhỉ, đội trưởng Lâm được nghỉ tới vài ngày đó.] theo sau là một cái ám chỉ mười phần thâm sâu.
 
Kiều Kiều cực kỳ lúng túng.
 
Cảnh tẩu B: [Chị đang ám chỉ cái gì đấy?]
 
Phía dưới một đám người đi theo sau bảo trì đội hình, gửi tới biểu cảm cười trộm.
 
Kiều Kiều bị các cô ấy trêu chọc quả thực rất xấu hổ, trước kia lúc xem qua cô cũng thấy các cô ấy trò chuyện có chút đề tài táo bạo, Kiều Kiều cũng không dám tham gia. Hơn nữa cô cũng không có quyền lên tiếng.
 
Cô cực kỳ trịnh trọng mà trả lời: [Đội trưởng Lâm không…
 
Chữ còn chưa đánh xong, Mười đồng tiền liền chạy tới đụng phải cô một chút, Kiều Kiều cảm giác tay mình run lên. Sau đó thất Mười đồng tiền ngậm con thú bông nhỏ bên người Nông Tử Ngang đi, Kiều Kiều sợ Mười đồng tiền cắn hỏng nó, nếu Nông Tử Ngang tỉnh lại lại không vui, vội vàng đứng dậy đi lấy lại.
 
Chờ tới khi cô chiến đấu xong với Mười đồng tiền quay lại liền thấy một loạt dấu hỏi chấm cùng chấm than trong nhóm.
 
Kiều Kiều ngốc ra, vội vàng tìm tới tin nhắn chưa đọc ở phía trên, ngay lập tức nói không ra lời, cái từ hệ thống gợi ý quả thật hố chết người ta mà!
 
Chỉ thấy trên giao diện wechat có bốn chữ chói mắt [Đội trưởng Lâm không được.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận