Ánh Trăng Không Biết


Ôn Dụ nghe thấy tiếng hít thở ở bên cạnh dần dần nặng biết anh đã ngủ say.

Người ngủ không có áp lực tâm lý gì nhưng lòng người tỉnh táo lại rối rắm trăm điều.
Cô duy trì một tư thế, vẫn không nhúc nhích mặc anh nằm trên vai mình.
Xe chạy ra khỏi thành phố S, Lương Diên nhìn hai người ở phía sau, chậc chậc lưỡi, nhớ lại 7 năm trước.
"Em gái Ôn, cậu và anh Dạng liên lạc từ khi nào vậy?"
Hồi đó chỉ có người này có tâm tư giống cô mới biết cô đang nghĩ gì, có lẽ là xuất phát từ sự tin tưởng trong lòng nên từ trước đến giờ cô đều nói thẳng với Lương Diên.
Ôn Dụ nhìn Dư Dạng: "Nửa tháng trước."
"Sớm vậy." Anh ấy tự nhận là bạn thân nhất của Dư Dạng, so với Ôn Dụ thì thiếu đủ 10 ngày.
"Nhưng gặp anh Dạng lại lần nữa, trong lòng cậu..." Lương Diên thở dài, hơi mím môi, như là có lời muốn nói, chỉ là vẫn chưa mở miệng.

Người nằm trên vai Ôn Dụ nhíu mày lẩm bẩm nói mê, hai người dừng cuộc đối thoại lại.
Ôn Dụ lại dời ánh mắt về phía Dư Dạng lần nữa, sắc mặt anh vốn dĩ tái nhợt vì bệnh, giờ phút này dường như lại phát bệnh khó chịu, nhíu chặt lông mày.
Cô duỗi tay sờ trán anh, nhiệt độ cực kỳ nóng, lông mày cô bất giác cũng theo đó mà nhíu lại.
"Lương Diên, sao anh ấy bệnh nặng vậy, mấy hôm nay anh ấy có uống thuốc không?"
Lương Diên nào có biết gì, anh ấy nói: "Mấy hôm nay cậu ấy ra ngoài sớm, trông không giống như bị ốm, hơn nữa ban ngày bọn tớ không ở cùng nhau, tình hình cụ thể tớ cũng không biết."
"Vậy tăng tốc về đi, không cần đưa mình về gấp, sau khi về đi bệnh viện trước."
"Ok."
Kỹ thuật lái xe của Lương Diên không tệ, anh ấy xuống cao tốc lái thẳng đến bệnh viện.

Dọc đường, ý thức của Dư Dạng dần dần tỉnh táo, đợi anh tỉnh lại, Ôn Dụ vòng cánh tay qua cơ thể to lớn của anh, anh hoàn toàn dựa vào người cô, tư thế này cực kỳ giống nằm trong lòng cô được cô ôm.
Anh không dám cử động, giống như con sói đói không được ăn no tham lam hưởng thụ khoảnh khắc dịu dàng thuộc về anh.
Đợi Lương Diên lái xe vào bệnh viện rồi dừng lại, Dư Dạng mới nhìn rõ đây là đâu.

Anh cử động người, Ôn Dụ phát hiện anh tỉnh mới từ từ buông bả vai anh ra, đỡ anh ngồi dậy.
"Đến đây làm gì?" Dư Dạng cực lực kiềm chế sự khó chịu vì bệnh để mở miệng.
Nhưng Ôn Dụ không che giấu được sự lo lắng: "Khám bệnh trước."
"Không cần, bản thân anh là bác sĩ, tình huống ra sao anh biết rõ." Dư Dạng nói vô cùng ung dung.

Nhưng Ôn Dụ không tin, cô kéo cửa xe mạnh mẽ kéo anh xuống xe.

Mặc dù anh bị ốm nhưng sức lực của cô vẫn không kéo được anh.
Thấy thế Ôn Dụ có hơi tức giận nhíu mày: "Anh có xuống không?"
Dư Dạng sợ cô lại khóc giống như lần trước nên mềm lòng: "Xuống."
Đã bao giờ Lương Diên nhìn thấy anh Dạng của mình nghe lời như vậy, tính anh vừa bướng lại tệ, một lời không hợp liền đá người.

Mặc dù bây giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng chuyện anh không muốn thì có tám trâu cũng kéo không nổi.
Anh ấy không quấy rầy bọn họ, ngồi trên xe nhìn Ôn Dụ đỡ Dư Dạng càng ngày càng xa, hài lòng mỉm cười.
"Tiểu Ôn Dụ, hy vọng lần này có thể nhận được hồi đáp nên có được từ người cậu thích."
"Nhưng người tớ thích sẽ không..."
...
Dư Dạng bị bệnh kéo dài đến mấy ngày, lại dầm chút mưa, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi nên sau khi truyền hai chai nước biển ở bệnh viện mới hạ sốt.
Bác sĩ nhận ra Dư Dạng, lúc anh truyền nước biển thì liên hệ với bạn ở phòng thí nghiệm của Dư Dạng.

Ôn Dụ không quấy rầy bọn họ nói chuyện, chủ động đi lấy thuốc giúp anh.
Nộp tiền xong, cô nhìn tờ đơn trong tay.

Tuy cô không phải bác sĩ nhưng cũng nhận ra một số thuốc đơn giản.

Phía trên không chỉ có thuốc cảm, hạ sốt mà còn có chút melatonin và một số thuốc an thần.
Cô nhíu mày, nghĩ quay về hỏi rõ ràng.

Lúc này Dư Dạng bị bạn bè kêu đi nói chuyện, Ôn Dụ thấy vậy không qua quấy rầy, cô đứng cách bọn họ không xa, muốn đợi bọn họ nói xong rồi đi qua.
"Dư Dạng, nếu anh còn giày vò cơ thể của mình nữa, em thật sự sẽ trở mặt với anh." Tiếng Tề Quân Minh rất lớn, trong giọng nói cực kỳ bất mãn với hành vi của Dư Dạng.
Ôn Dụ không muốn nghe lén, đột nhiên nghe thấy Tề Quân Minh nói một câu như vậy, cô bất giác đi hai bước về phía đó, muốn nghe Dư Dạng nói cái gì.
Không có cô ở đây nên Dư Dạng cũng không giả vờ không có chuyện gì, ngay cả giọng điệu cũng lộ rõ sự mệt mỏi, anh cười nói: "Có chút xíu mà cậu cũng chuyện bé xé to, vì mưa nên tôi mới cảm thôi."
Tề Quân Minh cười lạnh: "Tốt nhất là vậy, còn dám làm chuyện điên rồ nửa sống nửa chết, anh đừng mong giấu mọi chuyện của anh với em."

Ôn Dụ nhíu mày, chuyện điên rồ gì?
Cô không biết Dư Dạng đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô biết không đơn giản như vậy, mà nguyên nhân trong đó chắc chắn là điều cô không muốn nghe.
Tề Quân Minh đi ra cùng anh, Dư Dạng thấy Ôn Dụ đứng cách đó không xa thì nhíu mày, đi về phía cô: "Ưu Ưu?"
Ôn Dụ hồi thần: "Sao các anh lại ở đây, suýt chút nữa em không tìm thấy."
Dư Dạng thấy cô không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Anh vỗ cánh tay Tề Quân Minh nói: "Cậu ta làm rớt đồ, đúng rồi còn chưa giới thiệu, đây là Tề Quân Minh, bạn đại học kiêm đồng nghiệp của anh."
Tề Quân Minh cao cao gầy gầy lúc nào cũng xụ mặt, trông rất không hiền hoà.

Cậu ta nhìn kỹ Ôn Dụ với ánh mắt đánh giá, nói với Dư Dạng: "Không ngờ người phụ nữ anh thích là kiểu này."
Ôn Dụ: "............"
Người này không chỉ trông không dễ chọc, ngay cả nói chuyện cũng thẳng thắn không hiền hoà.
Dư Dạng lườm cậu ta, ánh mắt ấy mang theo ý cảnh cáo.

Tề Quân Minh lúc này mới chuyển giọng điệu: "Được rồi, ngại quá tôi mạo phạm.

Tôi tên Tề Quân Minh, chúc hai người hạnh phúc, đầu bạc đến già, tôi còn có việc phải đi rồi."
"Tôi..." Ôn Dụ khó hiểu, lời còn chưa nói xong Tề Quân Minh đã đi thẳng qua người cô, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Dư Dạng nhíu mày: "Cậu ta không rành đời, trong mắt trong lòng chỉ có máy móc và lập trình, tâm tư không xấu, chỉ là không giỏi nói chuyện, nói chuyện khó nghe, em đừng để ý."
Ôn Dụ lắc đầu, cô không để ý, chỉ là cậu ta vừa mới nói cái gì hạnh phúc? Đầu bạc đến già?
Ha?
Cái quỷ gì vậy.
"Bạn của anh giống anh thật."
Dư Dạng: "Giống chỗ nào?"
"Đều kỳ lạ." Ôn Dụ cảm thán: "Tinh Tinh nói đúng, trong đầu những học sinh có thành tích xuất sắc như các anh đều khác với người thường."
Dư Dạng cười gật đầu, anh giơ tay xoa xoa đầu cô: "Đi thôi, Ôn – Trạng Nguyên tỉnh – Dụ."
Ôn Dụ: "........"

Thật là bụng dạ hẹp hòi.
——
Quay về văn phòng, đàn chị như nhìn thấy cứu tinh.
Mấy hôm nay văn phòng rất nhiều việc, vụ kiện uỷ thác ở trong tay cũng đều là vụ kiện lớn, Ôn Dụ cũng không từ chối, quay về hẹn gặp mặt người uỷ thác, lại ngâm mình vào trong công việc lần nữa.
Cùng lúc đó, Lâm Nam Vũ và công ty quản lý cũng hoàn toàn ầm ĩ lên.

Bây giờ trên mạng antifan ồn ào cãi nhau túi bụi, Lâm Nam Vũ không hề bị ảnh hưởng, lúc này đang chuẩn bị thưa kiện.
Gần tối, Ôn Dụ gặp người uỷ thác xong quay về.

Đàn chị đang vừa ăn mì gói vừa lật tài liệu, cô đặt sushi cho cô ấy sang bên cạnh.
"Chị, đừng mãi ăn mì gói."
Đàn chị nhìn sushi cảm động nói: "Vẫn là đàn em đối xử tốt với chị, ra ngoài còn mua sushi chị thích ăn cho chị nữa."
Ôn Dụ ngồi bên cạnh cô ấy, mở máy tính lên, cô sao lưu cuộc trò chuyện hôm nay với người uỷ thác, lúc chờ nó tải lên, cô nhìn về phía cửa văn phòng đối diện.
"Sao hai hôm nay không thấy đàn anh mang cơm cho chị?"
Đàn chị mím môi, buông cái nĩa trong tay xuống, giọng điệu có hơi trầm thấp: "Bọn chị chia tay rồi."
"Hả?"
Cô làm việc 3 năm, trong thời gian đó tình cảm của đàn anh đàn chị vẫn luôn rất tốt.

Cô từng nghe đàn chị nói, bọn họ đã yêu nhau từ năm ba đại học, đến hôm nay cũng đã bốn năm năm.
Mấy năm nay ba mẹ hai bên cũng gặp nhau và bọn họ đều rất hài lòng, có một năm hai người họ cùng nhau về nhà ăn Tết.
Trong mắt cô, bọn họ nhất định sẽ đi đến cuối cùng.
Đàn chị nói: "Chia tay cũng được một tháng rồi, lúc em đi công tác."
Có lẽ là do nghỉ ngơi vắng mặt nên một người nhạy bén như cô cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Ôn Dụ thấy đàn chị trầm mặc không nói, có lẽ là không muốn nói nguyên nhân trong đó.

Cô sợ gợi lên chuyện đau lòng của cô ấy nên không hỏi nữa, chỉ là trong lòng đáng tiếc thay cô ấy.
"Không còn chút khả năng nào sao?"
Đàn chị lắc đầu: "Không có khả năng, nhưng sau này vẫn là đồng nghiệp.

Chị và anh ấy cũng không phải kiểu người vì vấn đề tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc."
...
Ôn Dụ giải quyết công việc trong tay xong đã gần 10 giờ, thấy bên phía đàn chị cách vách vẫn còn sáng đèn, thu dọn đồ của mình xong thì đi nói với đàn chị một tiếng rồi mới xách túi đi xuống lầu.
Đợi cô xuống lầu, chiếc xe đậu ở bên cạnh loé lên, cô híp mắt nhìn về phía bên đó.

Dư Dạng kéo cửa xe ra đi xuống.
Sau khi cô nhìn thấy thì đi về phía anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Bệnh của anh..."
"Thật sự xem anh là công chúa hạt đậu sao?" Dư Dạng kéo cửa ghế phó lái, đợi cô ngồi lên xe bản thân mới vòng qua lên xe.
Cô thấy hôm nay sắc mặt của Dư Dạng tốt lên không ít, cũng yên tâm rất nhiều.

Chỉ là vì chuyện của đàn chị nên dọc đường vẻ mặt cô đầy tâm sự nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Không vui?"
"Không phải." Ôn Dụ thở dài một tiếng.
Dư Dạng nói: "Giả vờ cũng giả vờ giống một chút."
Cô không muốn trả lời, dịch người tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Về đến nhà cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cuối cùng đi rót một ly nước lạnh, uống mấy miếng mới đè tâm sự xuống được.

Cuối cùng vẫn không ngủ được bèn kéo cửa ban công ra, muống hóng gió mát.
Nhưng cô mới vừa bước ra ban công đã nhìn thấy cách vách sáng đèn, Dư Dạng khom lưng, chống cánh tay lên ban công, dường như cũng có tâm sự.
Lần này Ôn Dụ mở miệng trước: "Anh cũng không ngủ được sao?" Nói xong cô nhớ đến thuốc ngủ của Dư Dạng, bất giác nhíu mày lại.
Dư Dạng nói: "Quá nóng mà thôi."
"Còn em, sao lại không vui?"
Cô học theo anh nói: "Trời nóng quá phiền lòng."
Dư Dạng buồn cười mà bật cười, không ngờ lời nói dối của mình lại bị lật tẩy như vậy, "Xem ra thật sự bị anh dạy hư rồi."
Ôn Dụ nhìn về phía anh nói: "Chuyện em nói dối che giấu cũng không bằng một phần vạn của thầy Dư.

Dư Dạng, trên người anh rốt cuộc có bí mật gì?"
Cô có rất nhiều thắc mắc.
"Những gì em biết về anh, dường như chỉ là anh bằng lòng để cho em biết."
Dư Dạng xoay người, nhìn cô: "Anh lại chẳng phải như vậy sao?"
"Ôn Dụ, sau này đừng che giấu con người thật của em trước mặt anh, thích ăn dâu tây, không cần hùa theo anh mà nói thích ăn xoài.

Anh thích em, mọi thứ ở em anh đều thích."
Ôn Dụ nghĩ, tình cảm thật sự rất kỳ lạ, có một số người rõ ràng nhìn yêu nhau như vậy, nhưng cuối cùng lại không thể đi đến cùng nhau, mà có một số người rõ ràng đã bỏ lỡ, nhưng còn có thể gặp lại.
Mà cô lại không thể không thừa nhận, cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, cô vẫn mãi thích anh như thuở ban đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui