Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

 
Tháng 5 ở Thanh Châu cuối cùng cũng nghênh đón trận mưa đầu hạ, hạt mưa lớn từng giọt từng giọt lộp độp mà đáp xuống mái cửa sổ, tiếng vừa to vừa mạnh. Người đàn ông đối diện sau khi uống một ngụm trà cuối cùng, buông cốc xuống, thân sĩ lịch sự mà hỏi thăm: “Có cần tôi đưa cô về không?”
 
Kiều Kiều thu hồi bàn tay đặt trên bàn, lắc đầu nói: “Không cần phiền phức như thế đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông cũng không kiên trì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau mới gật đầu: “Thế tôi đi trước.”
 
Theo bản năng anh định nói câu “Hẹn gặp lại” nhưng nhanh chóng đoán được tình cảnh này cũng không quá phù hợp, vì thế hơi gật đầu một cái, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy rời đi.
 
Thẳng đến tận khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Kiều Kiều mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Một hơi này đã nhịn một lúc rồi, khiến lòng bàn tay cô cũng đã ẩm ướt.
 
Chia tay là một kỹ thuật sống còn, càng miễn bàn là đối với cô, một người chỉ độc thân từ trong bụng mẹ, hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên học cách từ chối người khác. Vừa rồi nói ra mấy chữ “Chúng ta không quá phù hợp” kia quả thật hao tốn hết nhiều thể lực như thế.
 
Kiều Kiều và đối phương là thông qua phương thức xem mắt mà quen biết, bạn của mẹ cô giới thiệu, trước đó cô cũng đã gặp qua không ít đối tượng xem mắt khác nhau nên đương nhiên cũng có các loại trải nghiệm kỳ lạ.
 
Cái người vừa rồi, nói thật thì, bất kể phần cứng hay phần mềm đều là người tốt nhất trong đám đàn ông này.
 
Không, dùng cách nói của bạn thân Chu Tiểu Á thì hẳn là xem như cấp bậc nam thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đáng tiếc, công việc của đối phương khiến cô không quá vừa ý.
 
Anh là cảnh sát hình sự.
 
Kiều Kiều đối với bất kể ngành nghề gì đều không hề có chút thành kiến, cho nên cũng rất nghiêm túc mà qua lại với đối phương. Nhưng hai người mới chỉ hẹn hò có vài lần mà đều bởi vì nguyên nhân công việc phải nhanh chóng kết thúc, đề tài nói chuyện cũng cực kỳ ít ỏi.
 
Hơn nữa bản thân Kiều Kiều cũng có vấn đề, thật sự là đối mặt hai giờ thì chỉ bằng tiết tấu trong mười phút.
 
Kiều Kiều cũng đã tới tuổi thích hợp kết hôn, tư tưởng truyền thống, chỉ nghĩ muốn một tình cảm yên ổn. Vì thế sau khi cẩn thận suy xét, cuối cùng đưa ra lời chia tay với đối phương, tuy rằng cũng không cảm thấy hai người đã xem như đang trong quá trình “yêu đương”.
 
…. Chắc là vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu nhỉ?
 
Không biết nghĩ tới cái gì, hai bên má trắng nõn của cô nổi lên một chút màu hồng khả nghi, nhưng không kịp nghĩ sâu xa, điện thoại đặt ở một bên có tin nhắn wechat gửi tới.

 
***
 
Đồng chí Chu Tiểu Á phát huy đầy đủ tinh thần nhiều chuyện, giữa mỗi câu chữ đều lộ ra ý tứ muốn dò hỏi: [Thật vất vả mới gặp được một người đúng giờ như thế, thật sự cứ thế mà buông tha?]
 
Lời này nghe ra thế nào lại có chút kỳ quái?
 
[Chú ý cách dùng từ của cậu.] Kiều Kiều hồi phục tinh thần, thu dọn đồ đạc định rời khỏi quán cà phê, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, gõ chữ gửi qua một câu, [Nói giống như là tớ rất đói khát vậy.]
 
[Ồ, vì sao lại phải dùng từ giống như?]
 
“….” Đây là chị em plastic trong truyền thuyết nhỉ?
 
Kiều Kiều không hề để ý tới cô ấy, đi tới chỗ phục vụ chuẩn bị thanh toán. Phục vụ lại nói: “Vị tiên sinh vừa rồi đã trả rồi ạ.”
 
Được rồi, tuy rằng số lần hai người gặp mặt có chút ít ỏi nhưng ở phương diện này từ trước tới nay anh luôn rất kiên trì, cũng không có ý định để phụ nữ chi tiền.
 
Cho dù đây là lần cuối cùng gặp mặt.
 
Kiều Kiều thở dài, mới vừa định cất điện thoại thì trên wechat, Chu Tiểu Á đã gửi tin nhắn thứ hai qua: [Nói thật, tớ còn tưởng lần này cuối cùng cậu cũng gặp được “phu quân” rồi, dù sao cậu mắc chướng ngại giao tiếp nhiều năm như thế, chỉ có duy nhất một người này có kiên nhẫn cẩn thận mà yêu đương. Có điều thôi vậy, chúng ta lên tinh thần, không ngừng cố gắng!]
 
Kiều Kiều đối với mấy chữ cuối cùng kia ấn đường khẽ giật giật, thật sự không nghĩ tới… không ngừng cố gắng được sao?
 
Mấy tháng qua, thật ra cô có cảm thấy hơi phiền về chuyện xem mắt này.
 
Giống như Chu Tiểu Á nói, cô có chướng ngại giao tiếp mức độ nhẹ, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng tới xã giao nhưng nhìn thấy người lạ thì giao tiếp sẽ trở nên vụng về, phản ứng chậm nửa nhịp, mà những người đàn ông cô đã từng xem mắt đó, nhìn thấy bộ dạng này của cô, có khả năng rất thấp nói chuyện với cô sau đó, chỉ lo phát biểu quan điểm của bản thân.
 
Sau khi kết hôn cô phải làm thế nào, đối xử với bố mẹ chồng nên làm thế nào….  Cố tình là đa số đều vừa vô lý lại không công bằng.
 
Đã rất nhiều lần cô muốn xốc cái lên mà bàn chạy lấy người.
 
Cho đến khi gặp được người đàn ông vừa rồi kia.
 
Thật ra, đúng là có chút nuối tiếc nhỉ?
 
Kiều Kiều cẩn thận tìm từ: [Tạm thời tớ không suy xét đến chuyện xem mắt, độc thân khá tốt.]

 
Bên kia, Chu Tiểu Á yên tĩnh một lát, trực tiếp gửi tới giọng nói: [Cậu không phải bị đả kích, mất đi tin tưởng đối với tình yêu chứ?]
 
[Sao có thể, cậu biết tớ đi xem mắt chỉ vì muốn an ủi mẹ tớ mà.] Kiều Kiều cũng không hoàn toàn tin tưởng xem mắt là có thể tìm được chân ái, mỗi ngày cô chỉ ngâm mình trên mạng, nhìn qua nhiều mấy chuyện tình tra nam oán nữ, cho nên cũng xem như đã sớm phai nhạt đối với tình yêu.
 
Không nhắc tới chuyện xem mắt đưa hai người hoàn toàn xa lạ ghép vào với nhau, theo phương thức kết nhóm sinh hoạt cho dù là những cặp đôi yêu đương chục năm hay vợ chồng cũng chưa chắc đã nhìn thấy bộ dạng chân chính của tình yêu.
 
Đại khái Chu Tiểu Á cũng cảm thấy cái chuyện xem mắt này không đáng tin cậy, vì thế không tiếp tục nhắc đến chuyện này, chỉ nhắc nhở nói: [Đừng quên thứ hai phải giao bản thảo đấy, Lão Đào hình như bị mãn kinh càng trở nên nghiêm trọng rồi thì phải, gần đây thấy ai cũng đều không thấy vừa mắt.]
 
Nói đến bản thảo, Kiều Kiều lại đau đầu một trận nữa.
 
Cô trừ cái danh cô giáo mỹ thuật tiểu học ở bên ngoài, trên mạng cũng xem như là một tác giả truyện tranh có chút danh tiếng.
 
Lão Đào chính là tổng giám của nhà xuất bản mà cô hợp tác, đối với những bản phác thảo gần đây của cô có ý kiến rất lớn, mỗi lần đều phải trả bản thảo lại, đều là một lý do thoái thác: “Nhàm chán! Tâm tình thiếu nữ ấy, thiếu nữ, yêu đương thế nào cô không hiểu sao?”
 
Thật đúng là có lỗi, cô đúng thật không biết yêu đương như thế nào đấy.
 
Chu Tiểu Á nhanh chóng lại nhắc nhở cô một sự thật tàn khốc khác: [Đương nhiên rồi, trước khi bị Lão Đào dỗi chết, cậu có lẽ sẽ bị thái hậu nhà cậu bóp chết trước đó.]
 
Kiều Kiều: “…”
 
**
 
Mẹ Kiều Kiều đúng thật ra là kiểu mẹ bình thường nhất ở Trung Quốc, lúc cô còn đang là học sinh trước sau ở bên cạnh cô ân cần dạy bảo, muốn cô phải nghiêm túc học tập, không được yêu sớm, vì thế Kiều Kiều làm một đứa trẻ ngoan hơn hai mươi năm, hơn nữa từ từ trầm mê với việc học không thể tự kiềm chế….
 
Nhưng lúc này những đứa trẻ cùng tuổi xung quanh đã sớm bắt đầu bàn tới chuyện cưới hỏi, ngay cả em họ nhỏ hơn cô vài tuổi cũng đã truyền tới bom đỏ.
 
Vì thế mẹ Kiều bắt đầu không bình tĩnh.
 
Lúc ngẫu nhiên phát hiện ra con gái nhà mình không có cách nào có thể giao lưu một cách bình thường với người lạ, cái loại mất bình tĩnh lại càng bị đẩy lên đến cực hạn.
 
Dưới tình huống như thế, Kiều Kiều bắt đầu sự nghiệp xem mắt của mình.
 
Cô cũng không phải sợ mẹ Kiều lải nhải, ngược lại cô sợ nhìn thấy cái sự lo lắng trong mắt mẹ cô, ở cái tuổi này, cô cũng không hy vọng mẹ cô lại phải nhọc lòng vì mình.

 
Cô là đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ Kiểu đã vì cô mà trả giá quá nhiều.
 
Cho nên cái chuyện xem mắt này, cũng liền mặc kệ vậy.
 
Lúc trước vài lần xem mắt thất bại, mẹ Kiều cũng chưa từng thể hiện ra điều gì, nhưng người trước mắt này, đối với cô mà nói đúng thật là có chút hơi khác biệt.
 
…….
 
Kiều Kiều tự xây dựng không ít tâm lý cho mình, thậm chí biểu cảm khi đẩy cửa đi vào có chút bi tráng.
 
Mà tới khi cô nói hết mọi chuyện rõ ràng với mẹ, phản ứng của mẹ Kiều cực kỳ bình tĩnh: “Thật ra khi biết công việc của Tiểu Lâm mẹ cũng có chút do dự, rất bận, lại cực kỳ nguy hiểm, còn có thể gặp phải tội phạm đến trả thù gì đó…. Nhưng cậu ấy thật sự rất tốt, cho nên mẹ cũng rất mâu thuẫn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn giao quyền quyết định cho con.”
 
Kiều Kiều trố mắt mà nhìn mẹ mình.
 
Sao cô thế nào lại cảm thấy mẹ cô đối với công việc của Lâm Viễn Chu còn có ý kiến lớn hơn so với cô thế này.
 
Không sai, người đàn ông kia tên là Lâm Viễn Chu, đến tên đều rất mờ ảo không phải sao? Đã Viễn rồi còn Chu, cứ cảm thấy thực sự rất hư ảo, xa xôi. Trên thực tế cô cũng cảm thấy, cảm giác xa cách của người nọ thực sự quá lớn, khó có thể thân cận.
 
“Thật ra ta đối với chuyện xem mắt này mẹ cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là muốn cho con có sự dung nhập với mọi người nhiều hơn một chút. Con xem, bây giờ không phải so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều hay sao?”
 
Vẻ mặt Kiều Kiều mơ màng, mẹ Kiều nói: “Còn học được cả việc đá người ta.”
 
“!?” đâu ra mà đá như thế, chỉ là nói rõ ràng mọi chuyện thôi mà!
 
Nhưng mặc kệ nói thế nào thì Mẹ Kiều cũng không bởi thế mà tức giận, ngược lại có chút áy náy, lúc đi vào phòng bếp còn nói thầm: “Lấy cái điều kiện kia của Tiểu Lâm, chỉ sợ đây vẫn lần đầu tiên bị người ta đá, nhưng mong là không bị ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, nhỡ đâu có nhiệm vụ gì nguy hiểm.”
 
Kiều Kiều cảm thấy mẹ cô nhận thức lệch lạc nghiêm trọng đối với cái từ “đá” này, đứng ở cửa nhắc nhở: “Bọn con nói chuyện rất tốt, mẹ đừng có đoán mò.”
 
“À.” Mẹ Kiều cầm cọng rau cần, quay đầu lại, bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra là chia tay hòa bình à, thế thì còn tốt hơn một chút.”
 
“…” tài ăn nói của Kiều Kiều trước mặt mẹ mình từ trước tới nay cũng chưa từng chiếm được thế thượng phong, dứt khoát ngậm miệng kết thúc cái đề tài này.
 
Kiều Kiều trở lại phòng định tiếp tục vẽ tranh, tuy rằng mẹ cô không bóp chết cô nhưng không chứng tỏ thứ hai Lão Đào sẽ bỏ qua chô cô.
 
Nhưng mà, một tiếng sau đó.
 
Kiều Kiều nhìn chỗ trống trên màn hình khóc không ra nước mắt, từ khi bị Lão Đào dạy dỗ “khuyết thiếu tâm tư thiếu nữ”, sau đó, cái nhãn này liền quanh quẩn trong đầu cô không vứt đi được, mỗi một nét bút tiếp theo, trong đầu đều sẽ lặp lại suy nghĩ muốn tránh vấn đề này, nhưng càng để ý thì càng không có cách nào tránh được.
 
Sau đó, cô liền không vẽ ra được cái gì.
 
Kiều Kiều cảm thấy mình toi rồi, thứ hai nhất định sẽ chết không chỗ chôn!

 
Cô lần mò mở wechat ra, định nghiên cứu vòng bạn bè của Lão Đào gần đây. Căn cứ theo phong cách vòng bạn bè của bà ấy, lại phân tích khả năng bản thảo của mình bị xé rách.
 
Vòng sinh hoạt của Kiều Kiều không lớn lắm, trong nhật ký tổng cộng cũng không có vài người, lướt xuống một lần liền lướt qua cái tên nào đó. Xem đến chữ T, cho nên không có gì bất ngờ khi Kiều Kiều lướt qua cái tên Lâm Viễn Chu.
 
Tên wechat của anh rất đơn giản, chính là hai chữ Viễn Chu, chân dung càng đơn giản hơn, trực tiếp không có cái gì, để trống.
 
Ngón tay Kiều Kiều khẽ vuốt nhẹ trên giao diện wechat, click mở dấu ba chấm nhỏ ở góc bên phải màn hình, hai chữ xóa bỏ màu đỏ cực kỳ to có thể thấy rõ ràng.
 
***
 
Chuyện xem mắt này nhanh chóng lại bị cô ném ra sau đầu, mẹ Kiều không biết vì sao cũng không buộc cô gặp mặt với người khác, cuộc sống của Kiều Kiều cuối cùng cũng an tĩnh lại một thời gian.
 
Trừ việc vẽ tranh vẫn không thuận lợi như cũ, vẫn như cũ bị Lão Đào đả kích lòng tự tin bên ngoài thì cuộc sống vẫn tốt đẹp như thế.
 
Chỉ là, không nghĩ tới nửa tháng sau, Kiều Kiều thế mà gặp lại Lâm Viễn Chu.
 
Hôm đó là thứ 4, sau khi tan tầm về Kiều Kiều thấy ở dưới mái hiên cửa chính tòa nhà bên cạnh có một đám người, còn có mấy chiếc xe cảnh sát dừng tại đó.
 
“Thật là đáng sợ, hai vợ chồng cãi nhau  mà đến mức như vậy sao?”
 
“Bây giờ mọi người đều có áp lực rất lớn, một chút việc nhỏ cũng có thể nổi giận, chỉ là đáng thương cho con cái.”
 
Kiều Kiều chỉ nghe thấy vài câu như thế, quần chúng vây xem rất nhiều, ríu rít tranh nhau phát biểu ý kiến, nhìn dáng vẻ này có vẻ là đã xảy ra cái vụ án gì rồi.
 
Kiều Kiều không thích hóng chuyện, cũng sợ hãi khi tìm hiểu mấy chuyện thế này, mỗi ngày đều trải qua như thế, càng biết nhiều thì lại càng cảm thấy sợ hãi.
 
Cô nhanh chóng muốn chuồn đi, nhưng ánh mắt xuyên quan đám người, rất nhanh liền thấy được mẹ già nhà mình đang nghiêm túc mà nói cái gì đó với một vị đồng chí cảnh sát.
 
Mà cái người đàn ông mặc đồng phục chính trực khí thế kia, không phải là Lâm Viễn Chu hay sao.
 
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Kiều nhìn thấy Lâm Viễn Chu mặc đồng phục cảnh sát, nhịp tim không khỏi cảm thấy có chút rối loạn. Khuôn mặt Lâm Viễn Chu là tiêu chuẩn người đàn ông phương Bắc, vóc người cao chân dài, dáng người cực kỳ thẳng, cao lớn, bộ dạng cũng cực kỳ xuất sắc. Anh vốn dĩ thiên về diện mạo đẹp trai mềm mại, mặc thêm đồng phục vào cả người lại lộ ra một cỗ uy nghiêm cực kỳ.
 
Chờ lúc Kiều Kiều lấy lại tinh thần, kinh ngạc mà phát hiện ra bản thân đang nhìn anh mà phát ngốc, gương mặt đỏ bừng.
 
Mẹ Kiều là tổ trưởng Tổ dân phố, bị gọi tới để tìm hiểu tính huống cũng hợp tình hợp lý, Kiều Kiều chỉ nghĩ tới muốn hạ thấp cảm giác tồn tại, giả vờ như người trong suốt mà nhanh chóng chạy lấy người.
 
Nhưng trời không chiều theo lòng người, dường như người nọ cảm nhận được điều gì đó vậy. Vốn dĩ anh đang nói chuyện với một đồng nghiệp khác, vậy mà ánh mắt thẳng tắp đảo qua.
 
Đôi mắt đang lạnh lẽo sắc bén, nhìn thấy động tác khom lưng, dán vào chân tường muốn đi của cô có hơi híp mắt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận