Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

Lời này muốn người khác trả lời thế nào? Có tới mấy tầng ý tứ, thậm chí còn có mùi vị tán tỉnh ái muội. Nhưng Kiều Kiều cảm thấy lấy cái tính cách thẳng thắn kia của Lâm Viễn Chu thì  chắc hẳn lời nói này là ý trên mặt chữ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên cô lại hỏi: “Thế anh thích, ngủ như thế nào?”
 
Lâm Viễn Chu im lặng một lát: “Thật ra anh không có thói quen ngủ cùng người khác.”
 
“…” trong lòng Kiều Kiều im lặng cạn lời trong chốc lát, mỉm cười, “Thật trùng hợp. Em cũng thế.”
 
Lâm Viễn Chu cho là bọn họ đã đạt thành một cái nhận thức chung nào đó, nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào phòng ngủ chính nói: “Phòng này em ngủ, anh ngủ phòng sách. Đồ dùng trên giường đều là đồ mới.”
 
Lúc trước khi mua nhà cũng không suy nghĩ đến chuyện kết hôn vì thế khi mua cũng tùy tiện mà chọn một ngôi nhà theo cấu trúc độc thân, tự mình ở thì rất thoải mái. Hơn nữa anh cũng không thích có người lạ ở trong nhà, căn nhà nhỏ một chút cũng tiện cho mình quét dọn.
 
Lúc này nghĩ lại, thật ra có hơi khiến Kiều Kiều phải chịu thiệt.
 
Kiều Kiều đúng là có có chút tức giận, nói với anh tiếng “ngủ ngon” liền nhanh chóng trở về phòng.
 
Cô ngồi trên giường lau tóc, trong lòng tức giận, ngược lại không phải vì không xảy ra chuyện gì mà bực mình, mà là cái người này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cái người này quả thật không có mắt nhìn!
 
Cô nhìn bóng dáng mình trên mặt đất, trầm mặc một lúc lâu, không biết vì sao dần dần cũng nguôi giận. Lâm Viễn Chu không phải đều như thế này hay sao? Nếu anh thực sự bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, lời ngon tiếng ngọt thì ngược lại không còn là anh rồi.
 
Thật ra cái quan hệ bây giờ của bọn họ, nếu ngủ cùng nhau ngược lại không quá thoải mái.
 
Kiều Kiều nằm ở trên giường, mở điện thoại ra phát hiện trên wechat thực sự rất náo nhiệt.
 
Đây là cái group hôm nay cô mới vừa được chị Trương thêm bào, cô lướt lướt ngón tay lên xem lịch sử trò chuyện ở trong nhóm, bỗng nhiên bị một tin tức hấp dẫn sự chú ý.
 
…..
 
Ngày hôm sau, Lâm Viễn Chu chạy bộ về, thuận tiện mua bữa sáng về, Kiều Kiều vừa hay rời giường, hai người ở cửa đối mặt nhau.
 
“Chào.” Anh chủ động chào hỏi.
 
“Chào.”
 
Lâm Viễn Chu quan sát phản ứng của cô, có ý nói: “Hương vị đồ ăn sáng của quán này rất được, chút nữa em nếm thử một chút.”
 
Kiều Kiều đáp lại một câu “Được” sau đó liền đi rửa mặt.
 
Nhất thời Lâm Viễn Chu không thể nào  đoán được cô có tức giận hay không, tối hôm qua tận  đến lúc cô gái nhỏ đi về phòng đóng cửa lại anh mới bất giác mà nhớ tới lời nói kia của mình có thể sẽ khiến người ta hiểu lầm. Ít nhất là lời này không nên từ miệng anh mà ra.
 
Một người đàn ông như anh nói muốn chia phòng ngủ có vẻ sẽ khiến cô gái nhỏ suy nghĩ nhiều.
 
Lúc hai người cùng nhau dùng bữa sáng, Lâm Viễn Chu liền có ý muốn giải thích: “Thật ra anh có vấn đề về giấc ngủ nghiêm trọng.”
 
Kiều Kiều nhìn anh.
 
Thái độ Lâm Viễn Chu cự kỳ thành khẩn, “Anh sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của em chứ không có ý gì khác.”
 
Kiều Kiều gật đầu: “Cho nên bữa sáng này tính là bồi tội sao?”
 
Điểm này Lâm Viễn Chu cũng cực kỳ thẳng thắn thành khẩn: “Không phải, là anh thực sự không biết làm bữa sáng.”
 
Kiều Kiều không dấu vết mà cười một cái. Thật ra tối hôm qua cô đã nhìn thấy ở trong nhóm cảnh tẩu có người nói chồng mình có chứng mất ngủ nghiêm trọng thì đã nghĩ tới. Cô còn đặc biệt tìm các tin tức liên quan ở trên mạng… đã sớm không còn giận anh.
 
Chỉ là lại nghe Lâm Viễn Chu nói tiếp: “Anh sẽ nhanh chóng khắc phục.”
 
“Ừm?”

 
“Sớm khắc phục tật xấu này một chút để chung phòng với em.”
 
Kiều Kiều thực sự tức đến mức mà sặc luôn rồi! Người khởi xướng còn rất chu đáo mà đưa khăn giấy tới, tiếp tục nói: “Em yên tâm, sẽ không bắt em phải chờ lâu.”
 
Ai thèm chờ!!
 
Kiều Kiều ho đến đỏ bừng mặt, vô tình là cô còn không biết cách ăn nói, muốn mắng một câu cũng không nói ra được.
 
Lâm Viễn Chu đưa cho cô ly nước ấm, đôi mắt cực kỳ cô tội thiện lương: “Ăn từ từ thôi, thời gian còn sớm.”
 
Kiều Kiều: “…” người này nhất định là cố ý.
 
***
 
Tuy rằng Lâm Viễn Chu có ba ngày nghỉ phép, nhưng bởi vì công việc có tính chất đặc thù, yêu cầu phải tùy thời đợi lệnh cho nên bọn họ rất khó có thể đi hưởng tuần trăng mật. Cuối cùng hai người suy nghĩ một biện pháp tốt nhất là đi chơi một chuyến ở gần đây.
 
Cuối cùng Kiều Kiều chọn núi Yểu.
 
“Lần trước gặp nguy hiểm ở đó, còn dám đi sao?” Lâm Viễn Chu đối với chuyện này thực sự không thể hiểu nổi.
 
Kiều Kiều tự nhiên mà nói: “Bởi vì bây giờ có anh rồi mà.”
 
Lú đó Lâm Viễn Chu đang lái xe, lực chú ý đều đang đặt ở tình hình giao thông, nghe xong câu này trong lòng chỉ nghĩ nói thế cũng không sai, gặp được nguy hiểm gì thì anh cũng sẽ bảo vệ cô.
 
Chỗ hai người ở chính là homestay Kiều Kiều ở trước kia ở, sau khi cất hành lý xong xuôi, liền đi vào trong núi tản bộ.
 
Kiều Kiều đi qua ngôi miếu trong truyền thuyết kia, Lâm Viễn Chu cũng chưa từng đi tới đây bao giờ nên hai người đi vào một lần. Nhưng bậc thang thật dài kia vẫn như cũ làm người ta  mệt tâm, Lâm Viễn Chu thấy cô không muốn đi lên, chủ động vươn tay, “Anh kéo em.”
 
Kiều Kiều lắc đầu.
 
Lâm Viễn Chu hơi nhướng mày, lại nghe cô nói: “Anh cõng em?”
 
“Chỗ này?” Lâm Viễn Chu bật cười, nhưng lúc này xung quanh không có người nên anh không nói hai lời mà khom lưng nói: “Lên đây.”
 
Kiều Kiều nhìn sống lưng rắn chắc của anh, chậm rãi mà nằm sấp xuống, nhiệt độ cơ thể của hai người cách lớp vải dệt mà quấn quýt bên nhau.
 
Cô duỗi tay vòng lấy cổ anh, gương mặt cách vành tai anh rất gần.
 
“Nặng không?” nhỏ giọng hỏi anh.
 
“Em sao?” Lâm Viễn Chu bộ dạng không sao cả đáp: “Không nặng, anh còn từng cõng người đàn ông nặng 100 cân.”
 
Kiều Kiều: “…”
 
Cân nặng của cô đối với anh mà nói quả thật không hề có gánh nặng, nhẹ nhàng cõng cô đi lên hết bậc thang. Lúc Kiều Kiều từ trên người anh đi xuống, thấy anh đang nhìn phong cảnh trước mắt mà thất thần, hoài nghi hỏi: “Làm sao thế?”
 
“Cảm thấy rất thả lỏng.”
 
Bên tai có tiếng chim hót thánh thót, cây cổ thụ cao lớn đan xen bện ra một tấm lá chắn thiên nhiên, ánh sáng nhỏ vụn loang lổ mà chiếu lên khuôn mặt hai người. Lâm Viễn Chu phát ra một câu nói từ nội tâm: “Thật ra anh đã rất lâu không nghiêm túc mà ngắm phong cảnh như vậy.”
 
Kiều Kiều nhìn bộ dạng kia của anh, cảm thấy có chút chua xót: “Thế hôm nay anh muốn đi đâu em đều đi cùng anh.”
 
Bọn họ im lặng dưới tán cây, cơ hội có thể hưởng thụ như thế này đều rất ít.
 
Lâm Viễn Chu cười nhạt: “Vẫn để em làm hướng dẫn viên du lịch đi, để anh làm thì có lẽ chuyến này sẽ rất nhàm chán.”
 
Thật ra khi đi tới đây cũng không hề có sắp xếp hành trình gì, cảnh vật cũng chỉ một hai chỗ như vậy, nhưng hơn ở chỗ có thể khiến cả tâm lẫn thân có thể thả lòng.
 
Kiều Kiều nắm tay anh: “Chúng ta đi vào xem một chút?”
 

***
 
Một ngày liền cứ dừng dừng đi đi mà trôi qua một ngày rất nhẹ nhàng. Buổi tối, ông chủ homestay có nhắc nhở bọn họ có thể đi ngâm suối nước nóng.
 
“Muốn đi không?” Lâm Viễn Chu hỏi cô.
 
Kiều Kiều gật đầu, lần trước đi không thành nên lần này muốn đi thử xem.
 
Chỉ là…
 
Vì sao lại cùng anh ngâm nước nóng.
 
Tuy rằng bây giờ trên người đều có quần áo homestay cung cấp che đi, chỉ là không khí lại cực kỳ mờ ám. Nhiệt độ không khí mờ mịt, đường cong thân thể như ẩn như hiện.
 
Kiều Kiều tự nhủ bản thân phải thản nhiên một chút, Lâm Viễn Chu cũng quân tử như thế, bản thân mình thật sự là… Quá sắc dục che mắt!!
 
Cô dời đi lực chú ý, chủ động muốn đổi đề tài: “Vì sao mười đồng tiền lại gọi là mười đồng tiền?”
 
“Lúc mà anh nhặt được nó.” Lâm Viễn Chu chìm vào hồi ức: “Đang định đi tới cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, sau đó…”
 
Kiều Kiều nghe cực kỳ nghiêm túc.
 
Anh tiếp tục nói, “Sau đó anh phát hiện mình không có tiền lẻ, vừa hay thiếu mười đồng.”
 
Kiều Kiều: “…”
 
Mười đồng tiền có biết tên của mình được lấy tùy ý như thế hay không?
 
Lâm Viễn Chu vẫn nhớ rõ ngày đó như y, một con chó nhỏ nằm trong một chiếc hộp giấy rách nát, con nhóc kia lộ ra đôi mắt đen láy, sợ hãi mà trộm nhìn thế giới này. Rất nhiều người vội vàng đi ngang qua đều không phát hiện ra nó, có lẽ cũng đã định sẵn anh vừa hay đi qua, đứng trước mặt nó.
 
Nghe được một tiếng nức nở cực nhỏ.
 
Sau đó liền nhặt nó về nhà.
 
Dường như cái suy nghĩ kia chỉ sinh ra trong một nháy mắt.
 
Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Kiều, bỗng nhiên nghĩ, đời này của anh có hai chuyện không theo lẽ thường. Một là nhận nuôi Mười đồng tiền, thứ hai là kết hôn với Kiều Kiều.
 
Hai chuyện này rõ ràng không hề có liên hệ với nhau.
 
Kiều Kiều cách lớp sương mù mờ mịt nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình đánh giá, có chút kỳ lạ mà hỏi: “Sao thế?”
 
“Không có gì.” Lâm Viễn Chu hơi dừng lại một chút: “Em có muốn đến bên cạnh chỗ anh không?”
 
“…”
 
Có vài lần kinh nghiệm trước kia nên Kiều Kiều cảm thấy chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Cô cực kỳ bình tĩnh mà đi tới bên cạnh anh cùng anh song song nhau dựa vào thành bể.
 
Ánh mắt Lâm Viễn Chu dừng ở lớp hơi nước phía trước, qua vài giây mới chậm rãi dời tới khuôn mặt cô.
 
Hô hấp Kiều Kiều giây phút đó liền khựng lại.
 
Anh duỗi tay lần nữa tới gạt sợi tóc dính trên cần cổ của cô lên.
 
Kiều Kiều biết bản thân không nên nghĩ nhiều, chỉ là giây tiếp theo…
 
Bỗng nhiên anh nói: “Chúng ta, có nên hôn một cái?”
 

***
 
Buổi tối, lúc Kiều Kiều nằm trên giường của homestay cũng rất lâu không thể ngủ được, cô cảm thấy cái tên Lâm Viễn Chu này thực sự là muốn mạng người ta mà.
 
Bàn tay có vết chai mỏng từng cầm qua súng của anh còn có hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá… dường như một màn vừa mới phát sinh ra kia từng giây từng phút xâm chiếm tâm trí cô mãi không rời đi.
 
Cô cảm giác sau cổ mình lúc này vẫn còn lưu lại độ ấm của lòng bàn tay như cũ, hóa ra môi lưỡi của đàn ông và phụ nữ lại có thể triền miên như thế. Khi thân thể dán sát lên nhau sẽ sinh ra hơi nóng và sự mẫn cảm như thế sao?
 
Nghĩ thế, Kiều Kiều vùi mặt vào gối đầu.
 
Thật ra đây cũng không phải nụ hôn đầu tiên của bọn họ, nói đến cũng hoang đường, nụ hôn đầu tiên của bọn họ diễn ra thật sự không đâu vào đâu.
 
Sau khi phát sinh huyện thân mật đó, hai người cùng đi dạo trung tâm thương mại, lúc đó Lâm Viễn Chu muốn mua cho sư phụ anh Điềm Hải Minh một món quà sinh nhật, cho nên mới cùng Kiều Kiều đi chọn.
 
Thật ra Kiều Kiều cũng không quá hiểu biết, một cảnh sát hình sự lâu năm như Điền Hải Minh sẽ thích cái món quà thế nào, nhưng cô cũng không ngốc, không thực sự cho là Lâm Viễn Chu cần đến ý kiến cố vấn của cô.
 
Nói trắng ra chỉ là tạo một lý do cho nam nữ gặp mặt mà thôi.
 
Cho nên sau khi mua xong đồ, bọn họ đương nhiên đến tầng cao nhất của tòa nhà mà uống nước.
 
Cuối tuần trung tâm thương mại đông kín toàn người, thang máy cũng không thấy bộ dạng. Kiều Kiều và Lâm Viễn Chu vừa mới đi vào thang máy lập tức bị dồn vào trong một góc.
 
Lúc đó đang giữa tháng tư, nhưng nhiệt độ của Thanh Châu cũng đã bắt đầu tăng lên, ngày đó Kiều Kiều mặc một chiếc váy áo liền, dây chuyền tinh tế lấp lánh nằm trên xương quai xanh cực kỳ xinh đẹp.
 
Người có chút nhiều, sau lưng cô kề sát tường thang máy, đôi tay  giao nhau đặt trước người theo bản năng làm tư thế phòng ngự, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không đúng, đứng ở phía bên phải cô là một người đàn ông đang liên tục mà trộm nhìn về phía ngực cô.
 
Kiều Kiều chán ghét mà di chuyển thân thể, nhưng có thể thực sự nhúc nhích được sao, chỉ di chuyển một chút những ánh mắt oán hận của người xung quanh liền chiếu tới.
 
Đang sầu não bỗng nhiên có một cánh tay to lớn duỗi tới, khó khăn lắm với che chắn giữa cô và người đàn ông kia. Nháy mắt ánh mắt của người đàn ông kia ngay lập tức bị che đi.
 
Tâm mắt Kiều Kiều như một động tác chậm chạp, từng chút từng chút mà từ lòng bàn tay một đường hướng về phía trước, sau đó nhìn đến bộ dạng ánh mắt lé tránh của Lâm Viễn Chu.
 
Anh trước sau vẫn nhìn thẳng về phía trước, là một người vừa khắc chế vừa lễ độ.
 
Dưới góc nhìn của Kiều Kiều chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh, và cổ áo sơ mi trắng tinh.
 
Cô nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn.”
 
Trong thang máy vẫn đang có âm thanh người đang nói chuyện, anh không nghe thấy cô nói gì nên cúi đầu qua nghe cô nói.
 
Đúng thời điểm này thì thang máy lên đến tầng cao nhất, mọi người nối đuôi nhau mà đi ra, có người đụng phải lưng Lâm Viễn Chu một chút.
 
Sau đó, một chuyện buồn cười cực kỳ cẩu huyết chỉ xảy ra ở trong phim điện ảnh đã xảy ra.
 
Thân thể anh hơi nghiêng tới, đồng thời môi đụng phải cô.
 

 
Nhưng đó chỉ là sự đụng chạm ngắn ngủi trong chớp mắt, hai người trừ sự kinh ngạc ra thì còn rất nhiều sự xấu hổ.
 
Không giống như vừa rồi hoàn toàn thâm nhập như vậy.
 
Bỗng nhiên Kiều Kiều cảm thấy cái con người Lâm Viễn Chu này thật xấu… Môi cô đến bây giờ vẫn cảm thấy hơi đau.
 
Bọn họ vẫn chia phòng ngủ như trước, đặt hai phòng. Mà ở bên phòng Lâm Viễn Chu lúc này, trên đầu giường đèn vàng vẫn sáng, đang nhìn chiếc dây buộc tóc trong tay— là của Kiều Kiều vừa rồi làm rơi ở suối nước nóng.
 
Một con thỏ trắng nhỏ rất đáng yêu.
 
Cuối cùng anh cũng có thể tìm được điểm chung giữa Kiều Kiều và Mười đồng tiền đó chính là nhu thuận, mềm mại lại mang theo chút phản nghịch.
 
Trên môi không tự chủ mà lộ ra ý cười, anh đứng dậy uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, sau đó tắt đèn đi ngủ.
 
***
 
Sau khi trở về nội thành, cuộc sống sinh hoạt lại lần nữa đi vào quỹ đạo, lần nghỉ ngơi ngắn ngủi khiến Lâm Viễn Chu nhiệt tình thêm mười phần.
 
Công việc của anh lại tiến vào thời kỳ bận rộn, khiến cho anh hưng phấn hơn chính là chuyện đã điều tra nhiều năm cuối cùng cũng có chút manh mối.
 
Khi Diệp Tầm Chi thông báo cho anh có án mạng bảo anh tiếp nhận, phản ứng đầu tiên của anh chính là chuyện này có quan hệ với vụ án mạng năm đó. Quả nhiên liền điều tra được tài liệu có liên quan, hung thủ có thủ pháp gây án giống với thủ pháp gây án giống với  năm đó giết hại mẹ anh như đúc.
 

Mỗi một bức ảnh chụp đều kích thích tinh thần của anh cùng với hình ảnh sợ hãi nhất trong ký ức  đều trùng khớp.
 
“Cách nhiều năm như thế mà lại tái phạm, mấy năm nay hung thủ nhất định đã có chuyện xảy ra.”
 
Lâm Viễn Chu gật đầu: “Cháu biết.”
 
Danh sách tù nhân xuất ngục cùng người bệnh bị chấn thương nặng ra viện, mỗi một loại khả năng, mỗi một phân đoạn anh đều sẽ cẩn thận mà điều tra.
 
Diệp Tầm Chi vỗ vỗ lên vai anh, chuyện chấp nhất nhiều năm như thế  cuối cùng có tin tức, chỉ có anh ta biết tâm trạng của Lâm Viễn Chu có bao nhiêu phúc tạp.
 
“Đúng rồi.” Diệp tầm Chi nói sang chuyện ngoài lề, thuận tiện giảm bớt không khí: “Kết hôn cảm giác thế nào?”
 
Lâm Viễn Chu thu tư liệu lại: “Cậu thử kết hôn xem liền biết thôi mà.”
 
Diệp Tầm Chi cười nhạo: “Xem ra không tồi nhỉ. Gan đều lớn rồi, dám công khai mà trêu chọc cậu mình.”
 
Lâm Viễn Chu nhớ tới chuyến đi ngắn ngủi một ngày một lên ở núi Yểu, đưa ra kết luận: “Đúng là không tồi.”
 
“Trưởng thành rồi.” Diệp Tầm Chi rõ ràng lớn hơn so với anh không bao nhiêu, nhưng lại bởi vì có liên quan đến bối phận nên luôn có một miệng đầy lời lẽ của bề trên, “Án mạng quan trọng nhưng cũng đừng chỉ lo công việc. Đang thời kỳ tân hôn đúng không, không nên để cô gái nhà người ta cô đơn một mình.”
 
Thật ra anh ấy còn định nói người nào đó vẫn nên tự mình nhìn về phía trước xem.
 
Lâm Viễn Chu gật đầu đáp lại, cho dù anh không khéo léo đưa đẩy thì mấy đạo lý này anh vẫn hiểu.
 
***
 
Buổi tối ông nội gọi vợ chồng son trở về ăn cơm, nếu là trước kia, Lâm Viễn Chu đương nhiên nếu từ chối được thì sẽ từ chối nhưng lần này lo lắng Kiều Kiều bị kẹp ở giữa khó khăn nên vẫn đồng ý.
 
Ông nội Lâm cực kỳ hài lòng với việc này, thở dài: “Kết hôn xong cuối cùng cũng hiểu chuyện một chút rồi.”
 
Lâm Viễn Chu cực kỳ không biết nói gì, ở cùng ông ấy trước kia hình như cũng đã là lúc còn là một đứa trẻ ba tuổi.
 
Ông nội Lâm với Kiều Kiều đương nhiên mười phần vừa ý, càng nhìn càng thích, lúc về tới nhà cũ, tự mình chống gậy mà đưa cô đi tham quan: “Tên tiểu tử thối kia lớn lên ở đây. Con xem trên đây tất cả đều là do nó đá bóng mà nhận được.”
 
Lâm Viễn Chu đứng một bên xem, nói: “Sắp tới liền tìm người trang hoàng lại một chút.”
 
Ông nội Lâm trừng anh, “Đây đều là hồi ức, tháo xuống làm gì.”
 
“…” Lâm Viễn Chu khó có được mà bị sặc, biểu cảm có vài giây trống rỗng. Nhưng trì độn thì cũng biết đây là tình yêu mà ông nội đối với mình, tự nhiên mà âm lượng cũng nhỏ dần: “Không phải do sợ ảnh hưởng đến mỹ quan sao?”
 
Ông nội Lâm không để ý tới anh, lại mỉm cười dẫn Kiều Kiều lên tầng, chỉ vào trong một gian phòng mà nói: “À, đây là phòng của nó lúc còn nhỏ, rất đơn điệu.”
 
“Thơ ấu của người khác đều là đồ chơi truyện tranh một đống lớn, nhóc con nhà ông lại không cảm thấy hứng thú.” Sau đó bổ sung: “Trừ đá bóng thì không có sở thích nào cả.”
 
Kiều Kiều phát hiện trên tường dán rất nhiều poster cầu thủ đá bóng nổi tiếng, nhưng thời gian cũng đã rất xa xăm, đã ố vàng, cô đoán có lẽ lúc Lâm Viễn Chu còn nhỏ mơ ước trở thành một cầu thủ bóng đá.
 
Chỉ là sau này lại ngoài ý muốn khiến cho ước mơ của anh thay đổi….
 
Cô cũng không lộ ra bộ dạng tiếc nuối mà cự kỳ bội phục nói: “Thế thì cũng thật chung thủy, chỉ có một sở thích duy nhất, không dễ dàng gì.”
 
Ông nói với câu nói này của cô cực kỳ vui vẻ, thậm chí trong mắt còn có thêm vài phần khen ngợi.
 
Quả nhiên Kiều Kiều là một đứa trẻ ấm áp.
 
Ông kéo cô xuống lầu: “Tới đây, ông lại cho con xem ảnh chụp khi nó còn bé.”
 
Lâm Viễn Chu cực kỳ bất đắc dĩ: “Ông nội…”
 
“Ông nói cho con biết, còn có cả ảnh chụp hai anh em nhà chúng mặc quần rách, ha ha ha.”
 
Kiều Kiều: “…”
 
Lâm Viễn Chu: ?!”
 
Lâm Dật Sanh nghe thế vội vàng lao từ phòng mình ra: “Ông nội!”
 
Vì sao còn muốn liên lụy tới cá trong ao, nếu để chị dâu xem thì anh trai cậu còn không đánh chết cậu hay sao.
 
Cuối cùng đương nhiên là xem không thành, ảnh chụp bị Lâm Dật Sanh thề sống chết chống cự đoạt mất. Nhưng nhà cũ cũng đã lâu lắm không náo nhiệt như thế này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận